Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 47: Khăn Lau Mặt Và Khăn Chùi Mông





Kỷ Miên hơi nhướn mày, cười như không cười: "Có biết lý do lớn thứ hai ta không đến Thiên Kiêu là gì không?"
"Là gì?" Sơ Mục Kỳ vội hỏi.
"Chính là vì đó là công ty của người yêu cũ đấy!" Kỷ Miên thản nhiên đáp.
Sơ Mục Kỳ lần này cứng họng luôn rồi, tra nữ đúng là quá sạch sẽ với người cũ, tỷ tỷ nghe thấy sẽ thương tâm biết bao nhiêu đây.
Nhưng cũng đáng đời, ai bảo lúc nào cũng đem muội muội ruột vứt sau đầu chứ.
Thú thật năm đó, Sơ Mục Kỳ có chết cũng không ngờ mình chỉ tình cờ dắt Kỷ Miên đi ăn cơm chung với tỷ tỷ một lần, lại vô tình trở thành trung gian mai mối cho hai người thành đôi với nhau.
Lúc đó chỉ có thể dùng "hối hận xanh cả ruột" để hình dung.
May mắn sau này hai người chia tay, không hiểu sao nàng lại vui mừng khôn kể.
"Khoan, vậy lý do lớn thứ nhất là gì?" Sơ Mục Kỳ không từ bỏ cơ hội bát quái.
Kỷ Miên nhìn Sơ Mục Kỳ như nhìn con ngu: "Còn không phải vì Thịnh Đức là của mẫu thân ta, không lẽ ta lại phản quốc đi thông đồng địch?"
Ha ha, tra nữ không phản quốc, chỉ tỷ muội nhà bọn họ phản quốc thôi...!
"À mà đúng rồi, tranh xa ta ra, nói bao nhiêu lần vẫn không bỏ." Kỷ Miên ghét bỏ tránh xa Sơ Mục Kỳ mười bước.
Sơ Mục Kỳ: "..." Chúng ta không thể hảo hảo nói chuyện sao?
...!
Cảnh quay hôm nay khá ổn, vốn dĩ định kéo dài đến nửa chiều nhưng cả hai diễn viên đều tập trung rất khá, mấy chốc đã xong, đạo diễn cũng rất hớn hở.
Ông ta không phải không biết mấy tin giật gân ngoài kia, có hơi lo lắng sẽ ảnh hưởng phát huy của hai người, nhưng không ngờ lại ổn tới vậy.
Nhìn trên màn hình, là cảnh quay A Kiều đã thành hôn với Lưu Tĩnh Mạn, cả hai bắt đầu hình thức sống chung vô cùng kì quặc.

Vốn người ta cứ nghĩ hoa hoa tiểu thư và thanh lâu kĩ nữ ở chung với nhau thì trừ lăn lộn lên giường thì còn làm gì, thế nhưng trong kịch bản thì hầu như không hề có một cảnh hôn hay giường chiếu nào cả, cả hai nhiều nhất chỉ có nắm tay.
Biên kịch Lương Hiểu Hiểu lúc xây dựng mối tình cho cp này đã nghĩ ngợi rất lâu, người ta thường lấy kiểu túng dục không kiềm chế để diễn tả vai phụ, nhưng hắn thì ngược lại, hắn chọn cái cách xây dựng tình cảm tuyến phụ trong sáng nhất.
Thậm chí chỉ toàn cảnh hỗ động mập mờ, thi thoảng nói một câu lỡ miệng cũng làm cả hai đỏ mặt thẹn thùng.
Quả thật khiến người ta sâu sắc hiểu được thế nào là mối tình đầu ngọt ngào thanh khiết.
Hoàn toàn trái ngược với nam nữ chính tiết tấu nhanh và mạnh bạo, A Kiều và Lưu Tĩnh Mạn lại đến với nhau sau khi đã kết hôn, êm đềm nhẹ nhàng, phảng phất như màu sắc điền văn.
Gợi nên cảm giác yên bình, giá trị mà tổ ấm mang lại.
Cả hai chậm rãi chăm sóc cho nhau, thấu hiểu nhau, mỗi buổi chiều cùng nhau đi dạo dưới ánh hoàng hôn, và ngày hưu mộc cùng nhau thả thuyền trên hồ sen.
Quả thật đẹp như trong tranh, tràn đầy ý thơ, không dính một chút sắc dục.
Cách xây dựng tình cảm này không chỉ nổi bật được khát vọng sâu bên trong của cp phụ là nhất thế bình an, còn đánh mạnh vào mặt nhân văn, không giống xu hướng phim thị trường bây giờ toàn ồ ạt phô cảnh giường chiếu để thúc đẩy lượt xem.
Tuy nhiên, diễn theo phong cách nhẹ nhàng trong sáng này cũng hơi làm khó diễn viên, vì họ phải vừa thể hiện khí chất diễm lệ rực rỡ, sau đó còn phải bộc lộc sự trong sáng thuần chân của cặp đôi mới biết yêu.
Cái này nếu diễn không tốt, sẽ biến khéo thành vụng, sẽ biến A Kiều và Lưu Tĩnh Mạn vốn dân làng chơi lại bày vẽ vớ vẩn, cực kỳ tục và sẽ bị chửi khá thảm.
Bất quá, lo lắng của biên kịch và đạo diễn đã không xảy ra.
Kỷ Miên và Sơ Mục Kỳ đều nắm rõ cái hồn nhân vật.
Thể hiện được sự bất đắc dĩ bị đẩy vào lầu hoa của họ, nhưng đồng thời cũng thể hiện được khát vọng đơn giản mà đáng quý, cùng nhau bình an một đời một đôi.
Nhìn trên màn ảnh, A Kiều đang thêu một cái khăn tay, Lưu Tĩnh Mạn vén rèm liễu tiến vào, cả hai nhìn nhau, chỉ thoáng qua lại không nói gì quay đi, chỉ có điều trong mắt lại dâng lên chút thẹn thùng.

Đây là sau khi họ đã bất đắc dĩ thành hôn, cả hai dường như có chút thay đổi, có phần nảy sinh trách nhiệm và tình cảm với đối phương.
Chứ không còn là kiểu bèo nước bạc bẽo khi ở thanh lâu.
Cảnh này không có lời thoại, chỉ cần diễn là được.
Vậy nên lúc Lưu Tĩnh Mạn xấu xa giật trộm khăn tay của A Kiều, cả hai vô tình chạm vào tay nhau, lại giật mình rút ra, đồng loạt mặt đỏ.
Khiến toàn bộ trường quay đều bị sự ngọt ngào lại ngây thơ của cặp này dìm chết.
"Sao ta lại cảm thấy tình cảm cp này ngọt ngào đến thế nhỉ?"
"Đúng, đúng! Bên cp chính quá nhanh, mới gặp nhau vài lần đã vội vàng thề non hẹn biển, cứ có cảm giác không chân thực sao sao ấy.
Còn A Kiều và Lưu Tĩnh Mạn lại như kiểu hoạn nạn thấy chân tình, mưa dầm thấm đất, từ tri kỉ nâng lên thành tình yêu! Chỉ là ánh mắt nhìn nhau thôi thì cũng ngọt ngào chết người ta rồi!"
"Đâu chỉ là ngọt ngào, ta còn cảm giác khí huyết trong người sục sôi đây! Đúng rồi, chính như là kiểu mối tình đầu ấy, trong sáng, ấm áp! Vấn đề là sau khi cưới xong họ mới phát triển tình cảm có được không, như vậy thì nhân văn hơn hàng tá kịch bản có con trước hôn nhân bây giờ! Cảm giác mấy bộ đó như đi ngược lại hôn nhân truyền thống, khiến ấu tể mồ côi ngày càng nhiều!"
"Đúng, đúng, đúng! Đầu năm nay chính phủ còn điểm mặt giới giải trí chúng ta, sản xuất cái gì mà quá máu chó phản khoa học, dạy hư lớp thanh thiếu niên! Nhìn cp này như được gột rửa tâm hồn vậy.
Chỉ tiếc đến cuối cùng họ lại không thể cùng nhau trọn vẹn, cảnh bây giờ càng đẹp thì sau này mới càng đau, aiz..."
...!
"Cut! Tốt lắm!" Đạo diễn vô cùng hài lòng.
Cảnh không có lời thoại chỉ dùng hành động, thế mà cả hai người chỉ bằng ánh mắt đã diễn xuất được cái hồn nhân vật.
Đúng là không sai.
Lúc này quay sắp xong, chỉ còn một cảnh, nhưng vì phải chuyển một ít đạo cụ sắp xếp bối cảnh nên cần chút thời gian.

Sơ Mục Kỳ bấy giờ mới nhận ra trong đoàn ánh mắt đám người kia nhìn Kỷ Miên càng lúc càng không đúng.
Kỷ Miên đã từng dặn đi dặn lại Sơ Mục Kỳ ở đoàn phim phải tránh xa mình, thế nên Sơ Mục Kỳ không thể tìm nàng phiền toái, chỉ có thể mở điện thoại ra xem tin tức.
Ôi đệt!
Hôm qua vì tỷ tỷ lâu lâu về nhà, Sơ Mục Kỳ hầu như dành cả tối để hàn huyên và bát quái với tỷ tỷ, sau đó ăn cơm đi ngủ, cũng không có bia bọt hay chơi game.
Sáng nay thì dậy sớm, lọ mọ thay quần áo, rất ngoan ngoãn đến phim trường, vì nàng là được quay cp với tra nữ nha, thế nên phải chuyên nghiệp chứ.
Sơ Mục Kỳ căn bản không thèm xem tin tức, thế nên không hề biết Kỷ Miên bị bôi đen thảm như vậy, nhìn dáng vẻ đối phương còn dửng dưng như không, tố chất tâm lý này thật khiến người ta bội phục.
Thực ra trước kia không phải không có thịt tươi mới nổi đã bị dân mạng bôi đen vô căn cứ, thịt tươi đó vốn xuất đạo không lâu, kinh nghiệm kém, fan lại ít.
Chạy đi đôi co với người bôi đen đó, sau đó thì bị chụp cho cái danh chột dạ.
Thịt tươi càng tức điên hơn, đều đều mỗi ngày đăng bài minh oan.
Thế nhưng càng làm thì càng khiến người ta nghĩ hắn trình độ rất low, không biết ứng xử gì cả, biết rõ trang mạng là cái hố đen đục ngầu, lại mất khống chế như vậy, thật sự thiếu tố chất của một ngôi sao.
Ngôi sao càng chuyên nghiệp sẽ càng thích dùng thực lực đi vả mặt antifan, hoặc đơn giản là không thèm quan tâm.
Chỉ có những ngôi sao quá low, mỗi ngày mới vội vàng đi report antifan, dùng ảnh đại diện ra để body shaming antifan, hoặc là lấy trình độ học vấn ra trêu cợt.
Càng làm như thế càng khiến người ta biết được đó là một kẻ hám làm ngôi sao, chứ ngôi sao chân chính người ta sẽ tự sáng trên nền trời, để người bên dưới ngước nhìn và công nhận.
Sơ Mục Kỳ không an tâm lắm.
Tuy hai bài topic đó lời chủ yếu là mắng chửi, độ chính thống rất thấp, thế nhưng nó lại được chia sẻ tại hai diễn đàn bát quái lớn, đã dần dần leo lên hotsearch, nếu có một tòa soạn nào chia sẻ lại nó thì lập tức sẽ trở thành tin chính thống ngay.
Bên Kỷ Miên, vụ Lý Nhị chưa kịp lặn thì lại mọc thêm phiền toái.
Tuy nhiên mắt trái Sơ Mục Kỳ cứ giật giật là thế quái nào ấy nhỉ.
"Mục Kỳ, Kỷ Miên, đạo diễn gọi hai người đâu!" Trợ lý phụng lệnh đi gọi hai diễn viên, phỏng chừng đạo cụ đã chuẩn bị xong, chuẩn bị quay nốt cảnh hôm nay của hai người.

Sau khi quay xong, tranh thủ lúc vắng người, Sơ Mục Kỳ không nhịn được nữa vội vàng kéo Kỷ Miên vào phòng hóa trang.
Vì lúc này nhân viên đều đang ăn trưa ngoài kia, nên tạm thời sẽ không ai đến cái phòng chất đầy đồ, vừa nóng vừa hầm này.
"Làm cái gì, lời ta nói gió thoảng mây bay rồi đúng không?" Kỷ Miên phủi cái tay con công nào đó, tranh thủ lột mấy phục sức trên người ra cho đỡ nóng.
"Ngươi đừng nói với ta là ngươi chưa xem tin tức?" Sơ Mục Kỳ vội hỏi.
"Xem rồi, thì làm sao?"
"Ngươi, con mợ nó, sao ban sáng một câu cũng không thèm nói với ta?" Sơ Mục Kỳ bắt đầu bị chọc tức.
"Vì sao phải nói, không lẽ cả một cái acc clone tung tin với vẩn ta cũng phải luống cuống cả lên?" Kỷ Miên nói như thể đương nhiên.
Sơ Mục Kỳ biểu thị, thôi được rồi, với tra nữ này thì bao nhiêu đó đúng là không thấm, chỉ là nàng quá lo cho đối phương, nên đụng đến chuyện gì của đối phương liền không bình tĩnh nổi.
"Ngươi kéo ta vào đây chỉ để hỏi một câu nhàm chán như thế?" Kỷ Miên nhìn con công dở dở ương ương này, thật hết nói nổi.
"Hứ, chứ làm sao.
Khụ, thật ra chỉ muốn trao đổi vai diễn một chút, khụ, đúng vậy.
Ngươi thấy vai diễn lần này ta đóng tốt không chứ? Từ tri kỉ nâng thành tình yêu, quá là trôi chảy không gượng gạo luôn, thấy sao? Đây là phái thực lực đấy có biết không?" Sơ Mục Kỳ dạt dào đắc ý.
Lúc nãy được đạo diễn khen không ít nên con công này bắt đầu xòe đuôi kiêu ngạo rồi.
Kỷ Miên sâu kín nói: "Ý ngươi là update từ khăn lau mặt thành khăn chùi mông?"
Sơ Mục Kỳ đờ mặt: "Shit, có ai hình dung tình bạn và tình yêu như ngươi không hả?"
"Sorry nhé tỷ muội, với ta mà nói chỉ có khăn lau mặt sẽ trở thành khăn chùi mông, chứ khăn chùi mông thì đừng mong trở thành khăn lau mặt!"
Sơ Mục Kỳ cạn lời.
....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.