Tôn Minh Châu bay lên trời theo Chiêu Giang, đối với thế giới thần tiên thì nàng vẫn còn có gì đó mơ mộng. Chẳng hạn như Hằng Nga bôn nguyệt, thất tiên nữ, hay tiên quân này nọ. Người ta thường nói tiên giáng trần thường có nhan sắc tuyệt đẹp, tóm lại là nàng muốn đi xem thử.
Vị đầu tiên mà nàng nhìn thấy là Lão Long Vương. Long đều do trời sinh, đất dưỡng, ngủ say ngàn năm mới hóa thành hình người. Lần đầu tiên Tôn Minh Châu gặp mặt Lão Long Vương thì hoàn toàn sửng sốt, vẫn rất đẹp trai, chòm râu của một ông lão trung niên rất đẹp, còn mang theo khí chất thần tiên. Còn Chiêu Giang của nàng, sao lại biến trở về giống tổ tiên của chàng như vậy?
Chiêu Giang hiểu được sự thắc mắc của Tôn Minh Châu, chỉ tay tới Lão Long Vương: “Ông ta biến hình đó.”
Vừa mới tới đã bị phá đám, Lão Long Vương kho khan hai lần: “Vừa mới được thăng lên thiên đình, có lẽ hai người cũng có nhiều chuyện phải lo, lão phu đi trước, hôm khác lại ghé thăm.”
Nói xong thì vẫy đuôi một cái rồi đi mất. Tôn Minh Châu mới chú ý tới phía sau ông ta vẫn còn đuôi, lông trên đuôi đã được tỉa thành hình lượn sóng.
Chiêu Giang: “Nàng thích dáng vẻ như vậy à?”
Trên khuôn mặt của Tiểu Thanh Long không có chút cảm xúc nào, đôi đồng tử khép lại thành một đường thẳng đứng ngơ ngác nhìn nàng. Tôn Minh Châu kinh ngạc, nàng có thể cảm nhận được sát khí được che giấu dưới vẻ mặt này, nếu như nàng thốt lên một câu thích, có thể Chiêu Giang sẽ lập tức đuổi theo, nhổ sạch râu trên mặt của Lão Long Vương mất.
Tôn Minh Châu: “Không phải, chỉ có Chiêu Giang nhà chúng ta là oai phong nhất, lớp vảy này, còn có răng nhọn này nữa...”
Chiêu Giang dùng lưỡi lướt qua lớp vảy bên mép, cảm thấy thỏa mãn.
Thần tiên trên trời đại khái phân thành hai dạng, một dạng là con người đột phá thành tiên, một dạng khác là tiên thú thăng thiên.
Tôn Minh Châu và Chiêu Giang đi dạo xung quanh, thật sự phải khen là những vị tiên nữ tiên tử toàn là những nam thanh nữ tú, nhan sắc thuộc hàng đỉnh cao. Còn những tiên quân dạng như Chiêu Giang, do thần thú biến hình thành thì khó nói.
Đặc biệt là Chu Tước tiên quân, lần đầu tiên Tôn Minh Châu nhìn thấy thì hoàn toàn đứng hình, qua chừng hai giây mới có thể bình tĩnh lại được.
Đôi mắt nhỏ như mắt gà, trên đầu là lông chim màu đỏ đen lung tung lộn xộn, cái mỏ nhọn hoắc, khi đi thì luôn thích nhích cổ tới trước… thật sự khó mà tưởng tượng được.
Chiêu Giang lại không cảm thấy gì lạ. Giống như khẩu vị của hắn chia thành hai loại là đồ ngọt và đồ không ngọt thì nhan sắc đối với hắn mà nói cũng được chia thành hai loại, Minh Châu và những người không phải Minh Châu. Không có xấu đẹp, không phân già trẻ.
Chiêu Giang là Long Vương giỏi giang nhất từ trước tới nay nên dù đã về hưu thì Thiên đế vẫn tìm vài chuyện cho hắn làm, đi xuống hạ giới chỉ đạo những Long Vương khác làm việc. Những sông lớn sông nhỏ, hồ nước, biển cả trên thế giới nhiều vô kể, Tôn Minh Châu cảm thấy hắn làm nghề này thì đảm bảo không bao giờ thất nghiệp… Cho dù sau này có Long Vương hết nhiệm kì thì vẫn còn những Long Vương đời sau.
Nhưng mà để Chiêu Giang tách khỏi Tôn Minh Châu vốn là chuyện bất khả thi.
Đến cả những thần tiên trên trời cũng thường thường thấy cảnh Chiêu Giang xuống hạ giới để hướng dẫn làm việc nhưng trong lòng vẫn còn ôm Long Vương phi đang ngủ say...
Đôi khi Long Vương phi tỉnh táo thì còn có thể huơ tay chào hỏi bọn họ… Nếu như Chiêu Giang chọc cho Minh Châu giận rồi thì khi không thể không xuống hạ giới, Tôn Minh Châu sẽ cưỡi trên cổ hắn, vừa gõ đầu hắn vừa suy nghĩ linh tinh. Chiêu Giang còn phải dùng đuôi hay móng vuốt của mình để đỡ, canh chừng không để nàng ngã xuống, chẳng hề chú ý đến những ánh mắt kinh ngạc của mấy vị thần tiên xung quanh.
Vì vậy mà mọi người đều biết, Thanh Long mạnh mẽ kia cực kỳ sợ vợ mình.
Gần đây Tôn Minh Châu thật sự không thích làm gì cả, cảm thấy cực kì lường biếng. Chiêu Giang vừa bưng trà rót nước, lại còn gọt trái cây cho nàng. Tôn Minh Châu ăn trái quýt, cả người đều cảm thấy khó chịu, điều này thật sự làm cho Chiêu Giang lo lắng rất nhiều, phun lửa lung tung trong sân khiến cho những yêu tinh cá tôm đi ngang qua, suýt chút nữa thì bị thiêu cháy thành hải sản.
“Minh Châu, nàng muốn ăn gì?” Cổ họng Chiêu Giang bật ra những tiếng khò khè, hắn ôm lấy Tôn Minh Châu dỗ dành nàng.
Tôn Minh Châu hơi mở mắt, mặt áp sát l*иg ngực của hắn, uể oải cất lời: “Ta muốn ăn giò heo kho tàu.”
Chiêu Giang không nói thêm gì nữa, lập tức xuống hạ giới mua ngay, đồ ăn mang về còn vẫn bốc hơi nóng: “Minh Châu, nàng ăn đi, ăn xong rồi thì sẽ đỡ hơn.”
Sức ăn của Tôn Minh Châu hoàn toàn không giống với một bệnh nhân gì cả, dùng tay cầm một cục xương lớn, gặm ăn rất nhanh gọn, chỉ mới hai ba miếng thì đã ăn xong, còn cảm thấy chưa no.
Như vậy thì có hơi lạ, cho dù thân thể Tôn Minh Châu đã không còn thân thể của người nữa nhưng sức ăn của nàng trước giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Trong lòng hơi nghi ngờ, Tôn Minh Châu nói với Chiêu Giang: “Gọi Quy tổng quản tới đi, ta có chuyện muốn hỏi ông ấy.”
Tốc độ đi bộ của Quy tổng quản không nhanh, Chiêu Giang sốt ruột nên nắm lấy lão rùa đen này, chạy thẳng một mạch vào phòng ngủ.
Tốc độ thay đổi đột ngột khiến cho Quy tổng quản sợ đến mức rút cả người vào trong mai rùa, một lát sau mới từ từ bò ra ngoài, vừa duỗi đầu ra đã lập tức nhìn thấy đôi mắt lấp lánh tỏa sáng của Tôn Minh Châu.
“Quy tổng quản, ông nói cho ta biết, những Long Vương phi trước, từng có người nào mang thai chưa?” Trong nguyên tác vốn không không có viết tới tình huống này, Tôn Minh Châu không có nơi nào để tham khảo.
Rồng do linh khí trời đất biến thành, nhưng không thể nói là Long tộc không có khả năng sinh sản, ngược lại thì khả năng sinh sản của Long tộc rất mạnh.
Rồng sinh chín người con, đều không giống nhau, tại sao? Vì không cùng một mẹ mà!
Con trai của rồng và cá chép tinh thì tất nhiên phải khác với con trai của rồng và bạch tuộc tinh rồi.
Quy tổng quản vô thức mà nhìn vào bụng của Tôn Minh Châu, lên tiếng hỏi: “Mang thai?”
Thái độ này, Tôn Minh Châu còn không hiểu mới lạ… Tuy nàng đã đoán được điều này từ đầu rồi, dù sao thì khi Chiêu Giang bắn đều không rút ra, mà thời gian bắn cũng khá lâu… Ban đầu, nàng còn nghĩ là hắn sẽ để nguyên tư thế này đi ngủ nữa...
Tôn Minh Châu đưa tay ra hỏi: “Bắt mạch có thể xác nhận được không?” Trong phim cổ đại cũng diễn như vậy mà, bắt mạch nghe ra được tin vui hay không gì đó.
Chiêu Giang giật mình, tần ngần đứng một bên, nghe Tôn Minh Châu và Quy tổng quản nói chuyện với nhau, đợi tới khi Quy tổng quản bắt mạch cho Tôn Minh Châu xong, xác định là mang thai thì Chiêu Giang mới lấy lại tinh thần.
Hắn đưa tay kéo Minh Châu vào lòng, hưng phấn mà lên tiếng: “Grừ… grừ…”
Tôn Minh Châu: “...” Hắn vui vẻ tới mức không nói được gì luôn sao?
“Minh Châu, Minh Châu, mang thai, mang thai.” Chiêu Giang hiểu mang thai là có ý gì, đôi đồng từ thẳng đứng nhìn chằm chằm trên bụng của Tôn Minh Châu không rời đi được.
“Ừm, mang thai rồi.” Tôn Minh Châu nở nụ cười, chợt nghĩ tới một vấn đề, nàng và Chiêu Giang kết hợp có thể sinh ra đứa bé như thế nào?
Tôn Minh Châu hỏi Quy tổng quản: “Những vị Long Vương phi khác sinh ra đều là rồng à?”
Quy tổng quản nhớ lại, trả lời: “Là rồng… nhưng cũng có chút không giống.”
Tôn Minh Châu hỏi tiếp: “Không giống như thế nào?”
Quy tổng quản đáp lời: “Con của Long Vương do Vương phi cá vàng tinh thì có ba mắt, mắt hơi lồi ra ngoài, thân rồng nhưng ngắn hơn, đuôi cá vàng so với Long tộc bình thường thì lớn hơn gấp hai ba lần.”
Tôn Minh Châu:... Chẳng trách được rồng đều do trời sinh đất dưỡng, những con rồng được sinh ra đều không đạt tiêu chuẩn!
“Con của Long Vương do Vương phi cá chép tinh sinh ra thì trên người có hương vị của đất, lớp vảy yếu ớt hơn rất nhiều Long tộc khác.”
... Có khi nào con của nàng và Chiêu Giang sẽ không có vảy luôn không?
Lúc Tôn Minh Châu vì sự khỏe mạnh của đứa con tương lai mà cảm thấy lo lắng thì ba của đứa nhỏ là Chiêu Giang dường như không nghe được gì khác, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện hắn và Minh Châu sắp có con rồi.
Hắn thường nghe Chu Tước tiên quân khoe khoang, tuy là trong mắt hắn thì bộ dạng con trai của Chu Tước tiên quân chỉ như một con chim trĩ thôi.
Khi hắn nhìn đứa bé kia, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện bắt nó làm thịt thì ăn rất ngon. Buổi tối hôm đó, hắn đã đưa Minh Châu hạ phạm để ăn gà nướng, hắn còn nhớ lúc đó, khuôn mặt Minh Châu hoàn toàn thẫn thờ…
Hắn từng âm thầm nghĩ, con của hắn và Minh Châu chắc chắn sẽ giống như hắn vậy, có một lớp vảy cứng, móng vuốt sắc bén và một bộ lông dày, cực kì mạnh mẽ và đáng yêu.
Nếu như đứa nhỏ có dáng vẻ như Minh Châu thì hắn lại càng thích bé con hơn.
Từ khi Tôn Minh Châu mang thai, Chiêu Giang dù có trách nhiệm trên vai nhưng vẫn luôn không thèm để ý, không thèm đi đâu cả, chỉ muốn lòng vòng bên cạnh Tôn Minh Châu mà thôi.
Nhưng mà người ở nhân gian đột nhiên gặp phải mưa to ngàn năm có một, Chiêu Giang nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, không thể không xuống hạ giới một lần.
Trước khi xuất phát, hắn luôn ở bên giường của Tôn Minh Châu làm phiền nàng nhiều lần, đôi đồng tử dựng đứng nhìn nàng chăm chú không rời mắt.
Tôn Minh Châu: “... Chàng, chàng đi mau đi, đi sớm về sớm.”
Chiêu Giang cúi người xuống, dịu dàng liếʍ cô vợ nhỏ của hắn, cho dù Chiêu Giang có bộ dạng giống con người thì vẫn không thể bỏ được thói quen của dã thú, rất thích đυ.ng chạm tay chân hoặc là liếʍ láp bạn đời của mình.
Tôn Minh Châu hôn lên má hắn một cái, dỗ dành: “Mau đi đi.” Nói thật thì qua mấy tháng nay, bụng của nàng cũng không có thay đổi gì nhiều, nếu không phải đã tìm mấy vị thần tiên để bắt mạch kiểm tra rồi thì nàng cũng nghi ngờ là bản thân đã chẩn đoán sai.
Một người phụ nữ mang thai như nàng còn chưa có cảm giác gì nhiều lắm nhưng người làm ba như Chiêu Giang lại nhập vai rất nhanh, hắn đắm chìm trong vai trò mới tới mức dường như không kiềm chế được.
Chiêu Giang đi ra ngoài điện nhưng vẫn lưu luyến không rời, Tôn Minh Châu mỉm cười nhìn bóng lưng của hắn. Chiêu Giang của nàng càng lúc càng giống một người đàn ông chín chắn.
Tôn Minh Châu cầm lấy sách trên tủ đầu giường, mở ra xem không được mười phút thì có bước chân chạy dồn dập vang lên ở ngoài phòng. Chiêu Giang có tính cách nóng nảy là chuyện mà toàn bộ Thiên giới đều biết cả rồi.
Phải nói là Thanh Long mạnh mẽ mà có tính cách dễ chịu thì hoàn toàn không có...
Tôn Minh Châu nghĩ kẻ dám chạy nhảy ở phủ của Chiêu Giang như vậy, cho tới giờ chắc chỉ có một mình bản thân nàng mà thôi.
Nhưng mà tiếng bước chân này sao lại quen thuộc như vậy nhỉ? Tôn Minh Châu bỏ sách xuống, nhìn ra ngoài, nhìn thấy khuôn mặt càng lúc càng rõ ràng của bóng người đang chạy tới gần.
“Sao chàng về rồi?” Chiêu Giang chỉ vừa lưu luyến đi ra khỏi phòng thôi mà, sao nhanh vậy đã về rồi? Thời gian giống như chỉ mới vẽ một nét bút?
Chiêu Giang lại giống như không gặp nàng lâu lắm rồi, cả người đều cuộn vào trong lòng nàng, mũi miệng thì hít hương thơm trên người nàng.
Lúc này, Tôn Minh Châu mới chú ý thấy trên người Chiêu Giang đều dính bùn đất, còn có mùi chua chua.
“Chàng xuống hạ giới làm việc xong rồi à?”
Chiêu Giang dường như rất nhớ nhà, vừa xuống hạ giới thì đã lập tức quen thuộc mà bắt tay điều chỉnh nước từ nam tới bắc… Trên trời một ngày bằng một năm ở dưới đất, tính ngược lại thì hắn ở hạ giới mấy ngày cũng chỉ chừng thời gian xem vài trang sách thôi.
“Xong rồi.” Chiêu Giang cởϊ áσ ngoài, cũng không để ý trên người mình có mùi hôi, ôm Minh Châu không chịu buông tay.
Tôn Minh Châu: “... Nhanh như vậy ư?”
Về nhanh vậy mà lúc đi còn lưu luyến tới như thế sao?
Chiêu Giang tỉ mỉ hôn lên môi, lên mặt nàng, lẩm bẩm: “Đã ba ngày không nhìn thấy Minh Châu rồi.”
Tôn Minh Châu bật cười, cũng không chê quái vật lớn này bẩn, vuốt lên mái tóc dài đang rối của hắn, cười nói: “Ừ, ta cũng nhớ Chiêu Giang.”
Nhớ người khác mà cũng dễ thương như vậy.
Tôn Minh Châu vẫn đang suy nghĩ, rồng đẻ con hay đẻ trứng? Vừa sinh ra là phải bỏ xuống đáy sông để ngủ say sau đó mới biến thành hình người sao?
Nhưng nàng còn chưa nghĩ ra cái gì thì sau khi mang thai đến tháng thứ sáu, nàng đã sinh rồi.
Lúc đó là sau giờ ngọ, trời cao trong xanh, Chiêu Giang, nàng và Quy tổng quản đang chơi bài Đấu Địa Chủ.
Đột nhiên, nàng cảm thấy bụng quặn đau, cảm giác đau giống như là muốn đi đại tiện vậy, nàng vừa định xoa xoa bụng thì đột nhiên cảm giác bên dưới đã ướt rồi.
Chiêu Giang lập tức ngửi được mùi, cúi đầu nhìn xuống thì nhìn thấy có chất lỏng sềnh sệch chảy xuống từ trên ghế.
“Minh Châu.” Chiêu Giang ẵm nàng lên, chạy thẳng vào phòng, Quy tổng quản nhận ra được chuyện gì vừa xảy ra, nhanh chóng dặn dò binh tôm tướng cua đi nấu nước.
Thiên giới không có chuyện nam nhân không được vào trong phòng sinh cho nên Tôn Minh Châu vừa mới nằm xuống giường lớn thì đã cảm nhận được có vật gì đó trượt ra ngoài, đến đau cũng chưa kịp cảm giác gì nhiều.
Vậy là xong rồi à?
Tôn Minh Châu nhảy bật người dậy, tới ẵm lên đứa con của rồng vừa trượt ra.
Nhìn thấy con của mình, trong đầu Tôn Minh Châu vang lên một ca khúc “Trên đầu ta có sừng, sau lưng ta có đuôi…”
Từ trước tới nay, những đứa con của rồng được sinh ra thì đều có hình thú, nhưng con trai của nàng vừa sinh ra đã có hình người, trên đầu có một cặp sừng nhỏ, phía sau có một cái đuôi rồng nhỏ giống hệt với ba của nó. Từ đầu tới chân đứa nhỏ đều có một lớp vảy dày, có trắng có xanh, giống với ba của nó y như đúc.
Con rồng nhỏ từ từ mở đôi mắt to màu vàng, cặp đồng tử thẳng đứng bình tĩnh nhìn mẹ bé, miệng nhỏ lẩm bẩm vang lên: “Grừ…”
Tôn Minh Châu:... Đây là di truyền sao?
Con rồng nhỏ là Long tộc đầu tiên từ khi sinh ra đã có hình người, đứa bé cũng không có dấu hiệu sẽ ngủ say, chỉ là thời gian ngủ của nó hơi dài thôi, một khi ngủ rồi thì có thể ngủ một ngày một đêm.
Vì tình huống của đứa nhỏ này hơi đặc biệt, Thiên đế cũng không để nó tới đáy sông ở hạ giới ngủ say mà chờ sau khi nó trưởng thành rồi mới tới hạ giới nhậm chức.
Trước đó, đứa nhỏ đã theo Chiêu Giang và Minh Châu đi xuống nhân gian rất nhiều lần, vị giác của con rồng nhỏ rất giống với mẹ của cậu bé, có thể nếm được những mùi vị khác nhau, sức mạnh vũ lực thì lại theo tiêu chuẩn của ba, cũng là một con Thanh Long mạnh mẽ, lợi hại.
Tới khi con rồng nhỏ thành niên rồi, cậu rêи ɾỉ không muốn đi nhậm chức, tiếc là lần này, ba mẹ cậu cũng không nuông chiều cậu.
Cha cậu nóng lòng muốn cho cậu đi nhanh để hắn lấy lại thế giới hai người với Minh Châu, còn mẹ của cậu cũng không kiễn nhẫn thúc giục cậu: “Mau đi đi con, ở nhân gian một năm cũng chỉ như mới một ngày ở đây thôi, đối với mẹ mà nói, con sẽ nhanh chóng về lại thôi.” Hoàn toàn giống hệt với ba của cậu.
Sau khi chủ rồng nhỏ nhậm chức, Tôn Minh Châu và Chiêu Giang lại xuống hạ giới để du ngoạn.
Bề ngoài thì Tôn Minh Châu thì vẫn là thiếu nữ xinh đẹp, Chiêu Giang cũng không thay đổi chút nào. Hai người đi chung với nhau cũng giống như là một đôi vợ chồng trẻ vừa mới kết hôn.
Tôn Minh Châu vẫn thích dạo cửa hàng đồ trang sức, xem đến hoa cả mắt. Chiêu Giang im lặng đứng một bên chờ, ánh mắt lướt qua một cây trâm cài tóc khắc hoa văn hình rồng, rất hiếm thấy.
Khẽ cài trâm lên tóc Tôn Minh Châu, Tiểu Long Vương gật gù đầy thỏa mãn.
Tôn Minh Châu gỡ trâm cài tóc xuống, xem qua một chút… Trâm cài mà Chiêu Giang chọn cho nàng, trước giờ đều khá là khác người… Trước đó là một cây hình đào mừng thọ, nàng vẫn còn để trong hộp đựng trang sức, chưa từng cài lên vì quá nặng.
“Ông chủ, ta lấy cái này.” Nhưng mà vì Chiêu Giang chọn cho nên nàng vẫn rất thích.
Chiêu Giang nắm tay người vợ mà hắn yêu nhất, cùng đi dạo chợ với nàng, đột nhiên lại nghĩ tới gì mà lên tiếng: “Đi gặp Tiểu Điềm không?” Chú rồng nhỏ tên là Chiêu Điềm Điềm, vì Chiêu Giang thích nhất là hai thứ, một là Tôn Minh Châu, hai là đồ ngọt*.
(*: Điềm nghĩa là ngọt)
Hắn vừa nhìn thấy Tôn Minh Châu thì trong lòng cũng có cảm giác ngọt ngào.
Tôn Minh Châu cười gật đầu: “Được.”
Ngày xuân nắng ấm chiếu rọi, Long Vương dịu dàng nhìn ngắm cô vợ nhỏ của hắn. Xuyên qua lớp lụa mỏng màu đen của mũ đội đầu, Tôn Minh Châu nhìn đôi đồng tử thẳng đứng như hai viên ngọc màu vàng của hắn, bật lên tiếng cười hạnh phúc.
Mọi người đều nói Long tộc thích nhất là minh châu, nhưng không ai biết, chỉ có ở trước mặt Long tộc, Minh Châu nhỏ bé đó mới có thể tỏa ra hào quang lấp lánh của bản thân nàng.
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện của Minh Châu và Chiêu Giang đã kết thúc rồi.
Cảm ơn mọi người đã thích.
Vân Vụ Ải: Nữ chính số ba chuẩn bị sẵn sàng… Ai da, yêu đương thật đúng là phiền phức mà.
Nam chủ Đồ Tô Ngang yêu thích đánh nhau không màng gì khác, không hề phát giác được bản thân là nam chính của tác phẩm chủ đề tình yêu gì cả...
Vân Vụ Ải:... Tác giả à, tôi thấy có thể cân nhắc thay một vai chính khác cho tôi, tốt nhất là anh ta nên đi hết chín mươi chín bước, tôi chỉ cần bước một bước thôi ấy.
Nam chính là kiểu xử nam điển hình chỉ biết theo đuổi sức mạnh, dù sao thì cũng là nhân vật phản diện trong truyện tranh.
Nữ chính mỗi ngày đều nghĩ ‘Thật là phiền phức, chỉ muốn ăn no rồi lại nằm ườn, không thể nghỉ hưu sớm được sao?’, nhưng cô phải cầm vũ khí rồi liều mạng làm một người đẹp.