Nhật Kí Thần Linh

Chương 8: Diệt thần sư ra đời




- A! Đã tỉnh lại rồi sao?
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên Lăng nghe được một giọng nữ thanh thoát lên tiếng.
Cậu muốn mở miệng nói chuyện nhưng không được. Hai tai có thể nghe còn những bộ phận khác thì hoàn toàn đã không chút cảm giác. Dường như chúng cũng không phải là của cậu vậy.
- Ừ? Là tỉnh dậy hay chưa vậy...?
- Cậu bé lần này rất không ngoan nha! Tại sao có thể không lễ phép như vậy đây!!!
Giọng nữ có chút làm nũng nói chuyện. Lăng nghe mà đầu có chút cảm giác hoang mang buồn cười. Bởi lẽ người nói chuyện nghe cứ tưởng như là một cô bé gái đang làm nũng vậy. Nhưng cậu bé nào ở đây cơ chứ, chẳng lẽ đang nói mình. Bạn thân cũng không bé tí nào. Rất to là đằng khác~
- Mà mà… Luôn cảm giác ai đó đang có những ý nghĩ rất thất lễ đối với người ta nha!
Lăng lặng thinh. Vậy cũng hiểu được.
Này!... Đừng bảo lại là một vị thần nào khác đấy nhé. Chuyện đùa này chẳng vui tẹo nào.
- Sao rồi? Tại sao vẫn không chịu tỉnh dậy nhìn người ta đây này.
Lúc này dù cho cơ thể đã mất đi tri giác, chỉ bằng vào phỏng đoán Lăng cũng có thể tưởng tượng ra cô gái đang vừa nói vừa cúi sát đầu về phía người mình.
Đột nhiên cảm giác có chút là lạ~
- Ừm? Thì ra là vậy!
- Đây là vì quá yếu ớt nên không thể tỉnh lại đó mà!
- Một cậu bé thật đáng thương~
Luôn cảm giác ngươi đang dùng một bộ mặt rất thất lễ để nhìn về ta. Lăng trong lòng gào thét.
Thật là…!
- Chẳng lẽ cần tiến hành nghi thức lần nữa??? Luôn cảm giác đứa trẻ này có chút kì quái hơn bình thường đây.
Chuyện! Ta là người đến từ tương lai biết không?
- Được rồi. Tuy rằng cảm giác đứa con của mình không chịu nói chuyện với mình tí nào là một chuyện rất… rất… rất thất bại. Có điều đã đến giờ tiến hành nghi thức lần nữa rồi.
- Haizzz! Thời gian vui vẻ luôn trôi qua thật nhanh a~
Vui vẻ con em ngươi~ Ta không thể nói gì cả có được hay không!!! Lăng đã không thể nhẫn nhịn được nữa mà văng tục một câu.
- Một lần nữa nói lại điều này. Dù cho sau khi trở về thế giới thực sẽ không nhớ được những chuyện từng diễn ra ở nơi đây. Có điều…
- Hãy sống cho thật vui vẻ nhé!
Giọng nói chân thành chúc phúc như thủ thỉ bên tai. Lăng tâm lý chợt không hiểu ra sao hơi có chút rung động. Cũng không để ý Lăng cảm giác như thế nào, giọng nữ lại tiếp tục vang lên.
- Ma thuật hắc ám mà Tôi và Epimetheus đã tạo ra…
- Sự ra đời đứa con rơi của thần linh…
- … bao phủ dưới màn đêm, sinh ra từ một kẻ may mắn và thanh gươm báu thần thánh…
- Nghi thức của sự tước đoạt quyền lực thông qua sự hiến sinh của một vị thần.
- Cậu đã hội tụ đầu đủ mọi yếu tố. Đây là một món quà của thần giới.
- Ta là Pandora! Người phụ nữ hào phóng và xinh đẹp nhất trên đời…
- Vận mệnh của cậu đã được thay đổi!
- Từ giờ phút này trở đi cậu sẽ trở thành một vị Diệt thần sư! Vua của các vị vua~
- Một nụ hôn tạm biệt cho cậu bé của ta!
- Moahhh ~

Trong một căn phòng trọ nào đó tại Hà Nội…
Lăng mở choàng mắt.
Liếc nhìn nhanh bốn phía.
Không có người con gái nào ở đây cả.
Thật kì quái!
Cảm giác như một giây trước hai người vẫn còn ở bên nhau. Hơn nữa…
Mèm! Nụ hôn đầu của anh lại là bị một cô gái cướp lấy mà anh không thể phản kháng.
Luôn cảm giác có chút không cam lòng nha~

Một lúc lâu sau Lăng dần dần bình tĩnh lại. Không chỉ là chuyện Rùa thần xuất hiện, không chỉ là chuyện thanh gươm thần nát tan mất, cũng không chỉ là chuyện đột nhiên xuất hiện cô gái kì quái nào đó lẩm bẩm bên tai hay như nụ hôn đầu bị người ta cướp mất.
Một đám truyện thần kì đột nhiên đến rồi đi.
Để rồi chúng để lại thứ gì…?
Chợt Lăng nhớ tới lời nói của cô gái khi nãy. Luôn cảm giác mình đã thay đổi rất nhiều có điều lại thấy chẳng thay đổi gì cả. Kì kì quái quái!
Vua của các vị vua!
Nghe quen quen tai. Hơn nữa có vẻ như cũng rất mạnh mẽ.
Lăng trầm tư, cố gắng phân tích từng câu từng chữ cô gái đó nói.
Ta là Pandora!
Đó chẳng phải là mỹ nữ xuất hiện trong thần thoại Hi Lạp sao? Theo như Rùa thần nói có vẻ như đối phương cũng coi như là một vị thần linh phương tây rồi. Nói tới trong truyện mạng ngày nay cũng không ít lấy nàng ra giày xéo.
Một cô gái thật đáng thương~
Lăng có chút hả hê. Ai bảo cô nàng nói cậu quá yếu, lại còn kêu “Một cậu bé thật đáng thương”.
Hừ hừ… Bị một tên Rùa thần nạt nộ là đủ rồi. Lại bị một cô gái xinh đẹp bắt nạt, nói mát luôn có chút cả người thật khó chịu. Dù cho đó là một nữ thần xinh đẹp cũng như nhau.
Anh là người đàn ông mang chí hướng trảm thần diệt ma cơ mà.
Chiến tranh là không có khoan nhượng nhá!!!
Tự an ủi một phen, Lăng trở lại việc phân tích.
Nghi thức cướp đoạt quyền năng, hiến sinh của một vị thần, món quà thần giới…
Vận mệnh thay đổi???
Diệt thần sư! Vua của các vị vua!!!
Một nụ…
Ừm, bỏ qua nó đi.
Có thần giới món quà là hay rồi!!!
Nghĩ nghĩ, kết hợp với chuyện Rùa thần nhờ mình giết hộ chính ông ta.
Này…
Thảo nào nói mình là một kẻ may mắn.
Có điều thần linh phương tây cũng quản quá rộng điểm đi. Đoán chừng chuyện này Rùa thần cũng không biết, nếu không lão ta còn có thể cho mình nhẹ nhõm như vậy giết.
Không hiểu sao tự dưng có chút rất vui vẻ sung sướng.
Mà khoan!
Cướp đoạt quyền năng. Vận mệnh thay đổi. Nói rõ ràng như vậy mà còn không hiểu thì quá gà. Hơn nữa kết hợp với lời mở đầu nghi thức do tôi và Epimetheus, đứa con rơi của thân linh… v v.
Nói vậy mình chẳng phải là giống như lực sĩ Hercules (Héc- quyn) có được năng lực của thần. À… hình như gọi là bán thần thì phải.
Diệt thần sư, vua các vị vua đoán chừng cũng là như vậy.
Chỉ có điều…
Quyền năng cướp đoạt ở đâu???
Lăng bắt đầu tìm kiếm.
Cậu chàng bắt chước theo đám sách tiểu thuyết mạng hay nói. Trầm lại tâm thần để cảm thụ đan điền.
Chẹp chẹp. Sao luôn có cảm giác tàu tàu giống kiếm hiệp vậy nhỉ.
Đang lúc Lăng tự khinh bỉ mình đọc truyện quá nhiều bị dân tàu hóa thì một đám tin tức vọt vào đầu cậu.
Thật nhiều thật nhiều tin tức xông tới.
Thời gian dường như vừa qua trong chớp mắt hoặc cũng như thật lâu dài. Nói chung cậu cảm giác mình tự dưng hiểu được thật nhiều thứ. Chúng đều được giấu sẵn ở trong đầu và lúc này bị cậu một lần mở khiến tất cả bung bét lao ra.

Một lát sau, …
Lăng từ từ mở mắt. Ánh mắt của cậu trong giây lát đó trở nên thâm thúy sâu xa thăm thẳm, khuôn mặt như thần như thánh.
Tất cả chỉ diễn ra trong chớp nhoáng. Không ai chứng kiến chuyện này, Lăng chính mình tất nhiên cũng không thể tự biết.
Có điều hiện tại cậu cũng không quan tâm chuyện đó. Hơi dằn lại cảm giác vui sướng tột đỉnh. Lăng vội nâng lên cánh tay phải. Bàn tay cậu hơi hơi nắm chặt.
Đột nhiên một luồng ánh sáng hiện ra trong tay. Khi ánh sáng tản đi. Một thanh gươm báu thình lình hiển hiện ra. Này bất ngờ chính là thanh gươm báu dùng để chém giết Rùa thần khi nãy.
Quá tuyệt vời rồi!
Ha ha ha ha ha ha ha ~
Tiếng cười của Lăng vang vọng không gian. Cậu đã không thể kìm nén được niềm vui của chính mình thêm nữa.
Ha ha ha ha ha ha ha~

Kết thúc chương 8.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.