Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 9:




Edit: Tô, Bế Nguyệt
- -
Hạ Miên Miên là người đầu tiên chú ý tới Kiều Trì trông hơi kỳ quái, cô nhỏ giọng hỏi: "Chậm thôi, cô thấy gì sao?"
Kiều Trì không nhìn nữ quỷ nữa, thần sắc lạnh nhạt nói: "Không có gì, hai người thử nhìn ra sau lưng hai người đi."
Độ Cao và Hạ Miên Miên đối với Kiều Trì tin tưởng không một chút nghi ngờ, không có chút phòng bị quay đầu nhìn về phía sau.
Độ Cao:...
Hạ Miên Miên:...
"A a a!!!" Hai tiếng thét chói tai như muốn đem trần nhà của biệt thự xốc lên, hai anh em cực kỳ ăn ý chạy vọt đến sau lưng Kiều Trì, tốc độ nhanh đến Kiều Trì cùng nữ quỷ không kịp phản ứng.
Kiều Trì nghiêng đầu nhìn hai cổ tay đều bị hai người nắm chặt, xíu chút nữa đã bị kéo ra đằng sau, bất đắc dĩ nói: "Hai người buông ra được không? Có chuyện gì đâu?"
Nữ quỷ đồng ý nhẹ gật đầu, cô mới đứng sau lưng hai người bọn họ, còn chưa bắt đầu dọa bọn họ đâu, vậy mà đã sợ như thế này. Nhân viên công tác đóng nữ quỷ nhìn Độ Cao và Hạ Miên Miên nắm tay Kiều Trì sống chết cũng không chịu buông ra, nghĩ nghĩ, nhìn Kiều Trì nói: "Nếu không tôi đi trước đã?"
Kiều Trì nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ nhẹ gật đầu.
Không ngờ rằng cuộc đối thoại đơn giản này khiến tổ hợp hai người kia còn hoảng loạn hơn.
"A a a a a a Kiều Trì, quỷ biết nói chuyện! Thật đáng sợ!" Hạ Miên Miên hít mũi một cái, sợ hãi xong cũng không quên khịa Độ Cao một câu: "Độ cao, chẳng lẽ anh sợ?"
【Cái quỷ gì vậy, Độ Cao đứng như một bức tượng vậy? Ha ha ha ha xswl(1)! 】
(1)xswl là cụm từ viết tắt của 笑死我了(xiào"sǐ"wǒ"le) nghĩa là cười chết tôi rồi hoặc cười ỉa =))).
【Ha ha ha ha chị gái đóng quỷ belike: Tôi cái gì cũng không biết, tôi là một nữ quỷ vô tội! 】
【Đúng là anh em, sợ nhưng vẫn không quên tổn thương anh của mình. 】
【Ha ha ha ha Kiều Trì kiểu Tôi thật muốn nói tục một câu ấy. 】
Nhân viên công tác đóng vai quỷ đã không thấy đâu nữa, Độ Cao mới hơi do dự vung tay Kiều Trì ra, hắng giọng một cái: "Vừa rồi là do không kịp phản ứng."
Hạ Miên Miên khinh thường a một tiếng, một tay nắm chặt cổ tay Kiều Trì, một tay khác nhặt bức thư lúc nãy vì sợ mà ném đi, cô thổi thổi bụi trên thư, cố gắng để giọng mình bình thường, "Chúng ta đi kiếm nước đi."
Kiều Trì không có ý kiến, vừa hay gần phòng khách có một phòng bếp, Kiều Trì mượn ánh sáng yếu ớt của ánh nến hướng về phía Độ Cao giương cằm lên: "Một mình anh đi được không?"
"Không được!" Độ Cao cảm thấy mình nói hơi dứt khoát, trầm mặc mấy giây, quyết định to lớn như đang ra đi tìm đường cứu nước: "Tình huống bây giờ như thế nào chúng ta cũng không biết, lỡ như bị tách ra hành động một mình, tôi thì không quan trọng, nhưng là hai người lỡ gặp phải cái gì, đến lúc đó sẽ không ai giúp cả."
Kiều Trì nghe thấy, chỉ định như lúc nãy, nói được, nghĩ lại, cười tủm tỉm nói: "Không sao, tôi đã đai đen Taekwondo cấp 9, đến một người tôi đánh một người, đến hai người tôi đánh cả hai."
Độ Cao kinh ngạc, anh nhờ vả nhìn Hạ Miên Miên đứng sau lưng Kiều Trì, hi vọng em gái của mình có thể nói chuyện giúp mình, nhìn em gái lúc này chỉ lo nắm cổ tay Kiều Trì, đành phải ngửa đầu nhìn thiết kế của căn phòng thế nào.
Một màu tối thui có thể nhìn ra bông hoa gì chết liền!
"Cùng anh đi cũng không phải không thể." Kiều Trì cười tủm tỉm nói, ánh nến in lên mặt cô, trái tim của Độ Cao nhảy một cái, cảm thấy có một cái hố đang đợi anh nhảy xuống.
Độ Cao không tự chủ được lui lại một bước, quay đầu nhìn thoáng qua phòng bếp, một mảnh u ám, Độ Cao cảm giác cứ như có thứ gì đó đang muốn chui ra ngoài, khiến cả người anh nổi da gà.
"Cô nói đi." Độ Cao xem như bị hố thế nhưng cũng tự mình đi phòng bếp tìm nước.
"Chưa nghĩ ra, sau này hãy nói." Kiều Trì xoay người đem ngọn nến trên bàn cầm lên, một tay để phía trước che gió: "Đi thôi."
【 Ha ha ha ha ha ha Hạ Miên Miên thật ác, online giả mù. 】
【 Độ Cao OS: Con mẹ nó chứ! Dứt khoát không muốn nhận họ hàng với cô em họ này.】
【Sao tôi lại thấy trên mặt Kiều Trì to/ rõ/ chữ hố vậy nhỉ! Bảo bối! Sao mà ngốc quá vậy! Không nên đồng ý! Để mẹ Vân đi vào phòng bếp với con! 】
...
Ba người chậm rãi bước đến phòng bếp, Kiều Trì giơ ngọn nến đi đầu tiên, Độ Cao và Hạ Miên Miên đi đằng sau, đến cửa phòng bếp, Kiều Trì dừng lại, cô quay đầu nhìn xem Độ Cao, hai mắt khẽ cong, đem ngọn nến nhét vào trong tay Độ Cao: "Tôi chỉ tiễn anh đến đây thôi, đi nào!"
Độ Cao một mặt mơ hồ, anh cúi đầu nhìn ngọn nến, đột nhiên hối hận đã đáp ứng ghi hình cái chương trình này.
Vừa nghĩ tới tiếp theo còn nhiều kỳ như vậy anh liền muốn hôn mê!
Độ Cao cắn răng, tay cầm ngọn nến có chút run rẩy, cố gắng bình tĩnh hết mức, hiện tại đang quay trực tiếp, anh không thể quá sợ.
Kỳ thật Độ Cao cũng rõ ràng, thiết lập của anh bao năm qua bây giờ đã có thể viết di chúc rồi.
Anh chậm rãi bước qua, trước cầm ngọn nến vươn vào chiếu sáng bên trong, xác định không có yêu ma quỷ quái gì, mới bước từng bước nhỏ đi vào.
May mắn là Độ Cao nghiêng đầu đã thấy công tắc bật điện phòng bếp, anh có chút hưng phấn nói: "Có công tắc!"
Kiều Trì chưa kịp ngăn cản thì Độ Cao đã bật công tắc, đèn phòng bếp không sáng lên, ngược lại cửa sổ đang đóng chặt phát ra một tiếng kít, mở ra.
Ngay sau đó từ ngoài cửa sổ thổi tới một trận gió lạnh, còn mang theo mùi máu tươi.
Có chất lỏng từ phía trên trần nhà nhỏ xuống, rơi vào mái tóc được tạo mẫu và khuôn mặt anh, anh thu tay lại sờ mặt mình, có chút thấp thỏm để tay ra trước nhìn một cái.
Máu đỏ dính đầy tay
Anh có chút cứng ngắc quay đầu, ánh nến chiếu sáng lên mặt, toàn bộ mặt đều dính máu.
Kiều Trì:...
Hạ Miên Miên:...
"Tìm nước tiếp đi." Kiều Trì quay mặt ra chỗ khác.
"Nhanh lên." Hạ Miên Miên thúc giục nói.
"Hai người..." Độ cao thấy đồng đội cũng không muốn để ý đến chính mình, đành phải u oán mang cái đầu dính máu tiếp tục tìm nước.
Hắn không ngừng trấn an bản thân, hắn là nam nhân toàn thân tràn ngập dương cương chi khí! Hắn là đóa hoa của tổ quốc! Trên dưới đều mang đậm chính khí!
Phòng bếp có một rãnh nước đang chảy nước xuống, Độ Cao tăng thêm lòng dũng cảm đi tới, mở vòi nước, để dòng nước chảy ra, đem vết máu trên tay mình rửa sạch sẽ, sau đó không chớp mắt dùng ly rượu múc bên trong rãnh nước cầm lên, đựng đầy nửa chén nước.
Hắn hít sâu một hơi, xoay người, màn tiếp theo lại một lần nữa khiến hắn sững sờ tại chỗ.
Nữ quỷ lúc nãy rời đi giờ đang ngồi ở bên trái anh, nhìn trừng trừng anh. Còn âm trầm cười với anh.
Trên miệng đều là vết máu. Độ Cao cảm thấy vết máu trên đầu mình trừ sợ hãi còn có chút buồn nôn.
"Anh đi theo tôi sao?" Nữ quỷ nói, sau đó nhiệt độ hạ xuống, Độ Cao còn cho là anh đang ở hầm băng, khiến cánh tay nổi da gà hết lần này đến lần khác.
Nữ quỷ từ dưới đất chậm rãi đứng lên, mặc một bộ váy trắng lê dài trên đất, tóc đen xõa đến bên hông, nửa gương mặt đều bị che khuất.
Cô ấy giống như đang muốn đi tới chỗ Độ Cao.
Ngắn ngủi mấy bước chân, cô ấy lại đi vô cùng chậm, dù sao ngẩn người đã gần nửa tiếng, Độ Cao khó giữ bình tĩnh nói: "Đừng tới đây."
Nữ quỷ nghe được, dừng lại.
Nữ quỷ thắc mắc nghiêng đầu một chút, tựa hồ đang hỏi vì sao?
Độ cao nói: "Cô đừng làm tôi sợ, tí nữa tôi đưa cô tiền."
【 Ha ha ha ha đây thật sự là chương trình kinh dị hả? Sao mà Độ Cao chơi vui quá vậy ha ha ha. 】
【 Tôi tuyên bố sẽ bao trọn chương trình này cả năm.】
【Ha ha ha ha đúng là một câu chuyện cười, cứ tưởng Độ Cao là học bá cao lãnh, tổng giám đốc bá đạo chứ. 】
Nữ quỷ nghĩ nghĩ, dù sao cô cũng chỉ là một diễn viên phụ, đạo diễn cũng để cô tự do biểu diễn, cô trầm mặc nhẹ gật đầu rồi lại trở về ngồi xổm.
Độ Cao lễ phép hướng cô nhẹ gật đầu, chân thành hỏi: "Bọn tôi bây giờ có được một bức thư, phía trên một chữ cũng không có, xin hỏi có biện pháp nào để chữ viết hiện ra không?"
Nữ quỷ trầm mặc, Độ Cao lại nói: " Cô là fan hâm mộ của tôi sao?"
Nữ quỷ chần chừ nhẹ gật đầu, Độ Cao tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, anh cười nhẹ nhàng nói: "Cô nói cho tôi, đợi lát nữa ra ngoài chúng ta chụp ảnh chung? Kí tên xong, tôi tặng cô hồng bao."
"Tờ giấy kia kỳ thật không có tác dụng gì, chỉ dùng để lừa gạt mọi người, nam thần anh không được mắc lừa!" Nữ quỷ nhanh chóng trả lời, lúc này ngữ khí so với vừa rồi bình thường hơn nhiều, còn có thể nghe ra được giọng điệu có chút nghịch ngợm.
Kiều Trì nhìn thấy tất cả liền kinh ngạc, chuyện này còn có thể làm như vậy?
Không chỉ là Kiều Trì, tập thể mọi người đứng bên ngoài cũng trầm mặt, đạo diễn phải hít sâu mấy cái mới bình tĩnh lại, ông làm chương trình nhiều năm, đây là lần đầu thấy khách mời cùng NPC vui sướng đạt chung nhận thức.
Đạo diễn nhìn tổ ba người Kiều Trì thuận lợi đi lên lầu, lầu một còn rất nhiều cạm bẫy bọn họ bố trí vậy mà không đụng phải cái nào, xem ra sau này khi tìm diễn viên bọn họ phải tìm hiểu xem mấy người đó có đang theo đuổi idol không!
"Đạo diễn, hình như dân mạng phản ứng cũng không tệ lắm." Một nhân viên đạo cụ đưa điện thoại di động đưa cho đạo diễn nhìn, mặc dù là trực tiếp nhưng là tốc độ cũng là có chậm hơn, hiện tại mới đến Độ Cao cùng nữ quỷ nói chuyện, bình luận đều là ha ha ha, độ hot thế mà trực tiếp lên tới 200 triệu.
"Đạo diễn, đứng đầu, trên Weibo đã là hot search rồi." Nhân viên công tác khác cũng phụ họa nói, app livestream đã đẩy bọn họ lên nhất bảng, trên Weibo đám dân mạng đem chủ đề thảo luận đến điên cuồng giúp họ vớ được hot search.
Đạo diễn ngón tay vuốt nhẹ nếp quần phân phó: " Bảo nhân viên công tác gọi Ôn Quả vào đi."
...
Bên ngoài biệt thự, trời hoàn toàn tối đen,ngẩng đầu một cái còn có thể trông thấy sao đầy trời, gió trong núi từ từ thổi qua, vị trí căn biệt thự này thật phi thường tốt.
Tống Nhất Tự ngồi trên xe, cầm điện thoại xem video trực tiếp, hắn cực kỳ khó chịu!
Tên Độ Cao này làm sao lại sợ như vậy! Không biết Kiều Trì đã có bạn trai sao!
Sợ hãi như vậy còn là đàn ông gì chứ!
Tống Nhất Tự nhìn thấy Kiều Trì không đẩy ra còn cười ủy mị, chỉ muốn xông vào ôm Kiều Trì ra.
Cũng không biết hồi trước hắn lại nhịn được, hiện tại hắn vừa nghĩ tới Kiều Trì cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp tâm liền khó chịu như kim đâm, sau đó lại đem ngâm nước muối, khiến hắn khổ không thể tả.
Trên phần bình luận đã bắt đầu có người ghép cp, cái gì mà Takahashi cp(2), cẩu lương cp điên cuồng xuất hiện trên màn hình. Tống Nhất Tự hừ một tiếng: "Một đám người nhàm chán đến cực điểm!"
(2)Hình như tác giả đang nói tới Takahashi Minami, một thành viên nhóm AKB48 đã kết hôn với một người đàn ông hơn 15 tuổi.
Tay lại rất thành thật chuẩn bị xông vào mưa đạn, một chữ còn chưa đánh, cửa sổ xe lại có người gõ.
Hắn nhấc đầu khỏi điện thoại và quay qua, đứng ở ngoài là một người mặc tây trang, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng nhìn dáng người và tay hẳn là một người trẻ tuổi.
Tống Nhất Tự đem cửa sổ xe kéo xuống, còn chưa mở miệng hỏi liền nghe người kia ngạc nhiên nói: "Ông chủ! Là anh thật à!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.