*Xuất quân ra trận mà chưa thắng
Hán Việt:
Xuất sư vị tiệp thân tiên tử
Trường sử anh hùng lệ mãn khâm.
Nghĩa:
Xuất quân chưa giành được thắng lợi mà đã mất
Khiến cho anh hùng đời sau nước mắt đẫm cả vạt áo.
(Trích trong bài thơ “Thục tướng” của Đỗ Phủ)
Từ Hành Chi: “...”
Nghĩ đến việc người vừa nãy nằm nhoài sau lưng mình là Mạnh Trọng Quang, Từ Hành Chi cảm thấy cột sống và sau gáy lạnh căm.
Mấu chốt là y hoàn toàn không biết nên tiếp lời Mạnh Trọng Quang như thế nào.
Một là, rất hiển nhiên rằng những người này đều quen Từ Hành Chi, mà y lại không biết Từ Hành Chi thật ở trước mặt nhóm người này có dáng vẻ gì, hình tượng gì.
Hai là, y cũng không rõ ân oán giữa Mạnh Trọng Quang và Từ Hành Chi năm đó.
Về nguyên tắc, Mạnh Trọng Quang giết sư phụ, gián tiếp hại Từ Hành Chi bị trục xuất khỏi tiên môn, Từ Hành Chi thật chắc hẳn hận Mạnh Trọng Quang thấu xương.
Cứu Từ Hành Chi khỏi khung cảnh nguy hiểm lặng ngắt là một cây thương dài một trượng tám*.
*Theo thước đo Trung Quốc thì một trượng dài 333cm, nên chiều dài ở đây sẽ là tầm 3.6 mét. Nếu tính theo thước đo của thời Tam Quốc, một trượng dài khoảng 242cm thì chiều dài ở đây là khoảng 2.67 mét. Ở trường hợp này mình nghĩ thuộc vế sau.
Khi y đang do dự nên đáp lại thế nào, một luồng ánh sáng lạnh lẽo sắc bén đột nhiên quét ngang qua, mũi thương nhắm thẳng vào lồ ng ngực Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi vô thức giơ hai tay lên, lùi lại một bước, bật thốt lên: “Ô hô.”
Lời vừa ra khỏi miệng, y đã thấy hơi hối hận.
Lúc y vẫn là Từ Bình sẽ thốt ra một số câu cửa miệng không đàng hoàng cho lắm. Nếu Từ Hành Chi thật không có tính cách hay nói nhảm như y thì bản thân y có khả năng bị bại lộ mất rồi.
Mấy suy nghĩ chợt lóe lên, Từ Hành Chi đột nhiên nghe thấy tiếng loong coong lanh lảnh.
Quỷ thương kia bị chặn lại trước mắt Từ Hành Chi rồi bị bẻ gãy.
Mũi thương hướng lên trời, cán thương nứt ra, nơi nứt gãy lộ ra phần gốc cứng trắng muốt.
Tay trái Mạnh Trọng Quang nắm nơi bị gãy ở thân thương, mắt không chớp nhìn chằm chằm người trẻ tuổi cầm thương đâm tới, giọng điệu không nghe ra cảm xúc gì đặc biệt: “Chu Bắc Nam, lui xuống.”
Chàng thanh niên tên Chu Bắc Nam cầm cây thương nứt gãy, không lùi xuống chút xíu nào.
Uy hiếp không có tác dụng, Mạnh Trọng Quang không nể nang gì nữa, bẻ đứt mũi thương ra, lật tay đâm về phía Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam tránh đi ngay lập tức nhưng vẫn bị cứa vào gáy, máu tươi tuôn trào.
Quỷ nô bị quỷ tu khống chế, dùng tiên khí bình thường sẽ không thể khiến hắn ta bị thương, chỉ có bảo khí của quỷ binh mới có thể gây tổn thương tới thân xác của quỷ.
Mũi thương đâm vào tảng đá to sau lưng hắn ta, phá tan tảng đá ấy như đậu phụ.
Giọng Mạnh Trọng Quang nặng nề: “Đừng chĩa vật này về phía sư huynh.”
Chu Bắc Nam không sợ hãi chút nào, lòng bàn tay xoay một cái, xoay cán thương gãy lại, nâng cằm Từ Hành Chi lên, hỏi Mạnh Trọng Quang: “Đây là Từ Hành Chi thật chứ? Ngươi tin sao?”
Hắn ta lại quay sang mọi người: “Các ngươi đều tin sao?”
Từ Hành Chi thấy không có ai đáp lại, khung cảnh hơi lạnh, y vô liêm sỉ giơ tay lên nói: “Ta tin.”
Chu Bắc Nam cười lạnh: “Ngươi? Ngươi không phải tỉnh thi của Cửu Chi Đăng đó chứ?”
Ở thế giới thực, Từ Hành Chi đã đọc vô số sách tạp nham, từng thấy ghi chép liên quan về “tỉnh thi” trong tuyển tập về những thứ quái lạ.
“Tỉnh thi” là quái vật được chuyển hóa từ tử thi, ngôn ngữ hành vi bề ngoài đều không khác gì người thường, thậm chí có tư duy, sinh hoạt thường ngày, ăn uống như người sống, nhưng tất cả tình cảm của tỉnh thi khi còn sống đều bị mất, không biết yêu ghét, đảo lộn đen trắng, khó phân biệt sáng tối, đảo ngược nóng lạnh, chỉ nghe mệnh lệnh và khống chế của chủ nhân mà hành động.
Chu Bắc Nam không nói nhiều lời thừa thãi, bỏ cán thương ra, tay trái hội tụ một ngọn lửa quỷ, phóng thẳng lên mặt Từ Hành Chi.
Ánh lửa cách mặt Từ Hành Chi còn ba tấc thì đột nhiên dừng lại.
Lửa quỷ mang hàn khí mãnh liệt, chưa đốt tới người nhưng hàn ý thâm nhập vào xương tủy vẫn khiến mặt Từ Hành Chi xuất hiện một lớp sương băng.
Để duy trì hình tượng bị mình phá hỏng gần hết của nguyên chủ, Từ Hành Chi vẫn kiên trì không nhắm mắt, trừng mắt nhìn lông mi của mình kết một tầng sương tuyết.
Theo sự bốc cháy của lửa quỷ, vẻ chắc chắn trước đó của Chu Bắc Nam bắt đầu dao động.
Theo lý thuyết, tỉnh thi thực sự sẽ phán đoán sai về ngọn lửa lạnh này, tưởng rằng nó là ngọn lửa mạnh nóng bỏng, do đó sẽ sợ hãi tránh né theo bản năng mới phải.
Hắn ta không thể tin nổi nhìn chằm chằm Từ Hành Chi: “Sao có thể? Ngươi không phải tỉnh thi?”
Từ Hành Chi không nói gì.
Y chắp tay sau lưng, tỏ vẻ cao thâm bí hiểm nhưng thật ra cực kỳ chột dạ, nhìn chằm chằm Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam vung tay lên, lửa quỷ hóa thành hàng nghìn ngọn lưu huỳnh màu xanh lam rồi tan mất.
Nhưng trên mặt hắn ta vẫn là sự nghi ngờ không biến mất, nói với Mạnh Trọng Quang: “Ngươi lấy bảo khí của hắn ra, ta đánh với hắn một trận sẽ biết rốt cuộc hắn là thật hay giả.”
Từ Hành Chi không thể không nhắc nhở hắn ta: “Hiện giờ thân thể ta là phàm nhân.”
Đương nhiên Chu Bắc Nam không tin: “Ý ngươi là ngươi bị rút gân cốt?”
Từ Hành Chi không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Chu Bắc Nam cười khẩy một tiếng: “Không thể nào, theo như ta biết thì tu sĩ bị rút gân cốt không một ai sống sót.”
Từ Hành Chi nói: “Đó là theo ngươi biết.”
Chu Bắc Nam không nói nhảm với y nữa, làm tư thế như muốn giữ cánh tay y.
Trước khi Chu Bắc Nam chạm tới, cổ tay phải của Từ Hành Chi được Mạnh Trọng Quang nắm chặt lấy trước.
Sức lực lớn đến mức Từ Hành Chi suýt bị hắn kéo ngã.
Hắn kéo Từ Hành Chi ra sau mình, giọng nói toát ra sự lạnh lùng khủng khiếp: “Nếu hắn là tỉnh thi, dám mạo hiểm dùng gương mặt của sư huynh, từ lúc gặp nhau ta đã bóp ch ết hắn trước rồi.”
Từ Hành Chi: “...”
Y sờ cái gáy bị gió lạnh phả vào vù vù của mình, nghĩ, rốt cuộc ai dạy ra đứa trẻ này vậy chứ, đúng là không lễ phép chút nào.
Mình có lòng tốt cõng hắn về nhà mà hắn lại muốn bóp ch ết mình.
Nhưng nghĩ lại mục đích của chuyến đi này của mình, Từ Hành Chi bèn ngậm miệng.
Dù sao mình cũng không phải kẻ tốt lành gì, quạ đen cần gì phải chê cười heo đen.
Mạnh Trọng Quang dừng một chốc, tiếp tục nói: “Sư huynh mất pháp lực thật, trên đường tới đây ta đã thăm dò rồi, linh mạch trong cơ thể hắn ngưng trệ đã lâu, không có chút xíu linh khí nào lưu chuyển.”
Dứt lời, hắn quay mặt lại, giọng nói trở nên mềm dịu chỉ trong nháy mắt: “Sư huynh, phải vậy không?”
Nếu không cần đóng vai đại sư huynh từng bị hắn hại, nếu không biết người trước mặt là thiên yêu giết người như ngóe, nếu mình tới đây không phải để giết hắn, Từ Hành Chi sẽ cảm thấy đứa nhỏ này trông thật đáng yêu.
Từ Hành Chi kìm nén kích động muốn xoa đầu hắn xuống, quay mặt qua chỗ khác.
Mạnh Trọng Quang cũng cảm nhận được sự mâu thuẫn của y, ánh mắt bỗng ảm đạm, mất mát như cún con không được chủ nhân vuốt v e.
Có vẻ Chu Bắc Nam đã tin một chút, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ: “Ngươi dám tin chắc hắn không phải người khác đóng giả không?”
Cốt nữ có phần không nhìn nổi nữa: “Chu đại ca...”
Chu Bắc Nam suy nghĩ một lát, chân mày cau lại, như nghĩ ra được một cách nghiệm chứng tuyệt vời.
Từ Hành Chi để ý thấy biểu cảm hắn ta thay đổi bèn lên tinh thần, hết sức tập trung, chuẩn bị ứng phó với vấn đề khó tiếp theo của hắn ta.
Chu Bắc Nam nói: “Từ nhỏ đến lớn ngươi đặt cho ta mười mấy biệt danh. Chỉ cần ngươi có thể nói ra ba cái, ta sẽ tin ngươi là Từ Hành Chi.”
Từ Hành Chi: “...”
Đặt biệt danh, còn đặt hẳn mười mấy cái.
Từ Hành Chi cảm thấy nguyên chủ không phải sư huynh nghiêm túc gì cho cam.
Nhưng mà sau khi xác thực qua những mảnh ký ức vụn vỡ của Từ Hành Chi, nguyên chủ quả thực từng làm những chuyện vô vị ấy.
Trong chính đạo có tổng cộng bốn tiên sơn phúc địa, Từ Hành Chi và Mạnh Trọng Quang đều là đệ tử của Phong Lăng Sơn, Chu Bắc Nam là con trai của đảo chủ ở Ứng Thiên Xuyên, hai tiên sơn phúc địa còn lại lần lượt là Đan Dương Phong và Thanh Lương Cốc.
Ký ức của nguyên chủ cực kỳ vụn vặt, Từ Hành Chi chỉ có thể biết được một chút từ một vài đoạn ngắn, nguyên chủ và Chu Bắc Nam hễ gặp nhau là cãi nhau, đánh nhau, quan hệ vô cùng xấu, vì thế Từ Hành Chi mới đặt cho hắn ta mười mấy biệt danh, thể hiện vị trí đặc biệt của hắn ta trong lòng y.
Từ Hành Chi im lặng một lát, lục một cái biệt danh từ trong mảnh vỡ ký ức ra một cách thuận lợi: “Bắc Bắc.”
Chu Bắc Nam: “...”
Từ Hành Chi: “Nam Qua.”
*Nam qua là bí ngô.
Chu Bắc Nam: “...”
Từ Hành Chi: “À, còn có Chu mập.”
Chu Bắc Nam không thể nhịn thêm nữa: “Im miệng!”
Thiếu nữ có hai thanh đao bật cười vui vẻ.
Chu Bắc Nam không nén được cơn giận vì thẹn, quay qua trách mắng: “Cười gì? Có gì hay mà cười?”
Thiếu nữ không sợ chút nào: “Cữu cữu, hai cái đầu cháu còn hiểu được, nhưng “Chu mập”...”
Từ Hành Chi ngó đầu ra từ bên người Mạnh Trọng Quang, có ý tốt giải thích: “Vì lúc hắn mười một tuổi nặng hơn bảy mươi lăm cân.”
Chu Bắc Nam đỏ mặt đỏ tai, ném nửa cái thương trong tay xuống đất: “Từ Hành Chi, ngươi muốn ăn đánh phải không hả?”
Từ Hành Chi vô cùng không biết xấu hổ trốn ra sau lưng Mạnh Trọng Quang, giả chết.
Trong lúc nói chuyện, một bóng đen chạy tới từ phía xa.
Là thanh niên mặt quỷ đứng trên vách đá ban nãy.
Từ Hành Chi chưa có phản ứng gì, chàng thành niên đã lao thẳng vào lòng y, giọng điệu nghẹn ngào như muốn khóc: “Từ sư huynh!”
Thanh niên có vóc dáng thấp bé, chỉ cao đến cằm Từ Hành Chi, nửa gương mặt không bị mặt lạ sắt khủng khiếp che khuất vô cùng thanh tú, trắng mịn, thoạt nhìn còn tưởng cậu ta là trẻ con.
Từ Hành Chi bị cậu ta ôm lấy thì ngẩn người, dựa theo nguyên tắc dù không biết tên cũng phải giả vờ thân thiết, y vươn tay xoa đầu cậu ta: “Ừ, là ta.”
Thanh niên ngẩng đầu lên, đôi mắt sau mặt nạ hiện lên màu xanh lơ, tròn xoe, cực kỳ giống con cáo con: “Từ sư huynh, mười ba năm không gặp, huynh đi đâu thế?”
Từ Hành Chi cười khổ.
Chờ chút, để ta bịa đã.
Nhưng y chưa bịa được gì, thanh niên đã bị Chu Bắc Nam kéo ra khỏi lòng y.
Không biết có phải ảo giác của Từ Hành Chi hay không, hình như sắc mặt Chu Bắc Nam còn khó coi hơn vừa nãy. Hắn ta chỉ cây quỷ thương vừa bị Mạnh Trọng Quang bẻ gãy trên đất, thờ ơ nói với thanh niên: “Sửa cho tốt.”
Thanh niên mặt quỷ giãy giụa: “Sư huynh vẫn còn ở đây, ta muốn hỏi sư huynh trước...”
Chu Bắc Nam liếc Mạnh Trọng Quang qua khóe mắt, cứng rắn lôi thanh niên mặt quỷ đi: “Bây giờ vẫn chưa tới lượt ngươi nói chuyện với hắn.”
Thanh niên mặt quỷ như hiểu ra gì đó, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Mạnh Trọng Quang cũng không chào hỏi gì với nhóm người, nắm cổ tay phải Từ Hành Chi, đi thẳng vào trong tòa tháp cao.
Từ Hành Chi làm ra vẻ muốn tránh khỏi hắn, nhưng tiếc rằng sức lực không bằng nên đành để hắn dắt đi vào như dắt cún.
Đi vội, Từ Hành Chi quay lại nhìn thì thấy cốt nữ vừa chữa trị vết bỏng cho Mạnh Trọng Quang đang ngóng về phía mình.
Lúc Từ Hành Chi nhìn lại về phía nàng, nàng lại hoảng hốt cúi đầu xuống, quay người đi mất.
Mái tóc đen được buộc bằng dây tóc xanh nhạt dài tới tận vòng eo mảnh mai, theo bước tiến của nàng, nó tung bay uốn lượn như sóng.
Đến lúc hai người đi vào tòa tháp cao, thiếu nữ có hai thanh đao mới đi đến cạnh thanh niên mặt quỷ, tò mò hỏi: “Lục đại ca, đó là Từ sư huynh mà mọi người hay nói sao?”
Thanh niên mặt quỷ loay hoay sửa cây quỷ thương bị gãy, vô cùng vui vẻ: “Đúng vậy.”
Thiếu nữ có hai đao gãi mái tóc ngắn cắt lởm chởm: “Sao ta cảm thấy tùy tiện thế nhỉ?”
Thanh niên mặt quỷ nói: “Từ sư huynh hơi lỗ m ãng nhưng huynh ấy là người tốt nhất trên thiên hạ.”
Chu Bắc Nam nghe vậy thì lườm nguýt: “Hừ.”
Thanh niên mặt quỷ nhìn sang Chu Bắc Nam, oán trách: “Cười gì? Ngươi còn cười! Ngươi biết sửa vũ khí của quỷ tốn bao nhiêu tinh nguyên của ta không? Ngươi dùng trân trọng chút xíu được không hả?”
Chu Bắc Nam: “Được được được.”
Sau đó Chu Bắc Nam nhìn sang thiếu nữ có hai đao, hỏi: “A Vọng, Khúc Trì và Đào Nhàn đâu?”
Chu Vọng đáp: “Nghe nói ở núi Nam Diện lại phát hiện ra ít linh thạch, cha nuôi và mẹ nuôi đi tìm linh thạch rồi, chắc tầm nửa đêm sẽ về.”
Chu Bắc Nam nghĩ một lát, kéo Chu Vọng qua, nghiêm túc nói: “Giúp cữu cữu một chuyện được không?”
Chu Vọng ghé tai qua, Chu Bắc Nam dặn dò cô nhóc một lượt.
Thanh niên mặt quỷ ở bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Chu Bắc Nam, ngươi vẫn nghi ngờ Từ sư huynh?”
Chu Bắc Nam: “Ta nói chuyện với A Vọng, sao ngươi lại nghe trộm?”
Thanh niên mặt quỷ tức giận nói: “Ngươi là quỷ nô của ta, mắt ngươi chính là mắt ta, tai ngươi cũng là tai ta, ngươi tưởng ta muốn nghe chắc?”
Chu Bắc Nam không biết phải làm sao, dứt khoát thẳng thắn nói: “Mười ba năm không gặp, Từ Hành Chi đột nhiên ngoi ra, ta không tin hắn không có mục đích khác. Ngươi đừng quên, Cửu Chi Đăng vẫn luôn muốn dồn chúng ta vào chỗ chết!”
Hắn ta nói xong thì nhìn về phía cổng đồng đen của tòa tháp cao, lạnh lùng nói: “Nhất là Mạnh Trọng Quang, sống trong Man Hoang mười ba năm ròng rã mà vẫn chưa chết, e là hắn đã thành mối họa lớn trong lòng người đó rồi!”
Trong tòa tháp cao.
Khác hoàn toàn với vẻ hoang vu đìu hiu bên ngoài, trong tháp được trang hoàng vô cùng tao nhã đẹp đẽ, thậm chí còn có một dòng nước tự nhiên chảy róc rách uốn lượn trong tháp, có thạch nhũ, có tranh trên tường, hình vẽ tĩnh chìm trong vách đá, hơi nước mịt mờ.
Từ Hành Chi như đi vào chốn bồng lai tiên cảnh, mà bản thân y là ngư dân thô lỗ.
Mạnh Trọng Quang nhẹ nhàng phất tay, một cánh cửa trúc đối diện cửa lớn mở ra.
Hắn dẫn Từ Hành Chi vào trong, bên trong có bàn, giường, đầy đủ mọi thứ, thậm chí có cả bàn trang điểm bày châu ngọc, lụa là.
Mạnh Trọng Quang nói khẽ: “Sư huynh, đây là phòng của huynh, ta đã chuẩn bị xong đâu vào đấy cho huynh từ lâu rồi. Tất cả mọi đồ vật đều bày biện theo vị trí vốn có, nhưng có một vài thứ thực sự không tìm thấy trong Man Hoang này, huynh đừng giận, sau này ta sẽ làm đầy đủ cho sư huynh.”
Từ Hành Chi tỏ ra lạnh lùng: “Ừ.”
Mạnh Trọng Quang kéo Từ Hành Chi ngồi xuống cạnh giường, trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường: “Vừa nãy sư huynh xoa đầu Lục Ngự Cửu, bây giờ cũng xoa đầu ta một cái được không?”
Rất tốt, thanh niên mặt quỷ tên là Lục Ngự Cửu, lần sau gặp mặt không cần rầu rĩ vì không gọi ra tên của cậu ta nữa.
Từ Hành Chi nghĩ vậy, không nhìn vào Mạnh Trọng Quang, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nhìn xung quanh.
Từ Hành Chi vừa nhìn đã thấy một chiếc quạt xếp bằng trúc tinh xảo đặt ngay ngắn ở đầu giường, trông như có điều gì bí ẩn huyền diệu.
Từ Hành Chi dùng tay trái cầm nó lên, chậm rãi mở quạt ra.
Mặt quạt có tám chữ lớn kiểu cuồng thảo: “Thiên hạ ngày nay, ngoài ta còn ai?”
Kí tên, “Đệ nhất thiên bảng, Phong Lăng Từ Hành Chi.”
Từ Hành Chi: “...”
Mạnh Trọng Quang vừa bị phớt lờ lại khôn khéo sáp tới lần nữa: “Sư huynh, ta vẫn cất giữ bảo khí của huynh, huynh có thích không?”
Từ Hành Chi: “...”
Y cảm thấy thường thức của nguyên chủ đúng là một câu đố.
Từ Hành Chi muốn bỏ quạt lại chỗ cũ nhưng tay vừa tới gần giường, một sợi dây leo từ chân giường xông ra như sấm sét, siết chặt cổ tay trái Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi ngạc nhiên: “Đây là gì?”
Mạnh Trọng Quang vui vẻ nói: “Sư huynh, cuối cùng huynh cũng chịu nói chuyện với ta.”
Từ Hành Chi: “Được rồi, ta nói chuyện với ngươi, ngươi bỏ thứ này ra.”
Dây leo to bằng cánh tay trẻ con không hề có ý định buông y ra.
Mạnh Trọng Quang tràn ngập hi vọng nói: “Không phải lúc sư huynh cõng ta về đã nói huynh tới Man Hoang để tìm ta sao? Ta ở đây rồi, sư huynh đừng đi đâu nữa, được không?”
Từ Hành Chi: “...”
Thấy Từ Hành Chi không nói gì, Mạnh Trọng Quang khó nén thất vọng, đứng lên nói: “Nếu sư huynh không muốn nói chuyện với ta thì ta sẽ đợi thêm.”
Từ Hành Chi thấy hắn muốn đi thật thì sốt ruột nói: “Thả ta ra!”
Mạnh Trọng Quang đi tới gần cửa, bị tiếng gào to của Từ Hành Chi dọa giật nảy, lúc hắn quay đầu lại, trong hốc mắt như có nước mắt vấn vương: “Sư huynh tạm thời kiềm chế một chút, tất cả những gì ta làm lúc này đều vì sư huynh. Man Hoang thật sự quá nguy hiểm, sư huynh chỉ cần ở bên cạnh Trọng Quang sẽ được bình an vô sự. Cầu xin sư huynh, đồng ý với Trọng Quang, ở lại đi.”
Từ Hành Chi: “...”
Nếu không phải vì bây giờ mình đang bị trói không thể cử động, chỉ nhìn vẻ mặt ấm ức của Mạnh Trọng Quang thôi thì có mười người thì cả mười người đều cảm thấy người bị dây leo siết chặt lại là Mạnh Trọng Quang.
Từ Hành Chi vẫn ôm chút hy vọng: “Thả ta ra, ta không đi đâu hết.”
Mạnh Trọng Quang nghĩ một chút, hỏi: “Sư huynh không thích dây leo sao?”
Từ Hành Chi gật đầu: “Ừ.”
Dây leo dễ có sâu, mà bản thân Từ Hành Chi sợ sâu chết đi được.
Mạnh Trọng Quang không cam tâm tình nguyện cho lắm, nói: “Thôi được rồi.”
Rất nhanh sau đó, Mạnh Trọng Quang lại đóng cửa đi mất.
Từ Hành Chi dựa vào đầu giường tựa như sống không còn gì luyến tiếc, dây leo vốn quấn trên tay trái y đổi thành một xiềng xích vàng cực kỳ bền chắc, đúng là khung cảnh hào hoa phú quý lộng lẫy.
Y dùng tay gỗ đặt lên dao găm bên hông, vô cùng bi thương.
Chắc đây chính là xuất quân ra trận chưa thắng mà đã chết.