Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 51: Bốn mươi chín đạo




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đạo thiên lôi đầu tiên chứa trọn vẹn linh lực giáng xuống, vừa vặn trúng giữa đầu con Cửu vĩ xà tu vi thấp hơn, nhưng chỉ một đòn đó đã bổ bể sọ nó ra!
Cái đầu rắn to như một căn nhà gỗ rẽ sang hai bên, mắt rắn co lại nhanh chóng, chết không nhắm mắt, miệng rắn như cái quan tài nứt vẫn khép mở nhưng không cam tâm chết như thế, liều mạng muốn cướp đi một hai tính mạng trước khi chết.
Con rắn còn lại vẫn còn sống thấy bạn đời của mình chết thì bi phẫn khôn xiết, ngửa mặt lên trời gào một tiếng thật dài, đầu lưỡi to bằng cánh tay duỗi ra định quấn quanh Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi sốt nóng tới mức không phân biệt được đông tây nam bắc nhưng đánh chiến với các loại quỷ quái nhiều năm giúp cơ thể y né tránh được nguy hiểm trong vô thức, y xoay eo tránh đầu lưỡi tanh tưởi nhào tới của nó, đạp một phát phi lên đ ỉnh đầu Cửu vĩ xà, biến quạt thành kiếm, dùng hết toàn bộ sức lực còn lại trong người, đâm thật mạnh vào sau đầu còn quái vật!
Máu tươi tanh hôi nóng bỏng tuôn ra cuồn cuộn, bắn tung tóe vào mặt Từ Hành Chi.
Cửu vĩ xà đã tu luyện tới mỗi một tấc xương rắn đương nhiên sẽ không sợ vết thương nhỏ này, nhưng nó hiểu mục đích Từ Hành Chi làm thế để làm gì, nó lắc đầu như điên, lăn lộn, kêu gào, hận không thể há to cái miệng khổng lồ đến mức ngã ngửa ra hất Từ Hành Chi xuống.
Thân rắn dẻo dai, vảy rắn trơn bóng, đuôi rắn to đập lên núi, đất núi rung chuyển phát ra tiếng nổ rầm rầm.
Nhưng Từ Hành Chi cúi người xuống không nhúc nhích, hai tay siết chặt chuôi kiếm dùng khuỷu tay đè lên, dùng lực từng chút một chầm chậm đẩy mũi kiếm vào theo miệng vết thương, cố định mình trên cái đầu rắn khổng lồ.
Đám mây to đi theo quái vật, tụ lại trên đỉnh đầu Từ Hành Chi. Hơi nước ngưng tụ nhanh chóng khiến lòng bàn tay Từ Hành Chi hơi trơn trượt, hơi nước dày đặc đến mức như có thể ăn mòn cả vàng. Tiếng sấm rền đánh sát bên tai Từ Hành Chi, như tiếng vó của hàng vạn con ngựa, như sóng lớn dữ dội ập vào.
“Đến đi.” Từ Hành Chi nóng đến mức hai má ửng đỏ, thậm chí nụ cười còn có phần điên cuồng ph óng đãng như say rượu, không ai biết y đang nói chuyện với ai, có lẽ là thiên lôi đang gần trong gang tấc, cũng có thể là con rắn dưới chân: “Đến đi. Cho ta xem năng lực ngươi thế nào.”
Tiếng rít của Cửu vĩ xà sắp chết chấn động tới mức tai y hơi ù, không còn nghe rõ tiếng sấm nữa.
Y ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt muốn tìm kiếm những khuôn mặt quen thuộc.
Đệ tử các nhà đều biết thiên lôi ghê gớm thế nào, dồn dập tránh đi, Khúc Trì ngăn cản Chu Bắc Nam đang nổi gân xanh, dáng vẻ tuyệt vọng của Chu Bắc Nam trông hơi buồn cười, ít nhất trước kia Từ Hành Chi chưa từng thấy vẻ mất kiểm soát như thế của hắn ta.
Y mơ màng nghĩ, có khi dù lần này mình vượt qua được cũng sẽ bị Chu Bắc Nam đ è xuống đất đánh nổ đầu.
Nguyên Như Trú không đứng vững được, nắm chặt cánh tay Từ Bình Sinh đang đứng bên cạnh, lặng lẽ khóc.
Cửu Chi Đăng bị Quảng Phủ Quân trói gô hai tay, cả người lẫn kiếm bị ấn đ è xuống đất, giãy giụa không ngừng.
Tầm mắt Từ Hành Chi mơ hồ, chỉ cảm thấy y và đứa trẻ đó cách nhau rất xa nhưng tiếng r3n rỉ xa xăm ấy lại như giấy nhám chà lên trái tim y khiến đầu trái tim y đau xót.
Từ Hành Chi hơi hé miệng, muốn bảo Quảng Phủ Quân nhẹ tay chút, đồng thời mắt đảo tới đảo lui tìm kiếm Mạnh Trọng Quang.
Nhưng y tìm trái tìm phải mà chẳng thể tìm thấy hình bóng đứa trẻ đó.
Từ Hành Chi thấy hơi tiếc nuối không nói ra được.
Đỉnh đầu y có một luồng ánh sáng như bạc phủ thẳng xuống, ban đầu Từ Hành Chi còn thấy lạc quan tự tại, mãi tới tận khi tia sét đánh vào cơ thể như đao kiếm thật thì y mới kêu một tiếng đau đớn khàn khàn tận sâu trong lòng.

Tia sét đó gột rửa phế phủ y một lượt.
Thoáng chốc y có cảm giác chẳng thà mình để con Cửu vĩ xà này cắn mình đứt làm hai đoạn cho xong.
Cửu vĩ xà mất bạn đời thành ra mất nơi để dựa dẫm, nói cho cùng nó cũng chỉ là súc sinh chưa thể tu luyện đến mức Kim Đan kỳ đại viên mãn, thậm chí ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kêu được, cơ thể biến thành một khối thịt cứng ngắc, mềm nhũn ngã về một phía.
Trong lòng Từ Hành Chi biết chuyện đã được xác định rồi, yên lòng buông lỏng tay, cơ thể cũng ngã xuống theo, biến mất giữa rừng núi.
Nguyên Anh độ kiếp phải chịu bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi.
Một tia sét mãnh liệt không chịu tha cho Từ Hành Chi, đuổi theo cơ thể rơi xuống của y rồi giáng xuống.
Từ Hành Chi mất hết ý thức, lúc chỉ còn chút xíu tỉnh táo cảm thấy eo căng lên như có ngàn vạn sợi dây thường xuân mềm mại dày đặc đan thành tấm lưới để y nhẹ nhàng rơi xuống một nơi dịu dàng.
Mùi thơm dìu dịu của thực vật khiến mũi y hơi ngứa. Y nghiêng đầu, yên tâm ngủ thiếp đi.
Vì thế y không nhìn thấy tia sét lớn trắng lóe mắt giáng xuống từ phía chân trời, bổ thẳng xuống lưng Mạnh Trọng Quang thành một hình cung sáng chói như lửa lớn.
Thiên yêu được trời đất nuôi dưỡng, nghìn năm khó gặp, không vào luân hồi, không vào lục đạo, đương nhiên không cần tuân theo quy tắc người tu đạo gọi là Kim Đan, Nguyên Anh.
Nếu cưỡng ép phải so sánh thì thiên yêu vừa hóa thành hình người và có ý thức ban đầu đã gần như bằng tu vi Nguyên Anh.
Mấy năm qua Mạnh Trọng Quang tự tạo ra kinh mạch nhân tu hoàn chỉnh trong cơ thể để che giấu tai mắt người khác. Lúc này hắn xóa hết kinh mạch đi, hoàn toàn biến về cơ thể thiên yêu, dùng cả cơ thể che chở trên người Từ Hành Chi, bao bọc y kín kẽ không một khe hở, thiên lôi không biết đánh vào đâu chỉ có thể trút toàn bộ phẫn nộ lên người Mạnh Trọng Quang.
Mạnh Trọng Quang đã biến hoàn toàn thành thiên yêu chịu cơn giận của thiên lôi, cơ thể mở rộng chấn động, hai tay buông xuống chống hai bên mặt Từ Hành Chi đã ngất. Mùi rỉ sắt tanh tưởi nồng nặc cuộn trào trong miệng hắn, khóe môi rỉ ra ít tơ máu nhưng hắn lại chậm rãi nuốt xuống.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không thể làm bẩn sư huynh. Không thể.
Tia chớp như dải lụa trắng điên cuồng nhảy múa nơi chân trời, phô trương thanh thế, chậm chạp không chịu giáng sét xuống, cứ như đang lừa gạt kẻ tu đạo để bọn họ có thể thở phào, tưởng rằng tai vạ đã qua, sau đó nó sẽ nhắm thẳng đầu giáng xuống một sợi dây xích lửa không chút nể nang.
Mạnh Trọng Quang nhân lúc này ôm lấy Từ Hành Chi được dây leo bao bọc kín kẽ.
Từ Hành Chi cao tám thước, dù tu đạo kiêng ăn đồ của phàm trần nhưng xương cốt cơ bắp cân đối có lực, thon gọn mà có thịt, người bình thường muốn nâng y dậy phải tốn không ít sức lực nhưng Mạnh Trọng Quang vừa chịu một đạo thiên lôi Nguyên Anh độ kiếp vẫn có thể bế Từ Hành Chi vào lòng một cách dễ dàng như bế một đứa trẻ ngủ say.
Cơ thể Từ Hành Chi nóng bỏng như thiêu đốt, môi hơi hé mở, hơi thở phả ra cực nóng, mỗi một tiếng th ở dốc đều chui vào trong lòng Mạnh Trọng Quang khiến trái tim hắn ngứa ngáy đau xót.
“Sư huynh.” Mạnh Trọng Quang nhỏ giọng nói: “Sư huynh, Trọng Quang đến rồi. Đừng sợ.”
Hắn ôm Từ Hành Chi chậm rãi bước từng bước vào trong rừng, xóc nảy nhỏ xíu khiến Từ Hành Chi không thoải mái mở mắt ra.

Mạnh Trọng Quang đột nhiên hoảng sợ, muốn thu hồi vẻ ngoài yêu tu nhưng Từ Hành Chi bị sốt nóng choáng váng chỉ đủ nhận ra người trước mặt là ai.
“Trọng Quang.” Tay Từ Hành Chi bám vào vạt áo trước ngực Mạnh Trọng Quang, giọng rất nhỏ nhẹ: “Vừa nãy ngươi đi đâu thế, ta không tìm thấy ngươi.”
Mạnh Trọng Quang chỉ cảm thấy lồ ng ngực đau nhói, vừa nãy thiên lôi giáng xuống cũng không khiến hắn cảm thấy thế này.
Từ Hành Chi mơ màng vỗ hai phát vào ngực hắn, chậm rãi nói: “Tìm thấy rồi, không bị thương là tốt rồi.”
Mạnh Trọng Quang vừa chua xót vừa vui mừng, đáp lời: “Ừm, ừm.”
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Trọng Quang đã dẫn Từ Hành Chi tới nơi hắn muốn dẫn y đến.
Hắn thả Từ Hành Chi xuống, vùi mặt vào trong cổ Từ Hành Chi, cọ vào cổ y vừa thường tiếc vừa không muốn xa rời.
Trong phạm vi mười dặm, sinh vật còn sống muốn giữ mạng đều chạy đi hết rồi, hai con rắn muốn giao phối nên lặng lẽ chiếm lấy nơi này, hang rắn trú thân đã không còn thứ gì từ lâu.
Mạnh Trọng Quang được an ủi một lúc ngắn ngủi, đặt Từ Hành Chi vào miệng hang chỉ đủ để một người ra vào, ngón tay cái xoay tròn nhiều lần trên đỉnh đầu nóng bỏng của Từ Hành Chi.
Ban đầu hắn chỉ muốn giữ người nói chuyện thú vị này bên cạnh mình, có lẽ tại chán quá, có thêm một người như thế làm bạn, hắn cũng dễ trải qua quãng thời gian dài miên man đã định sẵn.
Y không chịu ở lại theo mình du sơn ngoạn thủy thì mình đi theo y vậy.
Nếu chán giả ngốc thì hắn có thể bỏ đi bất cứ lúc nào.
Mạnh Trọng Quang tự nhận mình không phải một người kiên nhẫn, thậm chí ghen tuông với Cửu Chi Đăng cũng xuất phát từ suy nghĩ xấu của trẻ con muốn tranh giành món đồ chơi mình thích.
Không biết từ lúc nào, hắn bắt đầu thấy khó chịu và ngứa mắt khi Cửu Chi Đăng và Từ Hành Chi tiếp xúc với nhau.
Hắn nhớ cái này chắc là từ lúc hắn vừa tròn mười lăm.
Từ Hành Chi dạy đệ tử ngoại môn luyện kiếm, dẫn theo Cửu Chi Đăng và hắn đi cùng.
Từ trước tới nay hắn đã được Từ Hành Chi thương yêu cưng chiều, lười học kiếm pháp lơ là học hành cũng không bị ai chỉ trích, lúc Từ Hành Chi dẫn Cửu Chi Đăng bận rộn tới lui, hắn ngồi ở bên ngoài gặm tiên quả mà Từ Hành Chi đã rửa sạch cho mình, cười khanh khách ngắm nhìn dáng người như hạc như tùng của sư huynh lúc múa kiếm pháp Phong Lăng, cứ như dưới bầu trời này chỉ có một người mà thôi.
Từ Hành Chi múa kiếm xong, các đệ tử chia nhau thành từng nhóm luyện tập. Đệ tử ngoại môn năng lực hiểu có hạn, không có thiên phú, ai cũng múa may ra dáng lắm nhưng không có hồn, có vẻ học theo người khác chẳng thành mà còn quên cả cái vốn có.
Từ Hành Chi khoanh tay nhìn một lúc, bất đắc dĩ vỗ tay: “Sư huynh đệ chúng ta ở cạnh nhau một thời gian dài rồi đều có tình cảm, giơ cao đánh khẽ, sau này chúng ta đi ra ngoài thao luyện kiếm đừng nói mình là người Phong Lăng Sơn, cứ nói là người Đan Dương Phong, Thanh Lương Cốc ấy.”
Giọng điệu Từ Hành Chi không nghiêm khắc, rõ ràng là đang nói đùa, các đệ tử cười ầm lên.

Từ Hành Chi vẫy tay gọi Cửu Chi Đăng tới, bảo hắn ta biểu diễn mấy chiêu, vươn tay đỡ phần lưng ưỡn thẳng kéo căng của hắn ta một cách tự nhiên, vỗ mấy cái khen ngợi: “Các ngươi nhìn Cửu Chi Đăng sư huynh của các ngươi đây này, chậc, nhìn coi. Eo thế này mới là...”
Cửu Chi Đăng bị Từ Hành Chi sờ, phần eo vốn thẳng tưng bỗng sụp đổ tan tác, mặt ửng đỏ.
Từ Hành Chi từng bị Quảng Phủ Quân đánh giá là “Không biết trời cao đất rộng”, nhưng dưới sự lãnh đạo của kẻ không biết điều này, toàn bộ bầu không khí của đệ tử Phong Lăng Sơn hoàn toàn khác với ba môn phái kia, hầu hết mọi người đều không quá coi trọng sự khác biệt của các đạo.
Bọn họ ồn ào thiện chí: “Ôi, Cửu Chi Đăng sư huynh sao thế này? Sao mặt lại đỏ thế?”
Cửu Chi Đăng không quen giao tiếp với người khác, bị mọi người hỏi mà không nói được câu gì, vẫn phải để Từ Hành Chi đuổi bọn họ đi: “Thôi đi đi, các ngươi chỉ biết bắt nạt người da mặt mỏng thôi.”
“Sư huynh bao che quá đi!”
“Sư huynh đau lòng rồi hả?”
Trong tiếng í ới liên tiếp, Mạnh Trọng Quang sầm mặt, chỉ cảm thấy cổ họng dâng lên từng đợt vị chua.
Hắn thấy ăn không ngon nữa, bỏ trái cây xuống, gọi: “Sư huynh.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Từ Hành Chi đứng trên đài cao ôm cổ Cửu Chi Đăng, trêu ghẹo đệ tử bên dưới, đương nhiên không nghe tiếng gọi của hắn.
Hắn hơi lên giọng: “Từ Hành Chi!”
Gọi thẳng tên sư huynh, dù ở Phong Lăng Sơn quy củ thoáng cũng là hành vi cực kỳ vô lễ, mấy đệ tử đứng bên ngoài nghe vậy bất mãn quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm.
Từ Hành Chi vẫn không nghe được, không biết đệ tử bên dưới nói gì, y nằm nhoài trên bả vai Cửu Chi Đăng cười ha hả, Cửu Chi Đăng nghiêng mặt đi, đường nét khuôn mặt luôn lạnh lùng bỗng dịu dàng đến kỳ cục, hắn ta giơ tay khẽ đỡ sau lưng Từ Hành Chi, vỗ nhẹ nhàng để Từ Hành Chi không bị sặc vì cười.
Đó chỉ là một động tác cực kỳ nhỏ nhưng lại khiến Mạnh Trọng Quang hoảng hốt.
Không phải vì Từ Hành Chi và Cửu Chi Đăng dây dưa lôi kéo nhau mà vì hắn nhận ra mình không bình thường.
Cả người từ đầu đến chân đều không bình thường.
Ban đầu Mạnh Trọng Quang chỉ coi rằng đó là thói quen mình thích giành đồ với Cửu Chi Đăng, không chịu nổi việc người bình thường nuông chiều mình lại đối tốt với người khác. Nhưng mà cứ tiếp tục nghĩ theo mạch suy nghĩ đó, Mạnh Trọng Quang thấy mình hoàn toàn không dám nghĩ tới khả năng Từ Hành Chi và người khác ở bên nhau, chỉ cần nghĩ tới một chút xíu thôi, lệ khí lạnh lùng nghiêm nghị sẽ hừng hực trào dâng lên từ trong đáy lòng.
Thiếu niên như Mạnh Trọng Quang nếu sống ở thế giới người thường chắc bà mai đã đi mòn bậc cửa nhà hắn. Cho dù hắn sống trong đạo môn từ nhỏ, thanh tâm quả dục tới đâu thì đến độ tuổi này, cơ thể cũng trưởng thành rồi.
Lần đầu tiên tim đập nhanh, lần đầu tiên đau lòng, lần đầu tiên ghen tuông của hắn đều vì Từ Hành Chi.
Ngay cả lần đầu tiên... Cũng mơ thấy Từ Hành Chi tắm rửa.
Mạnh Trọng Quang vô thức nhận ra hắn không thể rời khỏi Từ Hành Chi nữa. Mọi vui sướng đau buồn của hắn đều dính líu tới người này, trừ y ra, Mạnh Trọng Quang không muốn quen bất cứ người nào khác, chỉ muốn ở cạnh Từ Hành Chi thật lâu, mãi mãi không xa rời.
Không ai nói với hắn thế nào là thích, hắn chỉ biết chấp niệm đó khiến bản thân hắn cũng sợ.
Đối với trải nghiệm kỳ lạ này, hắn vừa hoảng sợ vừa sốt ruột vừa tức giận, bỏ quên cả kiếm của mình, quay người đi về phòng.
Sau đó, Từ Hành Chi không hiểu chuyện gì phải dỗ Mạnh Trọng Quang rất lâu Mạnh Trọng Quang vừa mới bình tĩnh lại, cố gắng hết sức muốn vứt tâm tư quái dị này đi.

Không lâu sau, hắn theo Từ Hành Chi tới đỉnh núi Bạch Mã dẹp loạn quỷ tu, Từ Hành Chi bị thương nặng ngoài ý muốn nhưng chịu đựng không nói ra.
Qua chuyện đó, cuối cùng Mạnh Trọng Quang không thể khống chế khát vọng sục sôi làm loạn trong lòng mình nữa.
Hắn tìm cớ chuyển vào tẩm điện của Từ Hành Chi, trông giữ bên cạnh y, ngày ngày bầu bạn, ở mãi tới tận bây giờ, cũng lún sâu tới tận giờ.
Mạnh Trọng Quang đã nhìn quen gương mặt ngủ say của Từ Hành Chi. Hắn dè dặt m ơn trớn nốt ruồi, vành tai của Từ Hành Chi, rồi vươn tay sờ lên, che hờ trước mắt Từ Hành Chi, chỉ sợ ánh chớp quá sáng khiến mắt y bị thương.
Hắn khẽ nói: “Sư huynh, ngủ ngon.”
Tiếng sét rền vang trên đầu hai người.
Tu sĩ độ kiếp Nguyên Anh kỳ cần phải chịu bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi.
Từ Hành Chi dẫn đạo thiên lôi đầu tiên phá tan đầu một con Cửu vĩ xà như bổ dưa hấu, cùng chịu đựng đạo thiên lôi thứ hai với con Cửu vĩ xà còn lại.
Bốn mươi bảy đạo thiên lôi còn lại giáng trọn vào lưng Mạnh Trọng Quang không sót cái nào.
Từ Hành Chi yên ổn nằm trong hang rắn chật hẹp, Mạnh Trọng Quang yên tĩnh quỳ canh giữ ở cửa hang, xuyên qua ánh sét chói mắt ngắm nhìn gương mặt ngủ say của người trong hang một cách đầy si mê.
Mạnh Trọng Quang đếm số tia sét bổ xuống, mãi đến khi đạo thiên lôi thứ bốn mươi chín ập xuống lưng hắn, không chờ mây tan trời tạnh, hắn đã mất sức lực lăn vào trong hang, vì siết chặt khe đá mà bàn tay trắng như tuyết hơi trẹo, run rẩy khó có thể quay về hình dạng ban đầu.
Dù có cơ thể Nguyên Anh, uy lực của thiên lôi vẫn rất kh ủng bố. Dù Thanh Tĩnh Quân ở đây hứng sét cũng không thể đỡ hơn dáng vẻ thảm hại của Mạnh Trọng Quang bao nhiêu.
Lôi kiếp đã qua, cơ thể Nguyên Anh của Từ Hành Chi hình thành ngay lập tức, kinh mạch vận chuyển như thường, sau khi tự lọc rửa sạch, vết thương quanh người biến mất, ngay cả sốt cao cũng hết, tổn thương do thiên lôi đánh trên đầu cũng bị quét sạch sành sanh.
Hắn quỳ nhào tới, cởi hết xiêm y bị mưa dội ướt ra, bỏ qua một bên, dùng lồ ng ngực ấm nóng dán sát vào Từ Hành Chi, ôm y vào lòng: “Sư huynh, được rồi, ổn rồi, không sao rồi...”
Hắn quá mệt mỏi, một lúc lâu sau mới thấy nhiệt độ cơ thể mình và Từ Hành Chi đều không bình thường.
Hắn quên mất rắn vốn dâm, mặc dù đám rắn đã không còn nhưng trong hang rắn vẫn còn mùi và “xà ngọc” do chúng bài tiết ra, đều là dược liệu tốt để kích d*c.
Từ trước tới nay Mạnh Trọng Quang không phải người giỏi kiềm chế, trong giây phút cơ thể khác thường, hắn đã nghe theo ý muốn của bản thân, vươn người đè lên Từ Hành Chi.
...
Tác giả p/s:
Từ Hành Chi nằm đó đã lâu, bị không khí s@c tình trong động làm cho ướt sũng.
Y hơi hé mắt ra nhưng vẫn chưa khôi phục ý thức. Khóe mắt lan ra màu đỏ nhàn nhạt mê người.
Cách lớp áo dày, Mạnh Trọng Quang vẫn có thể tìm thấy đường eo mịn màng nhỏ nhắn của y.
Mạnh Trọng Quang kiên nhẫn sờ s0ạng Từ Hành Chi một lúc, kề sát đôi môi trước môi y như có như không, như cắn y lại như không phải cắn, mãi đến khi đôi mắt vốn không tỉnh táo của Từ Hành Chi trở nên mơ màng, hắn mới ngậm môi y, nhẹ nhàng m út mấy lần.
“Sư huynh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.