Nhân Vật Phụ

Chương 17: Chuyện Thứ 17




Có vẻ có nhiều người thích Kendo(hiện tại chưa rõ tên tuổi=))) và Minh Nam nhỉ.
Chờ mãi mới có một người thích Quân, tôi thấy cậu ta chất đấy chứ!
9
Chuyện thứ 17
“Wow, tay làm sao thế bạn tốt?” Hoàng Minh Nạm trố mắt ngó tay trái tôi.
“Đánh nhau.” Tôi đáp bừa. Thật ra cũng có phần đúng. Hi vọng Phạm Hoàng Dương cũng bị đau tương tự như cái tay của tôi.
 “Đau không?”
“Không đau thì quấn băng làm gì? Cho đẹp à?” tôi gắt, leo lên con Nouvo. Hôm qua đi về với Kendo bị cậu ta nhắc đi chậm lại đến chục lần như kiểu mới tập xe không bằng ấy. Đã vậy cậu ta còn bắt tôi đi sát lề đường nữa. Bình thường chỉ 15’ 20’ là tôi về đến nhà, thế mà hôm qua chật vật tới hơn một tiếng lái xe vè vè bên lề đường mới về tới nơi.
“Này, xuống ngay!”  Hoàng Minh Nam kéo cổ tay tôi lôi tôi ra khỏi xe.
“Cậu làm cái trò gì đấy?” thằng này giở chứng à. Tôi gạt tay hắn ra.
“Cất xe ngay, lên tôi đèo, tay đau thế sao lái xe được!” hắn ta nhìn tôi, nói kiểu đàn anh.

“Kệ xác tôi, cậu quan tâm làm gì!”
Hoàng Minh Nam lại kéo tay tôi ra một lần nữa
“Nghĩ xem, với cái tay này rồi lao xe bạt mạng như cậu ra đường thì định gây bao nhiêu vụ tai nạn mới tới được trường hả?”
Cuối cùng là tôi chịu thua, không cãi lí lại với hắn được nữa. Hôm nay lái xe mà cũng bị Hoàng Minh Nam la ơi ới cho cả phố nghe thấy còn nhục hơn, đành ngồi sau vậy. Lái xe có khi còn tệ hơn thế này nhiều
-
-
-
Đáng lẽ nên chịu đau lái xe. Bây giờ thì mấy em fan của Hoàng Minh Nam đang nhìn tôi bằng ánh mắt không có tí thiện cảm nào. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Thế này thì chỉ trong nay mà tôi sẽ bị hội nữ sinh sau phòng thể dục gọi ra tra khảo mất. Thế là tan tành cuộc sống yên bình  mà tôi đã cố giữ từ lúc bắt đầu bước vào cái trường này.
Vào tới nhà xe, tôi nhảy xuống định chạy lên lớp trước thì bị Hoàng Minh Nam kéo áo lôi lại, nhìn kiểu nghiêm trọng “Chờ tôi chứ, bạn tốt!”
“Tôi có việc, xin lỗi!” tôi gạt tay hắn ra rồi lao đi thật nhanh, thêm một giây phút ở gần Hoàng Minh Nam nghĩa là mạng sống mình thêm nguy hiểm. Chuồn.
Tôi bước lên tới hành lang vào lớp, thằng Quân đang ngồi vắt chân gác tay lên lan can, nhìn xuống dưới sân một cách lơ đãng. Hôm nay không có em nào hẹn đi chơi sao?
Chợt nó quay đầu sang nhìn tôi.
“Tay làm sao thế?”nó nhìn tay trái tôi, vẫn ngồi nguyên tư thế cũ.
“Tao đánh nhau, mày tin không?” tôi nói nửa đùa nửa thật.
“Có đau không?”
Đứa thứ 3 hỏi câu có đau không rồi đấy, không thấy tay quấn băng tùm lum hay sao? Thằng này dạo này làm sao, bỏ người yêu rồi bị đơ chắc?
1
“Không đau sao tao lại quấn băng, hả?” tôi cằn nhằn.
“Chết chưa, ai bảo.” nó cười đểu nhìn tôi, rồi, đúng là thằng Quân bình thường đây rồi. Tôi xùy nó một cái rồi đi vào lớp, vứt oạch cái cặp xuống ghế.

“Linh Lan, tay…” Lại tới lượt Linh Chi nhìn cái tay bị băng của tôi.
“Bị tai nạn.” tôi lại bịa thêm một câu trả lời nữa.Dù sao cũng không nên nói là đi đánh nhau.
“Có bị chỗ nào khác không?”
“Không có gì, xước chút thôi..” may phước cái tay phải không làm sao, không thì khỏi vẽ vời viết lách gì mất. Tôi ngồi xuống lại lôi quyển nháp ra vẽ nguệch ngoạc vào đấy.
Thằng Quân đi từ ngoài vào, trèo qua bàn rồi ngồi xuống cạnh tôi, lôi điện thoại ra chém hoa quả.Mãi mà nó vẫn không bỏ cái trò đấy thế nhỉ. Tôi liếc nó một cái rồi lại cúi xuống.
 Được một lúc, nó hỏi.
“Linh Lan?”
“Hả?” tôi hất đầu lên.
“Hôm nọ mày đấm đứa nào trong căng tin thế?”
WTF!!!!!!!!!!
Làm sao nó lại biết được, cái căng tin lúc đấy còn mấy người đâu cơ chứ!
“Mày nói gì cơ?”
“Tao hỏi,..” nó trầm giọng xuống “Hôm nọ mày đấm đứa nào trong căng tin trường?”

“Đấy có phải tao đâu, đứa nào đấy chứ!Mắt mày có vấn đề đúng không, ha ha, tao cơ đấy…” không nên kể chuyện Phạm Hoàng Dương ra được,tôi cười toáng lên đập đập vai nó.
“Thế à, thế cái cặp đen có chữ X trắng mày vẽ hồi năm ngoái cũng là nhìn nhầm đúng không?” thằng Quân cười đểu ngó cái cặp của tôi một cách thỏa mãn.
Sai lầm chết người của người dùng đồ độc: bị nhận ra ở tất cả mọi nơi. Khốn nạn. Cái cặp này tôi mua năm ngoái ở cửa hàng secondhand gần nhà, đem về dùng màu acrylic vẽ một chữ X trắng chéo giữa cặp trông cho nó bớt te tua, lại quái quái hay hay. Sau đó tôi hí hửng đem khoe với thằng Quân là hàng độc, dù nó chỉ liếc lấy nửa cái rồi ném lại một câu “Xấu òm”. 
Đúng là cái miệng hại cái thân,làm sao mà nó lại nhìn thấy cái cặp của tôi cơ chứ!
“Tao nhìn thấy có một đứa khác trong trường cũng có cái cặp y xì tao mà, tao chưa chỉ mày xem đúng không?” tôi bịa.
“Mày có biết đứa nào bị đánh hôm ấy không?”
“Không” thằng này đang cố lừa tôi khai ra đây.
“Hình như là người quen của mày hay sao ấy..” thằng Quân nói, vẫn giữ điệu cười đểu giả. Chắc chắn hôm đấy nó đã nhìn thấy tôi cho Phạm Hoàng Dương một phát vêu mồm, không hiểu nó ngồi ở chỗ quái nào nhở?
“Thế à, sao tao không biết nhỉ?” Tôi giả bộ bóp cằm suy nghĩ, làm như mình không biết gì thật.
“Mày biết gì không?”thằng Quân bỗng dưng thay đổi thái độ thì thầm với tôi vẻ thú vị.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.