Nhật Kí Thần Linh

Chương 127: Một thế giới khác!




- Ừ?
- Nơi này…?
Theo bản năng mở ra đôi mắt. Khung cảnh xung quanh dần dần xuất hiện trong tầm mắt Lăng. Thế nhưng tất cả chúng… Đều chỉ là một màu trắng ngà.
- Bạn thân đây sẽ không là xuyên việt tới thế giới khác luôn rồi đi?
Trong lòng đột nhiên có chút nghĩ ngợi lung tung, Lăng cố gắng cử động tay chân cùng cơ thể muốn tỉnh dậy.
- Hừm?
“Cơ thể rất bình thường. Cũng không hề có tồn tại thương tích gì bên trên?” Rất đơn giản liền có thể ngồi dậy. Cậu chàng ánh mắt tò mò nhìn quét xung quanh mình.
Tất thảy không gian giống y như cậu ban đầu nhìn thấy. Nơi đây chỉ toàn là một màu trắng xóa không thôi. Yên lặng và tĩnh mịch!
- Thật tệ! Cũng không biết Erica và Liliana hiện tại như thế nào?
Lắc lắc đầu, cậu chàng theo bản năng đứng dậy và bắt đầu đi về một phương hướng nào đó tìm kiếm lối ra hoặc sự vật nào đó nếu nó có.
Thời gian cứ như thế thấm thoắt trôi đi!
Không biết rõ đã trải qua bao lâu, Lăng bản thân dần dần cũng tìm hiểu được một vài đặc điểm khác biệt rõ ràng ở nơi mà cậu đang tồn tại.
Bầu trời không có! Hoặc có lẽ có nhưng tầm mắt người đã không thể nào nhìn thấy hoặc phân biệt ra được.
Mặt đất là tồn tại! Thế nhưng chúng chỉ giống như một mặt phẳng không gian màu trắng. Không có đất đá cát bụi. Cũng không có bất kì một thứ vật chất gì khác. Chúng chỉ giống như…
Một thứ mặt phẳng không gian đơn giản để cho người ta có thể đứng và đi lại ở bên trên vậy.
Không khí xung quanh?
Ừ! Không khí xung quanh dĩ nhiên chỉ toàn là một màu trắng sương mù. Chúng bao phủ hết thảy. Cảm tưởng dường như số lượng vô bờ vô bến. Mật độ phân bố đồng đều ở cả bốn phía mà không có một sự khác biệt.
Không có âm thanh khác lạ tồn tại!
Cũng không có bất cứ sinh vật gì khác ngoài chính bản thân cậu tồn tại ở nơi đây.
- Có vẻ nhức đầu rồi!!!
Lăng thầm than.
Tình thế của cậu thật không ổn! Đột nhiên xuất hiện ở một nơi kì quái như vầy… Thật đúng không phải là một chuyện khiến người thích thú gì cho cam.
- Hey! Ở đây có người nào còn sống hay không vậy???
Lăng lớn tiếng hô quát.
Quát lên để xua đi sự bực dọc và buồn bực ở trong lòng. Dù cho chuyện này có thể đưa tới dã thú, người hoặc bất kì chuyện gì đó nguy hiểm khác đều được. Như thế vẫn còn tốt hơn nhiều tình cảnh nhàm chán tới chết lặng như hiện nay.
Quát lớn quát lớn! Cũng không cả thấy có tiếng động gì vọng về. Ra vẻ không gian ở nơi đây còn rất rộng lớn đó à nha. Cậu chàng trong lòng như vậy thầm nghĩ.
Đợi chờ trong chốc lát...
Quả nhiên cũng không có chuyện gì đột biến xảy ra cả. Lăng vì vậy không khỏi cũng có chút thất vọng.
Được rồi! Hiện tại cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước thôi. Dù sao bốn phía hoàn cảnh cũng y hệt như nhau. Hi vọng sau đó có thể gặp được thứ gì đó khác biệt. Tự mình cổ động lấy mình, Lăng bước chân một lần nữa lên đường di chuyển.
Một tương lai chưa biết đang chờ đợi ở phía trước…

Người ta vẫn thường nói: Thời gian là thứ có thể xóa nhòa đi mọi sự tồn tại.
Đối với một thanh niên như Lăng mà nói… Dù cho có tính toán cả thời gian sinh sống trước khi trùng sinh, đâu ra đấy cộng lại cậu cũng còn vài năm nữa mới tới tuổi bôn ba đây này.
Thời gian cái gì… Ngày ngày cũng đều là tươi mới như vậy! Sôi nổi như vậy.
Thật hiếm có lúc nào nó lại nhàm chán như lúc này! Nhàm chán tới mức cậu sắp phát điên!!!
Đi đi, ngừng ngừng. Ngừng ngừng rồi lại đi đi.
Ở nơi này cậu không cần phải ăn uống cũng có thể sống sót. Vệ sinh cá nhân cũng không cần phải làm bởi vì xung quanh cơ thể thậm chí cũng không có cái gì gọi là bụi bặm hay vi khuẩn, vi trùng. Thể lực giống như vô hạn, sẽ không biết mệt mỏi. Ngủ cũng chỉ là một loại hành động khi nhàm chán mang ra để sử dụng. Cảm giác buồn ngủ, đói, mệt, khát, buồn đi vệ sinh… vv. Hầu như cũng chưa từng có qua bao giờ.
Bất kể cậu hò hét ra làm sao? Hành động như thế nào? Đi về hướng ra sao…
Thế giới vẫn chỉ là một màu trắng xóa!
Thời gian có thể đã trôi qua một năm. Mười năm! Hoặc có lẽ còn nhiều hơn thế nữa!
Cậu không rõ~
Cậu chỉ biết rằng bản thân mình đã phát ngán với việc không ngừng đi đi lại lại ở cái nơi quỷ quái này.
Thế nhưng cậu vẫn phải đi! Đi tới không ngừng!!! Có lẽ cũng chỉ có như vậy cậu mới có thể thoát khỏi nơi đây. Lăng theo bản năng mách bảo không ngừng hành động.
Và rồi tới một ngày này…
Rốt cuộc cũng có biến hóa đã xảy ra…!
- A ha! Chàng trai trẻ, cuối cùng cậu cũng đã đi tới đây.
Giọng nói vui cười của một người đàn ông vang lên khiến Lăng cả người như sững lại. Bước chân vốn nhấc lên giữa không trung lại không khỏi nghi hoặc mình nên bước xuống hay là thu nó đi trở về. Một loại cảm giác kì quái đến khó tả hiển hiện ra trong thâm tâm.
Đây là thực hay là mơ?
Cậu lúc này bản thân cũng không khỏi nghi thần nghi quỷ cho rằng mình có lẽ là đang nghe lầm?
Có vẻ như? Cậu vừa mới nghe được tiếng người nói chuyện ở quanh đây??? Lăng đầu óc lâu ngày không hoạt động giờ đã có chút phiêu phiêu không thật.
- Này cậu nhóc! Đừng tiếp tục đứng ngây ra ở đó chứ.
- Mau mau qua đây với ta nào!
Tiếng nói ấy một lần nữa vang vọng.
Mặc kệ! Dù cho đó có là tiếng nói của ma quỷ đi chăng nữa. Cậu hiện tại thà rằng đi tới và đánh nhau chết sống với chúng cũng không nguyện ý tiếp tục sống giống như kẻ lang thang không mục đích ở đây.
Cô độc có lẽ là biện pháp cực hình lớn nhất đối với con người rồi. Lăng là như vậy rút ra kinh nghiệm.
Chạy thật nhanh về phía trước! Sương mù trong không khí lần đầu tiên trước mắt cậu mờ nhạt dần. Lăng trong lòng vì vậy kích động không thôi.
Rất nhanh! Một… bóng lưng của con người xuất hiện trước mắt cậu.
- Tới rồi hả chàng trai! Dạo này vẫn sống tốt đó chứ?
Đối phương đang ngồi bệt ở trên mặt đất. Hai chân hơi vung vẩy thẳng băng xuống dưới dường như xuyên qua mặt phẳng nền đất. Nhìn qua khiến người cảm giác thật giống như đang ngồi ở kề bên vách núi không chừng.
Ngay khi cậu bước tới gần, đối phương liền như có cảm ứng hơi quay đầu nhìn lại. Đó là một người thanh niên với gương mặt và dáng vẻ khá là quen thuộc. Trí nhớ từ… nhiều năm trước trong đầu cậu chàng không khỏi đúng lúc ùa về.
Trí nhớ về những ngày cậu vừa mới trùng sinh. Kích động khi có được sức mạnh và năng lực to lớn! Vui mừng khi vớ được cô bạn gái và tình yêu đầu đời. Bực mình và buồn phiền vì những rắc rối mà cô nàng tóc vàng quỷ quyệt nào đó không ngừng gây ra. Kích thích và lo sợ khi lần lượt tham gia chiến đấu cùng dị thần và hầu tước Voban. Sự mạnh mẽ của dị thần Thủy Tinh trong trận đấu cuối cùng trước khi cậu tiến tới nơi này… Và đặc biệt còn có cả sự xuất hiện của Liliana cùng nụ hôn ở sâu trong lòng nước nữa. Cái cảm giác ngọt nị ở đôi môi ấy đến bây giờ vẫn còn vương vấn ở trên người dường như chuyện mới hôm nào.
Những quá khứ ấy tưởng chừng như vừa mới xảy ra ngay ngày hôm qua đây thôi…
Haizzz! Quá khứ cũng thật là thứ khiến người ta không ngừng hoài niệm.

Không gian yên ả trong chốc lát.
- Hừm! Sống cũng không đến nỗi tồi.
Kích động và tưởng nhớ dần dần cũng tan biến đi. Lăng hít sâu lấy một hơi rồi bình tĩnh đáp lời. Bất kể chuyện xảy ra trước đây là làm sao. Hiện tại đối mặt với cậu là một vị dị thần chính cống đấy.
Nhìn quen thuộc dị thần Sơn Tinh cười mỉa ngồi vắt vẻo ở phía trước. Kẻ tồn tại khắc sâu trong trí nhớ của Lăng lúc tham gia chiến đấu ở biển Đông. Vẫn là như cũ vẻ mặt của thanh niên trẻ tuổi. Trên lưng là tấm áo choàng lông chồn trắng toát bay phấp phới. Da dẻ màu đồng cổ mình để trần. Tóc dài buộc túm, dưới thân mặc váy da hổ. Cổ đeo vòng bạc gắn thật nhiều loại răng năng của thú dữ.
Chỉ là vẻ mặt ở khoảng cách gần nhìn qua dường như có chút cợt nhả không đáng tin.
Bước chân chậm rãi tới gần, gặp đối phương cũng không có biến đổi gì nhiều, Lăng liền mạnh bạo ngồi xổm xuống ở kế bên.
Mặc kệ cái gì quỷ! Hiện tại cậu liền chỉ muốn khỏe mạnh nói chuyện một hồi là tốt rồi.
Tiếc là…
- Ạch???
Vốn dĩ trước đó nhìn thấy Sơn Tinh thả chân vung vẩy còn tưởng thật sự là ngồi bên vách đá. Kết quả Lăng ngồi xuống muốn đưa chân đung đưa giống như vậy… Khả năng lại chỉ là hai chân tiếp xúc trực tiếp với mặt đất phẳng lì. Nhìn qua thật giống như cậu chàng đang ngồi bệt xuống đất và đưa chân duỗi thẳng về phía trước vậy. Hình ảnh có hơi chút buồn cười.
- Làm sao? Cậu cũng thích được ngồi như vậy à?
Sơn Tinh vẻ mặt cười xoà. Cánh tay hơi đưa lên một chút. Lăng ngay tức thì liền cảm giác được hai chân của mình buông thõng xuống. Thật giống như phía trước đã không còn là mặt đất thẳng băng như lúc trước mà đã là không khí bình thường.
Năng lực cũng thật là thần kì! Phải nói không hổ là dị thần Sơn Tinh sao! Lăng thầm than.

- Tại sao tôi lại tới đây?
An ổn ngồi xuống như hai người bạn thân. Cũng không có gì nhiều vòng vo, cậu chàng vừa mở đầu nói chuyện liền đưa thẳng ra câu hỏi ở sâu nhất trong lòng mình.
Từ lúc gặp mặt được đối phương, lại kết hợp với hoàn cảnh không thể nào quên trước khi cậu tới nơi này… Nếu như Sơn Tinh nói bản thân không có liên quan gì tới việc cậu xuất hiện ở nơi đây. Lăng chắc cũng chỉ có thể ha ha cười mà chống đỡ.
Tin được mới có quỷ~

- Cái này sao???
- Nếu ta nói là ngẫu nhiên như vậy cậu có tin không?
Đối phương vẻ mặt cười quỷ bí đáp.
Lăng… trợn trừng mắt bất mãn nhìn về!
- Được rồi được rồi! Ta nói thật! Nói thật đã được chưa.
Sơn Tinh vẻ mặt bất đắc dĩ lên tiếng. Tiếp sau đó ánh mắt sâu xa nhìn về phía trước. Khuôn mặt ra vẻ trầm thống kể lể.
- Đây là một sự ngẫu nhiên! Cũng là một điều tồn tại tất nhiên.
- Nếu như diễn tả đơn giản hơn mà nói… Đó chính là cậu đánh bại xong đối thủ cũ của ta, Thủy Tinh- theo cách gọi tên của người ở thế giới thực tế. Sau đó tinh thần của cậu liền bị lôi kéo đi tới nơi này chính là vì thu lấy chiến lợi phẩm của bản thân.
- Ta nói như vậy cậu có thể hiểu được chứ?
Sơn tinh vẻ mặt chợt biến. Gãi gãi đầu quay sang ngây ngô hỏi lại.
“Vẻ mặt thật giả!!!” Lăng nhìn ngồi kế bên mình vừa mới vẻ mặt còn nặng nề nói chuyện giờ đã biến thành giả vờ ngây ngốc Sơn Tinh… Trong lòng âm thầm bĩu môi không thôi.
Tất nhiên! Cậu cũng sẽ không nói ra những điều dễ gây ra xích mích ấy. Ngược lại vẻ mặt rất thành thật nêu lên câu hỏi của mình.
- Trước khi nói tới những chuyện khác có thể trả lời trước tôi một vài vấn đề được không?
- Tốt! Vậy cậu hỏi đi?
Sơn Tinh nghe vậy gật gật đầu ra hiệu.
- Ừ! Như thế chuyện đầu tiên là: Tôi đã tồn tại ở nơi này bao lâu rồi?
- Còn nữa, sau đó tôi còn có thể rời đi nơi này trở về được thế giới trước kia nữa hay không? Thời gian ở nơi đó lúc này lại đã trôi qua bao lâu?
Lăng vẻ mặt cấp thiết nói chuyện. Tâm thần thế nhưng thấp thỏm không chừng. Hi vọng câu trả lời của vị thần đối diện này sẽ không quá tệ. Cậu chàng trong lòng thầm nghĩ.

Kết thúc chương 127.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.