Thiếu niên Lục Ngự Cửu lắp bắp kể lại quá trình mình gia nhập Thanh Lương Cốc.
Lúc một quỷ tu nhàn hạ du ngoạn trên thế gian yêu một phụ nữ người phàm. Y từ biệt Minh Nha Quốc, bầu bạn ở bên bảo vệ nàng.
Người phụ nữ ấy sinh ra Lục Ngự Cửu, trong lúc ở cữ thì bị bệnh, thân thể ngày càng suy nhược, lúc Lục Ngự Cửu được ba tuổi thì nàng buông tay nhân gian.
Khả năng con người hóa quỷ thành công chỉ có sáu mươi phần trăm, lần đầu tiên quỷ tu kia nếm trải nỗi khổ chia xa, đau thương không chịu nổi, bỏ rơi con nhỏ, tự tử vì tình.
Nhà mẹ Lục Ngự Cửu có một muội muội tuổi không lớn lắm, nàng ấy nuôi Lục Ngự Cửu tới năm cậu ta tám tuổi, sắp tới tuổi lấy chồng nhưng vì nàng ấy dẫn theo một đứa nhóc choai choai nên không ai hỏi thăm.
Khi bé con Lục Ngự Cửu hiểu được chuyện đời, nghe mấy lời đàm tiếu của người khác, biết mình liên lụy dì nên hiểu chuyện chọn một bao quần áo nhỏ, nói muốn đi tu tiên, bèn chào tạm biệt dì, một thân một mình rời khỏi nhà.
Trước khi tiêu hết chi phí đi đường, cậu ta tới Thanh Lương Cốc.
Sư huynh dẫn cậu ta nhập môn không kiểm tra tỉ mỉ mới tiếp tay cho nhóc quỷ tu này vào Thanh Lương Cốc.
Mà Lục Ngự Cửu không hề hay biết chính đạo sẽ không bao giờ khoan dung huyết thống khác thường của mình. Đến lúc cậu ta mười hai tuổi, huyết thống quỷ tộc thức tỉnh, cậu ta coi Thanh Lương Cốc như nhà của mình, nhiều lần dự tính bỏ đi nhưng cuối cùng lại không nỡ.
Lục Ngự Cửu sợ hãi cầu xin: “Từ sư huynh, ta không muốn hại chính đạo, chỉ muốn một nơi sống yên ổn.”
Từ Hành Chi giẫm trên lên tảng đá: “Ngươi đúng là to gan, huyết thống thức tỉnh rồi mà còn dám ở lại Thanh Lương Cốc? Ngươi không biết danh tiếng Ôn Tuyết Trần của Thanh Lương Cốc hả?”
“Chỉ nghe đồn thổi...” Thiếu niên Lục Ngự Cửu cúi đầu xuống, “Từ trước đến nay Ôn sư huynh ghét cay ghét đắng người không thuộc chính đạo.”
Từ Hành Chi: “Đâu chỉ ghét cay ghét đắng thôi đâu. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
Lục Ngự Cửu ngoan ngoãn đáp: “Mười bốn.”
Từ Hành Chi xả một tràng: “Năm ngươi sinh ra đúng lúc quỷ tộc Minh Nha Quốc hung hăng ngang ngược ngông cuồng, gây hại tứ phương. Tuyết Trần còn bé tận mắt chứng kiến cha mẹ bị quỷ tộc sát hại, hoảng hốt đau đớn, nỗi đau trong lòng làm y xuất hiện tâm bệnh* khiến thể chất gầy yếu, hoạt động không thuận tiện. Y bái nhập Thanh Lương Cốc, tu luyện tiên thuật là để báo thù rửa hận. Thể chất y như thế mà vẫn trở thành Đại sư huynh của Thanh Lương Cốc, ngươi phải biết thù hận lớn cỡ nào đang chống đỡ y tiếp tục tiến lên trước.”
*Tâm bệnh: là bệnh do suy nghĩ quá nhiều, lo lắng và tức giận (khác với bệnh tim)
Từ Hành Chi nhớ ngày Minh Nha Quốc diệt vong, Ôn Tuyết Trần dùng pháp thuật khởi động bàn quay Ngũ Hành, quỷ tu đi lại như thoi đưa, hễ đến nơi đó là dẫn tới cảnh tượng gió tanh mưa máu.”
Ôn Tuyết Trần yếu ớt từ nhỏ, tâm sự nặng nề, mái tóc đen đã nhuộm trắng từ lâu. Sau khi cuộc chiến kết thúc, hắn ta lăn xe lăn đi ra từ núi thây sông máu, để mặc máu tanh tung tóe như mưa biến mái tóc xám trắng của hắn ta thành màu đỏ máu.
Lẫn trong dòng máu chảy xuôi theo gò má hắn ta là vài giọt nước mắt.
Người Từ Hành Chi cũng nhuộm đầy máu tươi đi tới, một tay đẩy ghế lăn giúp hắn ta, tay kia cầm quạt vung một cái, một chiếc ô vẽ đầy hoa nhỏ che trên đỉnh đầu Ôn Tuyết Trần, cũng chặn lại nước mắt hắn ta, chặn hết tầm mắt của đệ tử xung quanh nhìn về phía họ.
Không ai hiểu nỗi căm hận của Ôn Tuyết Trần đối với quỷ tộc hơn Từ Hành Chi.
Mặt Lục Ngự Cửu trắng bệch: “Từ sư huynh, ta biết huynh có ý gì...”
Từ Hành Chi nhíu mày: “Ngươi biết cái gì?”
Lục Ngự Cửu không nhịn được run lên: “Ta sẽ rời khỏi Thanh Lương Cốc ngay lập tức...”
“Ai bảo ngươi rời khỏi Thanh Lương Cốc hả?” Từ Hành Chi cảm thấy khá buồn cười, “Ý ta là sau này ngươi phải cực kỳ cẩn thận, đừng sử dụng pháp thuật quỷ tộc bừa bãi, chẳng may bị Ôn tóc trắng phát hiện sẽ thảm lắm đó.”
Lục Ngự Cửu: “...”
Ôn, Ôn tóc trắng...
Cốc chủ Thanh Lương Cốc – Phù Diêu Quân thích chơi cờ, tính tình thoải mái, không quan tâm tới chuyện gì hết, mọi việc trong cốc đều do Ôn Tuyết Trần dốc hết sức quản lý. Thanh Lương Cốc khác ba môn phái còn lại, cấp bậc tôn ti cực kỳ rõ ràng nghiêm ngặt, Ôn Tuyết Trần lại là người nghiêm túc thận trọng giống như thần linh trong lòng đám đệ tử ngoại môn, vừa mới nghe thấy có người nhắc tới biệt danh của Ôn Tuyết Trần, Lục Ngự Cửu sợ hãi không thôi, mất một lúc mới nghe rõ lời Từ Hành Chi nói.
Cậu ta cắn chặt môi: “Ý của Từ sư huynh là ta vẫn có thể ở lại Thanh Lương Cốc sao?”
“Tại sao lại không?” Từ Hành Chi vỗ đầu cậu ta: “Ngẫm lại mà xem, thân là quỷ tu nhưng lại có thể sử dụng tiên đạo, tốt biết bao.”
Lục Ngự Cửu vừa mừng vừa lo: “Từ sư huynh, huynh sẽ không nói cho Ôn sư huynh biết chứ?”
“Tố giác là chuyện vô vị nhất trên đời này.” Từ Hành Chi uống một hớp nước, dùng tay áo lau miệng ống mới đưa cho Lục Ngự Cửu: “Năm đó ta vừa mới vào Phong Lăng Sơn cũng từng tham gia đại hội lễ tế Đông Hoàng. Ta và Chu đại công tử của Ứng Thiên Xuyên tranh giành mấy cái gai của Hào Trệ* nên đánh nhau. Lúc đó Chu đại công tử bị chiều hư, cực kỳ ngang ngược, ta học nghệ không tinh, cánh tay phải bị hắn đả thương. Sau đó sư phụ đến hỏi ta tại sao bị thương, ta nói ta tự va đập nên thế, chuyện này không liên quan gì tới hắn.”
*Hào trệ: loài động vật trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc, hình dáng giống con nhím.
Lục Ngự Cửu ôm nước uống, giương mắt hỏi: “Tại sao?”
Từ Hành Chi cười hì hì: “Nếu lúc trước ta tố giác, sư phụ phạt hắn một trận xong rồi thôi, thế thì ta chịu đánh uổng công à? Ta không chịu phần thua thiệt này đâu.”
Lục Ngự Cửu: “Sau đó thì sao?”
Từ Hành Chi: “Ở lễ tế Đông Hoàng hai năm sau, ta tìm một góc núi không có ai, tự tay đánh hắn một trận.”
Lục Ngự Cửu: “...”
Người thù dai thật đáng sợ.
Kể chuyện xưa của mình xong, Từ Hành Chi vươn tay vỗ đầu Lục Ngự Cửu, nói: “Nhớ kỹ, đừng nói thân phận của ngươi cho người khác biết, chỉ có hai chúng ta biết bí mật này là được rồi.”
Từ Hành Chi yên tâm về cậu ta như thế, Lục Ngự Cửu không biết phải làm sao.
Cậu ta thử hỏi dò: “Từ sư huynh, huynh không sợ có một ngày...”
Từ Hành Chi lấy lại ống nước của mình, lật bàn tay lên, hóa ống nước thành quạt trúc: “Sợ gì? Một ngày nào đó ngươi có lòng gian dối? Một ngày nào đó ngươi phản bội Thanh Lương Cốc à?”
Lục Ngự Cửu mím môi không dám đáp lời. . ngôn tình sủng
Từ Hành Chi ung dung nói: “Chuyện này thì đến lúc đó rồi tính. Ít nhất hiện tại ngươi chặn phía sau cho đệ tử các nhà, đủ nghĩa khí, ta cần gì phải vì một phần vạn khả năng ấy đuổi ngươi ra khỏi nơi nương náu mà ngươi vất vả mãi mới tìm được?”
Nói đến đây, Từ Hành Chi sáp lại gần, thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ lại, nói: “Nhưng mà Lục Ngự Cửu, ngươi nghe cho kỹ, nếu tương lai ngươi dám rút kiếm chỉ vào Thanh Lương Cốc, chắc chắn ta sẽ đánh trả; ta chỉ có thể đảm bảo kiếm của ta không ra khỏi vỏ trước kiếm của ngươi, hiểu chưa?”
Lục Ngự Cửu vô thức thẳng lưng lên, gật đầu vô cùng nghiêm túc.
Từ Hành Chi duỗi ngón út ra: “Hứa rồi đấy nhé?”
Lục Ngự Cửu cúi người xuống, hôn lên đầu ngón út của Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi sững sờ: “Thế này là...”
Lục Ngự Cửu hơi đỏ mặt: “Đây là nghi thức ứng xử cao nhất ở Minh Nha Quốc, ý là nhận lời.”
Từ Hành Chi bật cười, tiện tay kéo la tiêu trên cổ Lục Ngự Cửu xuống.
Lục Ngự Cửu bị kéo lên trước một chút, mắt long lanh nước, tỏ ý không hiểu.
Mỗi đệ tử tham gia thi đại hội lễ tế Đông Hoàng đều có một cái la tiêu này, trong la tiêu chứa một sợi linh lực, tương thông với cái vòng ngọc trân châu trên cổ Từ Hành Chi, có thể giám sát tình hình sử dụng linh lực của mỗi một đệ tử, theo đó nhận biết phán đoán bọn họ có đang gặp nguy hiểm cần cứu viện hay không.
Đệ tử tham gia thi bị thương sẽ không tiếp tục thi đấu nữa để đảm bảo an toàn.
Quan giữ trật tự Từ Hành Chi thực hiện chức trách của mình, trở tay vỗ hai lần: “Tư cách thi năm nay của ngươi bị hủy bỏ. Dưỡng thương cho tốt, hai năm sau gặp lại.”
Đại hội lễ tế Đông Hoàng được tổ chức ở Lộc Vọng Đài, đệ tử của các môn phái tham gia thi hai năm một lần, cùng tụ họp ở đây.
Bốn môn phái chiếm giữ bốn mặt Đông, Nam, Tây, Bắc. Trời đã tối, các đồ đệ đi thu thập đồ tế lễ lần lượt về cung điện của mình nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi ngày mai lại chiến đấu tiếp.
Đệ tử Thanh Lương Cốc nghỉ ở điện phía nam, sau khi trao trả Lục Ngự Cửu bị thương, Từ Hành Chi đi về điện phía bắc dành cho đệ tử Phong Lăng Sơn.
Từ xa nhìn lại, Từ Hành Chi nhìn thấy hai bóng người ngồi sóng vai đổ về phía bắc trước cửa điện.
Từ Hành Chi thầm nghĩ, đi lên phía trước, quả nhiên là Tiểu Cửu Chi Đăng và Tiểu Trọng Quang.
Hai người ngồi không gần nhau lắm, một đứa đang dùng cỏ bện thành nhẫn, một đứa đang dựa vào ánh nến lờ mờ hắt ra từ trong điện, tay cầm bút viết gì đó lên một quyển thẻ tre.
Từ Hành Chi đến gần, hắng giọng một tiếng.
Nghe tiếng, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, vô cùng đáng yêu.
Đôi mắt hoa đào của Trọng Quang sáng long lanh, như nhìn xuyên qua hàng nghìn hàng vạn dòng nước mùa thu, cuối cùng cũng nhìn thấy người kia.
So ra thì Cửu Chi Đăng có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.
Cậu nhóc chào: “Sư huynh về rồi.”
Từ Hành Chi hỏi: “Sao không vào ngủ đi?”
Cửu Chi Đăng bỏ sách thẻ tre và bút vào cái hộp ở bên cạnh, trả lời: “Chờ sư huynh về.”
Cậu nhóc nói xong thì dùng gương mặt con nít lạnh nhạt nghiêm túc muốn lấy kiếm dưới đất chống người đứng dậy.
Nhưng chân vừa chạm xuống đất nhóc lại hừ khẽ một tiếng rồi ngồi sụp xuống, biểu cảm vốn lạnh nhạt hơi nhăn lại.
Từ Hành Chi cau mày: “Sao vậy?”
Cửu Chi Đăng c ắn môi dưới: “Không sao.”
Từ Hành Chi chậc một tiếng, ngồi xổm xuống, bóp cổ chân phải mà Cửu Chi Đăng không dám chạm đất.
Cửu Chi Đăng không đứng thẳng được, ngả vào lồ ng ngực Từ Hành Chi.
Máu dâng lên gò má cậu nhóc, gương mặt trắng xám lạnh nhạt lúc này có thêm mấy phần luống cuống. Cửu Chi Đăng cứng đầu tỏ ra không có chuyện gì, cố gắng ngọ ngoạy trong lồ ng ngực Cửu Chi Đăng: “Không sao, chỉ ngồi lâu tê chân thôi, chờ một lát nữa là được.”
Từ Hành Chi mỉm cười, đỡ nhóc đứng thẳng dậy, xoay người, ngồi xổm xuống ngay tại chỗ: “Nào.”
Mặt Cửu Chi Đăng càng đỏ hơn, ngón tay nắm góc áo thả lỏng ra rồi siết chặt lại: “Sư huynh, không cần.”
Từ Hành Chi quay lưng về phía nhóc, trêu chọc: “Sao thế, cảm thấy sư huynh không cõng ngươi nổi hả?”
“Không, không phải...” Cửu Chi Đăng đứng co một chân, hiếm khi nói lắp, “Sư huynh, thế này... Chẳng ra thể thống gì.”
Từ Hành Chi: “Thể thống là gì? Sư phụ không ở đây, sư thúc vắng mặt, ta chính là thể thống ở đây, lên.”
Cửu Chi Đăng hạ quyết tâm, cuối cùng ngượng ngùng bò lên lưng Từ Hành Chi: “Sư huynh vất vả rồi.”
Trọng Quang đứng cạnh trừng mắt nhìn Cửu Chi Đăng vòng tay ôm cổ Từ Hành Chi, không phục.
Nhóc ta kéo góc áo Từ Hành Chi.
Từ Hành Chi quay đầu lại: “Sao thế?”
Trọng Quang cắn môi, ấm ức nói: “Sư huynh, chân ta cũng tê rồi.”
Kết cục cuối cùng không khó đoán, hai người đồng thời nằm nhoài trên lưng Từ Hành Chi, mỗi người chiếm một bên.
Hai đứa nhóc đều gầy, cõng không tốn bao nhiêu sức.
Thấy hai đứa nhóc bám chắc trên người mình, Từ Hành Chi mới cất bước đi vào nội điện.
Nhưng mới đi một lúc, sau lưng ngọ nguậy gây rối.
Hai đứa nhóc chọc nhau, ban đầu chỉ đẩy qua đẩy lại chen chúc, sau đó lại động tay véo nhau, lúc sau không biết ai ra tay độc ác, thậm chí hai người bắt đầu vung chân đạp cẳng chân đối phương.
Từ Hành Chi không thể không đứng lại: “Hai ngươi làm gì thế hả?”
Trọng Quang không phục nói: “Sư huynh là của ta. Ngươi nhích về bên kia đi.”
Cửu Chi Đăng: “Không nhích. Của ta.”
Từ Hành Chi dở khóc dở cười, cắt ngang cuộc cãi vã của hai người: “Hai vị, hai vị, chẳng lẽ sư huynh là đồ vật tốt gì sao? Bị các ngươi giành tới giành lui? Cãi nhau nữa thì các ngươi xuống tự mà đi.”
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Từ Hành Chi cõng bọn họ đi vào nơi đèn đuốc sáng trưng khắp chốn.
Ánh đuốc dần tối, khi sắp tắt chỉ còn một một đốm sáng mờ thì đột nhiên bùng sáng lên.
Mí mắt Từ Hành Chi run rẩy, mở mắt ra.
Y vẫn ở trong Man Hoang.
Có lẽ nằm mơ trong Man Hoang mất nhiều sức lực, toàn thân Từ Hành Chi không còn chút sức lực nào, cánh tay rã rời ghê gớm.
Vất vả mãi mới bò nửa người dậy, y thấy Chu Vọng đang ở trong phòng của y, nàng ấy đeo đôi đao to đùng, dựa vào tường khoanh tay đứng đấy, trên mặt thoáng vẻ bất mãn.
Từ Hành Chi cố đè nén đầu óc mê man, lên tiếng hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”
Chu Vọng chỉ ra bên ngoài: “Người của Phong Sơn đến cứu chủ nhân của bọn họ. Lần này bọn họ đánh điên cuồng luôn. Mạnh đại ca bảo ta ở đây trông chừng ngươi, tránh để xảy ra chuyện.”