Nhập Mị

Chương 14:




Cậu quỳ gối giữa hai chân Tiết Chu Thăng, ngón tay nhẹ nhàng vạch ra đũng quần đối phương, đầu lưỡi trực tiếp liếm trên vật kia của đối phương.

Tiết Chu Thăng hoàn toàn không nghĩ tới đối phương hành động nhanh đến vậy, cuống quít đẩy ra: “Cậu làm gì hả!”

“Anh không thích sao?” Mị Ma bị đẩy ngửa ra sau, khiến cả cây đã hơi cứng nằm ở trên đầu lưỡi mình, tư thế quỳ gối thần phục giữa hai chân hắn, ánh mắt vô tội dụ người, “Lần trước tui gặp anh trong lòng anh nghĩ thế mà, làm vậy anh rất vui vẻ?”

“…”

Đầu ngón tay Tiết Chu Thăng run rẩy, hắn phát hiện mặc kệ Mị Ma dùng khuôn mặt nào, hắn đều muốn ôm lấy đối phương. Theo bản năng hắn cảm thấy đối phương đang sử dụng năng lực mê hoặc hắn, nhưng hắn lại nhớ Mị Ma mới nói mình không có, lý trí muốn suy nghĩ cho rõ ràng, mà dục vọng lại quấy nhiễu tư duy.

Mắt hắn thấy Mị Ma hé miệng dùng đầu lưỡi liếm vật ấy của hắn, dọc theo phần gốc liếm lên đỉnh, tay nâng hòn dái phía dưới vân vê. Nước bọt không kịp nuốt xuống dính trên đầu nấm, Mị Ma sát lại hút một chút.

“A!” Lần này Tiết Chu Thăng bị cậu làm tê dại da đầu, đẩy tay của đối phương cũng mất sức lực.

Được như ý, Mị Ma ngậm quy đầu mút vào, hai tay nắm chặt vật kia chậm rãi vuốt ve trên dưới. Gân xanh ngay gáy Tiết Chu Thăng căng cứng. Hắn thở gấp, nhìn động tác của đối phương. Ngay khi Mị Ma liếm hòn dái là lúc hắn đành đỡ trán, yết hầu lăn tăn.

Mị Ma ngoan ngoãn nhìn hắn, miệng nhỏ chúm chím liếm thứ nóng bỏng kia, nửa khuôn mặt cậu chôn hẳn trong quần khẩu giao, hơi thở phả thẳng vào vật nọ, chọc Tiết Chu Thăng một thân mồ hôi, đè sau ót ấn Mị Ma sát vào trong quần, khiến đối phương nuốt càng sâu hơn.

Động tác khẩu giao không nhuần nhuyễn mấy, vật thô cứng nhồi đầy miệng đối phương, Mị Ma phát ra tiếng ưm a yếu ớt, đầu đong đưa, hàm răng tình cờ lướt qua vành quy đầu, cả người Tiết Chu Thăng nóng lên, cứ thế thì hắn không mềm xuống được.

Mị Ma nhả nó ra, trên môi còn chảy xuống nước bọt: “Tui cắn anh hả?”

“… Cậu nói coi.” Hô hấp Tiết Chu Thăng dồn dập, lồng ngực phập phồng.

Mị Ma lại ngậm tinh hoàn tiếp, nhẹ nhàng liếm láp, chỉ mím môi ngậm lấy. Tiết Chu Thăng sướng đến rên rỉ, bàn tay hắn vuốt ve sau ót Mị Ma. Mị Ma thấy nơi cổ Tiết Chu Thăng rịn đầy mồ hôi, biết giờ đối phương rất sướng, vì vậy dùng sức hút một hơi.

“Đừng —— a!” Trong nháy mắt Tiết Chu Thăng khó thốt thành lời cảm giác kia, như tinh dịch chảy ngược trướng lên hay mềm nhũn sau bắn tinh, hồn như bị đối phương hút mất. Hắn nắm tóc Mị Ma, vật nọ run rẩy bắn tinh, toàn bộ bắn ngay trên mặt đối phương.

Mị Ma lại há mồm ngậm quy đầu ngay.

Quy đầu đang mẫn cảm bị mút vào, trước mắt Tiết Chu Thăng từng cơn biến đen, hắn tựa lưng vào ghế, cơ bắp hai chân căng thẳng sắp co rút: “Đệt.”

“A?” Mị Ma ngậm lấy vật ấy khó hiểu nhìn hắn, trên mặt dính ít tinh dịch, lấy tay lau lau rồi muốn nhét vào miệng.

“Ê! Làm gì đó!” Tiết Chu Thăng kéo tay cậu.

“Liếm sạch đó.”

“…” Biểu tình Tiết Chu Thăng thay tới đổi lui, xấu hổ nói, “Lau đi!”

Mị Ma giơ tay trét tinh dịch trên quần Tiết Chu Thăng.

Tiết Chu Thăng nhìn cậu chằm chằm, giãy giụa nửa ngày đành nói: “Thôi, cũng chỉ là mộng.”

Mị Ma: “Tui biết rồi, lần sau không thể lấy quần lau.”

Tiết Chu Thăng: “Trọng điểm là đây hả?! Lần sau gì nữa! Không có!”

Mị Ma bị hắn hung hăng mà nhỏ giọng nói: “Trong lòng anh rõ ràng rất thoải mái mà… Anh còn muốn ôm tui một cái, thế nhưng anh không ôm… Anh không nói thật.”

Gò má Tiết Chu Thăng dùng mắt trần cũng có thể thấy được mà đỏ lên, hắn thấy Mị Ma hoàn khoác lớp da xinh đẹp, cưỡng ép nói sang chuyện khác: “Đừng dùng khuôn mặt này.”

Mị Ma đổi một thành vai chính trong một bộ phim khác: “Đây hả?”

“… Không cho phép biến thành phim tôi từng xem!”

Mị Ma không thể làm gì khác hơn là biến về mặt chiến hữu của Kỵ Sĩ.

“Khuôn mặt này của cậu là ai.” Tiết Chu Thăng hỏi.

Mị Ma lập tức sợ, không dám nói.

Tiết Chu Thăng nhìn biểu tình của cậu: “Không phải khuôn mặt cậu dùng kiếp trước đi.”

Mị Ma cúi đầu nói: “Đây là người yêu kiếp trước của anh. Anh không có cảm giác gì sao?”

“Tôi nên có cảm giác gì?” Tiết Chu Thăng tức cười, “Chết hết rồi ai sẽ nhớ. Cậu tưởng ai ai cũng như cậu à?” Nói xong hắn đột nhiên nhớ tới hắn lần đầu thấy nguyên hình của Mị Ma, ký ức trước mắt chợt lóe lên, hắn khựng chút rồi nói, “Cậu xác định đó là người tôi yêu?”

Mị Ma gật gật đầu.

“Kiếp trước tôi với cậu có quan hệ gì?”

Mị Ma mím mím môi: “Không có quan hệ gì.”

Tiết Chu Thăng suy nghĩ một lát, nói: “Cậu biến về nguyên hình cho tôi xem.”

“Không muốn, xấu lắm.”

“Xấu cũng phải biến, không thì mai tôi đi báo cáo cậu.”

Mị Ma ai oán liếc mắt nhìn hắn, biến về nguyên hình. Chiều cao một ác ma ngồi bệt dưới đất không khác lắm với Tiết Chu Thăng, cậu bất an vẫy đuôi phát ra tiếng phạch phạch, ngồi xếp bằng, hai chân giao nhau, đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Tiết Chu Thăng, cậu co quắp gảy gảy móng.

Tiết Chu Thăng sờ vết sẹo bên trán của đối phương, hôm qua hắn tận mắt thấy vết sẹo này làm khôi phục một đoạn ngắn trí nhớ kiếp trước của hắn, nếu hệt như Mị Ma nói không có quan hệ gì, Tiết Chu Thăng nghĩ tự hắn cũng không thể không kìm lòng hôn mê.

Tiết Chu Thăng hỏi: “Sừng ở đây đâu.”

Mị Ma rụt về, chột dạ lảng tránh ánh mắt của hắn: “Không có.”

“Gì mà không có.” Tiết Chu Thăng truy hỏi, “Không phải té gãy chứ.”

Mị Ma nhanh chóng nói: “Đúng đó đứng đó, té gãy.”

Thấy đối phương không muốn nói, Tiết Chu Thăng trầm mặc hơn. Ký ức trong đầu vẫn là hình ảnh ngày hôm qua nhìn thấy, sừng Mị Ma không còn, vết thương chảy dòng máu đen, ánh mắt của hắn bi thương lại bất lực.

Mị Ma cho là hắn mất hứng, lại đổi sang kiểu thiếu niên, sáp tới.

Tiết Chu Thăng cong tay tàn nhẫn gõ sau gáy cậu: “Đừng dùng khuôn mặt này, biến về đi.”

Đợi Mị Ma biến về nguyên hình, Tiết Chu Thăng đánh giá cậu, chỉ huy nói: “Cậu biến da trắng chút.”

Làn da Mị Ma màu đỏ tía, phối với gương mặt kia thì thế nào cũng xấu dọa người, thay màu da con người cuối cùng đã có thể nhìn ra ngũ quan. Tiết Chu Thăng lại sai cậu biến đôi mắt thành mắt người thường, tỉ mỉ nói: “Nhìn vậy cũng không đáng sợ nhỉ.”

Mị Ma chớp chớp mắt.

“Thu răng nanh lại đi, màu môi đừng tối quá, lỗ tai biến thành tai người bình thường.” Tiết Chu Thăng nhìn quanh, nhéo nhéo gò má của cậu, “Ở đây biến thêm chút thịt, không không không, như cậu là giống hệt heo rồi, in ít thôi. Được. Ừ, không phải rất vừa mắt sao.”

Mị Ma sờ sờ mặt mình, ngón tay vẽ vòng trên không trung, hiện ra một chiếc gương, trong gương là một gương mặt rất bình thường, đôi mắt bình thường, chiếc mũi bình thường, muốn tìm một từ hình dung cũng không còn cách nào. Quá bình thường.

Mị Ma nhìn một hồi, nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn hắn: “Hình như hông dễ nhìn mấy.”

Tiết Chu Thăng: “Tôi thấy rất đẹp mà.”

Mị Ma lại nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy mũi mắt đặt một chỗ đặc biệt vừa mắt, gật đầu nói: “Ừa, dễ nhìn.”

Tiết Chu Thăng nhíu mày: “Tôi bảo dễ nhìn thì dễ nhìn?”

“Bởi vì đây là khuôn mặt anh cho tui, chắc chắn dễ nhìn.” Mị Ma ngẩng đầu lên, “Vậy tui biến thành xinh đẹp rồi, anh có nguyện ý bên tui không?”

“Ai bảo dễ nhìn tôi bên cậu chứ? Vậy sao tôi phải ở bên cậu.”

“Bởi vì tui sẽ không lừa anh.” Mị Ma nói, “Tui có thể ký khế ước với anh, lập lời thề vĩnh viễn không bao giờ phản bội anh, được không?”

Tiết Chu Thăng bị trái bóng thẳng đánh không chút chống đỡ được, không thể làm gì khác hơn là hỏi ngược lại: “Không đồng ý thì cậu sẽ làm sao?”

“Sẽ thương tâm.” Mị Ma u buồn, “Trong lòng rất khó vượt qua.”

“…”

“Anh luân hồi nhiều lần như vậy, phỏng chừng đều tặng cho tín ngưỡng của anh với người anh yêu, tui chỉ muốn một lần kiếp này của anh không phải quá đáng lắm ha.” Mị Ma nhỏ giọng nói, “Anh coi đó, anh cũng không ghét tui, chúng ta thử xem đi.”

“Có thể tính vậy à?” Tiết Chu Thăng tức cười, “Cậu cảm thấy rất nhiều lần, nhưng với tôi thì chỉ một lần. Ký ức gì cũng không có, không cảm giác.”

Mị Ma chớp chớp mắt.

Tiết Chu Thăng nói: “Tôi không phải người kia, cả đời tôi chỉ có một lần.”

“Vậy…” Mị Ma nhìn hắn, ánh sáng trong mắt trong suốt lại sáng ngời, duỗi tay nắm lấy ống quần Tiết Chu Thăng, “Nếu như tui chết với anh thì sao?”

Cậu muốn cả đời này Tiết Chu Thăng đều thuộc về mình, những thứ khác không phải quan trọng bằng.

Cậu ưỡn ngực, thẳng thắn quyết đoán nói: “Lúc anh chết, tui chết với anh. Vậy thì chúng ta đều là một lần.”

Đây chính là lời tỏ tình Tiết Chu Thăng từng nghe rung động nhất. Lời thề đồng sinh cộng tử ép tới hắn cứng họng, nửa ngày không biết nên nói thế nào.

Mị Ma vẫn còn chằm chằm nhìn hắn chờ hắn đáp lại: “Có được không vậy?”

Trong đôi mắt kia toàn là thứ khiến người ta cháy bỏng, khiến hắn không muốn nói được hay không được. Cũng không biết làm thế nào mới tốt Tiết Chu Thăng giơ tay vỗ vỗ đầu Mị Ma, không chắc chắn nói: “Nhìn biểu hiện cậu vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.