Đào Nhàn đúng là người hay xấu hổ, chưa nói được với Từ Hành Chi mấy câu đã căng thẳng không thôi.
Từ Hành Chi cũng không làm khó cậu ấy: “Khúc Trì ở ngoài chơi với A Vọng. Ngươi muốn đi tìm hắn đúng chứ?”
Đào Nhàn xấu hổ mỉm cười, khom người cảm ơn, bước nhanh chân ra bên ngoài.
Từ Hành Chi theo sau cậu ấy đi ra khỏi tháp.
Hôm qua vừa mưa một trận, hào nước trong vắt chảy qua tháp vang tiếng róc rách.
Hôm Từ Hành Chi xuống giường được, y dùng ít bùn nhão nặn thành cái bình, Mạnh Trọng Quang sử dụng pháp lực hơ khô bùn, tạo thành cái bình bền chắc.
Mạnh Trọng Quang rất vui khi làm chuyện này, nói cách khác là Từ Hành Chi bảo hắn làm bất cứ chuyện gì, hắn đều rất nhiệt tình.
Bình được làm xong, Từ Hành Chi bắt đầu dạy Chu Vọng chơi ném mũi tên vào bình. Trước kia cô nhóc chưa chơi trò này bao giờ, vừa chơi đã nghiện, nhưng cánh tay vung được hai thanh đao trăm cân của cô nhóc không thu sức lực lại được, thường ném vỡ cả bình.
Từ Hành Chi cũng kiên nhẫn, hôm qua thay cho cô nhóc mười bảy, mười tám cái bình để cho cô nhóc đập.
Lúc Từ Hành Chi ra ngoài tháp, Chu Vọng chơi mệt luôn rồi, dựa vào cạnh người Khúc Trì nghỉ.
Có vẻ Khúc Trì rất thích ăn kẹo, Chu Vọng vừa ngồi vào chỗ, hắn đã lấy một hòn đá nhỏ mới tinh trong ngực ra, đưa cho Chu Vọng: “Ăn đi.”
Cô nhóc nhận lấy mà mặt không chút biểu cảm, ngậm hòn đá vào trong miệng, nghiêm túc thưởng thức: “Ngọt lắm. Cảm ơn cha nuôi.”
Khúc Trì cười dịu dàng, vươn tay sờ tóc Chu Vọng.
Chu Vọng nghiêng đầu để mặc hắn xoa, nhưng vẻ mặt lại là đứa trẻ lớn giả ngốc dỗ đứa trẻ nhỏ vui vẻ.
Từ Hành Chi tựa cạnh cửa, nhìn hai người họ rồi bỗng bật cười.
Không biết Khúc Trì bao nhiêu tuổi nhưng trí lực hiện tại của hắn chỉ như một đứa trẻ. Chu Vọng với hắn ở cùng nhau hài hòa như thế, trông không giống phụ thân và nữ nhi mà giống tỷ tỷ cưng chiều đệ đệ không hiểu chuyện.
Đào Nhàn đi tới trước mặt bọn họ, cúi người hỏi gì đó rồi vươn tay kéo áo choàng vải bố khoác lên người Khúc Trì: “Đừng để cảm lạnh.”
Khúc Trì kéo Đào Nhàn ngồi xuống, cố chấp đề cử “kẹo” của hắn: “Kẹo, mời đệ ăn.”
Đào Nhàn đàng hoàng nghiêm túc dỗ hắn: “Khúc sư huynh, ăn nhiều kẹo đau răng đấy.”
Khúc Trì phồng má, vẻ mặt mờ mịt: “Tại sao?”
Đào Nhàn dỗ hắn: “Nếu sau này ra ngoài được, đệ sẽ mời Khúc sư huynh ăn thật nhiều kẹo, còn mời sư huynh ăn kẹo hồ lô nữa.”
Khúc Trì hứng thú: “Kẹo hồ lô là gì?”
Đào Nhàn kiên nhẫn khua tay miêu tả: “Là một món trẻ con thích ăn, làm từ sơn tra, chua chua ngọt ngọt, chắc chắn sư huynh sẽ thích.”
Khúc Trì lấy một hòn đá nhỏ trong túi ra, lẩm bẩm: “Ta biết thế nào là ngọt. Vị này là “ngọt”, thế “chua” là gì?”
Đào Nhàn dở khóc dở cười, Chu Vọng ngồi ngay đấy nghe vậy cũng tò mò.
Cô nhóc sinh ra ở Man Hoang, không biết vị chua ngọt cay như thế nào.
Từ Hành Chi nghe đoạn đối thoại đầy ấu trĩ ấy thì ngửa đầu lên nhìn.
Lục Ngự Cửu ngồi ngây người ở mái cong tầng tháp thứ ba, một chân buông thõng xuống. Bên cạnh cậu ta có một cái sáo chảo làm từ gỗ.
Chu Bắc Nam ngồi cao hơn cậu ta một tầng, trong lúc rảnh rỗi dùng quỷ thương của mình như phi tiêu, ném một lượt xuống mặt đất rồi sử dụng linh lực lần lượt thu quỷ thương lại.
Có thể thấy hắn ta chơi ném tên vào bình rất giỏi, cách mấy chục mét mà lần nào cây thương cũng đâm trúng vị trí trước đó không chút sai sót.
Cốt nữ đang ngồi bên dòng suối, quay lưng về phía họ, giặt đồ giúp họ.
Nhìn bộ xương gãy rời yếu ớt của nàng nhiều, tự nhiên không thấy đáng sợ nữa, huống hồ trông có vẻ nàng rất thích âm luật, vừa giặt vừa ca hát, giai điệu không bi thương mà ngược lại rất vui vẻ.
Lục Ngự Cửu cầm sáo chảo lên, diễn tấu cùng lời ca của nàng.
Từ Hành Chi nhìn thấy những điều đó, trong lòng có sự yên bình trước nay chưa từng có.
Ba ngày đầu đến Man Hoang, có lẽ trong lòng có quá nhiều gánh nặng, ngày nào cũng gặp ác mộng, phần nhiều là đêm xuân kiều diễm, mỗi lần thức dậy cả người y đều ê ẩm nhức mỏi, lần thứ ba dậy còn bị nóng sốt.
Nguyên Như Trú tới thăm y, y cũng không tiện nói là nằm mơ thấy giấc mơ kỳ lạ, đăm chiêu suy nghĩ nhiều lần, đành phải nói là mình bị cảm lạnh.
Nghỉ suốt mấy ngày, y nằm trên giường, trau chuốt lại dòng suy nghĩ chưa được chỉnh lý từ sau khi vào Man Hoang.
Một trong số đó là vì sao mình tới thế giới này, cơ thể vẫn khiếm khuyết?
Chẳng lẽ “Nhận thức của thế giới” nghĩ y tàn tật hơn mười năm, không dùng quen tay phải, sợ vào đây lòi đuôi trước mặt nhóm người này nên chém luôn tay của nguyên chủ, tiện cho y sử dụng?
Nếu là vậy thật, “Nhận thức của thế giới” này quá là cẩn thận.
Thứ hai, rốt cuộc tại sao năm đó những người này lại trộm thần khí? Vì sao lại thất bại?
Ký ức nguyên chủ mà “Nhận thức của thế giới” cho y bị gián đoạn, ký ức cất giấu trong thân thể nguyên chủ không xuất hiện trong mấy ngày nay, Từ Hành Chi thử đi tìm người da thú, muốn hỏi gã cho ra nhẽ nhưng gã vẫn bị thương nặng hôn mê, không nói ra nguyên nhân cốt lõi của vụ việc được.
Sau khi y thăm dò, Chu Vọng cũng không biết gì về việc năm đó cả.
Trừ Chu Vọng ra, tất cả đều là người trải qua vụ việc năm đó, nhưng nếu Từ Hành Chi đi hỏi bọn họ, sợ sẽ bị nghi ngờ, nếu thân phận bị lộ, vậy thì không còn gì để chơi tiếp nữa.
Nhưng qua mấy ngày ở chung với nhau, Từ Hành Chi thật sự không nhìn ra đám người kia hung ác xấu xa ở chỗ nào.
Mấy ngày trước bọn họ đánh đám đệ tử Phong Sơn tới xâm phạm bị thương nặng, mùi máu tanh bay xa mười dặm, nghe thì tàn nhẫn vô nhân đạo nhưng trong Man Hoang này, cá lớn nuốt cá bé không phải thế thì sao.
Man Hoang vốn thiếu thốn tài nguyên, Phong Sơn và tháp cao gần nhau, đều ở khu vực trung tâm Man Hoang, đương nhiên chênh lệch rất lớn. Hơn nữa, người Phong Sơn chuyên chọn lúc Mạnh Trọng Quang không có mặt để xâm lấn, chỉ mong rằng giế t chết được một, hai người trong nhóm bảy người này, tiêu diệt vây cánh của Mạnh Trọng Quang.
Trước khi y đến, Mạnh Trọng Quang một lòng tìm kiếm nguyên chủ, hễ ra ngoài ít thì mười ngày, nhiều thì hơn tháng, đương nhiên không để ý tới chuyện này nhiều. E là theo hắn, đám tạp nham Phong Sơn chỉ là lũ thiêu thân, không đáng lo ngại.
Dù bị đột kích gây rối nhiều lần, nhóm người họ chưa từng chủ động đi đánh Phong Sơn, đánh đuổi đám kia đi là thôi.
Từ Hành Chi nghĩ tới nghĩ lui, không thể hiểu nổi bọn họ cần thần khí làm gì.
Chu Bắc Nam là đại công tử của đảo chủ Ứng Thiên Xuyên, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn ta có thể kế thừa thần khí một cách đàng hoàng chính đáng.
Trước kia Khúc Trì là đệ tử đứng đầu Đan Dương Phong, dù có người nhân lúc hắn mất trí lợi dụng hắn, nhưng một người ngu dại vẫn có tư cách chạm vào bí mật nòng cốt của thần khí sao?
Lục Ngự Cửu từng xuất hiện trong ký ức của Từ Hành Chi, lúc đó cậu ta vẫn là đệ tử ngoại môn nhỏ bé của Thanh Lương Cốc, nhưng là một đứa trẻ khá tình nghĩa.
Cốt nữ Nguyên Như Trú trông rất đơn thuần, không giống một người có dã tâm, Đào Nhàn lại là một phàm nhân mới vào Đan Dương Phong không lâu, còn Chu Vọng, vốn sinh ra ở Man Hoang, cô bé không hiểu được đầu đuôi chuyện trộm cướp thần khí.
Tính ra thì Mạnh Trọng Quang là người duy nhất trong số bọn họ mà Từ Hành Chi không bắt đúng mạch được.
Nhưng mà lúc trước Mạnh Trọng Quang gia nhập Phong Lăng Sơn không có mưu toan từ đầu như trong ký ức của nguyên chủ. Hai người chỉ tình cờ gặp nhau trong lễ tế Đông Hoàng, sao Mạnh Trọng Quang dám chắc chắn một trăm phần trăm rằng nguyên chủ sẽ dẫn hắn về núi chứ?
Đối với những vấn đề này, Từ Hành Chi không nghĩ ra nổi, y đành gác tạm lại, không nghĩ tới nó nữa.
Thứ ba, nhất định phải giết Mạnh Trọng Quang sao?
Ban đầu y không tốn quá nhiều công sức suy nghĩ về vấn đề này, nhưng sau khi y thử ám sát hai lần, cuối cùng đều thất bại, Từ Hành Chi bắt đầu tìm lối thoát khác.
Nếu sau khi thoát khỏi Man Hoang, Mạnh Trọng Quang vẫn yên phận như lúc ở trong Man Hoang, không gây chuyện thị phi, thế mình giúp hắn ra ngoài có gì không đúng?
Hơn nữa, yêu lực của Mạnh Trọng Quang như biển, sâu không lường được, ngay cả “Nhận thức của thế giới” cũng không thể dễ dàng diệt trừ hắn, như vậy, chi bằng mình nói rõ thân phận, nói cho hắn biết mình là người bên ngoài tới thế giới này, biết sự thật về thế giới này, có thể giúp hắn ra khỏi Man Hoang. Chờ Mạnh Trọng Quang thoát ra khỏi đây, để hắn bắt chước “Nhận thức của thế giới”, đuổi y về thế giới ban đầu, liệu có được không?
Nếu “Nhận thức của thế giới” biết y có suy nghĩ này chắc sẽ không nhịn được hộc máu ra ba thước mất.
Nhưng mà Từ Hành Chi cũng chỉ nghĩ thế thôi.
Y rất khó tưởng tượng, nếu mình nói rõ sự thật, nói mình không phải Từ Hành Chi, chỉ dùng gương mặt Từ Hành Chi, còn Từ Hành Chi thực sự đã chết ở bên ngoài từ lâu, chắc là Mạnh Trọng Quang sẽ lập tức ra tay tiễn mình về Tây Thiên mất, mình không thể gặp lại phụ thân và muội muội nữa.
Nhớ thương người thân, Từ Hành Chi càng nghĩ càng xuất thần, mãi đến khi một vòng ôm ấm áp khóa chặt y từ phía sau.
“Sư huynh đang nhìn gì thế?” Mạnh Trọng Quang ôm lấy y từ sau lưng, đặt cái cằm hơi nhọn lên vai y, “Ta cũng muốn nhìn.”
Muội muội Từ Hành Chi – Từ Ngô Đồng cũng thích quấn lấy y thế này, vì thế Từ Hành Chi quen với việc này không cảm thấy có gì không thích hợp cả.
Trẻ con bị chiều hư trên đời này như dây thường xuân quấn quanh, dường như chúng cảm thấy chỉ có luôn quấn quít lấy người đó mới là phương thức thể hiện niềm yêu thích.
Y nghĩ vậy bèn đáp: “Không nhìn gì cả, chỉ đang nghĩ trong Man Hoang này không có mặt trời, không có mặt trăng, cũng không có sao, cả một mảng xám xịt, đúng là vô vị.”
Mạnh Trọng Quang hỏi: “Sư huynh muốn ngắm sao hả?”
Từ Hành Chi: “Không phải, chỉ cảm thán một câu thôi.”
Cuối cùng, y thuận miệng nói thêm một câu: “Chuyện trang nhã như ngắm sao trông trăng chỉ có Ôn tóc trắng mới thích.”
Lời vừa ra khỏi miệng, y lại run lên trước.
Câu nói vừa rồi y chỉ buột miệng nói ra thôi, gần như không cần suy nghĩ gì cả.
Có lẽ lại do phản ứng cơ thể của nguyên chủ?
Lần này lại khiến điểm đáng ngờ bị bỏ sót trồi lên trong lòng Từ Hành Chi.
Trong bốn môn phái, nguyên chủ Từ Hành Chi, Khúc Trì ở Đan Dương Phong, Chu Bắc Nam ở Ứng Thiên Xuyên đều đang ở Man Hoang, nhưng Ôn Tuyết Trần Ôn tóc trắng – người chính trực nhất trong lời đồn, ghét cay ghét đắng người không thuộc chính đạo, gần như không ai nhắc tới hắn ta.
Khi y ngây người, Chu Bắc Nam ngồi trên chỗ cao nắm quỷ thương vào lòng bàn tay nhưng không ném nó về chỗ cũ.
Thương phóng ra như rồng, xé không khí, cắt ra tiếng gió sắc bén, đâm chuẩn xác về phía bụi cỏ lau cách đó hơn mấy chục mét.
Nơi đó vang lên tiếng kêu thê thảm, máu chảy bảy thước, lụa đỏ bắn tung tóe.
Từ Hành Chi nghe thấy tiếng thì giật mình, giương mắt lên nhìn.
Đương nhiên người thường không thể sánh bằng tốc độ của quỷ, Chu Bắc Nam vốn ngồi trên mái vòm chớp mắt cái đã chui vào bụi cây, ném một bộ thi thể trong đó ra.
Quần áo trên thi thể này giống y như đúc với đồ của Mạnh Trọng Quang, đồ trắng hoa văn mây, vải buộc tóc màu lam nhạt.
Cú phóng thương của Chu Bắc Nam vốn không muốn lấy mạng gã, chỉ xuyên qua bắp chân gã để ghim gã vào đất, nhưng không ngờ người này lại chết luôn rồi, máu chảy ròng ròng ra khỏi miệng gã.
Chu Bắc Nam cạy miệng gã ra, nửa cái lưỡi rơi xuống.
Từ Hành Chi là mắt người thường, không nhìn thấy cảnh tượng máu me ấy nhưng từ quần áo của người đó có thể nhìn ra một vài đầu mối.
Khúc Trì tò mò hỏi Đào Nhàn: “Là người Phong Lăng Sơn sao? Nếu là người Phong Lăng Sơn, ta mời bọn họ ăn kẹo nhé.”
Đào Nhàn: “Suỵt, suỵt.”
Mạnh Trọng Quang đẩy vai Từ Hành Chi: “Sư huynh, huynh vào tháp trước đi. Người của Cửu Chi Đăng đến.”
Từ Hành Chi ngạc nhiên: “Bọn họ đến làm gì?”
“Chỉ cần mấy người chúng ta còn sống trong Man Hoang, bọn họ sẽ đến bất cứ lúc nào.” Lúc Mạnh Trọng Quang nói lời này, giọng điệu rất lạnh nhạt nhưng quay đầu sang nhìn Từ Hành Chi, dịu dàng trong mắt như mềm tan ra vậy: “Sư huynh, mau vào đi, nếu lát nữa đánh nhau khiến huynh bị thương sẽ không hay đâu.”
Từ Hành Chi không nói lời thừa thãi gì nữa, dặn dò “Hành động cẩn thận” rồi quay người đi vào trong tháp.
Thực tế thì trong lòng y vẫn nhớ câu bật thốt lên của mình ban nãy, đầu óc âm ỉ trở nên nặng nề, lại có một vài khung cảnh vụn vỡ xuất hiện trước mắt y.
Ký ức của nguyên chủ lại ập tới.
Nếu cứ đứng ở chỗ này, y sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ, váng đầu ngất xỉu lại thêm phiền phức.
Chờ Từ Hành Chi vào trong tháp, thiện ý và dịu dàng trên mặt Mạnh Trọng Quang biến mất không còn chút nào.
Chu Bắc Nam kéo bộ thi thể kia tới: “Gã chết rồi, cắn lưỡi tự sát.”
“Xem ra Cửu Chi Đăng đã dặn bọn họ trước rồi.” Mạnh Trọng Quang cười lạnh lùng. “Những người này không dám sống mà rơi vào tay ta.”
Chu Bắc Nam nhìn xung quanh: “Có lẽ còn người ở bên ngoài canh, làm sao bây giờ?”
“Tìm từng tên một.” Mạnh Trọng Quang căn dặn: “Tìm được thì xử lý như trước kia, lột hết quần áo và da của đám đó ra.”
Nguyên Như Trú giặt giũ ở bên suối cách tên vừa rình gần nhất.
Nàng men theo vết máu đi tới, tìm sau bụi lau sậy một lúc, nhặt được một cái gương.
Nàng chỉ thoáng nhìn vào gương, vẻ mặt thay đổi cực lớn, đột nhiên đập nát gương thành mảnh vụn.
Nguyên Như Trú cầm cái gương vỡ về tháp, đưa mảnh vỡ tới trước mặt Mạnh Trọng Quang: “Sư đệ, đệ xem đi, đây là gương Linh Chiểu. Gương Linh Chiểu hễ chiếu tới đồ vật nào, giữa gương và gương có thể kết nối với nhau.”
Chu Bắc Nam nghe vậy thì nhìn sang Mạnh Trọng Quang: “Đây là thám tử do Cửu Chi Đăng cử tới dò xét xem Hành Chi có ra tay với ngươi hay không đúng chứ?”
Biểu cảm Mạnh Trọng Quang chẳng chút thay đổi, nhìn mấy mảnh gương vỡ cười nói: “Vứt cái gương nát này đi... Sư huynh sống ở Man Hoang với ta rất tốt, sao nỡ ra tay với ta được?”
Bên kia gương Linh Chiểu.
Một đệ tử cầm gương Linh Chiểu trong tay, mặc bộ đồ đặc trưng của đệ tử Phong Lăng Sơn, quỳ sát trước mặt một người, không dám nói gì.
Cảnh tượng chiếu trong gương đã tan tành vụn vỡ, mặt Mạnh Trọng Quang hiện lên trên đó, có mấy hình phản chiếu ngược, âm thanh truyền tới cũng bị ngắt quãng, nhưng vẫn nghe ra được: “Sư huynh... sống... với ta rất tốt, sao nỡ... ra tay...”
Đối diện gương là Cửu Chi Đăng mặc áo trắng hoa văn mây.
Đôi mắt lạnh nhạt của Cửu Chi Đăng nhuốm lửa giận ngùn ngụt, nghe vậy thì ném tập giấy trong tay ra.
Lọ thủy tinh bạc dùng để trang trí ở bên cạnh bỗng vỡ vụn, cành hoa rơi xuống, nước bắn tung tóe đầy đất.
Đệ tử hoảng hốt luống cuống, quỳ sụp xuống đất run rẩy, không dám phát ra tiếng nào.
“Gọi Ôn Tuyết Trần tới đây.” Một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Cửu Chi Đăng truyền từ trên ghế cao xuống, cơn tức giận như được xóa bỏ hết trong vô hình: “Ta muốn hắn nghĩ cách đưa sư huynh ra khỏi Man Hoang.”
Đệ tử kia lập tức vâng dạ, lúc đứng dậy không cẩn thận nhìn qua chỗ ngồi của Cửu Chi Đăng, vô thức sợ hãi.
Cái bàn trước mặt Cửu Chi Đăng vốn được làm từ trầm hương nghìn năm, lúc này, dấu năm ngón tay xấu xí rất sâu mới xuất hiện trên bàn, cực kỳ đáng sợ.