Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân

Chương 106: Chỉ Mới Bắt Đầu Thôi





Cả đám người trong phòng nhìn Kỷ Miên như nhìn một con ngu, hiển nhiên cái tiểu tam bọn họ đang nói tới chính là Kỷ Miên.
Con khốn này giả ngu không hiểu à?
Thái phu nhân cười lạnh: "Tiểu tam mà ta muốn tìm chính là tiện nhân nhà ngươi đấy!"
"Ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bậy.
Thái phu nhân e rằng đã nhầm người rồi." Kỷ Miên mặt không đổi sắc.
Trầm Tú Lam quan sát Kỷ Miên, trong mắt thoáng hiện hàn quang.
Việc Kỷ Miên chống đối lại Trầm Trí Bạch trong công ty bà ta đương nhiên biết, chỉ có điều thấy Kỷ Miên đang hot, nhân khí lên cao, cũng góp phần kéo lại danh tiếng đã đổ vỡ cho Thịnh Đức, bà ta mới yên lặng chịu đựng lâu như vậy.
Bất quá, nếu con cờ trong tay mà không thể điều khiển tốt, bà ta cũng không ngần ngại trừ khử ngay.
Thịnh Đức này bà ta đang nắm quyền, tuyệt không cho phép kẻ nào nhảy ra chống đối!
Thái phu nhân đứng dậy, chanh chua quát: "À ha, xem ra phách lối tới mức không muốn làm tiểu tam, muốn thay thế vị trí của ta à? Tiện nhân nhà ngươi gan cũng to lắm đấy! Cửa nhà họ Thái, ngươi cả liếm cũng không có tư cách, mơ cũng thật đẹp!!"
Nói đoạn bà ta vung tay, muốn tát Kỷ Miên.
Trong mắt Lý Nhị thoáng co rút.
Kỷ Miên trở tay, dễ dàng tóm lấy cái tay béo mập của Thái phu nhân, con ngươi đã dựng thành đường thẳng, nàng lạnh lẽo nói: "So với việc ở đây tạt nước bẩn người khác, ta khuyên Thái phu nhân nên về quản lại vị nhà mình đi.
Còn nữa, ta dù có luân lạc tới mức làm tiểu tam, thì cũng không chọn Thái tổng nhà ngươi đâu."
Lấy nhan sắc lão tử đây, dụ dỗ còn dụ dỗ được cả tộc rồng, rảnh nhứt bi hay sao mà chọn tên già kia.

Kỷ Miên tự kỷ nghĩ thầm.
Thái phu nhân tiếp xúc gần với Kỷ Miên, bị đôi mắt lạnh lẽo của nàng nhìn trực diện, sợ hãi trong bản năng bà ta trào dâng, nhất thời hoảng loạn, vùng vằng muốn rút tay mình ra, quát lớn: "Ngươi bỏ ra! Tiện nhân này! Ngươi biết ta là ai không?! Dám đụng đến ta, cả nhà ngươi đều phải chết!!"
Kỷ Miên không hờn giận buông tay.
Thái phu nhân bị mất đà ngã về sau mấy bước, trên đôi giày cao gót loạng choạng, suýt thì ngã dập mặt, may mắn vệ sĩ bà ta vội đỡ.
Bà ta rống giận ra lệnh: "Ta thuê các ngươi để đứng đó nhìn à!? Còn không mau cho cái tiện nhân này một bài học!!"
"Thái phu nhân, cố ý gây thương tích Omega, ngồi tù từ năm năm đến chung thân đấy." Lý Nhị lạnh lùng phun ra một câu.
"Ha, chỉ là một cái diễn viên quèn, các ngươi cho rằng ta sợ à?" Thái phu nhân cười lạnh.
Hiển nhiên nhà mẹ đẻ và cả Thái gia của bà ta rất có máu mặt, trong Đế đô này, bà ta đánh ghen vô số trận, nhưng vẫn ngồi dửng dưng kê cao gối nằm, chứng minh bà ta cũng rất có thủ đoạn về mặt pháp lý.
Hai tên vệ sĩ kia hằm hằm tiến đến.
Trầm Trí Bạch và Trầm Tú Lam giữ thái độ đứng ngoài, một câu cũng không thèm lên tiếng.
Lý Nhị chắn trước mặt Kỷ Miên, bén nhọn hét: "Ai dám?!"
Kỷ Miên bỗng đưa tay làm dấu hiệu cản, cả đám quỷ dị ngừng lại nhìn nàng.
Kỷ Miên chỉ nghiêng đầu, nhìn về phía Trầm Tú Lam, khóe môi cong lên, ánh mắt không độ ấm: "Chiếu theo lời lão bản nương nói khi nãy, có phải ngươi sẽ không nhúng tay, để mặc chuyện này cho ta và Thái phu nhân giải quyết đúng không?"
Trầm Tú Lam không thèm lên tiếng, phảng phất Kỷ Miên là một con kiến hôi, không xứng cùng bà ta nói chuyện.
Trầm Trí Bạch thì mỉa mai: "Họa ngươi gây ra thì tự ngươi lãnh đi, còn muốn công ty nhúng tay vào à? Để Thái phu nhân đích thân trút giận còn là cho ngươi mặt mũi rồi đó."
Kỷ Miên gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Lý Nhị dự cảm không lành nhìn Kỷ Miên, thấp giọng: "Miên Miên, ngươi muốn làm gì?"
"Phí lời thế làm gì?! Đánh hết mấy cái tiện nhân vô liêm sỉ này cho ta!!" Thái phu nhân đã sớm hết kiên nhẫn, mặt đỏ bừng bừng quát lớn.
Hai tên vệ sĩ mặt mày rất hung hăng, hùng hổ đi đến, bộ dáng không hề có chút thương hương tiếc ngọc.
Kỷ Miên đứng sau lưng Lý Nhị, kéo Lý Nhị tránh sang một bên, nhỏ giọng hỏi Tiểu Vi: "Phòng này có camera không?"
Tiểu Vi đã sớm bị tràng cảnh dọa sợ nhũn chân rồi, nhưng vẫn theo bản năng đáp: "K-Không có..."
Kỷ Miên dâng lên nụ cười lạnh lẽo.
Thật quá tốt!
Sau đó chỉ thấy Kỷ Miên tóm lấy cánh tay một tên vệ sĩ, một đòn vật ngã hắn xuống đất, chưa để một đám người theo kịp tiết tấu, nàng đã xoay người chín mươi độ tung thêm một cước nữa vào mặt tên còn lại.
Kính râm trên mặt hắn gãy vỡ làm đôi, trúng đại chiêu ngay thái dương, lập tức hắn ta bị chấn động mạnh, lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh.
Tên bị vật ngã trên đất thì rên rỉ ôm lấy vai mình, phỏng chừng đã bị lệch vai, không đứng dậy nổi.
Rầm! Ầm! Xoảng!
Âm thanh lộn xộn không ngừng vang lên.
Bọn chúng nói cho sang mồm thì là vệ sĩ, chẳng qua là dân đầu đường xó chợ được Thái phu nhân tìm đến.
Đám người này thất học và không giỏi pháp luật, dễ điều khiển bằng tiền, vậy nên theo chân Thái phu nhân xử lý nhiều người, đã quen tay rồi.
Bất quá, đó là khi chúng chưa đụng trúng người được huấn luyện chân chính mà thôi.

Kỷ Miên trong vòng 2s cho hai tên lực lưỡng vest đen đo đất.
Nàng cũng hơi nghi ngờ nhìn hai tên kia, dùng mũi chân đá đá một cái.
Không phải chứ? Vô dụng tới như vậy?
Nhịn không được hỏi: "Thái phu nhân, bình thường ngươi có cho bọn chúng ăn cơm không vậy?"
Yếu như vậy mà chạy ra gió, không sợ chết à? Đám côn đồn ở quán bar Mị Sắc tốt xấu còn chịu được của nàng ba chiêu đấy, cả một chiêu mà hai tên này cũng không phá giải nổi, hai chữ nghiệp dư sợ rằng cũng không xứng.
Thái phu nhân hiển nhiên không ngờ giá trị vũ lực của Kỷ Miên cao như vậy.
Nhất thời hoảng loạn, bất quá vẫn mạnh mồm quát lớn: "Tiện nhân, ngươi còn dám phản kháng!!"
Có ngu đâu không phản kháng? Kỷ Miên thật cạn con mịa nó lời rồi.
Kỷ Miên tiến tới mấy bước, Thái phu nhân loạng choạng lùi về sau, khí thế tụt xuống nhanh chóng.
Bà ta nhìn thấy được lãnh khí tỏa ra nồng đậm từ trên người Kỷ Miên, cỗ sợ hãi không tên trào dâng, lắp bắp: "Ngươi...!ngươi muốn làm gì?!"
Quả thật bộ dáng Kỷ Miên bây giờ, chính là gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Trầm Tú Lam sực tỉnh khỏi kinh hãi, mắt thấy Kỷ Miên tiếp cận Thái phu nhân, vội vàng răn dạy: "Kỷ Miên! Ngươi chán sống rồi đúng không?! Ai cho ngươi lớn gan làm bừa ở đây hả! Đúng là loại cứng đầu không biết hối cãi!!"
Kỷ Miên cười lạnh.
Đám người này nghĩ nàng là nhược trí bại não sao, đứng yên cho bọn chúng đánh thì đúng, phản kháng thì là sai sao?
Thái phu nhân còn tưởng với bộ dáng sát khí lẫm lẫm Kỷ Miên sẽ đấu tay đôi với bà ta, nhưng hiển nhiên Kỷ Miên rất khinh thường việc đánh nhau với một kẻ phế vật.
Chỉ tay ra cửa lớn, chân thành khuyên nhủ: "Thái phu nhân nên quay về điều tra lại cẩn thận đi, ta quen biết một số văn phòng thám tử chất lượng, có muốn ta giới thiệu cho không, ta không lấy phí hoa hồng đâu.
Cam đoan giúp ngươi đào ra mười tám đời tổ tông của tiểu tam.
Mắt có mù tới mấy, mà cả tiểu tam cũng nhận sai, loại chuyện ngu xuẩn như vậy không nên phạm lần hai đâu."
Thái phu nhân bị lời trào phúng này của Kỷ Miên chọc giận đến mặt tái xanh.

Thế nhưng vừa rồi nhìn thấy Kỷ Miên chỉ trong nháy mắt tặng hai tên vệ sĩ hôn mê, bà ta không dám phách lối như ban đầu nữa, chỉ trừng trừng Kỷ Miên: "Chuyện hôm nay chưa xong đâu, loại con hát đê tiện nhà ngươi chờ đấy cho ta!"
Kỷ Miên nhún vai, tỏ vẻ vô vị.
Thái phu nhân xách túi xách hùng hổ gõ giày cao gót đùng đùng chói tai bỏ đi.
Không ngờ trận thế lớn như vậy, lại chỉ vì Kỷ Miên động thủ đánh nhau mà chuyển biến sang một bước ngoặc không ngờ, kết thúc trong sự hoang mang của toàn trường.
Lý Nhị, Tiểu Vi: "..." Chuyện gì vừa xảy ra, nghệ sĩ nhà họ là võ sĩ giải nghệ hả?
Trầm Trí Bạch hùng hổ lao đến Kỷ Miên, quát lớn: "Ngươi có phải điên rồi hay không?! Chọc Thái phu nhân lớn như vậy!! Chuyện xấu của ngươi thì ngươi tự mình lãnh đi, ngươi dám chống đối, muốn kéo cả công ty xuống nước hay sao? Ngươi, cái tiện nhân này, ai cho ngươi dùng ánh mắt đó nhìn ta hả?!"
Kỷ Miên đột ngột đưa tay tóm lấy cổ áo Trầm Trí Bạch, nhấc hắn ta lên không trung.
Hắn không ngờ Kỷ Miên sẽ đột nhiên làm thế, khiếp đảm vẫy vùng: "Ngươi, tiện loại này, ngươi muốn làm gì hả?! Mau bỏ ra!"
Trầm Tú Lam thấy tình hình không ổn, cũng mở miệng quát: "Lý Nhị!! Đây là nghệ sĩ của ngươi, ngươi còn không mau quản đi!"
Lý Nhị thấy trạng thái Kỷ Miên hơi sai sai, hơi lo lắng tiến đến gần nói: "Miên Miên, đủ rồi..."
Kỷ Miên không đáp lời Lý Nhị, chỉ lạnh lùng nhìn Trầm Trí Bạch hoảng loạn, tròng mắt phát ra ánh lạnh, giọng nói ngập tràn mỉa mai: "Lão bản nương, con chó này của ngươi, miệng mồm rất không sạch sẽ.
Ngươi nên dạy hắn cách đánh răng mỗi ngày thì hơn."
Mặt Trầm Tú Lam tái mét, đã rất nhiều năm rồi, ai nhìn thấy bà ta cũng phải khom lưng kính nể, lần đầu tiên bị người ta trực diện vả mặt thế này, cảm giác phi thường không thoải mái.
"Hỗn xược!" Trầm Tú Lam nổi giận.
Kỷ Miên buông cổ áo Trầm Trí Bạch ra, tùy tiện vứt hắn đi như vứt một thứ phế thải, hắn ta liền ngã lăn quay trên đất.
Nàng nhìn Trầm Tú Lam, chầm chậm nở nụ cười.
Nụ cười đó xinh đẹp như đóa hoa nở trên sông băng, lời lại khiêu khích tận cùng: "Lão bản nương, chuyện giữa ta và ngươi, chỉ mới bắt đầu thôi."
....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.