Nhập Mị

Chương 1:




Edit: Lương
Ngục giam vương thành.
Bức tường loang lổ vết mốc, trên nền đá lạnh lẽo có một người đàn ông. Hắn ngủ mê man, mày cau có.
Tóc vàng dính bết bùn đất mà quấn lại, dán lên mặt có vẻ dơ dáy bẩn thỉu lôi thôi, quần áo tinh xảo trên người như giẻ lau dơ bẩn khinh khủng, không nhìn ra diện mạo ban đầu.
Trong không khí âm u dần dần từng chút bao phủ hương thơm mê người, như hoa diễn vĩ ngày xuân ven đường, như ngày mưa sương ngày hè sáng sớm, khiến thần kinh cả người mất cảm giác mềm nhũn, lẫn vào chút hơi thở sa đọa khó phát hiện.
Giấc mơ của hắn xuất hiện một người con gái.
Một người con gái yên tĩnh, thoạt nhìn thuần khiết lại thiện lương, mặc một chiếc váy thô ráp bình thường nhất, mái tóc đỏ mềm mượt tỏa hương hoa. Cô cởi áo lộ ra bộ ngực trắng như tuyết, cô cười đến xinh đẹp và dịu dàng, khiến người ta không kiềm lòng muốn hôn đôi môi cô, chôn mặt trong đôi vú mềm mại ấm áp.
Trong không khí phủ một lớp hương lúa mạch, xen lẫn vào chút hương mật ngọt ngào.
Cô đưa hai vú đầy đặn của mình tới trước mặt người đàn ông, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: Anh tới không.
Làn mi của cô rung động, liếc mắt đưa tình nhìn người đàn ông: Tới chỗ của em.
Người đàn ông cúi đầu nhìn vết thương trải rộng hai tay, nhẹ nhàng đặt trên ngực cô. Vú mềm mại, sờ vào khiến người ta cảm thấy uể oải toàn thân tan biến hết.
Cô gái hờn dỗi, tiếng cười ngọt trong dễ nghe.
—— tới chỗ của em, em sẽ khiến anh quên đi thống khổ.
—— đến đây nào, em sẽ khiến anh thoải mái…
Người đàn ông đột nhiên nắm chặt ngón tay, chán ghét tột cùng: “Ghê tởm.”
Người con gái đổi sắc mặt liền.
“Chúa, con dâng lên tấm lòng thành kính, xin ban cho con ngợi ca trung thành.”
Trong giấc mộng ngực của cô gái bị đoản đao màu vàng đâm thủng, cô hóa thành bụi tiêu tan.
Cô gái ở ngoài cảnh mộng bị ma pháp ánh sáng từ trong miệng ca tụng của người đàn ông đánh trúng, cô chật vật ngã trên mặt đất, trường kiếm vàng óng rơi ngay trán cô. Tay người đàn ông cầm thánh kiếm, bễ nghễ nhìn cô gái trước mặt, vẻ mặt chán ghét.
“Mi là người của giáo hội Quang Minh!” Âm thanh của cô khàn khàn lại chói tai, không dễ nghe như trong mơ.
Người đàn ông nhíu mày: “Mị Ma?”
Trời sinh Mị Ma có năng lực mê hoặc, thấy đối phương không hề bị ảnh hưởng, cô gái ý thức mình đã gặp một đối tượng khó giải quyết. Đôi mắt hơi chuyển động, chuẩn bị chuồn đi.
“Muốn chạy?” Người đàn ông giơ trường kiếm đâm thẳng xuyên qua mắt cá chân đối phương, mũi kiếm đâm sâu vào khe gạch.
Bị thánh kiếm đâm xuyên, vết thương không chảy máu, thế nhưng Mị Ma mất đi năng lực, giãy dụa tại chỗ mấy lần, trốn không được nên khôi phục nguyên thân.
— một quái vật xấu xí.
Trên đầu là sừng nhọn dài, lưng có một đôi cánh, hai chân dê, tròng mắt màu đen, con ngươi vàng kim lộ ra quỷ quyệt. Cậu nằm sấp trên đất, tư thế thấp kém, chóp đuôi rũ xuống ở một bên, sợ hãi ngưỡng mộ người đàn ông, cố gắng cầu xin tha thứ.
Người đàn ông thấy thân dưới của đối phương thì kinh ngạc: “Nam?”
Ma vật vốn không biết xấu hổ, nhưng Mị Ma lỏa thể dưới ánh mắt của người đàn ông lại cảm thấy hơi mất tự nhiên.
“Còn Mị Ma nam nữa hả?” Biểu cảm của người đàn ông quái lạ, đùa cợt nói, “Chẳng trách biến thành gái chả có gì đẹp.”
Mị Ma oan ức. Mẫu biến hoá của cậu là cô gái được được chào đón nhất trong thành, trước đó cậu đã thành công dụ dỗ mấy người, chỉ có tên đàn ông này không bị lừa. Cậu nhìn chân mình bị đâm xuyên, vết thương bị thánh kiếm đốt thành vết sẹo xấu xí.
Cậu tội nghiệp nói: “Tôi nguyện ý thành người hầu của quý ngài, xin ngài tha cho tôi một mạng, tôi nguyện cống hiến sức lực vì ngài.”
“Cống hiến như thế nào?”
“Tôi có thể giúp ngài đoạt được thứ ngài mong muốn!” Tuy cậu không biết một Kỵ Sĩ Thánh Điện đã học qua ma pháp ánh sáng vì sao lại bị giam trong địa lao, trên người còn bị cực hình, Mị Ma cố gắng ra vẻ chân thành hơn, “Tôi có thể giúp ngài thực hiện nguyện vọng. Chỉ cần…”
Kỵ Sĩ nhướng đuôi mày.
“Chỉ cần ngài ký kết với tôi một khế ước nho nhỏ.” Ngón tay Mị Ma rất dài, móng tay màu đen, cậu ra dấu tay phối với bộ mặt khiến người ta gai mắt, càng xấu xí vạn phần, “Một khế ước rất nhỏ.”
“Mi xấu quá. Ta không muốn.”
“…”
Thánh Kỵ Sĩ giơ kiếm chuẩn bị chặt đầu Mị Ma.
“Đợi đã! Chờ chút! Tôi trong mơ có nghe được tiếng lòng của ngài. Ngài đói không!” Mị Ma ôm đầu, hét to, “Ngài đừng giết tôi, tôi có thể lấy ít bánh mì đến cho ngài!”
Động tác của Kỵ Sĩ dừng lại.
Mị Ma xuyên qua giữa kẽ hở cánh tay lén lút nhìn hắn.
Kỵ Sĩ buông kiếm: “Đến chậm thì mi cứ chờ chết đi.”
Mị Ma nhanh chóng bao vây thân thể bằng đôi cánh, biến ảo thành một làn khói đen tan biến trước mặt Kỵ Sĩ.
Một đêm không ngủ, Kỵ Sĩ đợi đến sáng hôm sau mới được ăn bánh mì. Hắn rất đói bụng, ăn như hùm như sói. Mị Ma thu cánh ngồi xổm trước mặt hắn, dùng cặp mắt dọa người của cậu nhìn chằm chằm Kỵ Sĩ.
“Mi vô dụng quá, tìm cái bánh mì cũng mất nguyên một tối.” Đúng là chỉ mang theo bánh mì, ngay cả nước còn chẳng có.
“Thế nhưng tiệm bánh mì sáng sớm mới mở cửa, các cô làm bánh mì xong thì trời còn chưa sáng, tôi lấy ngay đến cho ngài.” Khi Mị Ma nói chuyện thì biểu cảm rất phong phú.
“Ngoại trừ tiệm bánh mì thì còn rất nhiều nơi để ăn, tỷ như trong nhà bếp vương thành.”
“Nhà bếp ở đâu?”
“Mi tìm được ngục giam mà không tìm được nhà bếp?”
“Ngục giam con người có trạng thái tiêu cực nhiều nhất, hơi thở u ám mãnh mẽ nhất. Những thứ khác…” Mị Ma luống cuống xoa xoa bộ móng, ” Cửa tiệm bánh mì có nhiều người đấu đá, tui mới có thể kiếm ra.”
Kỵ Sĩ ăn bánh mì không vô.
Theo như khúc sau Mị Ma nói, ý nghĩa của đám người mua bánh mì không giàu lại rảnh rỗi, là vì kiếm sống mà cãi vã, thậm chí là cướp giật thức ăn. Lâu dần, dân chúng trong thành vì vấn đề ấm no mà sản sinh ý nghĩ xấu xa tiêu cực, lung lay niềm tin với quang minh.
Tòa thành này sắp bước đến đường cùng rồi.
Kỵ Sĩ lặng im hồi lâu, tiếp tục ăn bánh mì: “Mi là ác ma thật à? Sao mà ăn hại như thế.”
“Tui chỉ mới đến thế giới con người nên không mấy quen…” Mị Ma lầm bầm.
“Mi bao lớn? Hai trăm? Ba trăm?”
“Hai mươi.”
Kỵ Sĩ hơi khiếp sợ, Mị Ma còn nhỏ hơn tuổi hắn nữa.
“Tui sinh ra từ trên cây ác ma, vừa vượt qua thời kỳ con non thì đến nơi này.” Mị Ma ưỡn ngực, móng tay màu đen gảy quả cầu linh hồn treo bên hông, giọng điệu tự hào, “Còn bắt được năm linh hồn nữa!”
“Hoàng tộc bị tà ác mê hoặc, trong thành trăm họ lầm than, chỉ một miếng bánh mì cũng có thể đổi cả đống linh hồn. Cô gái mi biến thành là nữ đầu bếp của tiệm bánh mì, đúng không.” Kỵ Sĩ nhớ lại giấc mơ trên người cô gái đầy hương thơm lúa mạch, “Mi chỉ đánh bậy đánh bạ kết hợp cơn thèm ăn với tình dục thành một mà thôi. Ý chí của người bình thường không đủ kiên định, dễ bị dụ dỗ.”
Vừa tới thế giới con người, nhiều lần thành công khiến Mị Ma tưởng mình có thiên phú cao, chưa từng nghĩ do đối thủ yếu. Nghe Kỵ Sĩ nói thế, cậu khó tránh khỏi bị đả kích, thế nhưng phần nhiều là, tò mò với Kỵ Sĩ.
Trong thành có rất nhiều con người ngu dốt, tùy tiện lừa lừa gạt gạt thì đã mắc câu, họ dại dột chẳng khác gì dê ma địa ngục. Nhưng Kỵ Sĩ không giống, hắn bị giam ở địa lao, chẳng qua thấy mình mấy lần, lại nghe mình nói, mà có thể dựa vào những chi tiết nhỏ đoán ra chân tướng sự thật.
Mị Ma chớp chớp mắt mấy lần: “Anh và mấy người kia… Không giống nhau.”
Kỵ Sĩ ăn xong cái bánh mì cuối cùng, liếm liếm mảnh vụn trên tay. Hắn đói thảm lắm.
“Anh rất mạnh, linh hồn của anh rất mê người.” Mị Ma nhìn đôi mắt xanh lam của Kỵ Sĩ, trên mặt tỏ vẻ ngóng trông và lưu luyến, “Linh hồn của anh chói mắt lắm, rất sáng, biết tỏa sáng… Tui nghĩ…”
Thánh kiếm của Kỵ Sĩ đặt ngay ngực Mị Ma: “Muốn gì?”
Mị Ma nhất thời kinh sợ, cậu rụt đầu rụt cổ nằm sấp trên đất, đôi ngươi quay mồng mồng, giấu tham lam vào trong: “Ngài không muốn ra sao? Nơi này bết bát như thế, tui có thể giúp ngài ra ngoài! Ngài lợi hại như vậy, nếu như…”
“Không có nếu.” Kỵ Sĩ nói xong, ngừng một chút: “Nhưng mi có thể thử mê hoặc ta xem.”
Mị Ma mở to hai mắt.
“Nếu mi có thể mê hoặc được ta, ta sẽ đưa linh hồn của ta cho mi.” Kỵ Sĩ cong khóe miệng. Áo quần không chỉnh tề, cả người dơ bẩn chật vật chẳng giấu được khí khái của hắn, hắn ngồi nơi đó cũng khiến người ta không dời mắt nổi, “Thế nào?”
Đề nghị này rất cám dỗ Mị Ma, cậu mừng rỡ, rục rà rục rịch.
Kỵ Sĩ bổ sung: “Nếu không thể, mi phải nghe mệnh lệnh của ta.”
Mị Ma nhìn thánh kiếm trong tay Kỵ Sĩ lại hơi sợ sệt.
“Sao vậy? Ta chẳng qua chỉ là một con người, coi như học được ma pháp quang minh thì thế nào, không phải bị nhốt trong này ư, uống nước mưa ngủ rơm rạ.” Kỵ Sĩ cẩu thả tùy tiện ngồi trên phiến đá, mũi kiếm chạm ngay cửa lao, “Mi vẫn sợ ta?”
Suy cho cùng Kỵ Sĩ vẫn là một con người, nhất định sẽ có nhược điểm. Mị Ma nghĩ nghĩ cảm thấy mình có cơ hội: “Được, anh đợi tui ngày mai quay lại.” Sau khi nói xong, đầy tự tin rời đi, tưởng tượng tối nay biến thành cô gái xinh đẹp nhất vương thành đến tìm Kỵ Sĩ.
Đợi Mị Ma biến mất, Kỵ Sĩ nằm lại trong đống rơm rạ, thánh kiếm trong tay biến mất. Nghĩ bộ dáng hồi nãy Mị Ma bảo mai đến lừa mình, hắn xì cười ra tiếng.
“… Đúng ngu mà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.