Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 61: Một đêm sênh ca 2




Nửa canh giờ sau, Nguyên Như Trú xấu hổ đỏ mặt dẫn Chu Vọng tới một cung điện cách suối nước nóng xa nhất trong hẻm núi Hổ Khiêu, nhưng dù như thế họ vẫn nghe được tiếng kêu gào cười đùa loáng thoáng.
Chu Bắc Nam ở trong sân ôm trường thương đi qua đi lại, giương mắt một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được nữa: “Bọn họ có chịu thôi đi không? Hả? Có để người ta ngủ hay không?”
Hắn ta cắn răng hung tợn giậm chân: “Ta đi tìm bọn họ! Ầm ĩ một lúc thì thôi chứ mãi mà không xong, được đà lấn tới đúng không?”
Khúc Trì nói: “Ta cũng đi.”
Chu Bắc Nam: “Ngươi đi làm gì?”
Khúc Trì nói đầy lý lẽ: “Bọn họ đánh nhau, một mình ngươi không cản được đâu.”
Tai Chu Bắc Nam hơi ửng đỏ: “Ngươi cứ ngồi yên đấy, một mình ta đi là được rồi, hai bọn họ đánh nhau to lắm, đừng để bị dọa sợ.”
Bỏ lại câu đó, Chu Bắc Nam hùng hổ đi mất nhưng đi tới trước cửa gỗ để vào ao nước nóng, phía cánh cửa bên kia bỗng vang ầm lên làm hắn ta giật mình lùi về sau một bước.
Tiếng thở dốc và cắn cổ vang lên không dứt, hai cơ thể va chạm lên cửa gỗ liên tục, chốt cửa sắp lệch vị trí luôn rồi.
Khuôn mặt anh tuấn của Chu Bắc Nam biến thành màu gan heo, răng nghiến kèn kẹt, nhẫn nhịn một lúc lâu mới gào lên: “Các ngươi phá nhà đấy à?”
Động tĩnh bên trong chẳng hề dừng lại, tiếng truyền ra lại trăm miệng một lời: “Cút!”
Ngay sau đó, Từ Hành Chi ở bên trong bắt đầu chuyển giọng thở dốc: “Không ngủ cơ á? Mệt sao? Mấy ngày nay ngươi không ngủ mà hưng phấn đến mức này? Ngươi mệt cái rắm!”
Mạnh Trọng Quang mềm yếu làm nũng: “Làm chuyện này với sư huynh sao mà mệt được, ta thấy làm cả đời còn không đủ ấy.”
“Á...” Từ Hành Chi thấy đau, đánh Mạnh Trọng Quang hai cái thật mạnh: "Đổi tư thế khác đi! Mẹ nó đừng đập vào ta nữa! Lưng ta sắp gãy rồi... Á...”
Chu Bắc Nam ở ngoài cửa nóng nảy xoay hai vòng, căm giận nghĩ ông đây không chấp nhặt với hai tên thối tha các ngươi.
Hắn ta nghĩ thế rồi vác trường thương quay về.
Tới lúc hắn ta quay lại khuôn viên bốn người họ ở, Khúc Trì chờ sốt ruột quá vội đi tới: “Thế nào rồi?”
Chu Bắc Nam: “Thế nào cái gì? Không phải vẫn... Đánh nhau đó sao!”
“Hành Chi kêu thảm thiết quá.” Mặt Khúc Trì tái đi: "Vừa nãy hắn còn khóc...”
Chu Bắc Nam nghĩ tới câu “cút” kia lại tức: “Tự hắn chuốc lấy! Cứ để hắn bị đánh chết tươi luôn đi.”
Hắn ta đi mấy bước, thật sự tức không chịu nổi, chỉ Đào Nhàn: “Đào Nhàn, ngươi, ngươi hát hí khúc đi, át hết cái tiếng này xuống!”
Đào Nhàn lùi về sau, lắc đầu.

Lục Ngự Cửu trừng hắn ta: “Người ta học hoa đán, không phải học hát trống.”
Chu Bắc Nam bực bội đỡ trán: “Cứ thế này thì sống thế nào được hả?”
Âm thanh mây mưa hoan hảo vang lên suốt cả một buổi tối mới dừng lại.
Ngày hôm sau, Mạnh Trọng Quang dùng khăn tắm che kín Từ Hành Chi, tinh thần thoải mái nhanh chân bước ra khỏi ao nước nóng, đặt y lên chiếc giường đã được dọn trong phòng, khom người xuống vuốt ve hôn gò má y mấy lần.
Từ Hành Chi buồn ngủ, hơi híp mắt lại nhìn hắn một lúc rồi liếc mắt qua chỗ khác.
Mạnh Trọng Quang ngồi xổm xuống bò bên giường, hai tay đặt lên giường, ngoan ngoãn nói: “Sư huynh, huynh muốn ăn gì? Dù huynh muốn ăn gì, Trọng Quang cũng sẽ nghĩ cách tìm về cho huynh.”
Từ Hành Chi thầm thì “Để ta nghĩ xem” rồi nhắm mắt lại không động đậy nữa.
Mạnh Trọng Quang kiên nhẫn đợi một lúc lâu, thấy Từ Hành Chi hít thở đều đặn, chắc là ngủ rồi bèn vươn tay xoa đôi môi đỏ thẫm vì ngấm đẫm hơi nước của Từ Hành Chi một cách thỏa thích.
Đêm qua đùa nháo lăn lộn khắp trong ngoài suối nước nóng, tới tận bây giờ mặt Từ Hành Chi vẫn còn hơi hồng hồng vì hơi nóng, có thể thấy tâm trạng Mạnh Trọng Quang rất tốt, hôn lấy hôn để gương mặt hồng hào như chưa đã thèm.
Hắn tỉ mỉ chỉnh chăn cho Từ Hành Chi rồi mới chậm rãi đẩy cửa đi ra.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Từ Hành Chi giơ cánh tay đau nhức như muốn đòi mạng, gắng mở đôi mắt nặng trĩu lên.
Đêm qua điên cuồng như thế khiến giờ Từ Hành Chi vẫn còn thấy sợ, cũng khiến lồng ngực y đập bình bịch hoảng hốt không thôi.
Y không biết mình bị làm sao nhưng khi thấy Mạnh Trọng Quang đau khổ, y thực hiện hành vi ấy theo bản năng, ôm hắn, an ủi hắn, trêu ghẹo hắn, quen thuộc như đã làm hàng chục, hàng trăm lần rồi.
Thậm chí Từ Hành Chi còn cảm thấy người quậy cả đêm hôm qua với Mạnh Trọng Quang không phải bản thân mình mà là nguyên chủ ngủ say trong cơ thể y.
Nhưng nguyên chủ còn ở đây thật không?
Đời trước nguyên chủ mong muốn có người thân và cuộc sống yên ổn, Từ Bình có; mà y làm Từ Bình lại bị ép tiếp nhận cuộc đời cục diện rối rắm của Từ Hành Chi.
Con mẹ nó chuyện thế nào đây? Trùng hợp vậy ư?
Từ Hành Chi lẩm bẩm: “Mạnh Trọng Quang, Cửu Chi Đăng... Cửu Chi Đăng, Mạnh Trọng Quang... Cửu...”
Lặp đi lặp lại nhiều lần, trong đầu y đột nhiên lóe lên một đoạn ngắn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cổ họng Từ Hành Chi bỗng căng chặt, đột ngột nhổm người dậy, phần eo đau như muốn trả thù khiến y phải nằm trở lại, eo cứng đờ đau điếng khiến y run người.
Khi còn nhỏ y từng tiện tay lật đọc không ít tập thơ, y từng đọc một bài mà có ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Nguyên nhân y nhớ mãi là muội muội rất thích bài thơ ấy, tên nàng được lấy từ bài thơ ấy.
Từ Hành Chi vẫn còn nhớ lúc trước y nghển cổ lên nhìn, vừa tức giận vừa buồn cười xoa búi tóc rối của nàng: “Rõ ràng tên muội do huynh trưởng đặt cho muội! Mong muội “Cao vút bên ngoài mái hiên, như tre trúc vươn mình thẳng đứng”*. Sao lại thành lấy từ bài thơ xui xẻo này? Không may mắn chút nào.”
*Trích bài thơ “Ngô đồng” của Đới Thúc Luân.
Ngô Đồng nhìn y cười, bàn tay mảnh khảnh đặt lên tay phải làm bằng gỗ hương của y: “Ta rất thích tên huynh trưởng đặt.”
Từ Hành Chi bị nụ cười của nàng làm cho trái tim mềm nhũn: “Thích là được.”
Ngô Đồng dựa vào vai y, gối đầu lên vai y, Từ Hành Chi cũng chiều theo hơi hạ vai xuống để tiện cho nàng dựa vào.
Từ Ngô Đồng khẽ nói: “Huynh trưởng là huynh trưởng tốt nhất trên đời.”
Y giơ tay mình ra, cố ý quơ quơ trước mặt nàng: “Huynh trưởng muội là người tàn phế, thế này mà cũng tốt à?”
“Tốt chứ. Gì cũng tốt.” Từ Ngô Đồng dùng bàn tay nhỏ bao bọc tay gỗ của y, quý trọng nhìn Từ Hành Chi, nói: “Huynh trưởng, trong mắt Ngô Đồng, người trên đời đều có thêm một bàn tay.”
Từ Hành Chi vẫn nhớ cảm xúc lúc đó, ấm áp, ôn hòa, giống như mình không cần nhọc lòng tranh giành gì cả cũng sở hữu tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Nhưng lúc này nghĩ tới bài thơ ấy, Từ Hành Chi chỉ cảm thấy cả người lạnh run, chỉ muốn rụt người vào sâu trong chăn để tìm kiếm một chút ấm áp gì chỉ chút ít.
“Đèn chín nhánh ở ngoài cửa sổ, mong nhàn hạ lại rảnh quá mà ghét khác biệt. Giấc mộng hừng sáng vẫn còn đó, chưa rời gối đầu mà cơn lạnh đầu mùa đã tới bình phong đá trước rồi. Cây trâm bị mất, tiếc rằng đã qua ba thu, nến chỉ còn một tấc tàn đỏ. Cuốn rèm trúc lên nhìn răng trắng, soi bóng phiền muộn thấy cây ngô đồng.”*
*Cả đoạn dài này là bài thơ “Ngồi giữa đêm muộn gửi bạn” của Ôn Đình Quân.
Cửu Chi Đăng ở đó, ngoài cửa sổ.
Ba thu, Tam Thu, Từ Tam Thu.
Trong gương, phiền muộn, thấy Ngô Đồng.
Và cả, Từ Bình, Thạch Bình Phong.
Sao lại thế được...
Ông trời sẽ không cho y câu đố tàn nhẫn như thế, nếu để y suy đoán ra đáp án.
Yết hầu Từ Hành Chi cuộn lăn nhanh chóng, dù chà đạp một đêm đã khiến cổ họng bỏng rát khó chịu nhưng y vẫn không nhịn được muốn nuốt nước chua trào tới họng xuống.
Nhưng cảm giác chua xót đau đớn từng cơn rất khó chịu, cuối cùng Từ Hành Chi không chịu nổi nữa, ngọ ngoạy nhổm dậy, bám vào cạnh giường, nôn một trận dữ dội.

Dịch dạ dày óng ánh trào ra khỏi miệng, chảy xuống theo khóe miệng, y nôn mà lăn xuống khỏi giường, hai khuỷu tay chống xuống đất, mặt tái nhợt, chỉ muốn phun hết mọi thứ trong dạ dày ra.
Y nghe thấy tiếng cửa mở, Mạnh Trọng Quang hoảng hốt thốt lên rồi vội vàng đi tới, ngay sau đó y được một vòng tay mạnh mẽ mà mềm mại bao bọc: “Sư huynh, sao thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Một chút mát mẻ dán lên cái đầu nóng bỏng sắp sôi của y, vừa lo sợ vừa lui ra: “Sư huynh, huynh sốt rồi. Huynh chịu đựng thêm một lát, ta đi gọi Nguyên sư tỷ tới.”
Từ Hành Chi vươn tay túm lấy vạt áo hắn.
Mạnh Trọng Quang vốn định đi ra bỗng ngẩn người, hắn hiểu ra ngay lập tức, dịu giọng an ủi, hôn vành tai nóng rực của Từ Hành Chi: “Được rồi, sư huynh, ta không đi, ta không đi đâu hết.”
Hắn vươn tay nắm tay Từ Hành Chi, hét ra phía cửa: “Chu Bắc Nam! Khúc Trì! Ai đó mau tới đây!”
Từ Hành Chi nằm trong lòng Mạnh Trọng Quang, bên trái cái gối là con dao găm mà Nhận thức của thế giới đưa cho y.
Y nghiêng người, dùng giọng nói khàn khàn sắp nứt vỡ nói: “Gối, dưới gối.”
Mạnh Trọng Quang ngây người, vươn tay lần tìm dưới gối, đặt con dao vào trong tay Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi rút dao ra.
Thân dao sáng như tuyết như bạc, lưỡi mỏng sắc bén, bên trên có ánh sáng lờ mờ chảy quanh, đó là dấu vết của linh khí đất trời tụ lại, chỉ cần nhắm thẳng vào yêu hạch ở chính giữa trán của thiên yêu đâm xuống, mạng thiên yêu sẽ chấm dứt, không còn cơ hội đầu thai.
Mạnh Trọng Quang nhìn con dao găm y nắm trong tay, ánh mắt hơi khác thường, nhếch miệng cười bi quan.
Toàn thân Từ Hành Chi nóng bỏng, chỉ có lòng bàn tay lạnh buốt. Y ước lượng con dao trong tay nhiều lần, nở nụ cười thê lương, dùng chút sức lực cuối cùng, cất dao vào vỏ: “Giúp ta cất cái này đi.”
Mạnh Trọng Quang: “Sư huynh?”
“Cất đi.” Trước mắt Từ Hành Chi lờ mờ mơ hồ, không nhìn rõ gì nữa. Y nhỏ giọng nói: “Ngươi ở đây rồi, ta không cần nó.”
Cổ họng Mạnh Trọng Quang nghẹn lại, nước mắt rơi xuống, Từ Hành Chi mệt mỏi quá mức, tựa đầu vào lồng ngực Mạnh Trọng Quang, hoàn toàn ngất xỉu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không lâu sau, mọi người tập hợp lại trong căn phòng này.
Nguyên Như Trú cẩn thận đặt bàn tay xương xẩu của mình lên cổ tay Từ Hành Chi, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ. Chu Vọng vác hai đao dựa trước giường, hơi lo lắng nhìn gương mặt đỏ bừng vì bị sốt của Từ Hành Chi: “Như Trú tỷ tỷ giục ta đi ngủ sớm, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”
Mấy người có mặt ở đây mỗi người nhìn về một phía khác nhau.
Mạnh Trọng Quang không đáp. Hắn ngồi xổm bên giường trông chừng Từ Hành Chi, tay y bị Nguyên Như Trú chiếm mất rồi, hắn bèn nắm mắt cá chân Từ Hành Chi như sợ Từ Hành Chi sẽ chạy mất, rời khỏi cơ thể mà đi.
Chỉ có Chu Bắc Nam vênh mặt lên: “Cho các ngươi làm ầm lên, đáng đời các ngươi không cho bọn ta ngủ.”
Lục Ngự Cửu đạp lên mu bàn chân hắn ta, còn dí xuống.
Chu Bắc Nam rít lên kêu đau, ôm lấy eo Lục Ngự Cửu, để hai chân cậu ta dẫm cả lên chân mình như dỗ trẻ con, mặc kệ Lục Ngự Cửu giãy giụa thế nào vẫn vững vàng dùng tay ôm cổ hắn ta, Lục Ngự Cửu tức đến mức mặt đỏ bừng lên.
Khúc Trì không đồng tình, nhìn chằm chằm Mạnh Trọng Quang: “Không cần biết Hành Chi đã phạm lỗi gì, không thể đánh hắn ra nông nỗi này được.”
Đào Nhàn lại sốt sắng hỏi Nguyên Như Trú: “Thế nào rồi?"

Nguyên Như Trú đang định trả lời thì thấy Từ Hành Chi nhíu mày vô cùng khó chịu, lẩm bẩm: “Sư phụ... Sư phụ, đừng mà...”
Mấy người nghe y nói mơ như thế thì ai nấy đều tái mặt.
Nguyên Như Trú chấn động, rụt tay về. Hai mắt trống không nhìn chằm chằm Từ Hành Chi, nỗi đau thương trầm tĩnh ấy thật sự khiến người ta lạnh toát ngấm vào tận trong xương.
Từ Hành Chi đau khổ văn vẹo cơ thể: “Sư phụ, Hành Chi thà chết, con thà chết!”
Mạnh Trọng Quang nhào tới, đè bàn tay siết chặt của Từ Hành Chi lại, đẩy từng ngón tay y ra: “Được rồi, được rồi, sư huynh, không sao rồi.”
Mí mắt Từ Hành Chi hơi hé, mệt mỏi nhìn hắn: “Sư phụ đâu rồi? Hôm qua bọn ta hẹn ngắm mai uống rượu, sao sư phụ không tới? Hại ta ở hành lang chịu lạnh tới nửa đêm...”
Mạnh Trọng Quang dỗ y một cách thuần thục: “Sư huynh, sư phụ say rượu, đang ngủ ở điện Thanh Trúc.”
Từ Hành Chi nhắm nghiền mắt lại, ngửa đầu ra sau: “Gạt ta. Sư phụ mất rồi, mất rồi.”
Chu Bắc Nam chậc một tiếng, đặt Lục Ngự Cửu trên chân mình xuống, tiến lên mấy bước, vươn tay tát vào mặt Từ Hành Chi: “Rồi, ngươi nhắc tới thì ta vừa khéo có việc muốn hỏi ngươi đây. Từ Hành Chi? Từ Hành Chi! Đừng ngủ!”
Khi ánh mắt Mạnh Trọng Quang chuyển từ Từ Hành Chi sang Chu Bắc Nam, nhiệt độ trong mắt đã lạnh băng: “Chu Bắc Nam, ngươi làm gì thế hả?”
Chu Bắc Nam hùng hồn chẳng sợ gì: “Ta có việc muốn hỏi hắn!”
Mạnh Trọng Quang gằn giọng: “Ngươi đừng kích thích sư huynh! Cút đi!”
Lòng bàn tay hắn bùng lên ánh sáng, đập vào ba tấc dưới sườn hắn ta qua không trung khiến Chu Bắc Nam lùi về sau mấy bước, tới khi va vào Lục Ngự Cửu mới dừng lại.
Sau khi bị đánh, Chu Bắc Nam cũng nổi cáu, che bên xương sườn âm ỉ đau, đứng cách mấy bước chỉ vào Từ Hành Chi mà quát: “Từ Hành Chi, con mẹ nó ngươi đừng giả chết nữa! Bốn môn phái có ai không biết Thanh Tĩnh Quân thương yêu ngươi nhất, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại giết Thanh Tĩnh Quân? Ngươi dậy đi, ngươi nói đi chứ!”
Ba chữ “Thanh Tĩnh Quân” hữu hiệu với Từ Hành Chi. Y thở dốc khó nhọc, vươn tay túm áo trước ngực như muốn móc tim ra.
Chu Bắc Nam cáu xong mới thấy Từ Hành Chi đang khóc.
Nước mắt lặng lẽ lăn ra từ đuôi mắt y, thấm vào gối, nơi dính nước mắt đã bị ướt thành mảng sẫm màu.
Chu Bắc Nam từng thấy Từ Hành Chi cười, nổi giận, chứ chưa từng thấy y khóc bao giờ, thoáng chốc hắn ta cũng tái mặt: “Ta, ta... hắn...”
Tất cả mọi người đều nhìn hắn ta bằng ánh mắt không thân thiện, Chu Bắc Nam lúng túng thì thào: “Ta nghe ngươi nhắc tới nên muốn nhanh chóng hỏi luôn thôi... Trước kia hắn lưu vong bên ngoài, hắn không nhắc tới, ta cũng không tiện hỏi...”
Chu Vọng tò mò hỏi: “Thanh Tĩnh Quân là ai?”
Khúc Trì hiếm khi nâng cao giọng, nghiêm túc nói: “A Vọng.”
Chu Vọng lập tức im lặng nhưng cô nhóc phát hiện ra khi nhắc tới người này, mọi người đều mang vẻ mặt đau xót.
Nguyên Như Trú nhìn Từ Hành Chi nằm ở trên giường, hơi đau lòng nhỏ giọng nói: “Ta không biết, năm đó ta chỉ thấy sư huynh bị áp giải ra khỏi điện của sư phụ, trong miệng, trên người sư huynh toàn là máu của Thanh Tĩnh Quân, có lẽ... có lẽ...”
Nàng nhìn qua phía Mạnh Trọng Quang, trong giọng nói có phần mong chờ: “Sư huynh có nói với ngươi vì sao huynh ấy...”
“Sư huynh không muốn nhắc tới, sao ta dám hỏi nhiều.” Mạnh Trọng Quang lấy khăn mặt, dùng nước nóng thấm ướt, lau mặt cho Từ Hành Chi: "Ta không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Lúc sư huynh gặp chuyện, ta không ở Phong Lăng Sơn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.