Nhân Vật Phụ Nghịch Tập

Chương 8: Thư kí hắc đạo [8]




Sơ Ảnh thoải mái ngồi trên ghế, tay cầm một tờ tạp chí lật đọc, lâu lâu lại thoáng nhìn về phía cửa sổ, nhìn bầu trời trong vắt đến khó chịu.
“Nếu như quý khách có nhu cầu gì thì xin hãy nói cho tôi biết nhé?” Nữ tiếp viên hàng không mỉm cười, nói một tràng anh ngữ lưu loát với Sơ Ảnh, cô lễ phép gật đầu, tầm mắt lại chuyển về tờ tạp chí. Nữ tiếp viên hàng không thấy vậy thì cười với Sơ Ảnh rồi lui về vị trí làm việc của mình.
Đúng vậy, Sơ Ảnh đang ở trên máy bay, chuyến bay từ thành phố S tới thành phố A, “quê hương” của Dương Sơ Ảnh.
Sơ Ảnh dùng thân phận của mình mua một vé thương gia, nhưng cô vẫn còn một vé dùng thân phận mới của mình đến Châu Phi. Cô tính toán tham gia vào một đoàn bảo hộ động vật hoang dã, học thú y rồi tình nguyện chăm sóc các động vật bị thương ở Châu Phi. Sơ Ảnh cũng không hiều vì sao nguyên chủ có chấp niệm mãnh liệt với thú y và các động vật lớn nhỏ khác. Có lẽ tiếc nuối lớn nhất của cô ấy cũng là cái này.
Ngả người ra ghế rồi tìm một vị trí thoải mái, Sơ Ảnh xem thân phận mới của mình, cư nhiên Bạch Tô Dung đem cô trở thành người họ Bạch. Tên là Bạch Sơ Ảnh, họ hàng xa với Bạch Tô Dung, nhà buôn bán nhỏ, tốt nghiệp cấp 3 nhưng chưa tốt nghiệp đại học. Thật là một thân phận đơn giản nhưng cũng đủ linh hoạt.
Sơ Ảnh vuốt thái dương, mặc dù để họ Bạch sẽ chặn được một phần điều tra, nhưng điều này khiến Sơ Ảnh có cảm giác mình vừa mua dây buộc mình, nhưng phóng lao đành theo lao vậy. Cô cũng đã mua điện thoại và đổi số, căn hộ chung cư đang ở cũng bán nốt. Sơ Ảnh như muốn đem người tên Dương Sơ Ảnh hoàn toàn biến mất vậy.
Sơ Ảnh không tin ai có bản lĩnh tra ra mình, nếu như một người muốn trốn thì muốn tìm cũng không dễ, huống hồ thế giới này bao la rộng lớn như thế.
Sơ Ảnh sau khi tự rối ren thì quyết định nhắm mắt ngủ một giấc ngắn, hai thành phố cách nhau tương đối xa. Còn công việc? Bị đuổi rồi, không có trách nhiệm nữa, không cần chăm chỉ. Huống chi nguyên chủ chẳng nợ bang Sát Long cái gì, nói quá quắt thì chính là nơi ấy nợ cô.
Nhưng Sơ Ảnh còn chưa ngu tới mức đi đòi nợ.
Suy nghĩ miên man Sơ Ảnh ngủ lúc nào cũng không hay. Tới khi nữ tiếp viên hàng không ban nãy đánh thức thì cô mới mơ màng tỉnh dậy.
Sơ Ảnh kéo vali ra khỏi sân bay, bắt taxi chạy tới một khu mua sắm, Sơ Ảnh nhanh chóng mua chút đồ để về thăm “nhà” – trại mồ côi Dưỡng Tâm, nhưng kì thật cũng chỉ là căn nhà nhỏ chứa chấp trẻ mồ côi được duy trì bằng tiền quyên góp thôi.
Đó là nơi nguyên chủ sinh sống, so với bang Sát Long thì nguyên chủ càng coi nơi này quan trọng hơn, chỉ là chưa từng nói với ai, đây cũng có thể coi là một trong số ít chấp niệm của cô ấy. Bởi vì nguyên chủ không có cơ hội chăm sóc nơi này, mới mong muốn Sơ Ảnh thay cô ấy làm điều này.
Sơ Ảnh xách một đống đồ lỉnh kỉnh, còn kéo theo vali, nhìn có vẻ giống dân chạy nạn. Đám trẻ trong trại mồ côi đang phơi đồ trong sân, nhìn thấy Sơ Ảnh đều vui mừng chạy ào ra.
“Chị Sơ Ảnh! Chị Sơ Ảnh về rồi tụi bay” Một đứa trong đám trẻ ấy lớn tiếng kêu gào, rõ ràng nguyên chủ rất được đám trẻ này yêu quý.
“Đến đây cho chị xem mấy đứa nào” Sơ Ảnh đem đống đồ trong tay đặt xuống đất, ngồi xổm vẩy tay với đám trẻ, giọng nói dịu dàng, khuôn mặt lạnh lùng cũng nhu hòa không ít, con ngươi ôn hòa nhìn không ra cảm xúc.
Đám trẻ này tầm bốn năm đứa quay quanh Sơ Ảnh, còn rất hiểu lòng người giúp Sơ Ảnh cầm đồ. Sơ Ảnh từ ái xoa đầu từng đứa.
“Xem nào, tiểu Thần càng lúc càng lớn, ra vẻ anh cả rồi đấy. Còn mấy đứa nữa, có học hành chăm chỉ không?’ Vừa đi vừa nói, mỗi đứa đều vui vẻ hi hi ha ha kể chiến tích cho Sơ Ảnh nghe.
“Tụi em luôn lấy chị Sơ Ảnh làm tấm gương mà chăm chỉ đó” Một đứa bám lấy tay cô lay lay, vẻ mặt sùng bái nhìn Sơ Ảnh khiến cô bật cười.
“Lần này chị ở lại bao lâu vậy chị?” Một bé gái khác có chút rụt rè, nhưng cũng vẫn thân thiết hỏi cô.
“Một tuần, một tuần này chị Sơ Ảnh sẽ chơi với mấy đứa” Sơ Ảnh cười khẽ, bỗng nghĩ tới tay nghề nấu ăn của nguyên chủ, cô cũng đang muốn rèn một chút, cảm thấy cái này là kĩ năng mềm cần phải có.
Kì thật trại mồ côi này chỉ có tầm bảy tám đứa trẻ mà thôi, còn lại đa phần đều đã trưởng thành đi làm. Nhưng bởi vì trại trẻ mồ côi này không lớn nên những đứa trẻ đều rất thân với nhau, cũng bao gồm những người cũ và mới. Cho nên vừa nghe Sơ Ảnh ở lại tới một tuần, làm mấy đứa chạy như bay cất đồ, không muốn lãng phí thời gian chút nào cả khiến Sơ Ảnh nhìn mà cười bất đắc dĩ, trong lòng cũng có chút chua xót.
“Sơ Ảnh đấy à? Sao về mà không báo?” dì Dương cũng là chủ trại mồ côi, người chăm sóc nguyên chủ khi nhỏ tiến đến bắt lấy tay Sơ Ảnh, giọng nói trách cứ nhưng cử chỉ lại rất trìu mến, cũng không hỏi lí do cô về.
“Muốn cho dì và mấy đứa một bất ngờ” Sơ Ảnh cười, choàng tay qua cổ dì Dương ôm nhẹ.
“Lớn rồi còn chơi trò trẻ con” Dì Dương phì cười, nhìn quầng thâm mắt của Sơ Ảnh không khỏi đau lòng, lại tiếp tục trách cứ cô không quan tâm bản thân.
Sơ Ảnh mỉm cười nghe, cũng không quên lôi kéo dì Dương vào trong nhà, mấy đứa trẻ khác như lôi hết nhân lực ra mà quần Sơ Ảnh hết cả sức lực.
Tới lúc khuya, khi cả đám trẻ đều ngủ hết, Sơ Ảnh ngồi ở phòng khách, cô ôm gối đọc sách. Dì Dương không tiếng động ngồi cạnh Sơ Ảnh.
“Tay nghề nấu ăn của con tệ hơn rồi” Dì Dương không khách khí nhận xét, Sơ Ảnh có chút xấu hổ, cô sẽ cố gắng.
“Đã lâu rồi con chưa nấu cho ai nên lụt tay nghề một chút” Sơ Ảnh đặt cuốn sách sang một bên, ôm lấy cánh tay dì Dương, nhẹ giọng giải thích.
“Nói đi, có phải công việc có vấn đề không?” Đứa trẻ này là bà nhìn mà lớn lên, cũng biết con bé đã chịu khổ nhiều rồi.
“Đúng là không giấu được dì” Sơ Ảnh thở dài “Nhưng dì đừng lo, con ổn lắm, ngày mai dì nhớ ra ngân hàng xác nhận tài khoản nhé, con có chuyển một ít”
Dì Dương xoa mu bàn tay Sơ Ảnh, thở một hơi sâu “Con tội gì phải làm khó mình?”
“Để dì lo cho mấy đứa trẻ, con biết dì cũng không dễ gì” Sơ Ảnh cười tủm tỉm.
“Cũng trễ rồi dì mau đi ngủ đi, ngủ trễ không có lợi cho sức khỏe dì đâu” Dì Dương nhìn Sơ Ảnh, muốn nói lại thôi. Thôi vậy, đứa bé này quá cố chấp, lại không biết yêu chính mình, bao nhiêu năm bà cũng không khuyên được.
Sơ Ảnh nhìn bóng lưng của dì Dương trầm mặc, cảm thấy hứng thú đọc sách đều bị quét sạch.
“Dì, con không khổ, thật đấy” Sơ Ảnh ánh mắt sâu kín, cô vốn không phải nguyên chủ, cũng không thấy khổ sở. Nhưng điều này không ai biết là tốt nhất.
Sơ Ảnh mệt mỏi nằm trên ghế sofa, cũng mặc kệ không có chăn gối mà nhắm mắt.
Tới lúc trời vẫn còn chưa sáng rõ thì Sơ Ảnh đã tỉnh, cô vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Dì Dương dậy khá sớm, lúc vaò bếp thấy cô thì có chút giật mình, nhưng cũng nhanh chóng vào phụ, thuận tiện lại hỏi thăm Sơ Ảnh vài câu, không khí vô cùng hài hòa.
“A! Chị Sơ Ảnh đảm đang rồi mấy đứa ơi” Lão đại trong đám nhóc gọi Tiểu Thiên, lúc này gào lên, bộ dáng khoa trương khiến Sơ Ảnh phải cầm muôi rượt vài vòng để phát vào cái mông thằng bé.
“Sơ Ảnh mỹ nhân bớt giận, em không dám nói chị không đảm đang thục nữ nữa” Tiểu Thiên đang cầu xin sao? Thật sự đang cầu xin sao?
Sơ Ảnh dừng tay trong chốc lát, quyết định phát mạnh hơn.
Mấy đứa trẻ khác túm tới thêm mắm dặm muối, nhất thời cả căn nhà như sáng hẳn lên. Dì Dương đang chuẩn bị bữa sáng mỉm cười, nếp nhăn khóe mắt bà càng lúc càng rõ, nhưng tuổi già vẫn thấy lũ trẻ hòa thuận là tốt rồi, thật sự rất tốt…
Sơ Ảnh cũng phi cười, giả vờ lạnh mặt hăm dọa Tiểu Thiên vài cái rồi vui vẻ tiếp tục làm bữa sáng, cô vô cùng quyết tâm phải rèn luyện kĩ năng nấu ăn mới được. Thật may là có Dì Dương bàn tay thần sầu làm gì cũng ngon dạy dỗ. Sơ Ảnh không tin mình không giỏi được.
Còn lúc này tại thành phố S, La Nhậm Thiên nhướn mày nhìn Mộc Phương.
“Đang ở thành phố A?” Giọng nói lộ ra mấy phần âm lãnh.
“Vâng” Mộc Phương xác nhận, nhớ tới thời điểm cô cười nói với hắn đừng yêu thích cô nữa, cũng đừng xen vào chuyện của cô, trong lòng có chút phiền não. 
Nhưng Mộc Phương vẫn lựa chọn che giấu tin tức khác mà mình tra được.
“Lui ra đi” La Nhậm Thiên phất tay, nghĩ tới bộ dáng của Sơ Ảnh, không nghĩ tới cô còn có tâm trạng đi chơi cơ đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.