Nhất Bổn Nhật Ký Đích Phát Gian Tình

Chương 61:




: Quyết đấu
.
Thứ ba ngày x tháng x. Thời tiết: trời trong xanh.
Sáng hôm nay baba nhìn chằm chằm mình bắt mình ăn sáng mới có thể đi học, dì Thẩm bỏ hai quả táo vào cặp sách của mình, bảo mình đói bụng nhất định phải ăn hết. Bọn họ nói nếu như hôm nay lại ngã bệnh giống hôm qua liền cho mình đẹp mắt, cái này baba nói. Chỗ hôm qua bị kim đâm biến thành màu xanh, sờ lên đã rất đau, mình không dám ngã bệnh nữa đâu.
Baba hai ngày nay cứ than ngắn thở dài, không biết làm sao nữa, có phải do cái bà dì kinh khủng kia lại đến không? Mình biết baba không thích bà dì đó, hy vọng bà ấy đừng quay lại nữa, cuộc sống của mình hiện tại rất tốt, bà ấy đừng tới phá hư.
Hôm nay Ân Dự lại cho mình sô cô la, vì vậy mình quyết định lại tốt với cậu ta thêm chút chút, chia một quả táo cho cậu ta.
==============================================================
Thời gian: Chiều 5:30
Địa điểm: Kentucky
Nhân vật: 1 nam, 1 nữ, 1 trẻ
Sự việc: Đang phát triển…
Phương Hãn tay trái một ly coca, tay phải một cái hamburger, trước mặt còn thả một đống khoai tây chiên, gà chiên. Cậu cắn một miệng hamburger béo ngậy, nhìn về phía người đối diện: “Cô không ăn?”
Người phụ nữ đối diện cũng chính là Địch Linh, bộ mặt dường như có chút giật giật, nhưng vẫn duy trì tư thế tốt đẹp từ chối: “Không cần.”
Phương Hãn không để bụng uống một ngụm coca, không ăn cũng được, dù sao cũng là đối phương bỏ tiền ra, lãng phí cũng không phải chuyện của cậu. Khi nãy bị Địch Linh chặn lại muốn nói chuyện, Phương Hãn liền bình tĩnh quyết đoán dẫn ba người tới —— Kentucky, vì Tiểu Vũ nói nó muốn chơi cầu thang trượt. Do từ đầu Địch Linh nói cô ta mời khách, vậy nên Phương Hãn cũng rất không khách khí gọi một đống, Tiểu Vũ cũng gọi một đống, đáng tiếc ăn không được hai miếng đã chạy đi chơi, còn dư lại chỉ có thể do thầy Phương phụ trách giải quyết, thế là liền xuất hiện một màn phía trên.
Địch Linh đang muốn móc ra một điếu thuốc thì phát hiện ở Kentucky cấm hút, buông bao thuốc lá xuống, cô hướng cậu trai đối diện nói: “Biết mục đích tôi tới không?”
Phương Hãn thở dài, đề tài nên đến trước sau cũng đến, cậu buông nửa cái hamburger đang ăn trong tay, lau sạch sẽ ngón tay: “Vô sự không lên điện Tam Bảo, có lời gì nói đi.”
“Tôi là mẹ Tiểu Vũ, cũng chính là vợ trước của Giang Thiên Dự, điểm ấy cậu chắc rất rõ đi.” Địch Linh dùng ngón tay áng chừng ly coca, nhưng vì bọt nước trên đó thấm ướt tay mà nhíu mày.
“Ngay từ đầu không phải cô đã nói sao.” Phương Hãn lạnh nhạt mở miệng, ăn no uống đủ nên bắt đầu làm chính sự.
Địch Linh liếc cậu một cái: “Vậy tôi đi thẳng vào vấn đề, tôi muốn cậu rời khỏi Giang Thiên Dự.” Nói xong mắt nhìn thẳng đối phương như muốn nhìn ra cái gì.
Phương Hãn kiên định: “Dựa vào cái gì.”
“Dựa vào cái này thế nào?” Địch Linh từ trong túi lấy ra một tấm ảnh, đẩy đến trước mặt Phương Hãn, chỉ cần liếc mắt có thể nhìn ra mặt trên in hình gì. Nhìn hai người ôm hôn nhau trong ảnh, Phương Hãn khẽ nhíu mày: “Đã nói anh ta đừng động tay động chân bên ngoài rồi…”
“Cái gì?” Người phụ nữ đối diện sững sờ.
“Không, không có gì.” Ngừng thì thầm, Phương Hãn nghiêm mặt hỏi, “Sau đó?”
Nhìn sắc mặt cậu trai đối diện dường như không thay đổi, Địch Linh có chút chút cảm giác thất bại, nhưng không sao, cô còn đòn sát thủ: “Tôi đây còn nhiều ảnh chụp như vậy, cậu không hy vọng tôi đem những thứ này phát đến công ty Thiên Dự chứ?”
“Không,” Phương Hãn hơi mở to mắt, vẻ mặt này chọc đến người phụ nữ đối diện cười khẽ một tiếng, nhưng khi nghe lời tiếp theo cậu nói thì khóe miệng co giật, “Cô cứ phát hết đi, tôi một chút cũng không phản đối.”
“Cái gì?” Địch Linh cảm thấy cậu trai đối diện dường như đầu óc có vấn đề, “Chẳng lẽ cậu không sợ Thiên Dự vì cậu mà thân bại danh liệt, táng gia bại sản?”
“Xin cô hiểu rõ, tiểu thư.” Phương Hãn đẩy mắt kính, “Cho dù sinh hoạt của sếp có tệ hại đi nữa thì anh ta vẫn là sếp của nhân viên, đương nhiên nếu nhân viên không muốn ăn chén cơm kia vậy cứ cố sức mà yêu sách đi, vả lại, cho dù anh ta táng gia bại sản trở thành tên ăn mày, vẫn còn có tôi nuôi anh ta và con anh ta.” Nói xong mắt nhìn Giang Tiểu Vũ đang chơi đùa ở khu vui chơi thiếu nhi.
Địch Linh kéo ra một nụ cười lạnh: “Cậu cho rằng tôi chỉ biết phát tán ảnh này đến công ty anh ấy sao, chẳng lẽ cậu đã quên thân phận của mình là một giáo viên, nếu mớ ảnh này bị người trong trường cậu thấy được…”
Phương Hãn im lặng một lúc, nhìn về phía người phụ nữ đối diện, gương mặt yên tĩnh như nước, đôi mắt sâu đen: “Vậy cũng tùy cô.”
Địch Linh bật cười, cô không tin cậu trai thanh tú gầy yếu này có dũng khí lớn như vậy: “Cậu không nghĩ tới hậu quả sao? Nếu bị bọn họ biết cậu là đồng tính luyến ái, cậu cảm thấy cậu còn có thể sống yên trong ngành giáo dục?”
Phương Hãn ở đối diện cũng lộ ra một nụ cười: “Không làm giáo viên cũng không sao, trên xã hội nhiều ngành nghề như vậy cũng sẽ có nơi cho tôi sống, hơn nữa cho dù tôi thất nghiệp, Giang Thiên Dự cũng sẽ chịu trách nhiệm nuôi tôi cả đời!” Phương Hãn cảm thấy lời cả đời này nói cũng chưa từng khiến cậu xấu hổ đồng thời lại kiên định vô cùng như hôm nay.
Trán Địch Linh hơi co giật, cô nhắm mắt rồi lại mở ra: “Nói lời này cậu cũng không cảm thấy thẹn sao?”
“Cô sai rồi,” Phương Hãn lấy khí phách của nhà giáo, “Yêu đương là chuyện giữa hai người, không có cái gì thẹn hay không thẹn, vì đối phương nỗ lực cam tâm tình nguyện, đây mới thực sự là tình yêu.”
Lời này hạ xuống, hai bên đều im lặng hồi lâu, giờ phút này xung quanh đầy tiếng nhân viên phục vụ ân cần hỏi thăm, tiếng trẻ nhỏ vui đùa ầm ĩ đều không truyền được vào tai hai người. Nội tâm Địch Linh có chút kinh ngạc, không nghĩ đến cậu trai này có thể nói ra lời như vậy, mà Phương Hãn cũng vì chính lời nói của mình mà nội tâm chấn động, vừa rồi trong nháy mắt cậu dường như hiểu tình cảm của mình đối với Giang Thiên Dự hoàn toàn là nghiêm túc.
Sự im lặng của hai người bị Giang Tiểu Vũ đột nhiên chạy qua đánh vỡ, chỉ thấy đứa bé kia chơi đùa đến đầu đầy mồ hôi, hưng trí bừng bừng, cả cái mặt đều đang phát sáng: “Thầy Phương thầy Phương, con mới làm đại ca một lần nha!” Nói chuyện không quên đưa tay chỉ phía sau, Phương Hãn nhìn theo, mấy đứa nhóc 5, 6 tuổi hai mắt sáng long lanh quay qua đây, thế là hắc tuyến, không nói gì lấy khăn tay lau mồ hôi cho nó. Oắt con bưng ly uống hai ngụm coca, lại xông qua dẫn theo ‘thủ hạ’ của mình tiếp tục chơi.
Địch Linh đối diện một màn trao đổi giữa một lớn một nhỏ, trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, nhưng rất nhanh tan biến giữa lớp trang điểm tinh tế. Nhìn Giang Tiểu Vũ lại chạy đến khu vui chơi, cô như đang nghĩ đến đều gì, cau mày nói: “Đứa nhỏ này tại sao đã 10 tuổi còn ngây thơ như vậy.”
Ánh mắt Phương Hãn tức thời sắc bén, người phụ nữ đối diện bị trừng mà sững sờ, vừa muốn nói gì đó, đối phương lại thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi về phía khu vui chơi. Chỉ thấy cậu ta ngồi xuống gọi Giang Tiểu Vũ nói gì đó với nó, đứa nhỏ gật đầu rồi quay sang tạm biệt đám ‘thủ hạ’ phía sau, để Phương Hãn nắm tay về chỗ.
Địch Linh nhìn con trai mình, trong ngũ quan vẫn có thể tìm thấy bóng hình cô, nhớ đến hình dáng nó mới sinh ra lúc trước thì nội tâm một trận mềm mại: “Tiểu Vũ, còn nhận ra mama không?” Nói xong lại có chút hối hận, trẻ sơ sinh làm sao có thể nhớ mình.
Giang Tiểu Vũ nhìn bà dì trước mặt, trốn phía sau Phương Hãn lộ ra cặp mắt: “Dì là ai a? Mama cháu lúc cháu còn rất nhỏ đã đi đến nơi rất xa rất xa.” Ngụ ý chính là ‘dì không nên tùy tiện giả mạo mama người khác a’.
Địch Linh nghẹn một hồi, nhưng rất nhanh chỉnh đốn lại tâm tình, cô nhẹ gõ mặt bàn mở miệng: “Thầy Phương, chúng ta trở lại chuyện chính, theo ý vừa rồi của cậu, cậu không muốn rời khỏi Giang Thiên Dự?”
“Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng.” Phương Hãn đẩy một cái hamburger cho Giang Tiểu Vũ, oắt con cầm lấy liền cắn, xem ra chơi đến đói rồi.
“Vậy nếu Giang Thiên Dự muốn rời khỏi cậu thì sao?” Tựa như lời Phương Hãn, yêu đương là chuyện của hai người, nhưng nếu một trong hai không muốn, mà người kia muốn… vậy phải xem thế nào?
“…” Nếu người phụ nữ này cũng dùng thủ đoạn như vậy đến uy hiếp Giang Thiên Dự, Phương Hãn có chút lo lắng tên kia sẽ vì suy nghĩ cho cậu mà lâm vào khó cả đôi đường.
“Nói đến nói đi nói nhiều như vậy, cô còn chưa nói tại sao tôi phải rời khỏi Giang Thiên Dự, đừng nói với tôi cô muốn cùng anh ta nối lại tình xưa.” Ly hôn mười năm chạy về ôn lại tình cũ, nói ai tin.
“Xem ra anh ấy còn chưa đề cập qua với cậu, yêu cầu của tôi rất đơn giản, tôi chỉ muốn lấy lại con trai tôi. Đương nhiên nếu Giang Thiên Dự không hy vọng rời xa tiểu Vũ, vậy chỉ cần phục hôn với tôi là được.”
Phương Hãn chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ biết nguyên nhân hậu quả, nhược điểm bị người ta nắm trong tay, sử dụng pháp luật là không có khả năng, đối phương đã có thể chụp được cảnh hai người thân mật, làm khó thì nói không chừng thật sự sẽ mang ảnh phát đến công ty Giang Thiên Dự cùng trường học cậu. Có điều…
“Vì cái gì sau mười năm cô mới quay về đòi tiểu Vũ? Cô hẳn đã tái hôn đi.” Tầm mắt dừng trên ngón vô danh ở bàn tay phải của đối phương, tuy không có nhẫn, nhưng dấu vòng tròn vẫn còn tố cáo sự thật về nó, mười năm đủ cho một người phụ nữ trẻ tuổi lại sinh thêm một đứa, “Hơn nữa tiểu Vũ đối với người mẹ này, cũng không có ấn tượng.”
“Điều này cậu không cần biết, hôm nay những gì tôi muốn nói đã nói, nên hỏi cũng đã hỏi, nếu phát sinh ít chuyện không tốt, đó cũng chính là kết quả cậu tự chọn.” Địch Linh đứng lên, “Vậy đi, sau này còn gặp lại, thầy Phương.” Nói xong mắt nhìn Tiểu Vũ vẫn đang cúi đầu, nét mặt hiện lên thần sắc phức tạp, cuối cùng hơi thở dài một tiếng rời đi.
Nhìn người phụ nữ đẩy cửa ra ngoài, tầm mắt Phương Hãn trở xuống trên người Giang Tiểu Vũ, trong tay đứa bé kia cầm hamburger, nhưng không có tiếp tục gặm cắn, Phương Hãn sờ đầu nó có chút lo lắng, tuy tiểu Vũ không tin Địch Linh là mẹ nó, nhưng việc này dù sao cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng không tốt với nó…
Trong lúc thầy Phương đang suy tư, lực vuốt ve cái đầu nhỏ càng dịu dàng, chỉ thấy bạn nhỏ uất ức ngẩng đầu lên: “Thầy Phương, cái bánh này thật là khó ăn.”

Phương Hãn co rút thả tay xuống: “Vậy vừa rồi sao con chọn cái này?” Cái Big Mac Hamburger này rõ ràng là do oắt này tự chọn, giờ lại nói khó ăn.
“Con thấy nó rất lớn mới chọn, thế nhưng ăn chẳng ngon.” Giang Tiểu Vũ bĩu môi, bỏ xuống cái hamburger mới gặm mấy miếng. Đang lúc Phương Hãn do dự nếu không thì mua cho nó thứ khác, đứa nhỏ bên cạnh đột nhiên lớn tiếng hô lên: “Thầy Phương, con phát hiện một chuyện rất quan trọng!”
“Cái gì?” Phương Hãn một đầu sương mù, Giang Tiểu Vũ thì dùng ngón tay gõ gõ chỉ bên ngoài tấm thủy tinh bên phải, ý bảo cậu nhìn ra đó. Phương Hãn theo tay nó chỉ nhìn qua, chỉ thấy hai đứa nhỏ lảo đảo đi tới, dựa vào rất gần, nhìn kỹ lại, là hai đứa nhỏ một nam một nữ, chờ bọn nó đến gần chút mới nhìn ra, Phương Hãn tỉnh ngộ, đây không phải là bạn học Ân Dự lớp cậu sao, cô bé dính chặt nó bên cạnh hình như là ‘hoa khôi’ lớp bên. Đừng hỏi cậu vì sao biết hoa khôi lớp bên, trẻ con không phải đều là những sinh vật rất thú vị sao~
“Ồ, hẹn hò ấy mà…” Phương Hãn sờ cằm, “Tuổi trẻ thật tốt…” Có điều, tuổi quá nhỏ đã yêu sớm như vậy còn bị thầy chủ nhiệm bắt gặp, bạn xong rồi nha, bạn nhỏ Ân Dự~
“Hẹn hò?” Giang Tiểu Vũ ngây ngẩn nhìn bọn họ đến gần, ngẩng đầu thỉnh giáo thầy, nó hình như lại nghe được một từ lạ lẫm.
“Chính là bạn trai và bạn gái cùng đi chơi đó mà.” Thầy Phương còn đang suy nghĩ nên xuất hiện thế nào, đối với vấn đề của bạn nhỏ Giang trả lời rất đơn giản.
“Đồ đểu Ân Dự có bạn gái?” Tuổi nhỏ không có nghĩa không biết ‘bạn gái’ là vật gì, Giang Tiểu Vũ nghe hiểu, sau đó khó chịu.
Lúc này, hai người Ân Dự cũng nhìn thấy bọn họ, dù sao tấm kính của Kentucky cũng rất lớn a… Sau đó, bốn người im lặng.
———————————————————————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.