Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 47: Dụ dỗ uy hiếp




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói tới mức này rồi, sự tò mò của Chu Bắc Nam biến thành phẫn nộ: “Vì sao ngươi lại có ý kiến với Từ Hành Chi thế? Hắn từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi sao?”
Gương mặt tuấn tú của Từ Bình Sinh nhăn nhó. Hắn ta lạnh lùng nói: “Chu công tử cứ cố hỏi tới cùng như thế thì chẳng còn gì thú vị nữa.”
Gia cảnh Chu Bắc Nam tốt, từ nhỏ đã có cái miệng lẻo mép không tha cho ai bao giờ, còn ghét loại người đâm chọt, nói này nói nọ sau lưng người khác, vì thế hắn ta không nể nang mặt mũi ai hết, nói thẳng luôn: “Nếu Hành Chi làm gì có lỗi với người thật, ngươi lại làm ầm lên để tất cả mọi người cùng nghe sao? Ngươi luôn miệng nói không muốn so sánh với hắn, chẳng qua ngươi tự biết mình không bằng hắn mà thôi.”
Sắc mặt Từ Bình Sinh khó coi cực kỳ: “Hắn bảo ngươi tới nói những điều này với ta sao?”
Chu Bắc Nam không ngờ Từ Bình Sinh lại ác ý suy đoán Từ Hành Chi như thế, nghẹn lời chốc lát, lờ mờ cảm thấy lần này mình chạy tới chất vấn Từ Bình Sinh không thắng đậm cho lắm.
Từ Bình Sinh thấy Chu Bắc Nam không nói được gì thì ngẩng đầu lên, cười khẩy: “Nhờ Chu công tử về chuyển lời với hắn, Từ Bình Sinh ta tự biết không sánh bằng hắn, đã nhân nhượng vì lợi ích toàn cục rồi, nhượng bộ tránh xa; xin hắn đừng tùy tiện nói với người khác về quan hệ của ta và hắn tạo thêm phiền phức cho ta.”
Mặt Chu Bắc Nam tái mét, thấy Từ Bình Sinh không hối hận chút nào, muốn bỏ đi thì cơn tức vọt lên.
“Thế mà Hành Chi vẫn nghĩ ngươi thích Nguyên sư muội nên luôn nhường cho ngươi.” Chu Bắc Nam vắt óc nghĩ kế, dùng giọng điệu cay nghiệt nhất có thể: “Bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.”
Từ Bình Sinh đứng lại, sau lưng căng thẳng một lúc lâu mới gắng gượng thả lỏng.
Hắn ta cười khẩy, không nói gì thêm, tự bỏ đi.
Đi tới chỗ ngoặt, hắn ta lấy một bình thuốc vẽ vân mây đặc trưng của Phong Lăng Sơn trong lòng ra.
Đây là thuốc hắn ta phải xin Quảng Phủ Quân một lúc lâu mới xin được.
Nhưng khi hắn ta cảm ơn Quảng Phủ Quân, đang định đi ra thì Quảng Phủ Quân ở phía sau đột ngột lên tiếng nói: “Ta không thích người xuyên tạc, đâm chọt người khác sau lưng.”
Bước chân Từ Bình Sinh cứng đờ, cảm thấy lồ ng ngực bị người ta đâm thật mạnh, kéo toàn bộ lục phủ ngũ tạng trong người hắn ta ra, chiếu sưởi dưới ánh mặt trời chói chang.
Từ Bình Sinh tái mét mặt biện bạch: “Sư phụ, con... Con không hề... Con cứ tưởng rằng...”
“Ngươi tưởng rằng ta trách mắng Từ Hành Chi đôi câu rồi bỏ qua?” Quảng Phủ Quân lạnh nhạt, nghiêm khắc: “Từ Hành Chi... Hắn khác với mọi người. Chỉ có Từ Hành Chi tuyệt đối không thể có dính líu gì với tà ma ngoại đạo.”
Chỉ có Từ Hành Chi tuyệt đối không thể có dính líu gì với tà ma ngoại đạo.
Chỉ có Từ Hành Chi đặc biệt.
Dù đã nghe chán lời đó rồi nhưng lồ ng ngực Từ Bình Sinh vẫn xoắn xuýt co thắt lại, vô cùng khó chịu.

“Có thể thấy ngươi không thích hắn.” Giọng điệu Quảng Phủ Quân bình thản: “Ta có ngươi một cơ hội. Ngươi trông chừng hắn, nếu ngươi phát hiện hắn qua lại thân thiết với người của ma đạo thì đến bẩm báo cho ta biết.”
Tay Từ Bình Sinh siết chặt tay trong tay áo hơn.
Quảng Phủ Quân ghét người vạch tội kẻ khác, Từ Bình Sinh cũng thế, chỉ làm lần này thôi hắn ta đã buồn nôn run cả người, không muốn làm chuyện này nữa.
Nhưng Quảng Phủ Quân cho hắn ta một cái cớ chính đáng để hắn ta tiếp tục làm chuyện xấu xa đó.
Hắn ta có thể từ chối không?
Từ Bình Sinh chần chừ một lúc lâu rồi đáp: “Vâng.”
Hắn ta không thể.
Ở trong Phong Lăng Sơn, ngoại trừ sư phụ Quảng Phủ Quân ra, hắn ta không còn bất cứ chỗ dựa nào, đến nay vẫn chỉ là thị quân, không khác gì với đám tôi tớ hầu hạ người khác ở dân gian.
Trong lúc hắn ta rối rắm, Quảng Phủ Quân hỏi hắn ta một câu cuối cùng: “Ta nghe nói, Từ Hành Chi và ngươi là huynh đệ ruột.”
Môi Từ Bình Sinh trắng bệch, lời nói ra lại kiên quyết vô cùng: “Không phải, hai bọn con chỉ đến từ cùng một thôn. Có lẽ vì cùng họ nên mới có tin đồn này.”
Có lẽ Quảng Phủ Quân cũng không tin hai người là huynh đệ ruột, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi: “Ngươi lui xuống đi.”
Từ Bình Sinh đi ra ngoài thì gặp Chu Bắc Nam, tự dưng bị trút giận.
Hắn ta nắm chặt bình thuốc trong tay.
Chỉ chốc lát sau, hắn ta quay người, ném mạnh bình thuốc xuống nước.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cái bình rất nhẹ, tiếng rơi xuống nước không chói tai, sóng khẽ gợn rồi dần biến mất.
Bên kia, Chu Bắc Nam cũng bị Từ Bình Sinh chọc tức, đá một phát vào thềm đá, không cẩn thận dồn sức quá mạnh nên đau nhảy tưng tưng mấy cái, ôm mắt cá chân hít sâu.
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau: “Đây là chuyện nhà người ta, ngươi lo làm gì.”

Chu Bắc Nam giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy Ôn Tuyết Trần, hắn ta nổi cáu nói: “Sao ngươi thoắt ẩn thoắt hiện thế hả?”
Xe lăn của Ôn Tuyết Trần nghiền trên con đường đá cuội, phát ra tiếng sàn sạt: “Ngươi cãi nhau với hắn ta, đương nhiên hắn ta tính hết lên Hành Chi.”
Chu Bắc Nam khó mà tin nổi: “Hắn bị điên hay gì? Sao Hành Chi bảo ta nói như thế được chứ?”
“Nếu hắn là ca ca Hành Chi, có khi hắn còn hiểu Hành Chi hơn ngươi.” Ôn Tuyết Trần bình thản nói: “Nhưng trong mắt người khác, ngươi là bạn thân của Hành Chi, thái độ của ngươi đối với hắn cũng sẽ trở thành thái độ của Hành Chi âm thầm đối với hắn...”
Chu Bắc Nam bỗng không biết nói gì cho phải, buồn bực xoa tóc: “Phải bảo hắn tránh xa Hành Chi ra mới được. Người hẹp hòi thiển cận như thế, chưa biết chừng một ngày nào đó có cơ hội hắn sẽ cắn Hành Chi một phát thật mạnh.”
Ôn Tuyết Trần nhìn bóng lưng Từ Bình Sinh biến mất sau khúc ngoặt trên hành lang, rất tán thành với câu nói này của Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam bớt giận thì chỉ bình thuốc trên tay Ôn Tuyết Trần: “Ngươi định đi tìm Hành Chi à?”
“Lúc ta về phòng dọn đồ, tình cờ phát hiện thừa mấy viên đan dược.” Ôn Tuyết Trần thờ ơ nói: “Tiện đường mang tới cho hắn.”
Chu Bắc Nam cất đoản thương vào trong vỏ: “Ta đi cùng ngươi.”
Chu Bắc Nam đẩy Ôn Tuyết Trần đi được mấy bước, Ôn Tuyết Trần mới hoài nghi hỏi: “Từ Bình Sinh là huynh trưởng của Hành Chi thật sao?”
“Không giống đúng không?” Nếu chuyện này bị Ôn Tuyết Trần vạch trần rồi thì giấu giếm cũng không có ích gì, Chu Bắc Nam đành phải không cam lòng oán giận nói: “Lúc trước ta biết được chuyện này cũng không tin. Về vẻ ngoài hay tính cách, hai người này chẳng giống nhau chút xíu nào.”
Ôn Tuyết Trần nhớ lại cách nói năng cử chỉ của Từ Bình Sinh, lắc đầu nói: “Thật sự không giống.”
Bọn họ định cùng nhau tới thăm Từ Hành Chi bị thương phải nằm trên giường, ai ngờ đi tới Chỉ Nam Quán của Từ Hành Chi lại thấy Từ Hành Chi đã mặc quần áo xuống giường, giận dữ đứng ở cửa.
Dưới tấm biển “Chỉ Nam Quán” là hai thanh niên đội thùng nước.
Trên mặt Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng đều có vết xanh tím, khá là nhếch nhác. Khóe miệng Cửu Chi Đăng có một vết thương rách, má trái Mạnh Trọng Quang sưng phù lên, trông hơi buồn cười, y như con sóc giấu hạt dẻ trong miệng.
Từ Hành Chi chỉ mặc quần, không mặc áo lót, chỉ khoác áo bào trắng vân mây sau lưng, đường nét cơ bụng và phần eo gầy bổ sung cho nhau, tôn lên nhau, mặt tái nhợt, môi đỏ sẫm. Y dựa lưng vào cửa, uể oải yếu ớt dùng mu bàn tay sờ trán như đang thử nhiệt độ cơ thể của mình.
Từ trước tới nay Từ Hành Chi luôn cưng chiều hai người này, bây giờ lại thấy Từ Hành Chi phạt bọn họ quỳ, Chu Bắc Nam cảm thấy vô cùng mới lạ, đi tới hỏi: “Làm gì thế này? Không nghỉ ngơi đi lại chạy ra hóng gió, chán sống rồi à.”
“Nghỉ cái rắm ấy.” Từ Hành Chi tức giận không thôi: “Ta vừa mới ngủ, hai thằng nhóc này chạy vào phòng ta đánh nhau.”

Cửu Chi Đăng và Mạnh Trọng Quang đồng thời nhìn chằm chằm vào đối phương, lúc chạm mắt nhau lại căm ghét quay đi.
Mạnh Trọng Quang ngẩng mặt lên, vừa khéo nhìn thấy dáng vẻ quần áo không đủ che thân của Từ Hành Chi, mắt sáng lên, sau đó ấm ức khịt mũi: “Sư huynh, y phục...”
Từ Hành Chi ngắt lời hắn: “Im miệng, quỳ cho hẳn hoi. Rơi một giọt nước ra thôi ta sẽ phạt thêm một canh giờ nữa.”
Cửu Chi Đăng liếc người bên cạnh, không hề thấy vẻ hung hăng lúc hắn nhảy qua cửa sổ đập mình, hận không thể ăn thịt lột da mình: “Sư huynh mặc như thế sẽ bị cảm lạnh.”
Từ Hành Chi đáp lại luôn: “Có bị cảm lạnh cũng vì bị hai ngươi chọc tức mà nên. Nếu các ngươi không nói vì sao lại đánh nhau thì tính lỗi của cả hai. Cùng nhau chịu phạt, không đứa nào được nhàn rỗi cả.”
Chu Bắc Nam nhìn hai người trên đất, tùy tiện vòng tay ôm cổ Từ Hành Chi, đẩy y vào trong phòng: “Được rồi, được rồi, sao nóng giận thế...”
Hắn ta nói được nửa câu thì nghẹn lời luôn, Chu Bắc Nam vừa chạm tay lên da Từ Hành Chi đã cảm thấy không đúng cho lắm. Hắn ta vươn tay sờ trán y, chửi đổng một tiếng: “Có phải ngươi sốt rồi không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mạnh Trọng Quang và Cửu Chi Đăng nghe vậy đồng thời ngẩng đầu lên, nước trong thùng của hai người đều lắc lư, bắn tung tóe lên người đối phương.
Từ Hành Chi nhìn thấy Ôn Tuyết Trần, tức giận chỉ vào hắn ta nói: “Hắn đó, đều tại hắn.”
Ôn Tuyết Trần cau mày: “Đánh cho ba trượng thôi mà, sao lại...”
Từ Hành Chi không hề khách sáo: “Nào qua đây, ngươi nằm xuống để ta đánh ba trượng, ta có thể đánh ngươi vào quan tài luôn.”
Ôn Tuyết Trần không phải người thích đôi co với người khác, hắn ta di chuyển xe lăn tới trước thềm, nghiêm nghị nói: “Vào trong phòng đi. Ta mang đan dược dùng để uống tới đây.”
Ba người vào phòng, nhốt hai kẻ Mạnh, Cửu bên ngoài.
Hai người đội thùng nước mang vẻ mặt hơi tái nhợt, lo lắng không yên.
Một lúc lâu sau, Cửu Chi Đăng mới cắn răng nói: “Ngươi không phải phàm nhân, ngươi là yêu tu.”
Vừa nãy hắn ta nhìn thấy Mạnh Trọng Quang bên ngoài cửa sổ đuôi mắt nhuộm màu đỏ rực, nốt chu sa trên trán như ngọn lửa, kết hợp với gân xanh nổi trên thái dương hắn, dữ tợn tới mức khiến người ta sợ hãi.
Cửu Chi Đăng biết đó là yêu ấn trong truyền thuyết.
Hai cánh tay hắn cử động, nhảy vào bên trong, không sử dụng yêu lực mà đấm thẳng vào mặt Cửu Chi Đăng.
Cú đấm này của hắn quá mãnh liệt, lưng Cửu Chi Đăng đụng phải giá treo đồ. Cơn giận bị mùi vị rỉ sắt trong cổ họng tác động làm bùng lên mạnh mẽ chỉ trong nháy mắt, có xu thế cháy lan ra đồng cỏ.
Cửu Chi Đăng và hắn đều là kiếm tu, không giống thể tu tập trung vào đấu thuật, vì thế đánh lộn một lúc thì đánh thức Từ Hành Chi rồi bị lần lượt quăng ra khỏi phòng.

Kẻ họ Mạnh dùng thân phận phàm nhân trà trộn vào Phong Lăng Sơn có mục đích gì?
Ngày nào hắn cũng quấn lấy sư huynh để làm gì?
Hơn nữa... Hắn dựa vào đâu chứ?
Hắn là yêu, tại sao không tự biết thân biết phận? Tại sao dám đòi hỏi vô tội vạ như thế? Tại sao lại có mặt mũi ngày nào cũng quấn quýt si mê ở bên cạnh sư huynh chứ?
Chẳng lẽ hắn không biết nếu thân phận của hắn bị bại lộ, danh tiếng của sư huynh sẽ bị vấy bẩn thế nào sao?
Lúc này không còn ai khác, Mạnh Trọng Quang cũng không mất công giả bộ làm gì. Ánh mắt hắn hơi thay đổi, nham hiểm ngạo mạn cong môi lên, không trả lời câu hỏi của Cửu Chi Đăng: “Ngươi hôn sư huynh.”
Cửu Chi Đăng giận dữ: “Ngươi...”
Không có mặt Từ Hành Chi ở đây, Mạnh Trọng Quang thay đổi thành người khác từ trong ra ngoài, người hiền lành xinh đẹp đã biến thành hàng nghìn hàng vạn cái móc nhọn chứa độc, không một ai dễ dàng đụng chạm được.
Hắn nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi dám nói thân phận của ta ra, ta sẽ nói với sư huynh ngươi nhân lúc sư huynh ngủ say đã xúc phạm huynh ấy.”
Cửu Chi Đăng trợn trừng mắt: “...”
“Ngươi muốn cho sư huynh biết một tên ma đạo mơ ước huynh ấy từ lâu, nhân lúc huynh ấy yếu ớt đã khinh nhờn huynh ấy sao?”
Lúc nói ra hai chữ “khinh nhờn”, Mạnh Trọng Quang gần như muốn cắn bật máu môi, hận đến mức bả vai run rẩy.
“Ngươi thì tốt hơn ai?” Cửu Chi Đăng nghe giọng mình thì giật mình, ác ý trong đó đến chính hắn ta nghe cũng thấy đáng sợ: “Sư huynh biết ngươi là yêu không? Nếu huynh ấy biết ngươi là yêu, huynh ấy có còn đối xử với ngươi như bây giờ không?”
Mạnh Trọng Quang nghe vậy hơi xụ mặt xuống nhưng vẫn gắng gượng cười nói: “Sư huynh luôn bình đẳng với ma đạo, quỷ đạo và yêu đạo, chắc chắn sẽ không...”
“Nhưng ngươi lừa dối huynh ấy.” Cửu Chi Đăng dồn hết tâm sức mới nói ra những lời vừa lạnh lùng vừa cay nghiệt thế này, mỗi một từ một câu đều đâm thẳng vào tim người khác: “Từ ngày ngươi gia nhập vào môn phái, ngươi đã lừa huynh ấy mười mấy năm rồi.”
Bỗng chốc sắc mặt Mạnh Trọng Quang trở nên khó coi cực kỳ.
Cửu Chi Đăng thấy thế thì hiểu ra, lạnh lùng gật đầu: “Ngươi cũng sợ.”
Hai người nhìn nhau tràn đầy thù ghét một lúc lâu rồi không cam lòng nhìn qua chỗ khác.
Cây kim đồng hồ uy hiếp đung đưa qua lại không ngừng, đến cuối cùng, cán kim miễn cưỡng dừng lại ở giữa.
Bọn họ đều không thể tùy tiện nói ra.
Vì không ai dám gánh chịu hậu quả khi nói rõ mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.