Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 6: Cuối cùng, anh nheo mắt, phun ra một chữ, "Ngốc




Editor: Yue
"Là mày!" Quý Minh Nghiễn ngẩng đầu lên, gân xanh trên trán đột nhiên bạo phát, cơ bắp toàn thân căng ra, có vẻ là hận độc anh lắm.
Lại nhìn chỗ anh ở, hắn đột nhiên nhận ra, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, "Mày và Hạ Nguyên có quan hệ gì?"
Người này nhìn thoáng qua cũng biết anh ta không phải người thường, hắn rất chắc chắn rằng mình chưa bao giờ xúc phạm anh ta.
Kết quả là sau khi hắn cùng Hạ Nguyên giải trừ hôn ước, người này đánh hắn nhập viện; Quý gia gần đây đã bị đàn áp bởi những thế lực không thể giải thích được, một mình Hạ gia không thể làm được điều đó; khẳng định có người này nhúng tay; hiện tại anh ta còn sống bên cạnh Hạ Nguyên..
Trong đầu Quý Minh Nghiễn nhanh chóng hoạt động, "Mày đang theo đuổi cô ấy."
"Mày đang theo đuổi cô ấy." Hắn lặp lại, càng nói càng chắc chắn.
Quý Minh Nghiễn bình tĩnh lại, ---- nếu là người theo đuổi Hạ Nguyên rất dễ xử lý, hắn nheo mắt, "Nói chuyện đi."
Hạ Nguyên thích hắn, hắn nắm chắc rồi, hiện tại quyền chủ động nằm trong tay hắn.
Mộ Cảnh Hành: "..."
Mộ tiên sinh đột nhiên cười, thực sự là, anh để cây xương rồng qua một bên, tiến lại gần lan can sắt và ra hiệu cho Quý Minh Nghiễn đến gần. Chờ sau khi Quý Minh Nghiễn tới gần, nụ cười càng tăng lên, cánh tay lại càng dùng sức --
Quý Minh Nghiễn rên lên, cổ áo bị nắm lấy, cái cằm chui vào khe hở của lan can --
Gai của đóa hoa hồng đang bò trên lan can đâm vào da thịt hắn, đau đến mặt hắn biến sắc.
"..."
Xương cốt cùng sắt chạm vào nhau phát ra âm thanh làm người sợ hãi, run rẩy bất an.
Trước biệt thự, giọng Mộ tiên sinh êm dịu, hời hợt, "Lặp lại lần nữa?"
"Đem lời vừa rồi, lặp lại lần nữa? Hửm?"
Hắn dám sao?
Rõ ràng giọng nói rất nhẹ, con ngươi của Quý Minh Nghiễn mở to từng đợt, đột nhiên cảm thấy rùng mình và cảm thấy rằng.. nếu nói ra, hắn ta có thể thực sự chết.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là thật lâu, cũng có lẽ chỉ là trong chốc lát, hắn được thả ra, nhìn người đàn ông đang thong thả ung dung dùng thuốc khử trùng, Quý Minh Nghiễn bất giác lùi lại một bước, sống lưng lạnh toát..
Người này đến cùng là ai.
Quý Minh Nghiễn sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cuối cùng sắc mặt trở nên nặng nề, đóng sầm cửa xe, nhấn ga chạy đi.
Người này ở đây, mục đích của hắn ta hôm nay tuyệt đối không thể đạt được.
Mộ tiên sinh hừ một tiếng rồi liếc sang cửa nhà kế bên. Anh đưa một tay nhặt cây xương rồng, một tay khác gọi điện thoại cho gác cổng, tỏ vẻ mình vừa trông thấy Quý tiên sinh, một người ngoài, vô cớ tàn phá hoa hồng trên tường nhà mình. Vẻ mặt lúc ấy vô cùng bạo lực, anh cảm thấy hắn có thể sẽ đe dọa thể xác và tinh thần khoẻ mạnh của anh, hi vọng gác cổng đừng cho người ngoài vào nữa.
- - Mộ tiên sinh là công dân tốt vô cùng nhát gan nha.
Gác cổng giật mình, lập tức liên tục nói xin lỗi, đồng thời cam đoan lần sau tuyệt đối sẽ không cho hắn tiến vào. Kỳ thật gác cổng cũng rất khó xử, trước kia Hạ tiểu thư từng nói, Quý tổng tới thì có thể vào bất cứ lúc nào, bây giờ lại có một chủ nhà phản đối..
Mẹ nó, Quý tổng này thật là! Có phải có bệnh không vậy, không có việc gì vô duyên vô cớ đi chà đạp hoa nhà người khác làm cái gì, còn lộ mặt bạo lực nữa, để chủ nhà đó phàn nàn..
Khoan đã, gác cổng đột nhiên run lên, có lẽ không cần khó xử, Quý tiên sinh cùng Hạ tiểu thư hình như đang..
Mộ tiên sinh từ tốn cầm bình tưới, đổ một ít nước lên bông hồng vừa bị đè ép có chút héo rũ.
Nhìn thật gai mắt, hắn ta vào đây làm gì?
Mặc khác, với sức lực mạnh mẽ như vậy.. Hạ Nguyên bây giờ có còn là Hạ Nguyên nữa không?
Mộ tiên sinh, người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, đang mỉm cười, lặng lẽ dùng bình tưới nhỏ tưới đều đều..
Khi Hạ Nguyên phát hiện ra Quý Minh Nghiễn đã rời đi thì đã là buổi trưa, -- thật ra cô nhận ra ngay khi tiếng chuông cửa dừng lại, nhưng lúc đó cô đang chơi game, mơ mơ hồ hồ nghe thấy mấy câu cũng không để ý, càng không thèm quan tâm bên ngoài có chuyện gì xảy ra với Quý Minh Nghiễn, chỉ tiếc nuối một chút là không còn tiếng chuông cửa để nghe.
Về lí do tại sao Quý Minh Nghiễn lại phải đi, cô thậm chí không quan tâm đến nó. Mải mê chơi game không kiềm chế nổi. Jpg. Đến khi gác cổng ở khu biệt thự gọi điện thoại tới mới khiến cô hoàn hồn.
Gác cổng giải thích với cô rằng một số chủ nhà nọ phàn nàn về Quý tiên sinh, nói rằng họ không muốn cho Quý tiên sinh vào. Bọn họ hiện tại rất khó xử, cho nên phải hỏi cô xem những gì cô đã nói trước đó.. Quý tiên sinh tới thì tùy tiện vào, bây giờ điều đó còn áp dụng không?
Hạ Nguyên giật mình, không chút do dự nói, "Đương nhiên là vô dụng, không cho hắn ta vào!" Còn có loại chuyện này! Cô mới biết được!
Cô đắc ý, chủ nhà nào mà đáng yêu như vậy.
Gác cổng thở phào nhẹ nhõm, tỏ vẻ rằng cô yên tâm, bọn họ nhớ kỹ.
Không thể không nói, chuyện này khiến tâm trạng Hạ Nguyên tốt cả ngày, giữa trưa ăn cơm nhiều thêm một bát rưỡi.
Chạng vạng tối, Hạ Nguyên nhìn sắc trời bên ngoài liền muốn chạy bộ.
Hồ nhân tạo trước biệt thự có màu xanh biếc làm lòng cô ngứa ngáy, khung cảnh ngày tận thế.. Chỉ toàn một màu đen, những màu sắc khác đặc biệt là màu xanh rất hiếm thấy.
Đúng là một ý tưởng không tồi mà!
Cô hăng hái mở tủ định tìm một bộ quần áo thể thao để mặc, đáng tiếc, phần lớn quần áo trên người nguyên chủ đều là váy, còn rất ít quần áo thể thao, cô lục đến lục đi, cuối cùng bới ra hai bộ.
Hồ nước trong khuôn viên biệt thự khá lớn, ven hồ có thiết kế cây xanh đặc biệt, một số xích đu trắng và ghế dài được đặt ở nơi râm mát dưới tán cây, được người quét dọn thường xuyên hàng ngày, phong cảnh rất hữu tình.
Hạ Nguyên chạy một mạch, tâm tình càng ngày càng tốt.
Diện tích hồ nhân tạo không nhỏ, chạy một vòng phải mất vài km. Đa số mọi người có thể không chạy được một vòng, nhưng đối với thể lực của Hạ Nguyên mà nói, một vòng chỉ là món khai vị, ba vòng, bốn vòng, năm sáu vòng cũng không miễn cưỡng.
Điều tồi tệ duy nhất là có rất nhiều người ra ngoài đi dạo vào buổi tối và hầu hết những người đó đều mang theo thú cưng.. Cái này liền gây lúng túng rồi.
Chỉ cần cô chạy tới gần, cái mũi chú cún nhỏ ban đầu cùng chủ nhân tốt tốt đẹp đẹp tản bộ khẽ động, đầu liền xoay chuyển một trăm tám mươi độ. Khi cô nhìn thấy cô liền gâu gâu gâu kêu to lên, liều mạng chạy tới bên cô..
Thú cưng chạy, chủ nhân rất khó kéo được, thú nhỏ nhỏ đã đem chủ nhân kéo một cái lảo đảo, chủ của Husky hai trăm cân(~119kg) càng thảm hơn.
Husky có một đôi mắt hình tam giác, thè lưỡi cọ cọ lên người cô.. Chủ liền thất tha thất thểu, --bị ép kéo qua.
Biểu cảm trên gương mặt của chủ: Nhân sinh* không còn gì hối tiếc 囧
(*nhân sinh (nhân sinh quan)  quan niệm về sự sống con người. Theo Phật giáo thì nhân sinh quan  quan niệm thành hệ thống về cuộc đời, ý nghĩa, mục đích sống.. Người có tư tưởng bi quan thì nhìn nhận cuộc sống toàn màu đen, không có điều  tốt đẹp nhưng người lạc quan thì ngược lại)
Hạ Nguyên: "..."
Cô thật sự không cố ý.
Trước kia cô đều khiến động vật nhỏ yêu thích.
Trên ban công, hai chân Mộ Cảnh Hành đứng thẳng tắp, nhìn dòng người chạy quanh khu biệt thự, nhìn khuôn mặt tươi cười hoài toàn khác hẳn trong trí nhớ, vừa nghĩ đến sức lực của cô, lại nghĩ tới lời gác cổng vừa nói.. Lông mi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, anh nheo mắt, phun ra một chữ, "Ngốc."
Cũng không tệ, lại tiếp tục nhìn.
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ tiên sinh: Nhỏ ngu xuẩn, hình tượng đều rơi sạch rồi.
#hiện tại Mộ tiên sinh vẫn rất cao ngạo và lạnh lùng#
Chính là đêm qua QAQ thực sự ngủ quên mất rồi. Vừa mới ngủ dậy, cho nên còn thiếu một chút, còn lại viết xong cũng không muộn.. Đừng đánh tui, tui sẽ hối lộ thật nhiều cho mọi người.
Ps: Đối thủ hay gì đó.. Không nên gấp nha, hãy cho nam chính một cơ hội ngày cuối cùng trang bức blablabla.. (bởi vì ngủ quên mà không viết nên giờ phải trấn định mọi người)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.