*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ đó đến nay đã trôi qua bao nhiêu năm?
Ôn Tuyết Trần không nhớ nữa.
Bánh xe lăn gỗ nghiền qua cát rải trước tòa tháp, cửa tháp ở trước mặt vang tiếng cọt kẹt rồi mở ra.
Trong giây phút cửa mở, vô số âm thanh vỡ vụn đập vào tai Ôn Tuyết Trần. Những âm thanh đó cứ rì rầm bên tai như từng gợn sóng dâng lên, đuổi theo, lùa tới, tận khi hắn ta chìm nghỉm mới thôi.
“Ôn sư huynh! Ôn Tuyết Trần! Ôn tóc trắng!”
Từ Hành Chi đứng dưới vườn đào ở Thanh Lương Cốc, đẩy xe lăn y vừa làm xong, vẫy tay với Ôn Tuyết Trần đang chống gậy đứng trên giáo trường của Thanh Lương Cốc, ba chữ “Ôn tóc trắng” dọa các đệ tử Thanh Lương Cốc đang đứng trên giáo trường hết hồn hết vía, hận không thể chọc điếc lỗ tai.
“Trần ca.”
Lần này là giọng nữ, dịu dàng như cánh hoa đào bay trong gió.
“Tuyết Trần, huynh tới rồi.”
“Ôn Tuyết Trần, huynh chậm thật đấy.”
Đệ tử Thanh Lương Cốc đẩy hắn ta vào tháp, khi hai chân an toàn bước hẳn vào trong tháp thì thở phào nhẹ nhõm nhưng chợt cúi đầu xuống thì thấy mặt Ôn Tuyết Trần tái mét, khuỷu tay chống trên đùi đỡ lấy trán, vai hơi run.
Mấy người đồng thời quay đầu lại nhìn cát đầy đất trông có vẻ bình thường không có gì lạ ở bên ngoài tháp, không hẹn mà cùng có thêm phần lo lắng: “Ôn sư huynh, huynh vẫn ổn chứ?”
Nếu Ôn Tuyết Trần có chuyện gì, không ai áp chế được cát biết hút máu ăn thịt, bọn họ sẽ bị giam cầm trong tòa tháp cao này.
May là chỉ chốc lát sau, ánh mắt Ôn Tuyết Trần dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nói: “Không sao. Đi vào trong thôi.”
Lúc này mấy người mới yên tâm. Một đệ tử Thanh Lương Cốc lấy một bình đan dược có tác dụng an thần ra, cung kính dâng lên.
Ôn Tuyết Trần lấy một viên thuốc ra, đ è xuống đầu lưỡi, lập tức chỉ bảo: “Đi tới căn phòng nhỏ thứ ba bên trái, ở đó có người.”
Lần trước hắn ta tới Man Hoang đã biết trong tháp có người nhưng lần đó hắn ta chỉ tới tìm Từ Hành Chi, nếu Từ Hành Chi không ở trong tháp thì hắn ta không cần mất công dùng linh lực xông vào tháp.
Từ trước tới nay hắn ta không thích tự tìm phiền phức.
Nhưng lần này hắn ta tới đây để ngăn cản Cửu Chi Đăng vào Man Hoang nên phải vào.
Giây phút đẩy cửa phòng nhỏ ra, miếng thịt thối đầy giòi đập vào mắt không tránh kịp, mọi người đua nhau che mắt lại, Ôn Tuyết Trần vẫn giữ sắc mặt như bình thường, tự đẩy xe lăn đi vào trong phòng.
Đống thịt trên đất vẫn miễn cưỡng nhìn ra được là hình người hoàn chỉnh. Ôn Tuyết Trần đi tới trước mặt gã, đang suy nghĩ đâu là đầu, đâu là mặt thì đống thịt kia gào to lên: “Ai? Ai vậy?”
Gã như không thể chờ đợi được nữa nói: “Dù là ai cũng hãy giết ta đi! Cầu xin ngươi giết ta!”
Ôn Tuyết Trần: “Được thôi nhưng ta có mấy câu hỏi, trả lời đàng hoàng thì ta cho ngươi chết thoải mái.”
Đống thịt thối hưng phấn run rẩy: “Nói... Ngươi nói đi! Ngươi hỏi gì ta đều trả lời hết!”
“Ngươi là ai?”
“Phong Sơn... Ta là người Phong Sơn.”
“Ai giam cầm ngươi ở đây?”
“Mạnh Trọng Quang...” Chủ Phong Sơn nhắc tới cái tên này, giọng trầm xuống cứ như sợ có một cái lỗ tai của Mạnh Trọng Quang lặng lẽ mọc ra từ vách tường nghe trộm cuộc đối thoại của hai người.
Ôn Tuyết Trần ngồi trên xe lăn cúi người xuống: “Bọn họ đi đâu?”
“Ta không biết...” Người kia cực kỳ sợ mình không trả lời được câu hỏi của Ôn Tuyết Trần sẽ khiến hắn ta không vui, bèn vội vàng kể hết toàn bộ việc nhỏ mà mình biết ra: "Tất cả bọn họ đều đi rồi, không còn ai hết, ngay cả Từ Hành Chi cũng thế...”
Nghe thấy ba chữ Từ Hành Chi, giọng Ôn Tuyết Trần trở nên vi diệu: “Từ Hành Chi? Ngươi từng gặp hắn rồi sao?”
Hai mắt chủ Phong Sơn bị khoét mất chỉ còn hai cái lỗ đen sì, gã nghe ra giọng Ôn Tuyết Trần có phần khác thường, vì muốn được chết, gã tích cực miêu tả về Từ Hành Chi: “Tay phải hắn bị tàn phế, ở cùng Mạnh Trọng Quang. Hắn...”
Nhưng gã đoán sai rồi, dường như Ôn Tuyết Trần không cảm thấy hứng thú lắm về Từ Hành Chi.
Hắn ta lạnh giọng ngắt lời: “Bọn họ đi từ bao giờ?”
“Tầm mấy ngày, không, mấy chục ngày... mười mấy ngày trước...” Chủ Phong Sơn sắp sụp đổ tới nơi, gã rối rít cuộn người lại, sợ hãi như con tằm khổng lồ màu da: “Ta không nhớ, ta...”
Gã bị móc mắt, bị giam tách biệt ở đây, không phân rõ ngày đêm, không biết cũng rất bình thường.
Ôn Tuyết Trần trầm ngâm một lúc rồi hỏi tiếp: “Ngươi thật sự không biết nguyên nhân bọn họ đi khỏi đây sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Không biết...” Gã đau khổ than: “Mạnh Trọng Quang biến ta thành thế này xong thì vứt ta ở đây... Cầu xin ngươi, giết ta luôn đi...”
Ôn Tuyết Trần không còn câu nào muốn hỏi nữa, hắn ta gật đầu, quay người lại, bảo mấy đệ tử đang đứng đợi ở cửa: “Giết hắn đi.”
Một đệ tử rút kiếm khỏi vỏ, cố chịu mùi buồn nôn nồng nặc, đi lên mấy bước, mũi kiếm chưa hạ xuống đã nghe thấy chủ Phong Sơn gào lên đau đớn, trên da mọc lên vô số cục thịt lít nha lít nhít.
Cục thịt biến thành dây, chỉ trong nháy mắt đã nuốt lưỡi kiếm của đệ tử đó vào trong cơ thể chủ Phong Sơn.
Có một thanh kiếm chui vào trong cơ thể, chủ Phong Sơn chỉ cảm thấy ruột gan đứt ra từng khúc, lăn lộn r3n rỉ như phát điên, mấy đệ tử bên ngoài nghe thấy tiếng kêu la đau đớn thì đều tái mặt.
Đệ tử vừa rút kiếm càng sợ hơn, dây thịt vừa ngoi lên suýt thì nuốt cả tay hắn vào. Hắn lùi ra sau mấy nước, đụng phải xe lăn của Ôn Tuyết Trần.
Ôn Tuyết Trần nhíu mày, cất giọng lạnh lùng trong tiếng kêu r3n của chủ Phong Sơn: “Mạnh Trọng Quang hạ nguyền rủa yêu đạo cho ngươi?”
Chủ Phong Sơn không nói được, đau đến mức không thiết sống nữa, chỉ có thể phát ra tiếng rít gào khản đặc đầy đau khổ.
Ôn Tuyết Trần hiểu ra, nói: “Xin lỗi. Bây giờ ngươi đã trở thành một phần cơ thể của Mạnh Trọng Quang, mạng ngươi gắn liền với mạng hắn, trừ khi giết Mạnh Trọng Quang, nếu không ta không giết ngươi được.”
Ôn Tuyết Trần nhìn đống thịt thối hèn mọn co giật trên đất: “Nói cho ta biết, bây giờ hắn đang ở đâu, có khi ta có thể cứu ngươi.”
Chủ Phong Sơn tuyệt vọng khóc rống lên.
Lúc này Ôn Tuyết Trần mới hoàn toàn xác nhận người này không nói được hướng đi của hai người Mạnh, Từ, gã thật sự không biết.
Ôn Tuyết Trần tự quay xe lăn ra khỏi phòng: “Lục soát xung quanh xem có thể tìm ra hướng đi của bọn họ hay không.”
Các đệ tử nghe lời tản ra khắp xung quanh, không dám nghe tiếng khóc thảm thiết trong phòng nhỏ nữa.
Ôn Tuyết Trần nhìn cánh cửa đóng chặt, vẻ mặt nghi ngờ.
Thực lực của người này và Mạnh Trọng Quang khác nhau một trời một vực, rõ ràng chỉ mà một tên tiểu lâu la mà thôi, sao Mạnh Trọng Quang lại hận thù sâu sắc với gã như vậy? Thà liên kết cả tính mạng của mình với gã cũng không muốn để gã chết dễ dàng?
Ôn Tuyết Trần nghĩ ngợi, đi dọc theo con hào mấy bước, nghe thấy tiếng leng keng giòn giã truyền đến từ trong một gian phòng.
Ôn Tuyết Trần bỗng cứng đờ, đột ngột xoay xe lăn, cắn răng đi về phía căn phòng phát ra tiếng động, chưa tới trước cửa hắn ta đã nghiêng người về phía trước, hoảng loạn dùng tay đẩy cánh cửa khép hờ ra...
Đệ tử Thanh Lương Cốc đang tìm trong đó khó hiểu quay đầu lại: “Ôn sư huynh?”
Ôn Tuyết Trần tìm thấy khởi nguồn của tiếng vang đó một cách dễ dàng.
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, có gương, có kim xương, có lược khắc từ gỗ, còn có mấy túi vuông được thêu tinh xảo treo ở bên giường, có thể thấy đây là phòng của một cô gái.
Có một cái chuông ngọc bích treo ở đầu giường. Được gió nhẹ đập vào nên viên ngọc bên trong đụng vào vách chuông, phát ra tiếng leng keng lanh lảnh đáng yêu.
Ôn Tuyết Trần giơ tay lên: “Lấy cái chuông kia xuống.”
Mặc dù đệ tử kia không hiểu gì nhưng vẫn không dám cãi lời Ôn Tuyết Trần, hắn đang định tới lấy thì nghe Ôn Tuyết Trần nói: “Khoan đã. Để ta tự lấy.”
Rất nhanh sau đó, cái chuông ngọc bích nằm trong lòng bàn tay Ôn Tuyết Trần.
Hắn ta không nói gì cả, thắt chuông ở bên eo mình rồi đi ra ngoài, bỏ lại ánh mắt bối rối không hiểu gì của đệ tử ở lại phía sau.
Giọng nói xa xôi và tiếng chuông leng keng hòa vào nhau vang lên bên tai hắn ta: “Đoán xem ta là ai nào?”
Một bàn tay mềm mại có vết chai mỏng che mắt hắn ta khiến thế giới trước mắt hắn ta chìm vào vùng đen tối ấm áp.
Hắn ta nghe thấy mình lúc còn trẻ đáp lại: “Người nói chuyện là Từ Hành Chi.”
Hắn ta nói xong thì giơ tay phủ lên hai bàn tay che mắt mình, giọng điệu dịu dàng hơn rất nhiều: “Ta biết là muội.”
Từ Hành Chi đè cổ họng hắng giọng một cái, dùng giọng nói vốn có của mình không vui nói: “Ôn tóc trắng, tai ngươi làm bằng gì thế hả?” Y không phục lắc chuông lục giác trên tay phải của mình: “Ta và Tiểu Huyền Nhi đều đeo chuông trên tay, ngươi làm thế nào mà nhận ra người bịt mắt ngươi là Tiểu Huyền Nhi hay là ta?”
Ôn Tuyết Trần còn trẻ lời ít ý nhiều đáp: “Không giống nhau.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không nói rõ ra được nhưng thật sự không giống nhau.
Bỗng nhiên hắn ta nói: “Sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới Thanh Lương Cốc thế?”
Đương nhiên câu này không hỏi Từ Hành Chi, y cũng rất thức thời không xen miệng vào lúc này.
Giọng nữ tử rất nhẹ nhàng ấm áp, người có trái tim cứng rắn thế nào chỉ cần đụng phải giọng nói này cũng sẽ mềm mại như nước mùa xuân: “Muội muốn tới gặp huynh.”
Sau khi lấy chuông rời khỏi phòng, Ôn Tuyết Trần thở hắt ra một hơi mới thả lỏng người được.
Hắn ta nhẹ nhàng vỗ vỏ mỏng ngọc xanh của cái chuông, động tác rất nhẹ nhưng hết lần này tới lần khác, nó lại mang tới xúc cảm và nhiệt độ quen thuộc.
Mãi đến khi các đệ tử tập trung lại, hắn ta mới giấu chuông vào trong tay áo.
Sau khi các đệ tử báo cáo kết quả tìm kiếm, đệ tử đứng đầu hỏi: “Ôn sư huynh, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Ôn Tuyết Trần nói: “Ra khỏi tháp, cắm trại ở gần đây rồi đợi. Bọn họ sẽ quay lại thôi.”
Các đệ tử nhìn nhau.
Có người nói: “Ôn sư huynh, vì sao chúng ta không ra khỏi Man Hoang chờ bọn họ về rồi...”
Ôn Tuyết Trần sờ chuông trong tay áo, chậm rãi nói: “Từ Hành Chi ở trong Man Hoang ngày nào thì Cửu Chi Đăng không yên ổn ngày đó. Ta ở lại Man Hoang ít nhất còn có thể ổn định hắn, để hắn không phát rồ xông vào Man Hoang.”
Các đệ tử vẫn không hiểu.
Ôn Tuyết Trần nhắm mắt lại, không giải thích gì thêm, bảo các đệ tử đẩy hắn ta ra khỏi tháp cao.
Lúc thúc giục linh lực áp chế cát tinh quỷ dị, Ôn Tuyết Trần thầm nghĩ: Hắn ta đã đưa dao găm hấp thụ linh khí trời đất cho Từ Hành Chi rồi. Theo lý thuyết thì ngày đầu tiên y đến Man Hoang đã phải giết Mạnh Trọng Quang luôn, vì sao đến bây giờ y vẫn chưa ra tay?
Một mình Từ Hành Chi thong thả đi ra khỏi sơn động không bao lâu thì bị ai đó ôm lấy từ phía sau.
Có vẻ Mạnh Trọng Quang rất thích ôm Từ Hành Chi từ đằng sau, hắn cọ bên mặt ấm áp lên lưng Từ Hành Chi, lãm nũng: “Sư huynh.”
Rõ ràng là hai chữ rất đỗi bình thường nhưng không biết bị hắn gọi đi gọi lại không biết bao nhiêu lần, cho tới khi hắn chỉ thuận miệng gọi một tiếng thôi cũng có sự ngọt ngào vô tận chảy ra ào ào như nước suối.
Mạnh Trọng Quang dựa vào lưng Từ Hành Chi, cằm cọ đỉnh đầu y đầy thỏa mãn, hai tay vòng chặt trước ngực Từ Hành Chi, nhỏ giọng nói: “Mới sáng ra huynh đi đâu thế? Ta dậy không thấy sư huynh đâu, làm ta rất lo lắng đấy.”
Từ Hành Chi cảm thấy rất bất đắc dĩ với Mạnh Trọng Quang dính người như vậy: “Không phải tối qua ta ngủ cùng ngươi sao?”
Giọng Mạnh Trọng Quang nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn: “Một đêm không gặp, ta rất nhớ sư huynh.”
Từ Hành Chi không muốn đùa nghịch với hắn nữa, xoay người lại, một tay chống lên xương quai xanh của hắn, tách mình và hắn ra.
Ý muốn chống cự của y quá rõ ràng, Mạnh Trọng Quang ngạc nhiên xong thì vẻ bi thương toát ra từ trong mắt: “Sư huynh?”
Lúc vừa mới vào thế giới này, Từ Hành Chi tưởng rằng mình hiểu rõ chân tướng của thế giới này, vì thế y từng mừng thầm, cũng từng hổ thẹn. Sau vài lần rối rắm, y quyết tâm bỏ dao găm mà “Nhận thức của thế giới” đưa cho y, nghe theo ý muốn của trái tim, giúp Mạnh Trọng Quang thoát khỏi Man Hoang.
Nhưng tới hôm nay, y mới ý thức được rằng Mạnh Trọng Quang cũng có chuyện giấu y, còn là chuyện quan trọng liên quan tới việc bọn họ có thể ra khỏi Man Hoang hay không.
Ở đây không có người, Từ Hành Chi chặn vai hắn lại, hỏi thẳng: “Ngươi từng nói với ta, chủ Phong Sơn muốn giữ mạng nên nói với ngươi vị trí mảnh vỡ chìa khóa ở chỗ quỷ vương Nam Ly, đúng không?”
Sắc mặt Mạnh Trọng Quang hơi khác lạ, mím môi không trả lời.
- --
Tác giả viết thêm:
Phản ứng không bình thường đó của hắn đã nói rõ vấn đề. Từ Hành Chi nắm lấy tay Mạnh Trọng Quang, giơ cái nhẫn trữ vật có hai mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang cho hắn tự xem: “Ta từng từng đọc ký ức của Diệp Bổ Y. Quỷ vương Nam Ly không hề biết thứ hắn mò được trong hồ là chìa khóa Man Hoang, còn muốn tặng nó cho Diệp Bổ Y làm trang sức. Đừng nói là hắn ta, toàn bộ quỷ nô ở hẻm núi Hổ Khiêu đều không biết bí mật kỳ diệu của mảnh vỡ này! Phong Sơn cách đó mấy trăm dặm, Nam Ly lại chưa từng giao du với người ngoài. Ta hỏi ngươi, sao chủ Phong Sơn biết ở chỗ Nam Ly có mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang?”
Y dừng một chút rồi nói tiếp: “Nói cách khác là sao ngươi biết Nam Ly có mảnh vỡ? Vì sao ngươi lại lừa ta?”