Nhật Kí Thần Linh

Chương 69: Đại chiến khúc nhạc dạo!




Một nơi nào đó xa xôi trên biển Đông, một chiếc tàu ngư dân đánh cá lớn giống như mọi khi đang tiến hành công việc của mình.
- Được rồi! Kéo lưới lên!!!
Một người đàn ông trung niên tầm 30, 40 tuổi vẻ mặt bình thản hô lớn. Ánh mắt ông ta lúc này còn đang nhìn chăm chú về phía mặt biển. Tiếng nói vừa dứt, âm thanh kẽo kẹt của máy móc trên thuyền vang lên bốn phía. Dưới màn nước biển đen kịt giữa trời đêm dần dần nổi lên ánh sáng bạc. Thứ ánh sáng phản chiếu của đám cá biển đối với ánh đèn pha gắn trên tàu khi chiếu lên cơ thể chúng.
Trên boong thuyền lúc này không một người nói chuyện. Tất cả đều đang bận bịu làm việc nhịp nhàng trong yên lặng. Một mẻ cá lớn được kéo lên. Chuyến ra khơi này cũng không đến nỗi tồi. Mọi người vừa làm vừa vui vẻ như vậy nghĩ. Chỉ là chuyện vui thường sẽ chẳng kéo dài bao giờ…
Gió lớn bắt đầu thổi!!!
Sóng biển bồng bềnh nổi lên~
Bầu trời giăng đầy mây đen giông tố! Sấm sét đánh phá đuỳnh đoàng!!!
Thời tiết trên biển vốn như đứa trẻ con luôn luôn vui giận thất thường. Thế nhưng hôm nay đất trời có vẻ như lại càng không thể nói lý vậy.
- Chuyện này… đây là chuyện gì xảy ra???
Người đàn ông trung niên chủ thuyền đánh cá nhìn cảnh sắc mặt biển xung quanh mà kinh hồn bạt vía. Dù cho đã trải qua hơn 20 năm kinh nghiệm đi biển, trôi qua không biết bao nhiêu tình huống khác thường, thế nhưng đối với cảnh tượng lúc này người chủ thuyền đánh cá vẫn không thể không bỡ ngỡ bàng hoàng.
Chỉ một phút trước đây thôi biển cả còn gió êm sóng lặng, thế nhưng ngay lúc này đã là mưa to như trút nước, sóng lớn cao bốn năm mét còn không ngớt dâng cao làm chao đảo cả con thuyền. Gió to, sấm sét lớn, sóng biển không ngừng… Rõ ràng là chuyện không thể nào xuất hiện vào thời điểm này vậy mà đều đã xuất hiện cả.
Bão lớn đến rồi!!!
Chết tiệt đám làm dự báo thời tiết vậy!!! Chủ thuyền trong lòng không khỏi bực bội chửi rủa.
Ngay khi đám ngư dân thuyền viên trên thuyền dốc hết thảy sức lực muốn điều khiển thuyền cá chạy nhanh nhanh thoát khỏi cơn bão. Một mảng thân hình khổng lồ đã tiếp cận đến bên con thuyền từ lúc nào mà không ai hay.
- Rầm!!!
- Ầm ầm ầm…~
Thuyền cá rung mạnh!!! Nơi đáy thuyền giống như vỡ ra thành từng hố to~ Âm thanh va chạm thật lớn làm mọi người không khỏi bàng hoàng hoảng sợ nhìn về. Trong màn đêm đen tối mịt mù, theo từng tia sấm chớp ẩn hiện, đám thuyền viên kinh ngạc phát hiện. Dưới mặt biển không biết từ khi nào bắt đầu hiện ra vô số đám cá biển đủ mọi chủng loại.
Tất cả bọn chúng tụ tập lại với nhau san sát tạo thành cả một mảng lục địa bằng cá rộng lớn vô ngần. Chiếc thuyền lớn của bọn họ cũng là bị đàn cá khổng lồ này thuận tiện nâng bật ra khỏi mặt nước, như chiếc lá nhỏ cứ như vậy mắc cạn trên mảng lục địa không tưởng này, bị mạnh mẽ cuốn theo đi về một nơi chưa biết.
- Chuyện này… đây là chuyện gì xảy ra???
Vẫn là câu hỏi như cũ thế nhưng tất cả mọi người lúc này trong lòng đều đang sợ mất mật. Từ bé đến lớn đi biển gặp bão tuy rằng xui xẻo thế nhưng cũng không phải không có gặp qua. Thế nhưng chuyện mà bọn họ gặp phải vào lúc này…
Đây là tận thế điềm báo hay là thần linh đang nổi cơn giận??? Nhìn còn kinh dị hơn cả phim bom tấn của Mỹ nữa!!! Đám thuyền viên tập thể mê mang rồi~
Có điều tất cả bọn họ lúc này còn không biết rằng, mình cũng không phải là chiếc thuyền đánh cá duy nhất bị cuốn đi theo trong đêm nay! Cả biển Đông giờ đang dậy sóng~
- Dị thần lại xuất hiện ở biển Đông rồi!!!
Thông tin như vậy được đám thám tử vừa tới Việt Nam thật nhanh truyền về khắp các thế lực ma thuật trên thế giới. Đêm nay lại là một đêm không yên bình!

Cùng lúc, một nơi nào đó trên bờ biển Đà Nẵng, giữa đêm tối yên tĩnh không một bóng người, trên nền cát trắng vậy mà âm thầm xuất hiện từng vết dấu chân vô hình…
Lặng lẽ mà quỷ dị~
Dấu chân chậm rãi đi về hướng mặt biển rộng. Rất nhanh rất nhanh dấu chân ấy dấn thân vào con sóng vỗ ven bờ. Chuyện kì lạ cũng từ lúc đó xảy ra…
Giữa bãi biển không một bóng người đột nhiên nổi lên từng cột đá cao. Chúng xếp thành hàng, xuất hiện đều đặn nhịp nhàng như đang nâng đỡ bước chân người. Từng con sóng lớn vỗ vào bờ ấy vậy mà không một lần nhấn chìm được chúng. Tất cả như tạo thành một con đường trải dài đi về phía biển khơi. Kiên định mà tự tin! Tiếc là không có mấy người cảm nhận được sự xuất hiện kì diệu ở nơi này… Chỉ có điều mọi chuyện chẳng mấy chốc cũng sẽ thay đổi!!!
Một vị Dị thần khác đang ra biển!!!
Một cuộc hội ngộ của hai vị Dị thần sắp sửa bắt đầu~

Hà Nội, bãi đá sông Hồng…
Nguyễn Trọng Lăng lúc này chính đang vẻ mặt không yên đối mặt với đôi mắt vàng chói lửa của ông Bụt nhìn về phía mình. Cũng còn may, ngay trước khi cậu chàng không thể nhẫn nhịn được nữa muốn xông lên chém đối phương mấy nhát, hai mắt của ông Bụt cuối cùng cũng trở lại bình thường. Một cảm giác nhẹ nhõm trong lòng không khỏi đột nhiên xuất hiện.
- Nguyền rủa! Cướp đoạt! Thảm liệt chiến tranh! Sự hỗn loạn khởi nguồn! Bị lãng quên số mệnh!
- Chàng trai trẻ, con cảm thấy hiện tại mình như thế nào?
Ông Bụt vẻ mặt hiền lành đặt câu hỏi.
- Ừ?... Cảm thấy… rất tốt đi~
Lăng vẻ mặt không hiểu thấu đáp lời.
- Thật sự cho rằng như vậy?
Ông cụ vẻ mặt cười bí hiểm hỏi lại.
- Chẳng lẽ không tốt sao?
Lăng gãi gãi đầu đáp lời. Trong lòng luôn cảm giác tình huống hiện tại có gì đó thật kì quái. Hai người bọn họ lúc này chẳng lẽ không phải nên chém chém giết giết đánh nhau hay sao? Đứng đối diện nói chuyện như thế này lại là chuyện gì quỷ???
- Sức mạnh không tự nhiên sinh ra cũng sẽ không tự nhiên mất đi! Một người chiếm đoạt vận may vậy sẽ có kẻ phải thay nó chịu đựng nỗi bất hạnh! Gieo nhân nào thì được quả ấy! Họa phúc khó lường. Như vậy…
- Chàng trai trẻ, con nói xem mình hiện tại thật sự rất tốt hay sao???
Ông Bụt đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhìn về.
- Ngất~ Ông có thể không nói chuyện bằng cái kiểu cao thâm triết lý như vậy được không? Con đây thật tình không hiểu~
Lăng vẻ ngoài bối rối đáp. Gươm thần trong tay lặng yên biến mất. Thái độ ra vẻ muốn lại gần để tìm hiểu kĩ hơn. Bước chân vì vậy rất tự nhiên chầm chậm tiếp cận. Mặc kệ vị dị thần ông Bụt đối diện này nói như thế nào, trước hết cứ lại gần đối phương đã rồi tính. Cũng không tin ngay khoảng cách gần cũng không chém được đối phương! Hừ hừ hừ…~ Cứ tiếp tục lải nhải đi! Lăng trong lòng cười gằn~
- Đơn giản như vậy cũng không hiểu???
- Haizzz! Giới trẻ ngày nay thật là…~
Ông Bụt đầu lắc lắc, một tay vuốt vuốt râu, một bên tay nhẹ phe phẩy phất trần. Bộ dáng thất vọng ơi là thất vọng~
“Nói chuyện như vậy thật sự được sao??? Ông là ông Bụt đấy có được hay không??? Lại còn “giới trẻ ngày nay”…!!! Quả nhiên là dị thần có khác! Không phải là thật sự thần linh. Lời nói và việc làm quá ảnh hưởng hình tượng ông Bụt trong lòng bạn thân đây rồi~ Chém chết cũng không cần phải áy náy~”
Nguyễn Trọng Lăng tâm tình bởi vậy càng thêm kiên định. Vẻ ngoài vẫn như cũ cười cười thế nhưng bước chân đã yên lặng gia tăng tốc độ. Sát ý um tùm~
- Chàng trai trẻ, con cảm thấy một người phàm trần chém giết thần linh liền có thể cướp đoạt được năng lực của vị thần đó. Chuyện như vậy có thể là một chuyện bình thường được hay sao?
Ông Bụt thình lình lên tiếng.
- Này…! Đúng là không phải chuyện bình thường!!!
Nguyễn Trọng Lăng tốc độ hơi giảm, đáp.
- Trẻ nhỏ dễ dạy! Mọi chuyện xảy ra trên đời đều có nguyên nhân của nó. Như vậy con nói xem chuyện này nguyên nhân là gì?
Ông Bụt ánh mắt như có thâm ý nhìn về phía Nguyễn Trọng Lăng. Dường như tất cả suy nghĩ của cậu bấy giờ đều bị ông cụ hiểu thấu hết vậy~
- Cái này…! Ai mà biết được chứ~
- Chẳng lẽ ông biết hay sao???
Bước chân dừng tại nguyên vị trí, Lăng vẻ mặt kì quái hỏi ngược lại.
- Trước kia không biết thế nhưng hiện tại liền biết rồi~
Ông Bụt cười cười tự nhiên đáp.
- Cái này…! Nguyên nhân của nó là gì?
Đã từ rất lâu trước kia Nguyễn Trọng Lăng cũng đã từng nghi hoặc về vấn đề này. Hiện tại có người đứng trước mặt cậu tự nhận là biết câu trả lời. Cậu chàng tất nhiên là không ngại tìm hiểu thêm thông tin rồi hãy tính. Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn lại hơn 3m mà thôi!
Bầu trời đêm nay đen xì xì~
Câu chuyện vẫn sẽ còn tiếp tục…

Kết thúc chương 69.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.