Nhật Kí Thần Linh

Chương 144: Tốt... Tốt xấu hổ!!!




- Đó là quyền năng Quỷ kiếm: Tuyệt đối chia cắt của Ngài Salvatore đó thưa Vương! Ngài nên mừng là mình đã không có bị nó một lần liền cắt ngay ra làm đôi!!!
Liliana vẻ mặt hận hận lên tiếng phổ cập tri thức. Có lẽ cũng chỉ có chính bản thân cô ấy mới rõ ràng... Thời điểm vừa rồi khi trơ mắt nhìn thấy thân thể của nhà vua thời điểm muốn sắp sửa bị chiêu kiếm kia chém ra làm đôi, trong lòng của cô ấy khi đó đang có biết bao nhiêu là lo lắng hãi hùng khiếp vía.
- Khoan đã! Khoan đã nào Liliana!
- Ý của cô là đối phương vừa mới sử dụng thế nhưng là thật sự quyền năng mà không phải là một loại nào đó phép thuật???
- Moá nó! Lạy chúa tôi??? Suýt chút nữa thì tôi cho rằng nó chỉ là phép thuật thông thường mà mặc kệ mới chết chứ!!!
- Chết tiệt!!! Nói như vậy thằng ngu kia không phải cũng là một vị Diệt Thần Sư hay sao???
Ảo não! Nghĩ mà sợ! Nổi giận lôi đình và vân vân. Nguyễn Trọng Lăng đã cho thấy anh ấy cuối cùng là chậm hiểu được tới tận nhường nào...
Vì thế lẽ dĩ nhiên... Đối mặt với thái độ hổn hà hổn hển giống như mình vừa gặp phải thứ gì oan khuất lắm của Nguyễn Trọng Lăng, giờ phút này đáp lại anh vậy mà chẳng qua chỉ là tập thể ánh mắt kì quái của ba người còn lại.
"Ai ui ui~ Anh bạn mới này của tôi nhìn qua còn rất là thú vị đó mà???" Doni vẻ mặt khác thường hào hứng nghĩ.
"Hic! Lẽ nào từ bây giờ trở đi, càng là những kẻ giống với ngu ngơ và ngớ ngẩn hai từ thì lại càng dễ dàng trở thành Diệt Thần Sư???
Vị này hẳn sẽ không cũng là một tên Ngố chỉ biết phá phách làm hư giống như tên Doni kia chứ???" Andrea đã có chút không tin tưởng vào thế giới này.... còn có cái gì ngày mai đáng nói.
"Thật là mất mặt a thật mất mặt!!! Vương... Vương tại sao lại có thể nói ra những câu ngốc nghếch như thế chứ??? Quá... Quá xấu hổ rồi!!!" Liliana vẻ mặt đỏ bừng bừng như phát sốt lên.
Phía bên kia, lời vừa mới nói ra xong Lăng cũng liền cảm thấy có thứ gì đó không đúng. Đáng lý ra mỗi một vị Diệt Thần Sư mỗi khi vừa mới xuất hiện nhất định đều sẽ phải tìm hiểu trước về các vị Diệt Thần Sư đang tồn tại khác trên thế giới này. Dù sao số lượng cũng chỉ là có thể đếm được trên đầu ngón tay mấy người mà thôi. Tìm hiểu lại cũng tốn không được bao lâu thời gian.
Tiếc là thời gian gia nhập thế giới nhiệm màu này của Lăng dù sao còn quá ngắn. Hơn nữa cái ngày mà Erica nói cho cậu nghe về thế giới bên ngoài cũng không có vừa nói vừa đồng thời mang theo ảnh chân dung minh hoạ đó a!!! Ai mà không nhìn hình liền biết được đám đồng hành kia vẻ ngoài sẽ là như thế nào cơ chứ?
"Hơn nữa ai có thể biết tên ngốc kia cũng sẽ là một vị Diệt Thần Sư? Thậm chí còn là dễ dàng như vậy thì để cho lần đầu đi ra nước ngoài như Nguyễn Trọng Lăng hắn gặp được rồi. Sáu phần vài tỷ a đó có biết không??? Là muốn đánh đề hay là định chơi luôn ba càng xác suất trúng giải thưởng???
Gặp được lại còn móa nó sao mà nhanh! Hơn nữa còn là như thế ngớ ngẩn không hiểu ra sao thì đánh nhau luôn rồi!!!" Lăng nghĩ nghĩ mà quả thực muốn uỷ khuất khóc lên luôn.
"Tất cả những chuyện rắc rối éo le này chẳng lẽ còn có thể trách mình được hay sao???" Cậu chàng chính là như vậy oán thầm!!!
- Khục! Tốt rồi Doni. Cậu cũng đừng có ở đấy mà đứng cười!!! Trước hết hãy nói về chuyện của chúng ta trước đi.
- Trước đó tôi nhớ là cả hai chúng ta đã ước định rất rõ ràng rồi cơ mà??? Trong lúc tôi không có mặt ở một bên, cậu nhất định phải yên ổn không làm ra chuyện gì khác người đâu đấy!!!
- Hiện tại cậu hãy nói cho tôi nghe thử xem, làm sao mà tôi với mới rời mắt có một chút thôi? Cậu thì đã như vậy gây sự rồi???
Andrea lấy tay đẩy đẩy gọng kính mắt. Vẻ mặt rất là ỉu xìu xìu lên tiếng chất vấn. Chỉ có giời mới biết, anh ta phải thường xuyên đau đầu lo lắng cho kẻ chuyên phá hoại bên người này nhiều như thế nào.
- Vương, ngài như vậy thật không đúng!!! Tại sao ngài ngay cả chuyện nhận mặt và phân biệt ra các vị vua khác cũng không làm được cơ chứ?
- Hơn nữa Ngài rõ ràng còn không có ngăn chặn đối phương sử dụng quyền năng. Thậm chí còn lung tung sử dụng năng lực của mình ở ngay giữa đám đông người...
- Ngài... Ngài có biết mình làm như vậy có thể gây ra rắc rối không cần thiết cho không biết bao nhiêu người khác không???
Cùng lúc đó ở một bên, Liliana cũng đang lạnh nghiêm mặt lên tiếng phê bình thẳng thừng vị vua của mình!
Rất rõ ràng! Cả hai người phụ tá đang đứng ở nơi đây đều rất không hài lòng với biểu hiện từ vị vua của bản thân.
Lăng và Salvatore Doni như có cảm ứng nhìn thoáng qua lẫn nhau.
Hai người bọn họ cách giải quyết cũng rất là phong cách khác biệt!
- Nào nào Andrea... Chúng ta có thể rời lại bàn bạc vấn đề của cậu vào lúc sau có được hay không? Trước lúc đó mà...
- Tôi đang có một việc rất rất... rất là quan trọng cần phải nhờ vào cậu đấy!!!
Salvatore Doni vẻ mặt hứng thú bừng bừng như vừa mới tìm kiếm được thứ gì hay ho lắm vậy.
"Biết ngay là kiểu gì cũng có chuyện xảy ra mà!" Andrea vẻ mặt đau khổ than thở. Anh ta quả thực đã quá rõ ràng tính cách người bạn này của mình rồi. Hiện tại mà không thực hiện theo mong muốn của cậu ta, thật không biết tên ngốc này sau đó có thể vì tự hoàn thành mục tiêu, sẽ lại gây ra hỗn loạn gì khác càng thêm tồi tệ vì cái đầu óc tối dạ và thiếu cân nhắc hậu quả của mình cũng không biết chừng. So với đó nếu do chính bản thân Adrea chủ động ra tay giải quyết vấn đề đối phương đặt ra. Ít nhất thì có thể kiểm soát được mọi chuyện sẽ không đi ra ngoài tầm kiểm soát thông thường!!!
Tự mình như vậy an ủi lấy. Kết quả trong nụ cười vui sướng hơn bắt được vàng của Doni, Andrea- bạn thân và cũng là phụ tá đắc lực nhất của Vị vua thứ sáu, Kiếm vương Salvatore Doni, chính thức bước vào cương vị của mình. Không ai có thể rõ ràng hai người bọn họ đang bàn bạc thứ gì với nhau. Có điều chỉ cần chứng kiến nụ cười vui sướng lúc cuối cùng của Doni cùng bất đắc dĩ cười khổ Andrea. Nha! Không cần nghĩ cũng biết chuyện bọn họ vừa đang nhắc tới sẽ chẳng có gì hay ho cả.
Phía bên kia, trong lúc Andrea và Salvatore Doni đang trò chuyện "khoái trá" với nhau...
Lăng chính là đang trong dầu sôi lửa bỏng nghe lấy Liliana thuyết giáo.
Giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện phải đứng chịu phạt nghe cô giáo mắng. Lăng quả quyết thì dùng tới quyền năng "Im lặng là vàng" mà cậu học tập được từ bé đến lớn.
Tiếc là đối diện kẻ địch quá ư gian xảo và khó chơi! Nhìn lấy vẻ mặt cười khoái chí không ngừng của tên Doni tóc vàng kia... Chưa bao giờ Lăng có thể cảm nhận rõ ràng được thần thánh quyền năng "Im lặng là vàng" lại có sơ hở rõ ràng như hôm nay!!!
"Moá! Tốc độ giảm cừu hận quá chậm chạp. Thời cơ không đợi ta! Phải mau mau tìm ra cách bịt miệng hoặc chuyển hướng sự chú ý của Liliana ngay mới được!!!" Lăng trong lòng âm thầm không khỏi suy tư.
- Vương! Thái độ của ngài như vậy là rất không đúng!!! Liliana đang nói chuyện rất nghiêm túc! Tại sao ngài có thể phớt lờ người ta như vậy!!!
Một bước sa chân cả đời ôm hận. Vốn dĩ quyền năng từ nhỏ đến lớn thử nghiệm lần nào cũng thiêng cứ như thế bởi vì một chút lo lắng trong lòng thình lình bị Liliana kháng phép miễn dịch.
Dĩ nhiên! Thời gian cấp bách như vậy. Lăng còn không có kịp làm nhiều tâm tư để cảm thán và rút kinh nghiệm cho lần thất bại xương máu này. Trước hết cần nên ngăn cản cơn bùng nổ của Liliana đang tới ngay sau đó đã.
- Tốt rồi Liliana! Chúng ta có thể dừng việc nói tiếp về những chuyện "hư hỏng" kia của tôi mà cô đang nói được không?
- Hoặc là cô có thể nói tiếp những chuyện đó khi chúng ta về nhà.
Lăng vẻ mặt buồn phiền thật nhanh góp lời.
- Về... Về... Về nhà???
Liliana đột nhiên vẻ mặt ngây ra như phỗng. Mặt đỏ lừ lừ như là quả cà chua chín đỏ tươi. Màu đỏ ửng thậm chí đang lan tràn quá nhanh ra tận cổ. Đỉnh đầu muốn bốc khói và giọng nói lắp lắp bắp.
Cô nàng đột nhiên nhớ tới nhiệm vụ nào đó tối nay của mình mà cô hầu gái Karen đã từng đưa ra, bản thân sau đó cần phải hoàn thành.
"Vương!!!... Vương sẽ không phải là ngay bây giờ muốn có được chính mình đi???
Mình... Mình là nên thử giả vờ từ chối rồi bất đắc dĩ tiếp nhận đây??? Hay là muốn nghĩa chính ngôn từ can gián Vương không được tiếp tục nói và làm ra những điều dâm... Dâm loạn ấy rồi... rồi mặc cho Vương xử lý đây???
Thế nhưng nhỡ Vương vì thế mà không chủ động làm... làm... Vậy mình biết phải làm sao bây giờ???
Là mình phải tự chủ động sao?
Tốt... Tốt xấu hổ á!!!"
Chỉ trong chưa đến 0.5 s, Liliana quả thật đã không biết mình đang suy nghĩ cái quái quỷ gì nữa luôn trời.
Ngược lại là phía đối diện cô gái ấy lúc này, Nguyễn Trọng Lăng chỉ cảm thấy mình vội vội vàng vàng nêu ra đề nghị xong, Liliana vậy mà xấu hổ tới mặt đỏ chảy ra nước (Lăng: Đây là muốn làm răng???). Tiếp sau đó chuyện càng kì quái hơn nối tiếp theo sau xảy ra... Liliana vậy mà... Vậy mà...???
...
Kết thúc chương 144.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.