Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 115: Hơi nhanh thì phải




Sáng sớm hôm sau, Mộc Nhiêu Nhiêu tỉnh ngủ rồi, sau đấy lại nhìn thẳng lên nóc giường mà đờ người.
Từ trước tới nay, nàng đã sinh bốn đứa con, cũng hiểu rõ Sầm giáo chủ “sức lực” dồi dào. Sao nàng lại ấm đầu tới mức phạm phải sai lầm chứ? Người khác thì lạc trong vạn hoa mà đến cả phiến lá cũng không dính thân. Nàng thì lấy đâu ra vạn hoa hoa, chỉ là một đóa hoa phú quý trong nhân gian của Sầm Không, vậy mà cũng đã có tới bốn đứa con nhưng vẫn không học được bài học nào.
Sầm giáo chủ đã thức dậy, trên người chỉ mặc áo trong, ngồi trên giường đả tọa. Mộc Nhiêu Nhiêu duỗi thẳng đôi chân trắng nõn của mình, chẳng thèm để tâm gì mà đạp thẳng lên lưng của Sầm giáo chủ.
Sầm giáo chủ ngồi vững chãi ở cuối giường, không hề nhúc nhích gì cả, còn đưa tay giúp nàng đắp chăn che chân lại.
“Tỉnh rồi thì dậy rửa mặt đi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Không thích!”
Chàng nói dậy thì phải dậy à? Cơn tức của ta còn chưa giảm xuống nữa đâu! Đã nói là phải chú ý hơn cơ mà, là ai trước khi ngủ đảm bảo “Bổn tọa chú ý”?
Sầm giáo chủ tham ăn đưa tay lần vào trong chăn, cầm bàn chân nhỏ của giáo chủ phu nhân, hạ giọng nói: “Là lỗi của bổn tọa.”
Mộc Nhiêu Nhiêu không thèm để ý tới lời xin lỗi của hắn, dùng chân phải đạp tay hắn, đồng thời rút chân trái khỏi bàn tay đó: “Ta không nghe.”
Phu nhân của mình tức giận rồi, Sầm giáo chủ oai phong một cõi trên giang hồ cũng chỉ có thể hạ thấp sự tự cao của bản thân, bò lên đầu giường, kéo cả người giáo chủ phu nhân đang liên tục phản kháng vào trong lòng.
Vốn chỉ định âm thầm lặng lẽ làm một lần thôi, ai ngờ được Sầm giáo chủ đột nhiên nổi hứng, quất liền hai hiệp. Như vậy thì khó mà chắc chắn được, cho dù cố gắng tránh việc thụ thai nhưng lỡ như sai sót thì sao?
Mộc Nhiêu Nhiêu bị lăn lộn đến mệt mỏi, không thèm giãy dụa nữa, nằm trong lòng của Sầm Không, buồn bực lên tiếng: “Nếu lại mang thai nữa thì chàng phải đồng ý với ta một chuyện.”
Sầm Không nghe vậy thì biết Mộc Nhiêu Nhiêu đã nguôi giận rồi, cúi đầu nhìn nàng: “Nàng nói đi.”
Thật ra thì với tố chất thân thể của Mộc Nhiêu Nhiêu bây giờ, đừng nói là có thêm đứa thứ năm, không ngại mà nói thì nàng cảm giác bản thân có thể sinh cả một đột bóng rổ, thêm hai người dự bị cũng không thành vấn đề.
Chuyện nàng để ý là việc ở cữ, chỗ đó hoàn toàn là một đại ngục Hoa Uyển mà! Nàng đã ở cữ chỗ đó ba lần rồi!
“Chàng không thể để ta một mình ở trong phòng nữa! Chàng phải cho người khác vào đó với ta.”
Sầm giáo chủ tỏ rõ bản thân vô tội, bổn tọa cũng không phải là không cho người khác vào phòng.
“Nhiệt độ như thế này, chàng còn muốn bọn họ tới sưởi ấm à! Ai dám tới? Bảo họ tới tắm hơi hả?” Mộc Nhiêu Nhiêu tức giận, lập tức cắn lên cái cằm gai góc của Sầm Không, trên cằm có mấy cọng râu vừa mọc lên.
Sầm giáo chủ không hề biến sắc mà còn vuốt tóc nàng động viên: “Kiệt Đốc đã nói...”
“Kiệt Đốc? Chàng kêu hắn ta tới? Hắn từng sinh con à? Ta đã sinh bốn đứa rồi đó! Cho dù là kinh nghiệm thực tế thì vẫn là ta phong phú hơn hắn ta nhiều!”
Đôi mắt Mộc Nhiêu Nhiêu như đang muốn phun ra lửa.
Sầm giáo chủ cảm thấy, haiz, thật có sức sống, quá xinh đẹp.
Thấy Mộc Nhiêu Nhiêu từ trên xuống dưới đều muốn cự tuyệt, cuối cùng Sầm Không cũng đồng ý.
Tuy rằng không chắc chắn có thể mang thai nữa hay không, nhưng cuối cùng cũng không phải ở một mình trong phòng chịu khổ, Mộc Nhiêu Nhiêu tạm thời yên tâm. Nàng ngoan ngoãn cắn lên chiếc hoàn mỹ của Sầm giáo chủ, cười nói: “Soái khí thật đấy! Chàng hiểu “soái” nghĩa là gì không? Phóng khoáng, hoàn mỹ, xa hoa!”
Tâm trạng vui vẻ, Mộc Nhiêu Nhiêu không tiếc lời khen ngợi, nịnh nọt khiến cho Sầm giáo chủ vừa sáng sớm đã tươi cười rạng rỡ, chui vào trong chăn. Tuy rằng vẻ mặt hắn không có biểu cảm gì nhiều nhưng ánh mắt dường như đang tràn ra ánh sáng.
Mộc Nhiêu Nhiêu trốn tránh mà lui về sau: “Đừng hôn ta, chàng chưa cạo râu.”
Sầm Không nhíu mày, lập tức ôm chặt giáo chủ phu nhân vào lòng, đè nàng xuống, hoàn toàn không cho nàng cử động.
Mộc Nhiêu Nhiêu phá lên cười, đưa tay phải chạm nhẹ, vuốt lên sống mũi cao của Sầm Không: “Sầm giáo chủ, chàng chơi xấu.”
Sầm giáo chủ thầm nghĩ, bổn tọa vốn dĩ không phải là một quân tử.
Ngoài cửa, Lý trưởng lão ngồi xổm trên hành lang, sao giáo chủ còn chưa ra nữa? Hai vợ chồng này thực sự không hề thương xót cho bà ta mà. Hôm nay bà ta còn có rất nhiều sự việc phải đưa cho Sầm Không xem và quyết định nữa! Chẳng lẽ giáo chủ đã quên luôn chuyện của bà ta rồi hay sao?
Qua thêm một thời gian, lúc mà chân của Lý trưởng lão đã tê rần, Sầm giáo chủ cuối cùng cũng thỏa mãn mà nghênh ngang bước ra khỏi phòng.
Buổi sáng, Mộc Nhiêu Nhiêu vẫn theo thường lệ tới trường dạy học, ăn cơm trưa xong, đi tới trong viện của Sầm Tiểu Nhị thì nhìn thấy Minh Nguyệt đã đợi sẵn rồi.
Cô bé vừa nhìn thấy mẫu thân thì lập tức chạy tới, ôm eo của Mộc Nhiêu Nhiêu: “Nương, nương tới trễ quá à.” Nói rồi thì Minh Nguyệt với sức mạnh như trâu của mình, ôm Mộc Nhiêu Nhiêu lên, rồi làm như là ôm một gốc cây, đi thẳng vào trong phòng.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “...”
Nàng đột nhiên có rất nhiều cảm xúc ngổn ngang, thật đúng là mẹ ẵm con lớn lên, con nâng mẹ đến già mà.
“Minh Nguyệt, thả nương xuống, nương tự đi được.”
Sầm Minh Nguyệt mỉm cười ngẩng đầu lên nói: “Nương quá nhẹ, con không mệt gì cả, con ôm nương vào trong.”
Thấy vẻ mặt vui vẻ của Sầm Minh Nguyệt, Mộc Nhiêu Nhiêu rất ngạc nhiên: Không phải con bé vừa ăn trưa sao? Chẳng lẽ con bé ăn không no à? Nên mới sốt ruột muốn nghe xem bữa cơm buổi tối sẽ ăn món gì? Nghe thực đơn trước khi ăn cơm?
Sầm Tiểu Nhị đã có thể xuống giường đi lại, nhưng mà vẫn đi với vẻ “chân cao chân thấp”, bước chân không đều.
Mộc Nhiêu Nhiêu đang ngồi trên mép giường thượng hạng, tuy là không làm hành động giống với Minh Nguyệt, nhưng mặt mang biểu cảm muốn nói lại thôi, đôi mắt linh hoạt khá giống với Sầm Không vẫn luôn nhìn chằm chằm Mộc Nhiêu Nhiêu từ lúc vào phòng.
Minh Nguyệt đặt Mộc Nhiêu Nhiêu ngồi xuống ghế giống như đặt một món hàng, phủi phủi mấy nếp nhăn trên quần áo: “Tinh Đài đỡ chút nào chưa?”
Sầm Tiểu Nhị gật đầu: “Không đau, tối hôm qua đã không còn đau.”
Nếu như nàng không biết hôm qua Sầm Tiểu Nhị đã uống hết một chén thuốc giảm đau thì nàng cũng đã tin rồi, Mộc Nhiêu Nhiêu rướn người qua nhìn xem thử, đã hết sưng rồi, nghỉ ngơi mấy ngày nữa thì sẽ khỏe thôi.
Hai đứa trẻ liên tục thúc giục, Mộc Nhiêu Nhiêu chậm rãi từ tốn nói: “Hôm trước kể tới đâu rồi? À, cha mấy đứa hỏi nương…”
Mấy năm trước.
Sầm Không dùng đôi mắt khiến người ta run rẩy, nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Nàng với bổn tọa, khi nào sẽ thành thân?”
Cố gắng nuốt xuống ngụm trà trong miệng, Mộc Nhiêu Nhiêu mới không phun hết ra ngoài. Khuôn mặt nàng vốn trắng, giờ lại đột nhiên đỏ đỏ hồng hồng.
Không phải chứ? Hắn lấy đâu ra tự tin như vậy?
Mộc Nhiêu Nhiêu thật sự không ghét Sầm Không, hắn cũng không làm chuyện gì để nàng ghét cả.
Nếu như nói tính tình Sầm Không khiến người ta chán ghét, Mộc Nhiêu Nhiêu cảm thấy vẫn không tới mức đó. Trên đời này cũng không có người nào thập toàn thập mỹ, lúc Sầm Không tẩu hỏa nhập ma thì hơi kỳ quái một chút, nhưng cũng không hề tàn sát kẻ vô tội, mỗi lần đều nhốt mình trong phòng nhỏ mà chịu đựng.
Hiện tại, Sầm Không mặt liệt, càng lạnh lùng hơn nhưng Mộc Nhiêu Nhiêu có cảm xúc dạt dào, có thể dễ dàng nhận ra những thay đổi nhỏ bé trong tâm trạng của Sầm Không.
Nếu như Sầm giáo chủ muốn thử gặp gỡ qua lại với nàng, Mộc Nhiêu Nhiêu nghĩ có lẽ nàng cũng không từ chối.
Thân thể của nàng thành thật quá đáng, chỉ cần một chút động chạm, không phải đỏ mặt thì mắt đỏ lên, có cảm xúc gì mà nàng muốn giấu cũng không giấu nổi.
Hai đời của Mộc Nhiêu Nhiêu, từ trước tới nay, muốn làm gì cũng rất thoải mái, không hề ngượng ngùng. Thích thì thích, quen nhau thì quen nhau, hai bên đều không còn là những thiếu nam thiếu nữ ngây thơ mười bảy mười tám tuổi.
Sống đến từng tuổi này mà còn có cảm giác động lòng thì phải càng dũng cảm hơn nữa.
Đặc biệt là cái người ngồi đối diện, Sầm Không Không, chỉ dựa vào nhan sắc là có thể làm cho nàng đỏ mặt, tim đập nhanh.
Nhưng vấn đề là Sầm giáo chủ vừa đạt được thì đã muốn dẫn nàng chạy thẳng tới điểm cuối, không phải là quá nhanh à? Không có quá trình gì sao? Vừa xuất phát đã tới đích luôn rồi?
Còn có một chuyện mà Mộc Nhiêu Nhiêu rất để ý là, vì sao Sầm Không lại thích nàng?
Nhận ra được sự thay đổi trên khuôn mặt của Mộc Nhiêu Nhiêu, Sầm Không ngoài mặt thì hoàn toàn bình tĩnh nhưng trong lòng lại từ từ dâng lên những cơn sóng lớn, sóng biển dập dờn, đã chuẩn bị giương buồm xuất phát!
Sầm giáo chủ còn nghĩ tới nếu như Mộc Nhiêu Nhiêu không phản ứng thì hắn phải làm gì? Tình yêu nam nữ thì Sầm giáo chủ không hiểu nhiều lắm.
Nhưng giờ xem ra hắn cũng không phải là một mình đơn phương, có lẽ Mộc Nhiêu Nhiêu không phải hoàn toàn không có cảm giác với hắn. Suy nghĩ này khiến Sầm giáo chủ xoa xoa ngón tay.
Hà, tâm trạng rất tốt.
Hai tay Mộc Nhiêu Nhiêu cầm chén trà, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn khăn trải bàn, hắng giọng nói: “Chuyện thành thân thì hơi nhanh quá.” Nhưng mà giọng nói của nàng lại không chắc chắn.
Sầm giáo chủ thản nhiên đáp lời: “Không nhanh, nếu nói nhanh thì ngày này sang năm, Sầm Minh Nguyệt đã ra đời rồi.”
Mộc Nhiêu Nhiêu không hiểu mà hỏi lại: “Sầm Minh Nguyệt là ai?”
Sầm giáo chủ hơi dừng lại: “Không có gì, chuyện này không quan trọng. Nàng cảm thấy vậy là nhanh sao?”
“Bổn tọa lại không thấy vậy, nếu yêu rồi thì theo lý vốn dĩ nên thành thân.”
Sầm Không nói rất đơn giản, Mộc Nhiêu Nhiêu mất hai giây mới phản ứng lại, nhận ra những thông tin trong lời nói này.
Bất chấp sự thẹn thùng, Mộc Nhiêu Nhiêu ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Sầm giáo chủ, dường như người vừa tỏ tình ban nãy không phải là hắn vậy.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Ngài... Giáo chủ, ngài, vì sao thích ta?”
Thích tới mức muốn thành thân.
Mộc Nhiêu Nhiêu sống tới từng tuổi này, lần đầu gặp phải chuyện như vậy. Bản thân nàng cũng muốn biết, mình có “sức hấp dẫn” ở đâu mà bản thân cũng không cảm nhận được.
Sầm giáo chủ nghe câu hỏi này rồi thì hơi trầm ngâm một chút, cũng không có trả lời.
Nhìn về ngoài thì có vẻ như hắn đang suy nghĩ, lại giống như là đang ngẩn người.
Mộc Nhiêu Nhiêu cũng hơi khó hiểu, có cần phải suy nghĩ lâu tới vậy không? Tiêu chuẩn cho đáp án này, nàng cũng đã suy nghĩ giúp hắn rồi, không phải nên nói kiểu như “Ta thích tất cả thuộc về nàng” hoặc là “Thích một người cần lý do sao?”.
Nàng cũng chỉ muốn đi theo quá trình một chút thôi, có thể nghe được những lời âu yếm của Sầm Không, thêm một câu cũng được.
Sầm giáo chủ suy nghĩ hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Nàng hợp khẩu vị của ta, cho dù là chỗ này, hay là chỗ này.” Tay hắn chỉ lên trái tim mình, rồi lại chỉ xuống bên dưới. Mộc Nhiêu Nhiêu nhanh chóng cản hắn lại: “Không cần chỉ, xấu hổ lắm.”
Không ngờ một Sầm Không luôn không có ham muốn mà lại dám nói như vậy.
Sầm giáo chủ muốn chỉ dạ dày, ngón tay thon dài dừng giữa không trung, ánh mắt đảo qua lại rồi buông tay xuống.
A, phu nhân của hắn thật đáng yêu.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “Nhưng ta vẫn cảm thấy hơi nhanh.”
Giai đoạn đẹp đẽ nhất trong yêu đương là gì chứ, là thử qua thử lại trước khi chính thức xác định quan hệ, lúc tỏ tình thì mặt đỏ tim đập, còn có lúc mới yêu thì mơ tưởng viển vông. Sầm giáo chủ thì đi thẳng vào đề gạt bỏ toàn bộ những cái đó.
Tuy là Mộc Nhiêu Nhiêu cũng tán thành châm ngôn “Yêu đương mà không đi đến kết hôn thì đều là chơi lưu manh”. Nhưng mà kết hôn là đích đến, không phải là bắt đầu mà!
Sầm giáo chủ tỏ ý rằng hắn hiểu được cảm giác của Mộc Nhiêu Nhiêu, tự mình lùi một bước: “Vậy thì, cho nàng ba ngày chuẩn bị?”
Suy nghĩ của giáo chủ hoàn toàn khác với người thường mà, nàng cứ nghĩ ít nhất cũng phải là ba tháng để cân nhắc, hắn lại cắt giảm hết chín phần mười.
Mộc Nhiêu Nhiêu: “... Thời gian quá ngắn.”
Sầm Không: “Vậy, năm ngày?”
Mộc Nhiêu Nhiêu: Cầu ngài, đừng nói chuyện mà không nghĩ như vậy chứ.
“Thêm nữa đi, thời gian dài chút.”
Sầm Không suy nghĩ lại: “Ừm, vậy thì sáu ngày đi.”
Càng nghĩ càng thấy là sáu ngày là tốt nhất, Sầm Không còn nói thêm một câu: “Sáu ngày rất tốt, các trưởng lão thường nói lục lục đại thuận mà.”
Ngươi định làm ăn hả?
Nhìn vẻ mặt Sầm Không rất hài lòng, lại còn có chút chờ mong, Mộc Nhiêu Nhiêu nhếch môi.
“Được rồi! Sáu ngày thì sáu ngày vậy!”
Tác giả có lời muốn nói: Lời âu yếm của Sầm Không Không, đều do tự hắn suy nghĩ thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.