Nhân Vật Phản Diện Siêu Đáng Sợ

Chương 22:






Sau khi Tô Học trở về, cả ngày đều bồi Tô Đường cùng Đồng Thịnh Chử chơi đùa, không hề đi đâu khác cũng không làm gì đặc biệt.
Điểm này thật kì lạ, y đi máy bay suốt đêm, vừa sáng sớm đã gấp rút quay về nhà chính, tác phong như đang có chuyện khẩn cấp cần phải làm.
Tô Đường hoài nghi không ngừng.
Chẳng lẽ là do nợ phong lưu quá nhiều, chọc đến phiền phức lớn nên không thể không trốn về nhà?
Tô Đường nghĩ một hồi lâu, kết hợp với quá khứ tình trường của Tô Học cũng chỉ có thể nghĩ ra được nguyên nhân này.
Cậu nhìn chằm chằm Tô Học, lộ ra ánh mắt thương hại.
Rốt cuộc cũng bị lật xe rồi à!
"Ánh mắt gì đấy?" Tô Học khóe mắt phát hiện có người nhìn mình, tùy tiện rút một điếu thuốc từ trong túi quần ra châm, thấy Tô Đường lộ vẻ mặt kì quái liền đưa ngón tay chọt lên trán cậu, chắc chắn lại đang suy nghĩ bậy bạ gì nữa rồi.
"Không được hút thuốc." Tô Đường bưng trán bổ nhào lên người Tô Học, cướp đi điếu thuốc trên tay y: "Ở đây có trẻ con nên không được hút, hơn nữa không tốt cho sức khỏe."
"Ôi!" Tô Học liếm liếm tự an ủi mình, không có tinh thần bất đắc dĩ đầu hàng: "Được rồi, chú sai."
"Hừ hừ." Tô Đường lúc này mới vừa lòng ngẩng đầu lên, sau đó nhảy xuống chạy đến bên cạnh thùng rác, cẩn thận hủy thi diệt tích.
"Trò chơi kết thúc." Tô Học đứng lên, duỗi thẳng thân hình cao lớn, đột nhiên nói: "Chú mang hai đứa đi nhìn kết quả."
Cho tới khi đặt chân đến mái ấm Hạnh Phúc, Tô Đường mới hiểu kết quả mà Tô Học nói là ý gì.
Tô Đường ngồi trong xe nhìn qua lớp cửa kính, thấy Lý Văn Bân bị hai cảnh sát còng tay áp giải đi ra ngoài.

Âu Dương Bội Thanh sắc mặt trắng bệch, hai mắt dại ra, cơ thể cứng ngắc như một cái xác không hồn đứng bất động ở cửa, cả người như đánh mất đi sự sống.
Bà thật sự không hiểu...!
Rõ ràng chỉ mới cách đây một tiếng đồng hồ, mọi việc vẫn hoàn hảo như ngày thường, tại sao bây giờ chồng của bà lại bị bắt?
Cảnh sát đã nói cái gì chứ?
Lạm dụng trẻ em để làm giao dịch trái pháp luật?
Tại sao lại có thể?
Chồng bà rõ ràng yêu thương bọn trẻ đến như vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt, gã vì bảo vệ một đứa nhỏ suýt bị bắt cóc mà bị đâm một dao rất sâu.
Sau khi bọn họ kết hôn, gã còn thường xuyên đến cô nhi viện chăm sóc cho bọn trẻ, chơi đùa vui vẻ với chúng.
Công ty của gã kiếm được tiền, gã còn lấy tiền đó để giúp nuôi dưỡng những đứa trẻ bị bỏ rơi, thành lập mái ấm Hạnh Phúc.
Gã từng nói: "Hi vọng mấy đứa nhỏ cũng sẽ được như cái tên này, có được một gia đình hạnh phúc."
Nhưng chứng cứ trên tay cảnh sát lại vô cùng xác thực, bà không thể không tin chồng của mình đã thực sự làm những chuyện đó.
Video, ghi âm, ảnh chụp, còn có văn kiện....!Mỗi thứ như một cái chùy lớn đập thẳng vào đại não của Âu Dương Bội Thanh, tay chân bà nhũn ra lạnh lẽo cố hết sức chống đỡ.
"Bội Thanh." Lý Văn Bân sắc mặt dữ tợn tránh thoát áp giải của cảnh sát, quay đầu chạy đến trước mặt Âu Dương Bội Thanh, dùng sức quỳ gối trước mặt bà, phát ra tiếng vang nặng nề.
"Bội Thanh, anh thật sự yêu em." Lý Văn Bân ánh mắt như lang sói, chấp nhất nhìn chằm chằm Âu Dương Bội Thanh: "Tin anh, chờ anh được không?"
Hai vị cảnh sát tiến lên muốn đem Lý Văn Bân tha đi, gã dùng sức giãy dụa trên mặt đất, đôi mắt vẫn kiên định nhìn Âu Dương Bội Thanh, nhất định phải đợi một đáp án.
Âu Dương Bội Thanh siết chặt tay, hàm răng mạnh bạo cắn lên môi, cả người cứng còng đứng trong gió lạnh, vừa kiên cường vừa yếu ớt khiến người khác đau lòng.
"Bội Thanh, anh thật sự rất yêu em, anh yêu em." Lý Văn Bân chật vật lặp đi lặp lại như một lời khẩn cầu, bày tỏ tình yêu chân thành của gã.
Cuối cùng Âu Dương Bội Thanh buông lỏng bàn tay, bà quay qua nhìn hai vị cảnh sát, cầu xin họ cho mình nói với Lý Văn Bân vài câu.
Hai vị cảnh sát nhìn nhau do dự một hồi vẫn đồng ý.
Bọn họ buông bàn tay đang giữ chặt Lý Văn Bân, lui ra sau vài bước, nhìn chằm chằm để đảm bảo gã không chạy trốn.
"Từ khi nào anh bắt đầu làm chuyện này?" Âu Dương Bội Thanh nhìn thẳng vào mắt Lý Văn Bân.
Thân thể gã nhất thời cứng đờ, gã không biết phải trả lời như thế nào.
Một khi nói ra sự thật, Bội Thanh của gã sẽ phát hiện thì ra bao lâu nay gã luôn bịa đặt mọi chuyện, cuộc sống từ trước tới nay của bọn họ vẫn luôn chìm trong dối trá tội lỗi, gã vĩnh viễn sẽ không được tha thứ.
"Anh nói đi!" Âu Dương Bội Thanh như phát điên rống to thành tiếng, thần sắc đau khổ không thôi.
Lý Văn Bân lòng đau như cắt, gã không muốn nhìn thấy tình cảnh này.
Gã suy sụp cúi đầu: "Hai mươi năm trước."
Lý Văn Bân làm chuyện này không phải chờ đến khi Âu Dương Bội Thanh thành lập mái ấm Hạnh Phúc mới bắt đầu, mà là hai mươi năm trước.

Hai mươi năm trước, Lý Văn Bân và Âu Dương Bội Thanh vẫn chưa gặp nhau.
Khi ấy gã vẫn chỉ là một kẻ mạt rệp đầu đường xó chợ sống trong khu ổ chuột đầy rẫy những người lưu lạc vô gia cư, gã cố gắng mưu sinh, vì kiếm tiền không gì là không làm, từ đàn em tay sai đi đòi nợ cho bọn xã hội đen, cho đến đánh người cướp của, chỉ cần có tiền gã bất chấp mọi thứ.
Sau đó gã gặp Tiền Văn Chí.
Tiền Văn Chí đã mở ra con đường kiếm tiền nhanh hơn cho gã.
Bọn họ chỉ cần tìm được một ít đứa trẻ dáng dấp không tệ, tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ đẹp rồi đưa chúng ra chợ đêm, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Hai người họ dần dần quen biết nhiều người hơn nên quyết định tự mình tìm thêm những đứa trẻ đưa cho khách hàng cao cấp, vừa kiếm thêm tiền vừa có thêm được các mối quan hệ.
Lần đầu gã nhìn thấy Âu Dương Bội Thanh là khi đang trên đường tìm mục tiêu, khi đó Âu Dương Bội Thanh đem hộp cơm chiên đưa cho một đứa nhỏ lưu lạc đang lục tìm thức ăn trong thùng rác.
Nhiều năm qua như vậy, Lý Văn Bân vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó, trong con hẻm chật hẹp tối tăm, Âu Dương Bội Thanh tươi cười ôn nhu xinh đẹp với đứa nhỏ kia.
Như một ngôi sao lóe lên thắp sáng bầu trời đêm, gã trốn một nơi gần đó ánh mắt bị hấp dẫn chặt chẽ, nhất kiến chung tình, cả đời khó quên.
Sau đó số tiền gã cùng Tiền Văn Chí kiếm được dùng để mở công ty cho vay nặng lãi, gã thành ông chủ, sinh hoạt dần có thể diện hơn.
Nhưng gã vẫn không quên được khuôn mặt tươi cười hôm ấy của Âu Dương Bội Thanh, nụ cười ấy vẫn len lỏi vào trong giấc mộng của gã hằng đêm.
Gã bị tương tư tra tấn đến thất thần, cuối cùng áp dụng kế hoạch của Tiền Văn Chí, dựng nên một vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân thuận thế giúp đỡ đứa nhỏ sắp rơi vào tay của bọn buôn người.
Đương nhiên gã đã chiếm được trái tim của Âu Dương Bội Thanh, hai người rất nhanh làm quen cuối cùng tiến đến hôn nhân.
Lý Văn Bân không muốn làm những chuyện thiếu đạo đức nữa, bởi vì gã sợ một ngày nào đó sẽ bị bắt vào tù, sẽ khiến Bội Thanh thất vọng.
Vì thế gã rời công ty cho vay nặng lãi, tự mình tìm cách mở một văn phòng phẩm nho nhỏ.
Nhưng không phải chuyện gì cũng như ý muốn.
Từ ngày gã bắt đầu làm những chuyện dơ bẩn đã báo trước gã sẽ không thể rời khỏi vũng bùn này.
Dù cho có vất vả bò được ra ngoài cũng sẽ có người lôi gã trở về.
Bước trên con đường tội lỗi không còn cách nào quay đầu lại, gã chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục lừa gạt người bên gối, tiếp tục sa lầy vào hố đen.
Hiện tại gã cuối cùng cũng bị bắt.
"Hai mươi năm?" Âu Dương Bội Thanh lẩm nhẩm, chân mềm nhũn lui về phía sau một bước, cơ thể suy sụp dựa lên khung cửa, đôi mắt trống rỗng giờ đây tràn ngập tuyệt vọng thống khổ.
"Thì ra anh vẫn luôn gạt tôi." Bà thấp giọng, tâm như tro tàn: "Mỗi một câu nói của anh đều gạt tôi."
"Không, anh không có." Lý Văn Bân quỳ bò trên mặt đất, gã lấy tay bao bọc bàn tay của Âu Dương Bội Thanh thật chặt: "Bội Thanh, anh yêu em là sự thật, anh chưa từng gạt em."
Một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ hốc mắt của Âu Dương Bội Thanh, rơi lên mu bàn tay của Lý Văn Bân.
Âu Dương Bội Thanh quay đầu đi, cắn môi kiên quyết rút tay mình ra khỏi gã rồi lùi về sau.

Khi nhìn lại Lý Văn Bân lần nữa, vẻ tuyệt vọng trong mắt bà đã hoàn toàn biến mất.
Âu Dương Bội Thanh nhìn Lý Văn Bân như một người xa lạ: "Không, anh chưa từng yêu tôi, anh chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi."
"Anh yêu em..." Lý Văn Bân thống khổ lắc đầu.
Âu Dương Bội Thanh đột nhiên bật cười, một nụ cười tràn ngập đau thương, bà lắc đầu: "Nếu anh yêu tôi, anh sẽ không gạt tôi lâu như thế.
Nếu anh yêu tôi, sẽ không làm tôi đau khổ đến như vậy.
Nếu anh yêu tôi, anh sẽ không làm hại bọn nhỏ mà tôi hết mực trân trọng."
"Lý Văn Bân, anh có biết những đứa trẻ này đối với tôi như thân sinh cốt nhục, anh sao có thể làm những chuyện súc sinh như vậy đối với chúng."
"Lý Văn Bân, cuộc đời của tôi vì anh trở nên thất bại thảm hại, vì anh mà những đứa con của tôi đang sống trong địa ngục."
"Nhưng tôi không hận anh." Âu Dương Bội Thanh cười nói: "Từ nay về sau, chúng ta coi như không còn quan hệ gì nữa.
Tôi sẽ dùng quãng đời còn lại của mình để chuộc tội cho những đứa trẻ bị anh tổn thương."
"Bội Thanh..." Lý Văn Bân suy sụp ngồi dưới đất, Bội Thanh tại sao lại không hận gã? Hận, nếu có hận ít nhất gã vẫn còn tồn tại trong lòng Bội Thanh.
Lý Văn Bân không cam lòng, gã hận Tiền Văn Chí, càng hận chính mình.
Phải chi lúc nhìn thấy Bội Thanh không bị thương, gã lập tức mang Bội Thanh cao chạy xa bay ra nước ngoài.
Gã ham mê đống tài sản đó, ôm tâm lý may mắn chủ quan Tô Triết sẽ không tìm thấy chứng cứ phạm tội của mình, dẫn đến tình trạng ngày hôm nay, muốn chạy cũng chạy không được.
Chờ lúc biết được cảnh sát đã nắm được chứng cứ phạm tội của mình, Lý Văn Bân liền lập tức chạy đến mái ấm Hạnh Phúc muốn dẫn Bội Thanh của gã đi nhưng không còn kịp nữa rồi.
Gã vĩnh viễn mất đi người gã yêu nhất.
Cuối cùng Lý Văn Bân bị mang lên xe cảnh sát, cả người thất thần thoáng chốc như già đi chục tuổi.
Tô Đường ngồi trong xe nhìn Lý Văn Bân bị bắt liền thấy sảng khoái trong người.
Loại người như Lý Văn Bân ăn trên mồ hôi xương máu của người khác nhiều năm như vậy đúng là đồ bại hoại, tốt nhất nên vào ngục đừng bao giờ ra ngoài nữa.
Cả đời sau của gã cũng không đủ chuộc tội với những đứa nhỏ kia.
Nhưng mà...!
Tô Đường nhìn thân ảnh đơn bạc đứng trong gió của Âu Dương Bội Thanh, lo lắng hỏi: "Bác viện trưởng sẽ ra sao?"
Thống khổ đau đớn khi bị người yêu phản bội, tuy Tô Đường chưa từng trải qua nhưng nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Âu Dương Bội Thanh, cậu liền có thể cảm nhận được bây giờ bà ấy đang rất đau, rất tuyệt vọng....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.