Nhất Đại Tông Sư

Chương 10: Mộng yểm




"Ngươi đây thực sự là bị dọa sợ rồi sao? Vô dụng!"
Giọng nói kia lại vang lên. Rõ mồn một. Càng có ý khiêu khích. Y hiện tại cũng không thể nhắm mắt ngó lơ nữa, đưa tay khóa trái lại cửa phòng, thấp giọng nói: "Ra đây!"
"Ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ để ngươi nhìn thấy ta."
Khốn Nạn nhắm mắt lại, dù không nhìn thấy, giác quan khác của y cũng không đến nổi không thể đối phó được người ta đánh lén.
Cùng lắm là chết thôi.
Vừa nhắm mắt lại bỗng nhiên thân thể có cảm giác trầm xuống, nhưng y dường như nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, không nôn nóng, không hoảng sợ, đến khi hai chân chạm đất mới thong thả mở mắt ra!
Lại là mộng cảnh. Y trải qua chuyện nhắm mắt liền nhập mộng không dưới một hai lần trong ngày, nhưng làn này coi như đặt biệt khác đi.
Xung quanh một mảng hắc ám không có ánh mặt trời. Nơi y đang đứng, dung nham từng đợt sôi sục, nổ lách tách, theo dòng chảy nóng bỏng trôi về phía trước. Thật sự rất khác.
Khốn Nạn theo dòng nước chậm rãi tiến lên. Không biết qua bao lâu, cuối cùng trước mặt đã xuất hiện một nhà lao. 49 cột đồng dựng đứng ở phía trước, mỗi một cái đều to hơn bất kỳ hoãn đình nào ở Hoàng Hạc đỉnh. Phía trên trụ đồng có vô số bùa chú dùng ngoại lực khắc lên.
Y đến gần, ngẩng đầu lên vẫn không thấy được điểm cuối. Thần sắc tựa tiếu phi tiếu.
Khốn Nạn đặt tay gần sát trụ đồng. Tuy rằng còn chưa chạm vào, xung quanh bốn phía dung nham đã sôi lên sùng sục, sức nóng bức người.
Bùa chú trên này, quả nhiên lợi hại.
Đúng lúc đó, một đôi mắt to lớn vẩn đục xuất hiện sau trụ đồng, có chút quỷ dị quan sát y.
Khốn Nạn híp mắt lại, nhìn thấy một con hắc long chậm rãi xuất hiện trước mặt mình. Hắc long thân hình thon dài cao lớn, uy phong, hùng vĩ, móng vuốt bén nhọn rắn chắc khẳng định có thể xé tan núi, bước đi nhẹ đến thong thả, vô cùng từ tốn đến gần y, dừng lại ở phía sau hàng trụ.
"Đã lâu không gặp." Hắc long ý vị thâm trường nói.
Khốn Nạn rùng mình một cái. Tâm ma lần nữa bị y thành công đè xuống.
"Không cần phải tự khắc chế như vậy, ngươi trước nay vẫn thích làm theo ý mình mà." Hắc long nhìn y, cười rộ lên, trong tiếng cười mang theo sự thù hận, cùng khắc cốt ghi tâm.
"Ngươi là ai?"
"Tử Diễm Ngục Long."
"Vì sao lại đưa ta đến đây?"
"Ồ. Ngươi tự mình đến tìm ta đấy chứ." Ngục Long cười nói.
Khốn Nạn trầm mặc. Không lẽ là vì ảnh hưởng của ma chướng lần trước?
Một lát, y lại hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Ta? Tất nhiên là tự do."
"Vậy tại sao lại tìm ta?" Khốn Nạn hỏi. Tìm y làm gì, y hiện tại tu vi yếu như vậy, một chút ma chướng từ Bất quy Quỷ vực cũng có thể khiến y dao động, một Sở Tịch Viên cũng có thể khiến y suýt nữa đánh mất bản thân, Ngục Long kia tìm y, lẽ nào tự hắn cho rằng y có thể giúp hắn. Nếu như thật sự vì bị ma chướng ảnh hưởng mà đến được đây, chỉ sợ những gì mà vị Mặc Nhiên thượng thần kia lo lắng không phải dư thừa đi.
"Dĩ nhiên là phải tìm người. Bát hoang Ngũ giới không ai có tư cách bằng ngươi, càng không ai có thể sánh như ngươi." Ngục Long tựa tiếu phi tiếu nói.
Khốn Nạn nghiêm mặt: "Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Ngục Long ngẩn cao đầu cười lớn, qua khoảng trống giữa các cột đồng, móng vuốt sắc nhọn như lưỡi roi quấn chặt cổ y, hỏi lại: "Ngươi nói thử xem."
Khốn Nạn hai chân cách xa mặt đất, Ngục Long cao đến vậy, y bị nhấc bổng đến trước mặt nó, nghẹn đến thở không ra hơi.
Ngục Long nhìn tiểu hài tử bị hắn nắm trong lòng bàn tay, hưng phấn không thôi, trong ánh mắt lại lộ ra một cổ khốc liệt: "Vô dụng!"
Khốn Nạn cắn răng gằng từng chữ: "Ngươi nói ai vô dụng?!"
Ngục Long trực tiếp phớt lờ y, ma khí từ từ thông qua lưỡi roi xâm nhập vào thân thể huyết nhục Khốn Nạn.
"Sao hả? Không phải ngươi trước đây cường đại lắm sao? Không phải ngươi căn bản không đặt mạng người vào mắt à? Bản lĩnh của ngươi đâu? Cuồng tính của ngươi đâu? Hoài bão của ngươi đâu? Đối với ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết ngoan ngoãn phục tùng à? Hahahaaah." Ngục Long từng câu từng câu hỏi đặt ra, lượng ma khí truyền tới càng ngày càng mãnh liệt.
"Câm... miệng...!"
Y vừa dứt lời, Ngục Long cũng cùng lúc thu tay, đồng thời, chuyện điêm rồ nhất mà y thường xuyên phải đối mặt lần nữa hiện lên trước mặt.
Có vô số, vô số tiên môn tu sĩ, bọn họ trên người mặc quy phục của đạo gia, tay cầm thần binh lợi khí, mặt mày như có thâm cừu đại hận, hướng một mình y, điên cuồng chửi rủa, điên cuồng đánh đập, điên cuồng lăng nhục. Mà y, điên cuồng chém giết.
Phải, y thật sự tay không tất sắt, trong tiếng gào thét vang trời, tiếng thi thể bị lửa cháy, tiếng nham thạch sôi sùng sục, tiếng oán linh nguyền rủa, trong tiếng cười hưng phấn tột cùng của Tử Diễm Ngục Long, Khốn Nạn y, bắt đầu lao vào chém giết.
Có ma khí trợ giúp, y chém giết, đạte biệt hăng say.
*****
Khi hai người đi tới, khóe mắt giật một cái.
Sở Tịch Viên lúc đầu không yên tâm lắm về Khốn Nạn, nhưng thứ nhất, nàng trước khi đi đã để lại Đoạn Niệm kiếm tọa trấn ở Ngọc Hoành phong, ma chướng từ Bất quy Quỷ vực cũng không thể vượt qua kết giới từ thân kiếm; thứ hai, Hoàng Hạc đỉnh còn có một cao thủ Thanh Tu, nếu có kẻ dùng tâm thuật giở trò hắn sẽ không lý nào không phát giác; thứ ba, nàng tin Khốn Nạn.
Nàng cùng Lạc Nguyệt, ai cũng là cao thủ đi, từ Hoàng Hạc đỉnh ngự kiếm đến thành Tu La cho dù chậm như rùa bò, cũng chưa mất quá hai canh giờ.
Lúc bọn họ đến, cổng thành đã có người của Thượng Hoa cung canh gác.
Một người vừa nhìn đã biết không có ý tốt bước lên nói:
"Ta nghe nói Sở tông sư ở Diên Ninh quan được tôn là Nhất đại tông sư, trong tay có bảo kiếm Đoạn Niệm đỉnh đỉnh đại danh, là ngươi sao?"
Sở Tịch Viên gật đầu: "Ta có đẹp không?"
"..."
Sở Tịch Viên nói: "Thái độ gì? Không lẽ đạo hữu không nghe ngóng người ở Diên Ninh quan muốn gả cho ta xếp hàng dài từ đầu Thượng Hoa cung đến cuối Thượng Hoa cung sao?"
"..."
"Với cả đã gọi là Nhất đại tông sư, đến thành Tu La dạo một vòng có bạn đồng hành rất là thú vị a, Đoạn Niệm dùng để đối phó với kẻ tâm địa bất chính, ở trong kia, căn bản không cần."
"..."
"Nhưng mà, Lạc sư muội, ngươi nói thử xem, ta xinh đẹp như vầy, có khi nào vào trong đó rồi bọn họ thấy ta không kiềm được nổi sắc tâm, vậy có coi là tâm địa bất chính không? Ta có cần triệu Đoạn Niệm liền không? A, trời ơi ngươi nhìn kìa, vị đạo hữu này nhìn ta lạ quá. Hầy, ngươi có khăn lụa không, hay là để ta che mặt mình lại vậy."
"..."
"..."
Bị Sở Tịch Viên không biết xấu hổ hùng hổ nói đến y như thật, đám người Thượng Hoa cung đành lép vế, im lặng để bọn họ tiến vào.
Sở Tịch Viên chân trước bước đến, chân sau đã bị Lạc Nguyệt giẫm phải.
"Có phải không? Ngươi mù rồi hả?"
"Đúng a! Ta mù rồi nên mới đi cùng ngươi. Còn có, ta bị ngu mới đi tin lời các ngươi!" Lạc Nguyệt giận dữ quát: "Chỗ này căn bản không phải tầng thứ nhất a!"
Địa ngục Tu La, tầng thứ nhất là lệ quỷ chưa thành hình, tuy cao cấp hơn đám quỷ yêu bên ngoài một chút, nhưng không khó đối phó. Còn số đã thành hình, từ tầng thứ hai trở đi, thì vô cùng phiền phức.
Sở Tịch Viên ngoài mặt cười nói: "Chúng ta ra tay cũng đâu thể vừa vào đã ra."
Nàng vừa dứt lời, phía dưới chân đang đứng đột nhiên chấn động. Nền đất dưới chân bỗng nhiên nứt ra, một cái khe nứt sâu hoắm xuất hiện làm bọn họ suýt tí đã rơi xuống. Hồng quang mãnh liệt từ trong hố sâu lan đến.
Dung nham?
Sở Tịch Viên kinh hãi, mắt phải giật không ngừng khiến tâm nàng nao động. Tay nắm chặt chuôi kiếm, không nói hai lời liền xông lên.
****
Khốn Nạn cắn chặt răng. Xung quanh y các bộ phận thi thể rải rác, la liệt, chất đống. Mà y, hơi thở không thông, tâm trí mơ hồ, bên tay vẫn ầm ĩ tiếng chửi rủa ai oán.
Tử Diêm Ngục Long cho y trải qua chuyện này, khiến tâm y chỉ có phẫn hận, tuyệt vọng, thống khổ, bất lực, cuồng nộ, cảm xúc tiêu cực tụ thành một đoàn phát nổ, không ngừng bốc lên trong lồng ngực và trong đầu y, buộc y phát tiết, buộc y hành động.
Nhưng rốt cuộc, y coi như từ trong đống hỗn đọn đó nhớ ra được mình còn có một Sở Tịch Viên.
"Sao hả? Ngươi có thoải mái không?" Ngục long tiến đến gần trụ đồng nhìn y cực lực đè ném tâm ma.
"Câm miệng!"
"Nếu như ngươi chịu buông bỏ, khẳng định ngươi sẽ còn thoải mái hơn bây giờ."
"Ngươi câm miệng!"
"Ta đoán xem, là vì Sở Tịch Viên đó sao? Hahaha, ngươi thật sự trông mong nàng ta đến chứng kiến cảnh ngươi sát phạt đến sung sướng vậy à? Hahahaa!"
"Ta nói ngươi câm miệng đi!!!"
Khốn Nạn nắm chặt quyền trong tay, một đạo bạo kích sắc bén đâm ra thẳng hướng Ngục Long đang cười sặc sụa.
Mà một kích này, đương nhiên không tới được chỗ Ngục Long, mà đánh thẳng vào trụ đồng.
Ảo cảnh tất thảy biến mất, chấn động mạnh mẽ dâng lên.
Kim quang từ trụ đồng lóe lên, ngục hỏa sôi sùng sục bắt đầu gào thét, hơi nóng như thiêu đốt. Khắp nơi trời rung đất chuyển, tinh linh oán linh bắt đầu cắn xé lẫn nhau. Bùa chú hoa văn giống như sắp nổ tung.
Ngục Long đau đớn rống gầm lên, tròng mắt co rút lại một điểm nhắm vào Khốn Nạn.
Khốn Nạn khụy một chân trên đất, cúi mặt xuống ho ra một ngụm máu tanh.
Ngục Long tựa tiếu phi tiếu lên tiếng: "Ngươi.... "
Chưa đợi hắn nói hết câu, một đạo kim quang khác giáng xuống, tuy không mạnh mẽ như lần trước nhưng đủ để Khốn Nạn thanh tĩnh lại. Y vô thức lầm bầm: "Sư tôn?"
Sở Tịch Viên đánh ra một đạo linh lực cực đại, lấy lượng linh lực kia đè xuống hoãn loạn của địa lao, kiểm soát duy trì bùa chú, gia cố kết giới giam cầm Tử Diễm Ngục Long. Một chưởng đánh ra, tiêu hao hơn nửa nguyên khí.
Ngục Long hướng nàng gào tới, nanh hung tợn, vuốt sắc bén, chướng khí ngập trời điên cuồng tàn phá, đối đầu trực diện với thế cục Sở Tịch Viên tạo ra.
"Sở Tịch Viên! Tiện nhân!"
Sở Tịch Viên phải đảm bảo quá trình duy trì tình trạng phong ấn không gián đoạn, nhất thời không thể phân, đành cắn răng trúng một phát bạo kích từ Tử Diễm Ngục Long. Cổ họng dâng lên từng đợt tanh nồng quen thuộc.
Khốn Nạn bất giác ngây người.
Sở Tịch Viên không dám chậm trễ, vừa hứng chịu bạo kích cũng cùng lúc kết ấn xong, trong hư vô triệu hồi Đoạn Niệm. Khốn Nạn chỉ kịp nghe thấy âm giọng cực thấp của nàng, một chữ "Đi", nhất thời cảm thấy tứ chi nặng nề, cảnh vật trời đất tứ phía quay cuồng, cuối cùng nhất tề chìm trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.