Nhân Vật Phụ

Chương 28: Chuyện Thứ 28




 
To Kenz_Renz, for your support to NVP. Really appreciate it xD!


Chuyện thứ 28

“Cái gì?”tôi trố mắt nhìn nó.
“Mày không biết gì à?”nó thở hắt ra, tay đưa lên xoa đám tóc xù trên đầu.
“Trần Vũ Thái Hà bị đánh á? Mày đừng có đùa tao!” tôi trố mắt nhìn nó.
”Theo tao!” nó ngoắc tôi, đi lên trước.
-
-
-
“Mày có thể giải thích tại sao thư viện trường lại liên quan tới việc Thái Hà bị đánh không hả?” tôi đi theo thằng Quân, nói khẽ.
“Ngậm mồm vào và đi theo tao!” nó lầm bầm nói, không quay lại.
Tôi theo thằng Quân vào tít giá sách ở cuối phòng đọc, chỗ nhiều bụi và mạng nhện nhất thư viện.
Nó đặt vài cái thùng sách bằng gỗ chồng lên nhau, phía trên tường có cái quạt thông gió bám đầy bụi, đang quay lờ đờ. Nó chỉ tay
”Trèo lên xem đi!”
“Chỗ này là chỗ nào?”tôi thì thầm lại
“Phòng chủ tịch Hội học sinh.”
Làm sao nó biết được cái chỗ này cơ chứ? Mà trên đời này còn có phòng chủ tịch hội học sinh sao? Kinh khủng khiếp
Tôi trèo lên mấy cái thùng gỗ bụi bặm, nhướn lên nhìn qua cánh quạt quay.
Trong căn phòng, có một đám nam sinh đang xúm lại, bê đủ các thứ từ quà tặng tới đồ uống và thiệp chúc, chất thành đống trên cái bàn duy nhất trong phòng. Phía sau cái đống quà tặng khổng lồ ấy là Trần Vũ Thái Hà, đang đeo cái kính râm mắt mèo siêu mốt của chị ta, ngồi thẳng người trên cái ghế nệm, miệng nở nụ cười như thể chị ta là sinh vật tội nghiệp nhất trên đời này cần được quan tâm tới.
“Mau khỏe nhé chị Thái Hà!”
“Chị cần gì cứ bảo tụi em!”
“Bạn phải gắng lên đấy, Chủ tịch Hội học sinh!”
Khiếp quá,có cần chúc như thể Thái Hà bị bệnh nan y sắp chết đến nơi thế không, chỉ có mỗi vết bầm thôi mà, có phải ung thư máu đâu. Mà có khi chả phải vết bầm thật ấy chứ!
Trần Vũ Thái Hà, bỏ cặp kính ra, mắt rưng rưng lệ. Mắt bên trái của chị ta bị một vết bầm nhỏ ,màu khá đậm.Là thật sao?
“Cám ơn các bạn rất nhiều, tôi nhất định sẽ trân trọng chúng!” và nụ cười ban phúc. Và đám đông chết lặng.
Tôi cố kiềm mình không phát ra một câu giả ọe. Kinh khủng khiếp. Sao mà người ta có thể nói những câu phát buồn nôn đến như thế cơ chứ, tôi cá chắc chị ta về tới nhà sẽ đem đám thú bông kia bỏ xó hoặc nhét bừa vào một chỗ nào đó và khóa lại, chẳng thèm nhìn tới lần thứ 2 nữa ấy chứ. Có thể sẽ giữ lại một vài thứ thuận mắt hoặc đủ giá trị với cái gu thẩm mĩ trong đầu chị ta.
Đám con trai nọ đã đi khuất. Cánh cửa vừa đóng lại,nụ cười trên mặt Trần Vũ Thái Hà cũng tắt cái phụt.Chị ta cầm túi bánh ngọt của bọn nữ sinh làm tặng lên, nhìn bằng ánh mắt khinh rẻ rồi bóp vụn mấy cái bánh ra, đổ tất cả đống vụn vào sọt rác dưới chân.
“Nghĩ tôi sẽ ăn mấy thứ rẻ tiền này hay sao mà đòi tặng quà cơ chứ!”
 Chị ta tự lẩm bẩm một mình, đoạn chọn lấy vài con gấu trông có vẻ đắt tiền nhất, đem tới chỗ cái tủ kính, lấy mấy tấm thiệp chúc mừng chị ta thành Chủ tịch Hội học sinh ra, nhét mấy con gấu vào đó, đóng lại.

Đoạn chị ta trở về chỗ,lôi một cái túi nylon đen trong ngăn kéo ra,loại giống cái loại đựng rác ấy, gạt tất cả đống quà vào trong,chỉ để lại mấy bông hoa, đặt xuống đất.Thái Hà mở mấy tấm thiệp cầu kỳ ra, nhìn lướt nó một cái rồi nói một mình.
” Cũng được 3 tháng rồi đấy,…”giọng nhẹ nhẹ, mắt có một chút gì đó như đang hồi tưởng.
“…thế là đủ rồi, quẳng!” và Thái Hà vứt nó vào trong cái túi đen, buộc tất cả lại,kéo lê nó tới một cánh cửa khác.
Đúng là đồ không tim. Mình chỉ vừa mới nghĩ ra mà bà ta đã làm ngay được.
Không hiểu nó dẫn đi đâu, thùng đốt rác chăng? Hay là địa ngục, không hiểu chị ta có bắt cóc ai đem nhốt vào đấy không nữa.
 Chị ta rút chìa khóa ra, mở cánh cửa nọ, bên trong trông như một cái kho nhỏ tối om, có vài cái túi đen khác ,trông phồng phồng, cũng ở  đó. Hình như là đống quà từ lần “đăng quang”của chị ta, kinh dị.
Trần Vũ Thái Hà đá cái túi quà vào trong đó và sập cánh cửa lại,khóa vào rồi quay về chỗ ngồi của mình như không có gì cả.
Thái Hà rút từ trong cái ngăn kéo ra một quyển sổ nhỏ, mở nó ra. Trong đó viết cái gì đấy, tôi không thấy rõ, chỉ thấy chị ta đang dùng bút đỏ gạch chéo liên hồi.
Không hiểu trong đó viết cái gì cơ chứ?
Bất cứ cái gì thánh nữ bóng tối làm trong cái sổ đó đều là thứ mờ ám cả. Không thể tin được, hay đang biển thủ công quỹ nhà trường?
“Cộc, cộc” Có tiếng gõ cửa, Thái Hà ngay lập tức đóng quyển sổ lại, thảy nó vào ngăn kéo thật nhanh rồi ngồi khoanh tay lại trên bàn, nở lại cái nụ cười giả tạo của chị ta, phát ra một thứ âm thanh nghe như kiểu từ Thiên Đường giáng xuống đến phát nổi da gà.
“Mời vào”
Cánh cửa gỗ sơn trắng từ từ mở ra, một bàn chân đi giày thể thao con trai bước vào trong phòng.
Holy shit!
Tôi suýt thì trượt khỏi mấy cái thùng gỗ và đập đầu vào tường.
Giết tôi đi thì hơn!!! Không thể tin nổi nữa mất!!!
HOÀNG MINH NAM, HOÀNG MINH NAM ẤY!!!!!!! Hắn ta chính là cái đứa con trai vừa bước vào phòng của Thái Hà, trên tay cầm một bó hoa vĩ đại, miệng cười toe toét.
Tôi đá thằng Quân, nó đang đứng tựa lưng vào tường, tay lật lật một quyển sách to đùng đầy bụi nào đó.
“Mày không tin được chuyện này đâu!” tôi thì thầm. Nó leo lên đứng cạnh tôi,nhòm vào.”Shit!” nó rít lên, nhỏ thôi. Tôi suỵt nó một cái rồi quay sang nhìn tiếp.Ít ra cũng không thể để Thái Hà biết có người đang theo dõi chị ta được, chạy ra khỏi cái đống bừa bộn này chẳng nhanh chóng tí nào cả, tiếng động càng to càng dễ chết.
À, còn Hoàng Minh Nam nữa, đồ hai mặt. Tôi nhất định sẽ dìm chết hắn ta.
“Chị Thái Hà đã khỏe chưa vậy?” Hoàng Minh Nam hớn hở tiến tới gần bàn của thánh nữ dỏm, tiếp tục cười  cái nụ cười kinh khủng kia. Tự dưng tôi thấy khó chịu thế không biết.
Đồ giả tạo, cả 2 người ấy!
“Minh Nam, em đem hoa cho chị sao?” Thái Hà nói như thể ngạc nhiên lắm, mắt chớp chớp long lanh đầy nước.
“Không, là em đại diện cho lớp tới hỏi thăm chị, còn mấy đứa nữa chưa tới được…” Hoàng Minh Nam đưa tay lên gãi đầu, cười cười kiểu xuề xòa.
Khỏi phân bua đi, ai cũng biết đấy là hoa của cậu đem tặng cho chị ta, Hoàng Minh Nam,không cần phải dùng cái bản mặt nịnh hót kia mà nói đỡ đâu. Vậy mà bảo về phe mình, đúng là khốn nạn.
Bực phát điên mất, Hoàng Minh Nam, hóa ra từ trước tới giờ tôi tin lầm người!!! Tức muốn ói máu!!!
Tôi muốn lao ra đấm cho hắn ta một phát, đau hơn đấm cho Phạm Hoàng Dương hồi trước gấp vài chục lần, gãy tay cũng được, không thể để cơn tức trong người như thế này được.
2
Tôi ngồi thụp xuống, trèo ra khỏi mấy cái thùng gỗ. Xem thêm gì nữa chắc tôi sẽ không kìm được mà làm cái gì kinh khủng mất.
Bình tĩnh, Linh Lan, bình tĩnh!
-
-

-
“Chắc là của lớp nó thật đấy!” thằng Quân đi cạnh tôi, đột nhiên nói.
Tôi và nó đã thoát ra khỏi cái chốn bụi bặm kia và đang đi dọc sân trường.
“Cái lớp đấy thiếu cóc gì người, lũ con trai lớp đấy chả phát điên lên tìm mọi cách để tiếp cận chị ta chứ cần gì phải đi nhờ vả cái đứa như Hoàng Minh Nam cơ chứ!”tôi đá mấy hòn sỏi dưới chân.
Vẫn không thể nào chịu nổi cái sự thật khốn nạn là Hoàng Minh Nam dẫu có thế nào cũng vẫn là tay chơi siêu hạng của cái trường này, bản chất không thay đổi.
Cảm giác khó chịu đấy là cái gì cơ chứ!
“Mày nghĩ con trai không biết ngượng à?”
“Không, nhưng tao không tin có chuyện như thế! Ít nhất cũng phải cử vài ba đứa chứ, sao chỉ có một mình THẰNG ĐÓ! Nếu không phải nó CÓ GÌ ĐẤY với chị ta thì tại sao nó lại đồng ý đi?!!”
“Mày….” Thằng Quân nhìn tôi, hơi ngạc nhiên một tẹo.”…ghen à?”
CÁI GÌ CƠ?
“KHÔNG!!! Mày điên à?” tôi nổi quạu, đáp lại.
Mày đi quá xa trong việc suy luận rồi đấy!!!
“Đúng rồi, nhìn biểu hiện của mày kia kìa..” nó bật cười khoái trá.”..tao không ngờ…”
“KHÔNG!!! Tao không có, mày bị ấm đầu rồi, làm sao mà tao có thể…” tôi đập vai nó.
Thằng Quân cười đểu nhìn tôi “Bất cứ đứa nào đang CÓ GÌ ĐÓ đều bảo mình là KHÔNG CÓ GÌ ĐÓ thôi, đừng có chối nữa, mày với nó thân nhau, tao biết rồi, khửa khửa..”
Tôi nheo mắt nhìn nó” Thế à, thế xem nó vừa làm gì đi rồi hãy nói là thân!”
Thằng Quân đột nhiên khoác vai tôi, cười một cách kẻ cả.
“Linh Lan, mày còn non lắm, mày chưa thể hiểu hết được việc con trai làm đâu!”nó nói, nhìn về phía trước vào một cái chỗ mông lung nào đó, làm ra vẻ lãng tử phong lưu lắm.
“Mày đang bao biện cho Hoàng Minh Nam hay mày hả Quân?”tôi quay qua nhìn nó, đúng là hết cách.
“Speak of the devil…”(Vừa mới nhắc xong,..) nó buột miệng nói ra, đập nhẹ vai tôi. Tôi quay  nhìn phía trước.
“BẠN TỐT!!!”
Hoàng Minh Nam đang chạy tới chỗ tỗi và thằng Quân với tốc độ ánh sáng, cái mặt hớn hở không kể xiết.
Tôi thấy tay mình nắm chặt lại, như kiểu sẵn sàng tung một chưởng cái bốp vào giữa mũi hắn ta thì may ra mới nguôi được ấy.
“Tao chuồn, chúc mày may mắn!” thằng Quân bỏ tay ra khỏi vai tôi, cười đểu.
“Không, đừng có bỏ tao lại đây, tao sẽ xé nát nó ra mất!”tôi túm áo nó, cần có đứa nào ở cạnh để giữ tôi lại trước khi tôi làm cái gì đấy như kiểu dùng cưa xẻ đôi người Hoàng Minh Nam ra như trong Massachusette Chainsaw Masacre cho bõ tức mất!
1
“Yên tâm, mày có móc mắt nó cũng thấy vui lòng thôi! Bái bai!”thằng Quân nháy mắt, bám thành cầu thang inox dẫn xuống hầm gửi xe, ngồi lên, đưa một tay vẫy tôi kiểu trêu ngươi rồi trượt xuống mất hút.
Cái thằng này nói thế là có ý gì cơ chứ!Đúng là điên.
“Linh Lan!” Hoàng Minh Nam nhảy vèo ra trước mặt tôi, miệng ngoác ra thành một nụ cười mà tôi muốn lấy dập ghim dập miệng hắn lại để hắn không thể cười lại được nữa.
Tôi lườm hắn” Sao?”

“Đi chơi không?” hắn ta đưa mặt tới gần tôi, nói trong hi vọng tràn trề.
“Cậu rảnh ghê Hoàng Minh Nam..” tôi khoanh tay lại, nheo mắt nhìn hắn. Vừa đi tặng hoa “người đẹp” xong đã nghĩ được tới tôi cơ đấy!
“Cậu lại có chuyện gì hả?” Hoàng Minh Nam đột nhiên trố mắt nhìn tôi.
“Tôi chẳng có chuyện gì cả, cậu mới có chuyện đấy!” tôi nổ ra, nhìn hắn bằng ánh mắt bực nhất có thể.
“Tôi đã làm gì cơ chứ?” Hoàng Minh Nam trông như muốn gục xuống tại chỗ, kéo tay tôi, nói bằng giọng như kiểu vừa được bác sĩ thông báo mắc bệnh hiểm nghèo không còn cách cứu chữa.
Tôi giật tay hắn ta ra”Làm gì cậu nên biết chứ!”
Giả vờ giỏi gớm. Cậu làm tôi phát bực chưa đủ đúng không, Hoàng Minh Nam.
“Tôi đã làm gì?” hắn ta tiếp tục nhìn tôi bằng cái ánh mắt cực kì khó chịu đấy.
”Nói xem Linh Lan! Trước nay tôi có làm gì mà cậu thấy hài lòng không?” Hoàng Minh Nam đột nhiên chuyển sang thái độ khác hẳn với trước đây.
Lạnh lùng?
Tôi mở to mắt nhìn hắn. “Cái gì?”
“Từ trước tới giờ có gì tôi làm khiến cho cậu hài lòng không, Linh Lan?”hắn ta nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lạnh.
Nó càng làm cho tôi tức hơn nữa, thay vì thấy sợ cái bộ mặt này của Hoàng Minh Nam.
TÔI CÓC CẦN CẬU LÀM TÔI HÀI LÒNG!!!
“Cậu nghĩ cậu nói câu đó được sau khi tặng hoa cho Thái Hà hả?” tôi phun tất cả và mặt Hoàng Minh Nam. Không thể nào chịu nổi nữa.
“Cái gì? Sao cậu biết?”hắn ta khựng lại, nhìn tôi vẻ ngạc nhiên.
Tuyệt,đồ điên, sao tự dưng mày lại nói chuyện đó ra cơ chứ! Đi chết đi, Linh Lan.
“Cái đó có quan trọng không?”tôi nói bừa.
“Cậu theo dõi tôi à?”Hoàng Minh Nam tiến tới gần tôi.
Tôi không thèm theo dõi cậu, tôi theo dõi Thái Hà kia!!!
“Tôi không theo dõi cậu, nghĩ tôi là kẻ dễ bị ám ảnh thế sao?”
“Làm sao cậu biết?”hắn ta tiếp tục kéo câu hỏi kia trở lại.
Nói cái gi đây, nói cái gì đây, chẳng lẽ lại bảo là thằng Quân nói, không được, nó sẽ cho mình vài phát vào đầu nữa thì chết. Giời ơi, nói cái gì đây…
“..tôi đã từng tin cậu cơ đấy, Hoàng Minh Nam..” không hiểu làm sao tôi lại phun ra được câu đấy, không tin nổi cái miệng láo liên của mình nữa mất.
“Hả?”
“..Tôi tưởng cậu sẽ ở bên tôi cơ mà…” lạy giời, mình đang nói cái gì thế này.
5
 Ôi đồ điên, đồ điên, nghe như trong mấy bộ phim sướt mướt ấy.
Hoàng Minh Nam trông như kiểu không kìm được mình nữa. Khi không hắn ta sẽ đạp cho tôi một cú  rồi phẩy tay bỏ đi mất. Đúng là đồ điên, tự dưng lại nói ra mấy câu như thế, lạy đức Phật, xin người hãy cho cơn đau qua nhanh thôi.
Hoàng Minh Nam tiến tới gần tôi, mắt hắn ta có cái gì đó rất lớn ở trong đang bùng ra, rất mạnh.
Thôi xong, đời mình đến đây là hết.
Tôi cũng muốn quay lưng bỏ chạy nhưng như thế thì thật không quân tử…
MÀY BỊ ĐIÊN RỒI, CHẠY ĐI!!! TRÊN ĐỜI CÓ CÂU “BỎ CỦA CHẠY LẤY NGƯỜI” ĐỂ LÀM GÌ HẢ, ĐẦU ĐẤT!!!
Tôi vừa định quay lưng chạy đi thì Hoàng Minh Nam đã nắm được cổ tay tôi, kéo giật lại.
Tôi có nằm mơ cũng không nghĩ được chuyện hắn ta sẽ làm tiếp theo.
Hoàng Minh Nam kéo tôi tới trước. Trước khi tôi kịp nhận ra cái gì đang xảy ra thì tôi đã đập mặt vào ngực áo của hắn ta. Một tay hắn ta vòng qua eo tôi kéo tôi tới gần, tay kia của hắn giữ đầu tôi, cũng kéo tôi về phía hắn. Tôi ngửi thấy mùi nước xả nhẹ lẫn với mùi nước hoa gì đó khá dễ chịu.
1

Cái gì…
Hoàng Minh Nam đang ÔM tôi ấy hả???
Tôi đờ người, chưa hiểu gì cả. Tôi thấy Hoàng Minh Nam gục đầu xuống vai tôi, thì thầm, vòng tay của hắn ta chặt hơn một tẹo. Con trai người thường ấm thế này à?
“Xin lỗi…”
Tôi thấy tim mình đập nhanh hơn một tẹo và thấy Hoàng Minh Nam đang thở nhẹ phía trên tóc tôi lúc  hắn ngẩng đầu dậy.
Cái gì đang xảy ra thế này?
“Cậu làm cái gì đấy, Hoàng Minh Nam?” tôi thử cựa quậy nhưng hắn ta vẫn kìm chặt tôi lại.
“Tôi xin lỗi mà…” hắn ta ngẩng lên, nhìn xuống tôi.”…Lần sau tôi sẽ không nhận lời đi tặng hoa hộ đứa nào khác nữa, thật đấy!”
Hóa ra đúng là đi tặng hộ thật.
Quay lại, cái mình quan tâm bây giờ không phải là chuyện đấy, làm sao để thoát ra đây?
“Bỏ tôi ra…”tôi chật vật, túm lưng áo hắn ta kéo ra nhưng không được. Tại sao ông trời lại sinh ra con trai khỏe hơn con gái cơ chứ? Thật không công bằng tí nào!!!
“Chừng nào cậu tha thứ cho tôi.” Hoàng Minh Nam vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn tôi kiểu chờ đợi, có chút khoái trá trong giọng của hắn.
“Bỏ tôi ra! Tôi không tha cho cậu đâu!!!”tôi cựa mạnh hơn, nói như hét. Nhỡ có ai nhìn thấy cái này xong hiểu lầm thì sao, nếu đấy lại là fan của Hoàng Minh Nam nữa thì chỉ ngày mai thôi là tôi sẽ lên thớt rồi bị băm thành ngàn mảnh thả trôi sông mất.
“Nói cậu bỏ qua cho tôi đi, thế là xong...” Hoàng Minh Nam càng làm tới, cúi gần xuống tôi hơn.
Tự dưng lại thấy nóng. Tôi cố quay mặt đi chỗ khác.
”Không đời nào!”
“Tôi có thể đứng thế này cả ngày đấy Linh Lan…” hắn ta nhấc tôi lên khỏi mặt đất một chút, cười đểu, nói một cách thú vị.
Đồ chết tiệt.
“Đ..Được rồi, bỏ tôi ra!” tôi thở hắt ra, nói, tay buông thõng xuống bất lực.
Tức thì Hoàng Minh Nam thả tôi xuống, vẫn không bỏ tay ra khỏi eo tôi, mắt đầy mãn nguyện.
“Nào, cậu bỏ qua cho tôi chứ?”
Tôi không muốn nói câu đấy, tôi không muốn!
“Linh Lan?” Hoàng Minh Nam nhìn tôi, chờ đợi.
Tôi sẽ không nói, không đời nào mình chịu thua nhanh thế được!!!
“Được rồi!”tôi gắt lên, tôi thấy khó chịu khi hắn ta cứ dùng cái giọng trầm trầm ấy nói.
Cùng tắc biến!
Tôi chạm tay vào ngực áo hắn ta,nhìn vào mắt hắn, làm ra vẻ như chuẩn bị nói cái gì đó nghiêm trọng lắm. Mắt Hoàng Minh Nam ánh lên đầy kì vọng, nửa thỏa mãn.
Cậu sẽ hối hận cực kì vì đã làm tôi thành thế này, Hoàng Minh Nam!
“Không!!!”
Tôi đẩy mạnh Hoàng Minh Nam ra rồi cắm đầu bỏ chạy bằng tất cả sức của mình.
Tẩu vi thượng sách, có chết cũng được, không đời nào mình nhận thua!!!

Gọi Hoàng Minh Nam là badboy cũng là có lí do phải không các fan gơn  :))
 
You know what to do  :D  
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.