Quanh thân Từ Hành Chi nóng bỏng run rẩy, như cọng rong đong đưa trong đầm lầy đun sôi, đất dưới thân đã bị ngâm tỏa ra nhiệt độ ấm nóng. Trong lồ ng ngực y có ngọn lửa mạnh giận dữ như muốn đốt y thành tro.
Lửa mạnh càng cháy càng sốt ruột, Từ Hành Chi khí huyết sôi trào, choáng váng buồn nôn.
Lúc này, trong cái đầu bị đốt sạch ý chí của Từ Hành Chi chỉ còn lại tên một người vẫn đang liều mạng giãy giụa trong ngọn lửa ấy, dựa vào nơi hiểm yếu mà chống lại.
Hắn là người duy nhất che chở cho y trong Man Hoang, cũng là người cam kết tuyệt đối không gây tổn thương cho y.
“Mạnh Trọng Quang!” Từ Hành Chi run rẩy gọi: “Mạnh Trọng Quang!”
Con quái vật hút no nước giữa hai ch@n y, lắc lư, triền miên chuẩn bị tiến quân thần tốc nghe thấy tiếng gọi bỗng ngừng lại.
Chỉ chốc lát sau, quái vật to khỏe không cam lòng rút từng sợi dây leo về, hai cánh tay bị treo lên cao của Từ Hành Chi cũng được giải thoát.
Y mất sức ngã xuống một bên, nhưng y chưa kịp ngã xuống đất đã được đón vào lồ ng ngực ấm áp.
Như người chết đuối được ai đó vớt ra khỏi nước, tai Từ Hành Chi ong ong một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe rõ: “Sư huynh? Sư huynh tỉnh lại đi!”
Từ Hành Chi không có chút xíu sức lực nào hết, cả người mềm nhũn dựa vào vai hắn khàn giọng hỏi: “Sao ngươi tìm được tới đây?”
“Tạm thời không nói cái này.” Mạnh Trọng Quang thuần thục cởi bỏ y phục ướt đẫm của Từ Hành Chi ra, cũng cởi luôn y phục của mình ra, khoác lên vai Từ Hành Chi: “Ta đưa sư huynh đi ra ngoài giải độc.”
Sau khi nghe thấy câu nói này, dây cung tương đối hoàn chỉnh cuối cùng trong đầu Từ Hành Chi đột nhiên đứt phựt, y hôn mê, cơ thể mềm mại dán vào người Mạnh Trọng Quang, bỗng nhiên cảm nhận được sự mát mẻ lạ thường, y hăng hái quấn tới, kề sát vào cây cổ thụ Mạnh Trọng Quang chậm rãi bám lên rồi cọ qua cọ lại, để bản thân tự làm một gốc thường xuân quấn quanh hắn.
Cổ họng Mạnh Trọng Quang trượt mạnh một cái, đôi môi bị mím thành một đường thẳng trắng bệch: “Sư huynh!”
Từ Hành Chi hùng hồn chẳng sợ: “Nóng.”
Mặt Mạnh Trọng Quang tái mét, cố gắng hết sức nhẹ nhàng dỗ dành: “Sư huynh ngoan, đừng lộn xộn...” Hắn kéo tay Từ Hành Chi vòng vào cổ mình: “Ôm ta. Đặt tay ở đây...”
Không có sự chống đỡ thăng bằng ở hai tay, Từ Hành Chi không ngồi vững ngã ngửa ra sau, Mạnh Trọng Quang vội vàng bảo vệ sau đầu y lại bị y kéo ngã xuống đất.
Hai đôi môi va vào nhau.
Mạnh Trọng Quang nhổm người dậy, thấy môi Từ Hành Chi bị sứt một chút, có máu rớm ra, giọt máu ấy vừa to vừa tròn, treo bên khóe môi bị khát vọng nhuộm đỏ, đung đưa sắp nhỏ xuống.
Mạnh Trọng Quang không chịu nổi nữa, siết mạnh cằm Từ Hành Chi làm người đang hôn mê ấy ngửa đầu lên, hắn mạnh bạo hôn xuống môi y.
Theo cảm xúc mãnh liệt của Mạnh Trọng Quang, vô số dây leo ngoi lên khỏi mặt đất, sinh trưởng nhanh chóng, dệt lại thành một cái lồng hoang dại xung quanh hai người.
Thú hoang trong lồng nhẹ nhàng vỗ về con mồi mà hắn bắt được, bảo y không cần sợ, không cần sợ.
Rõ ràng là bầu không khí vô cùng nguy hiểm nhưng thú hoang lại không muốn nhân cơ hội gây tổn thương tới con mồi.
Mạnh Trọng Quang thích con mồi tỉnh táo hơn, mà Từ Hành Chi lúc này lại hôn mê bất tỉnh, không khóc cũng không kêu.
Mạnh Trọng Quang cũng thích con mồi sạch sẽ hơn, mà trên người Từ Hành Chi lại đầy mùi son phấn của phụ nữ lạ, có lẽ trên người còn dấu vết nàng ta sờ s0ạng, quá bẩn.
Nhưng những điều đó không phải thứ quan trọng nhất.
Hắn thích nhất là sư huynh đáng yêu ôm hắn nói “Mạnh Trọng Quang có giỏi thì ngươi chơi ta khóc đi, phì” ngày trước, thích nhất luôn.
Nhưng mà bây giờ sư huynh chưa tha thứ cho hắn.
Hắn phải chờ sư huynh tha thứ cho hắn rồi cùng sư huynh hưởng thụ cuộc vui tuyệt vời nhất thế gian.
Nhưng mà nếu sư huynh phạm lỗi, ví dụ như muốn giết mình, hay là nhắc đến Cửu Chi Đăng đáng chết, vậy thì mình sẽ có trừng phạt nhỏ với sư huynh trong mơ, cái này vẫn được.
Lúc Từ Hành Chi giật mình tỉnh lại, dây lưng che mắt đã được gỡ bỏ.
Y đang ngồi trong một suối nước nóng. Mặt nước rải đầy cánh hoa màu đỏ và hồng nhạt, hiển nhiên là giống sở thích của phụ nữ.
Từ Hành Chi cử động cơ thể, sức lực đã quay lại, cảm giác nóng cháy trong người đã không còn chút xíu nào nữa, trừ eo ê ỏi cực kỳ ra, cơ thể không còn chỗ nào khó chịu.
Nhưng Từ Hành Chi nhớ rất rõ là trước khi mình ngất đã bị mấy con quái vật vừa mềm mại vừa cứng rắn trói chặt dây dưa, quái vật đó như rất đói khát, coi cơ thể y là vải vẽ tranh sơn dầu mà đưa nét, nghiêng bút quẹt vết, điểm xuyết, tô màu, hành vi cực kỳ không biết xấu hổ.
Lúc đó y nóng đến mức ngất xỉu, hoàn toàn không đoán ra đó là gì, nhưng bây giờ nhớ lại thì thấy khá giống xúc cảm của dây leo từng xuất hiện ba lần trong giấc mộng đêm xuân của y.
Sau đó xảy ra chuyện gì nữa?
Từ Hành Chi đứng dậy định lau khô người, đột nhiên có con mèo lớn bay đến từ phía sau, không để ý tới cả người ướt nhoẹt của y, ôm lấy cổ Từ Hành Chi: “Sư huynh!”
Nếu không vì khung xương Từ Hành Chi vẫn ổn và Mạnh Trọng Quang không quá nặng thì hai người sẽ không thể tránh khỏi kết cục cùng rơi vào nước rồi ướt sũng.
Dù vậy, Từ Hành Chi suýt thì bị hắn siết hộc máu: “Nước, trên người có nước.”
Mạnh Trọng Quang ôm y không chịu buông tay, còn làm nũng dữ hơn: “Không sợ.”
Hắn áp bên mặt lên vai Từ Hành Chi: “Dáng vẻ dính nước trên người của sư huynh rất đẹp.”
Hắn nói xong thì nhân lúc Từ Hành Chi chưa chuẩn bị kịp, vô cùng cẩn thận thò đầu lưỡi ra, giống như con chuột trộm dầu trộm li3m ít nước đọng lại ở xương quai xanh có thể đặt mấy đồng tiền của Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi bất đắc dĩ: “Có thể để sư huynh mặc quần áo vào trước không?”
Nhắc tới quần áo, Mạnh Trọng Quang chưa có phản ứng gì Từ Hành Chi đã tự đỏ mặt.
Mạnh Trọng Quang nhảy xuống khỏi người Từ Hành Chi, ngoan ngoãn lội nước lên bờ, lấy áo ngoài của mình, ném cho Từ Hành Chi, hắn ngồi trên bờ, nghiêm túc nhìn Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi bị hắn nhìn mà lông tơ toàn thân dựng hết cả lên, dùng quần áo lau người mấy lần mới nhận ra đó là gì: “Khăn đâu?”
Mạnh Trọng Quang khoanh tay đáp rất lưu loát: “Đồ của người phụ nữ đó không sạch sẽ, sư huynh dùng của ta đi.”
Chắc cái này không phải quần áo lót của Mạnh Trọng Quang, chỉ là áo ngoài thôi, Từ Hành Chi không phải người chú ý quá, tạm lau qua một chút cũng không sao.
Y vừa lau vừa hỏi: “Đây là ao tắm của nàng ta sao?”
“Không phải.” Mạnh Trọng Quang chỉ vào nước suối nóng hổi cách chỗ đó mấy bước: “Cái này do ta mới đào, dẫn nước suối nóng ở núi đến đổ đầy. Còn nữa, cánh hoa cũng do ta hái. Ta nghĩ sư huynh tỉnh dậy nhìn thấy những thứ này sẽ thấy vui tai vui mắt... Sư huynh có thích không?”
Từ Hành Chi: “Thật mất công, vì sao không dùng luôn ao tắm của nàng ta?”
Lúm đồng tiền của Mạnh Trọng Quang như bông hoa: “Bẩn lắm, không dùng nó.”
Từ Hành Chi lau khô nước trên người, ném trả áo cho hắn: “Ta mặc gì đây?”
Trên tay Mạnh Trọng Quang có một cái nhẫn chứa đồ, hắn lật ngọc Độc Sơn khảm trên nhẫn lên, bỗng có ánh bạc chui ra, trong tia sáng đó, Mạnh Trọng Quang lấy từng món đồ cất trong đó ra, đặt trên bờ suối nước nóng.
Đó là một bộ đồ hoàn chỉnh của đệ tử Phong Lăng Sơn, khô ráo mềm mại, vừa nhìn đã biết là đồ mới tinh.
Từ Hành Chi vốn tưởng rằng đây là quần áo của Mạnh Trọng Quang nhưng y mặc vào lại cảm thấy ngoại trừ qu@n lót hơi rộng ra thì quần áo vô cùng vừa vặn.
Mắt Mạnh Trọng Quang sáng lên: “Sư huynh mặc cái này vẫn ưa nhìn nhất.”
Từ Hành Chi kéo vạt áo, xoay người xem độ dài, trong lòng tự có phán đoán: “Rất tốt... Đúng rồi, đây là quần áo của ta đúng không?”
Mạnh Trọng Quang mở mắt nói bậy: “Của ta.”
Từ Hành Chi nhạy bén vạch trần: “Chỉ có qu@n lót là của ngươi thôi nhỉ?”
Mạnh Trọng Quang không ngờ Từ Hành Chi nhìn một cái đã nhận ra, gương mặt ưa nhìn đỏ bừng lên, cúi đầu cạy móng tay, im lặng không nói.
Từ Hành Chi đoán đúng nhưng không vui vẻ lắm, nhất là cảm giác rộng rãi ở dưới đũng, đối với một người đàn ông mà nói, đây là sự trào phúng không thể thẳng thắn hơn.
Nhưng mà thôi, chỉ cần sạch sẽ, mặc qu@n lót của ai cũng vậy.
Từ Hành Chi mặc quần áo xong, mượn gương đồng dùng để trang điểm của Hoàng Sơn Nguyệt để ở đây buộc lại tóc, Mạnh Trọng Quang ở phía sau ngoan ngoãn hỗ trợ y.
Bắt đầu từ nãy, Mạnh Trọng Quang ngoan không còn gì để nói nhưng chuyện này không có nghĩa Từ Hành Chi không vặn hỏi hắn.
Từ Hành Chi hỏi: “Sao ngươi tìm được tới đây?”
Ngón tay Mạnh Trọng Quang vuốt tóc của Từ Hành Chi bỗng dừng lại.
Từ Hành Chi đang tưởng hắn muốn nói dối, hắn lại vén tóc Từ Hành Chi lên, ấn nhẹ vào cổ y: “Ta chôn chặt một phần linh lực ở chỗ này của sư huynh. Sư huynh đi tới đâu đều có một sợi dây gắn kết với Trọng Quang.”
Từ Hành Chi quay lưng qua, vén mái tóc dài lên, quả nhiên nhìn thấy một điểm đỏ ở gáy mình, mơ hồ lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.
Nhưng hình dáng thứ đó có gì không đúng lắm, Từ Hành Chi nhìn thế nào cũng thấy giống dấu vết do miệng m út ra.
Y lắc đầu.
Bị người phụ nữ kia chòng ghẹo khơi gợi d*c vọng, sao bây giờ trong đầu y lại toàn những việc đen tối không thể cho người khác biết vậy chứ.
Từ Hành Chi lại hỏi: “Sau đó ta thế nào...”
“Ta giải quyết giúp sư huynh.” Giọng Mạnh Trọng Quang mềm mại, nghe như có chút ậm ờ, thẹn thùng: “Sư huynh kìm nén sẽ không tốt cho cơ thể. Trọng Quang mạo phạm sư huynh, tội đáng muôn chết, nhưng mà... Trông sư huynh có vẻ rất thoải mái, ta...”
Bản mặt già của Từ Hành Chi không nhịn được đỏ ửng lên, hắng giọng một tiếng ngắt lời hắn: “Được rồi, đừng nói nữa... Hoàng Sơn Nguyệt đâu?”
“Hoàng Sơn Nguyệt?” Mạnh Trọng Quang ngơ ngác, lúc lên tiếng lần nữa thì giọng điệu không đúng lắm: “Quả nhiên sư huynh được phái nữ yêu thích, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã biết tên nàng ta rồi. Sư huynh còn biết gì về nàng ta nữa? Nói với nhau rồi đúng không?”
Từ Hành Chi: “Nàng ta là người Phong Lăng Sơn. Vừa nãy ngươi gặp nàng ta mà không nhận ra sao?”
Mạnh Trọng Quang lại chẳng có phản ứng gì: “Trong Phong Lăng Sơn ta chỉ biết sư huynh thôi, ta không biết ai khác. Hơn nữa, nàng ta ra tay trước muốn làm hại sư huynh. Không cần biết nàng ta là ai, dù nàng ta là chủ Phong Lăng Sơn, ta cũng phải lấy mạng nàng ta.”
Nghe ý của hắn là biết Hoàng Sơn Nguyệt chết rồi.
Dù người phụ nữ này bắt mình về định làm chuyện vô đạo đức, nhưng nghe tin nàng ta đã chết, trong lòng Từ Hành Chi không hề thấy vui vẻ.
Y cúi đầu vò góc áo, trong lòng có tâm sự.
Từ lúc vào Man Hoang, y gặp ác mộng không ngừng, ban đầu y tưởng mình ưu sầu quá mức mới mộng xuân liên tục, khiến cơ thể không khỏe, nhưng vừa nãy y trúng xuân dược, trằn trọc khó chịu, đột nhiên có dây leo trói tay trói chân mình, xúc cảm đó không khác gì dây leo kỳ lạ trong mơ.
Mỗi lần y nằm mơ đều có Mạnh Trọng Quang ngủ say bên giường, mà lần này, dây leo và Mạnh Trọng Quang xuất hiện lần lượt trước sau.
Việc này quá trùng hợp, khiến Từ Hành Chi không thể không nghi ngờ những cơn mơ phiền lòng kia có liên quan gì tới Mạnh Trọng Quang hay không.
Trong lúc Từ Hành Chi thất thần lại cảm nhận được hai cánh tay vòng từ phía sau, ôm chặt y trong lồ ng ngực hắn.
Lúc này giọng Mạnh Trọng Quang rất nhẹ, còn có phần năn nỉ dịu dàng: “Sư huynh, sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa. Nếu không phải lần này chúng ta có xích mích, chắc chắn ta sẽ không để huynh đi lấy nước, hại huynh bị người khác bắt đi. Tất cả đều là lỗi của Trọng Quang...”
Cơ thể kề sát sau lưng y run lên khiến giọng hắn cũng dần run rẩy: “Huynh mà chết ta sẽ phát điên thật đấy, sư huynh...”
Từ Hành Chi chợt mềm lòng, trái tim sắp tan ra rồi, y vỗ lên bàn tay hắn đang ôm trước ngực mình: “Được rồi, được rồi. Đừng buồn... Còn nữa, ta không biết pháp lực của ta đã khôi phục. Chắc là vì trận mưa linh thạch, ta cũng không nói rõ được. Nhưng ta không hề gạt ngươi chuyện này, ngươi phải tin ta.”
Mạnh Trọng Quang sững sờ, sau đó hơi cất cao giọng lên, cảm xúc hưng phấn không có lời nào có thể miêu tả được: “Sư huynh, huynh chịu giải thích với ta nhiều như thế sao? Thế mà huynh lại chịu...”
Hắn buông lỏng tay ra, giọng nói và thân thể đều mềm ra một chút.
Cuối cùng, hắn quỳ xuống sau lưng Từ Hành Chi, đầu áp vào lưng Từ Hành Chi, một tay bám vào áo y, tay kia ôm eo Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi ngạc nhiên: “Mạnh Trọng Quang?”
Mạnh Trọng Quang như trẻ con, ấm ức nói: “Ta không giận vì sư huynh lừa gạt ta.”
“Ta chỉ... Chỉ nghĩ sư huynh từng bị rút gân cốt, đau thay sư huynh, đau như sắp mất mạng... Sau đó ta phát hiện trong cơ thể sư huynh vẫn có linh lực lưu chuyển, ta cảm thấy mình quá ngu ngốc...”
Mạnh Trọng Quang lẩm bẩm: “Do tính tình Trọng Quang quá tệ. Xin lỗi, sư huynh.”
Nếu không phải bây giờ thuốc trong cơ thể vẫn còn tồn tại, hơi mất sức, chắc là Từ Hành Chi sẽ không nhịn được xoay người lại ôm Mạnh Trọng Quang vào lòng rồi xoa tóc.
Đứa nhỏ này đúng là khiến người ta thấy thương.
Trong lòng Từ Hành Chi vẫn còn một chút nghi ngờ nhưng lại bị câu nói này gạt đi mất.
Y cần gì phải nghi ngờ sự thật lòng của Mạnh Trọng Quang đối với nguyên chủ cơ chứ? Đứa trẻ như vậy sao có thể làm ra chuyện bất kính với cơ thể nguyên chủ được?
Hai người xóa tan hiểu lầm, chuẩn bị đi ra tập hợp với mọi người.
Mạnh Trọng Quang dẫn Từ Hành Chi đi, rẽ trái rẽ phải ở lối đi bằng đá, cuối cùng đi ra từ một gốc cây nghìn năm.
Từ Hành Chi quay đầu đánh giá cây si già chết khô, tấm tắc lấy làm lạ một lúc mới phát hiện nơi này đất cát đầy trời, gió dữ rít gào, so với cảnh núi nước lúc Từ Hành Chi bị bắt đi quả thực như thay đổi cả trời đất.
Từ Hành Chi ngạc nhiên quay đầu lại: “Đây là đâu?”
Mạnh Trọng Quang đáp: “Chân núi phía tây Phong Sơn.”
Từ Hành Chi: “Cách chỗ chúng ta đến bao xa?”
Mạnh Trọng Quang nghĩ một lát: “Chắc là ba, bốn trăm dặm?”
Từ Hành Chi: “Thế ngươi chạy tới đây thế nào?”
Y nhớ từ lúc mình tỉnh lại tới lúc tác dụng thuốc bắt đầu phát tác chỉ tầm một nén nhang, Mạnh Trọng Quang lại dựa vào dấu ấn sau cổ mình xác định vị trí, sao có thể đến nhanh như vậy được?
Mạnh Trọng Quang mỉm cười, không đáp lời, vươn tay đỡ sau gáy Từ Hành Chi, lại kéo tay áo che lên mắt Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi: “Ngươi làm gì...”
Chữ “thế” còn chưa ra khỏi miệng, Từ Hành Chi đã cảm nhận được gió mạnh vù vù lướt qua bên tai, khung cảnh bốn phía vặn vẹo điên cuồng một lúc rồi quay lại bình thường.
Ống tay áo Mạnh Trọng Quang vừa buông xuống, Từ Hành Chi nghe thấy giọng mừng rỡ của Chu Vọng: “Cữu cữu đừng vội! Cữu cữu mau nhìn kìa! Từ sư huynh và Mạnh đại ca về rồi!”
Từ Hành Chi ngạc nhiên, quay đầu nhìn Mạnh Trọng Quang, thấy trong mắt hắn đầy ý cười, chìa tay sang hai bên nhún vai: “Sư huynh, ta nói rồi mà, ta chạy rất nhanh.”