Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực

Chương 7: Đó Là Quà Con Tặng Chú Nhỏ






Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Trong lòng cậu hiện lên một khao khát muốn che chở một cách kỳ lạ.
Cậu đến gần Tạ Hà, ngửi được mùi dầu gội còn vương trên mái tóc.
Sợi tóc mềm mại, dưới ánh mặt trời tản ra sự dịu dàng.
Thật là kỳ lạ, vì sao trước kia cậu không cảm thấy chú nhỏ yếu đuối đáng thương?
Tạ Hà lòng ôm tâm sự, không để ý đối phương dựa lại gần mình.
Bỗng nhiên anh cảm thấy trên cổ ngứa ngáy, vừa quay đầu lại suýt nữa đụng phải chóp mũi của cậu, anh hoảng sợ lùi lại về phía sau: "Sao cậu lại đứng gần như vậy?"
Tạ Hành Dữ lui về khoảng cách an toàn, cảm thấy bộ dáng này của anh rất thú vị.
Đột nhiên nổi lên tâm tư trêu chọc, khóe môi hiện lên một chút ý cười mờ ám: "Muốn quan sát phản ứng của chú nhỏ một chút."
"Phản...!Phản ứng gì?" Cá ướp muối kinh hãi dựa lưng vào tường, nghiêng đầu, tầm mắt vừa khéo rơi xuống tủ đầu giường.
Đợi chút.
Hình như anh thấy một đồ vật gì đó quen thuộc.
Cặp kính trước đây anh thay ra, không phải đang để ở trên đầu giường sao?
Vậy buổi sáng hôm nay, vì sao Tạ Hành Dữ lại nói là không tìm thấy?
Tạ Hành Dữ nhìn theo tầm mắt của anh, lập tức biết được anh đang nhìn cái gì.
Cậu thu lại biểu tình, khôi phục bộ dáng đơn thuần ngoan ngoãn giống như một chú cún vâng lời: "Vậy chú nhỏ nghỉ ngơi thật tốt, con đi ra ngoài trước, có việc thì gọi con."
Nói xong, xoay người rời khỏi phòng.
Mãi đến khi tiếng đóng cửa truyền lại, Tạ Hà mới bừng tỉnh.
Sau đó mới nếm được chút vị xấu xa còn sót lại trong không khí.
Tên nhóc thúi này...!đang trêu đùa anh đấy à!
Thầy Tạ không kịp phản ứng lại sau khi bị trêu chọc có chút thẹn quá thành giận, lại một lần nữa sinh ra nghi ngờ sâu sắc về Tạ Hành Dữ được miêu tả "Đơn thuần tốt bụng" trong nguyên tác.
Có đứa trẻ nào ngây thơ tốt bụng mà lại cố tình nói dối anh không tìm thấy mắt kính, để anh ở trạng thái nửa mù này rồi tiện thể dắt anh đi không hả?
Vậy mà trước đây anh còn bao biện cho tên nhóc thúi này, cảm thấy cậu ngủ cùng một giường với anh là vì có nguyên nhân, bây giờ á...!Hứ!

Sợ là tên nhóc này không khác gì cái bánh trôi nhân mè, cắt ra chỉ có một màu đen.
Thầy Tạ trầm mặc ngồi bên giường, nhìn vào không khí hờn dỗi một lúc mới giãn ra đôi lông mày đang chau lại.
Anh thở dài thật khẽ, tự anh ủi mình trong lòng.
Có dạng học sinh xúi quẩy nào mà anh chưa từng gặp qua.
Tạ Hành Dữ này cũng không tính là quá hiếm thấy.
Nhưng loại học sinh nghịch ngợm thế này nhất định phải trừng phạt, miễn cho họ lại được nước lấn tới —— ngày hôm nay anh quyết định sẽ không nói chuyện với tên nhóc thúi này nữa, để cho cậu từ từ mà suy ngẫm lại.
*
Thầy Tạ nói được làm được, nửa ngày sau anh không nói một lời nào với Tạ Hành Dữ.
Mà Tạ Hành Dữ dường như cũng biết bản thân làm sai nên giữ khoảng với anh và không dính lấy anh nữa.
Vì không có việc gì để làm nên Tạ Hà đi ngủ sớm.
Trước khi ngủ tiện tay xem điện thoại di động của nguyên chủ thì phát hiện không có một ai trong danh bạ.
Ghi âm cuộc gọi cuối cùng là vào nửa tháng trước, còn lại đều là cuộc gọi quấy rầy bị chặn.
Anh nhớ lại ký ức của nguyên chủ, biết dãy số này là của anh cả Tạ Cẩn vì vậy anh thêm nó vào danh bạ, tiện thêm luôn cả số của Tạ Hành Dữ để ngừa vạn nhất.
Lại xem tiếp các ứng dụng xã hội khác nhau trên điện thoại, tài khoản đều đã được đăng ký nhưng cái nào cũng rỗng tuếch, bạn bè cũng không có.
Nhật ký mua hàng trực tuyến lần cuối cách đây khá gần, là vào năm ngày trước nguyên chủ mua ống chích, và đã giao xong vào ba ngày trước, biểu thị "Đã ký nhận".
Kỳ lạ, trong trí nhớ của nguyên chủ như không có đoạn ký nhận hàng chuyển phát nhanh này.
Tạ Hà nheo mắt nhìn điện thoại, vì cơn buồn ngủ dâng lên nên cũng không để tâm đến chuyện này.
Chỉ cảm thán trong lòng nguyên chủ đúng là "Quả vương", có thể làm rối tung một ngày tốt lành thành như vậy, đây không phải thiên phú mà người bình thường có được.
*Quả (寡): hẹp hòi, nhạt nhẽo, quả phụ.
Nhưng dịch ra là vua hẹp hòi hay nhạt nhẽo thì mình thấy không hợp lý lắm nên xin phép giữ nguyên.

Ai hỉu chỗ này chỉ mình zới TT
Anh nghĩ đến đây liền ngủ, vì thân thể nhẹ nhàng nên ngủ rất thoải mái, chờ đến lúc tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Người rất dễ dàng thỏa mãn khi được ngủ no giấc, khi tỉnh dậy anh đã quên hết những khó chịu của ngày hôm trước.
Sau khi rửa mặt anh vào phòng bếp kiếm ăn thì nhìn thấy Tạ Hành Dữ cũng đang ở đó.
Anh nhìn xung quanh một lượt, xác định nơi này đúng là phòng bếp, xác định đối phương đang đeo tạp dề trên người, xác định đối phương đúng là người đang nấu ăn.
Con nhà giàu sẽ nấu cơm sao? Anh đang nằm mơ à?
Anh đứng im lặng ở phòng bếp một hồi lâu, mãi đến khi Tạ Hành Dữ xoay người nhìn thấy anh: "Chú nhỏ dậy rồi? Buổi sáng nay con định gọi chú dậy nhưng nhìn chú ngủ say như vậy thì không nỡ."
Tạ Hà không đáp lại cậu, anh không ăn sáng, trong phòng bếp lại có mùi hương thơm phức khiến chiếc bụng đói của anh bắt đầu kêu lên, không nhịn được hỏi: "Cậu đang hầm gì vậy?"
Tạ Hà vừa vặn mở nắp nồi, hương thơm càng thêm nồng đậm: "Canh gà, sắp được rồi, chú nhỏ muốn nếm thử một ngụm không?"
Tạ Hà không thỏa mãn nuốt nước miếng, ngoài mặt thì vẫn duy trì lý trí bình tĩnh như cũ: "Cậu làm?"
"Đương nhiên."
Tạ Hà không tin: "Không phải ở nhà có đầu bếp sao, sao cậu lại tự mình xuống bếp thế này?"
Tạ Hành Dữ nghe ra nghi ngờ trong giọng anh: "Chú nhỏ nghĩ rằng con không thể nấu ăn sao? Con để đầu bếp về trước rồi —— tự mình xuống bếp để thể hiện thành ý muốn nhận lỗi của mình."
Tạ Hà đã sớm quên chuyện này rồi, cậu nhắc làm anh lại nhớ tới, ngẩng đầu: "Được lắm tên nhóc thối này, cậu còn không biết xấu hổ mà thừa nhận sao? Cậu nói thật cho tôi biết, vì sao lại nói dối tôi không tìm thấy mắt kính? Lúc tôi không thể nhìn thấy rõ thì cậu có thể tùy ý bắt nạt đúng không?"
Tạ Hành Dữ nuốt câu "Chú nhỏ đoán đúng thật đấy" trên miệng xuống, giải thích: "Vì con không thích chú đeo cặp kính trước kia.
Con làm cặp mới cho chú rồi, chú vứt cái cũ đó đi, được không?"
Cậu nói với giọng điệu chân thành cùng vẻ mặt mong đợi, Tạ Hà nhất thời bị cậu mê hoặc, quên mất phải mắng cậu, bất đắc dĩ nói: "Vậy cậu hoàn toàn có thể nói thẳng."
Tạ Hành Dữ dùng vận tốc ánh sáng để xin lỗi: "Con sai rồi."
Từ trước đến nay thầy Tạ chỉ ăn mềm không ăn cứng, hết luôn giận vì một câu "Sai rồi" này của cậu.
Không so đo được với một học sinh biết sai mà sửa, đành miễn cưỡng nói: "Thôi vậy, không được có lần sau."
Tạ Hành Dữ gật đầu liên tục: "Vậy chú nhỏ ra ngoài ngồi chờ một chút, con xào rau xong là có thể ăn cơm rồi."
Tạ Hạ nhìn xung quanh: "Mấy món này chắc còn chưa rửa, chờ cậu xào xong thì tôi đã chết đói rồi.
Nhanh lên, cậu muốn rửa cái nào để tôi giúp cậu."
Tạ Hành Dữ chớp mắt: "Đều muốn."
Tạ Hà không nói nên lời, nhanh tay giúp cậu rửa rau, vừa rửa vừa trách: "Trẻ nhỏ làm việc không có tổ chức gì cả, sao lúc cậu hầm canh gà không rửa đống đồ này đi, cứ phải đứng trông giữ nồi canh sao?"
Tạ Hành Dữ cũng không phản bác, ngoan ngoãn nghe theo "dạy bảo của thầy", rất giống một học sinh đã thành tâm hối hận.
Tạ Hà nói với cậu vài câu xong cũng không tìm thêm được lời nào để nói nữa, bỗng nhiên thấy mắt hơi ngữa nên đưa tay lên xoa.
Không quá vài giây, mí mắt anh xoa bỗng dưng bỏng rát dữ dội.

Ban đầu anh tưởng mình dùng sức mạnh quá, nhưng bây giờ cảm giác cay cay lan nhanh khiến anh đau đến mức muốn rơi nước mắt.
Bấy giờ mới nhận ra có gì đó không đúng.
Anh lại nhìn xuống —— hình như đang rửa ớt.
...Thôi xong.
Tay anh vẫn luôn ngâm trong nước lạnh không hề cảm thấy nóng, nhưng làn da mỏng manh trên mí mắt lại vô cùng mẫn cảm.
Thầy Tạ vừa mới giáo huấn người khác xong đã tự lật xe, mắt anh đau đến mức chỉ lấy tay xoa nhẹ thôi cũng sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Anh đành điên cuồng chớp mắt, bất đắc dĩ cầu cứu: "Hành Dữ, giúp một chút."
"Làm sao vậy?" Tạ Hành Dữ quay người lại nhìn thấy bộ dáng này của anh là biết chuyện không ổn, vội vàng tiến lên tháo kính trên sống mũi xuống, ấn anh xuống bồn rửa tay: "Nhắm mắt, đừng lộn xộn."
Tạ Hành Dữ giúp anh rửa mắt bằng nước lạnh, dòng nước mát lạnh dần dần áp chế cảm giác cay nóng.
Đến khi cơn đau đã giảm bớt, lau khô nước trên mặt, anh mới nghe thấy đối phương thở dài nói: "Chú nhỏ cũng thật là, rửa ớt thì không được dùng tay dụi vào mắt, điều này không phải là thường thức sao?"
Tạ Hà vội vàng rửa tay ba lần, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cậu cũng không nhắc nhở tôi đây là ớt."
Lúc còn sống anh chưa bao giờ ăn ớt chứ đừng nói đến việc rửa chúng, căn bản là không hề để ý.
"Được được được, đều là lỗi của con." Tạ Hành Dữ xoay mặt anh sang "Để con nhìn xem, chú có cần đến bệnh viện không?"
Tạ Hà hai mắt đỏ hoe, nước mắt lưng tròng, nhìn trông cực kỳ đáng thương.
Đôi tay nguyên chủ hơn hai mươi năm không dính nước so với tay của anh còn mảnh mai hơn, đầu ngón tay cũng đỏ bừng lên vì ớt cay, không cần nói đến bộ dáng có bao nhiêu thê thảm.
Tạ Hành Dữ vừa định nói "Về sau chú nhỏ đừng đến phòng bếp nữa" thì tự dưng nghe thấy động tĩnh truyền vào từ bên ngoài, sau đó là một giọng nói vang lên: "Làm gì mà thơm thế? Hôm nay họp muộn, ăn cơm..."
Giọng nói Tạ Cẩn chợt dừng lại, liếc mắt nhìn hai người trong phòng bếp, biểu tình của y trở nên cực kỳ quái lạ: "Hai người...!đang làm gì vậy?"
Tạ Hành Dữ đang nâng cằm Tạ Hà lên, là một tư thế rất dễ bị hiểu lầm.
Hơn nữa biểu tình của anh khổ sở, đôi mắt đỏ bừng như thể vừa mới khóc xong.
Không biết Tạ Cẩn não bổ ra cái gì, sắc mặt trầm xuống sải bước tiến lên tách bọn họ ra: "Thằng nhóc thối này, con làm cái gì vậy? Sao lại bắt nặt chú nhỏ của con đến khóc rồi thế này?"
*Não bổ (脑补): là từ ngữ được sử dụng phổ biến trên mạng, chỉ việc tự thêm thắt một số tình tiết trong đầu.
Tạ Hà bị kéo ra đứng trước Tạ Hành Dữ một khoảng cách, mà người sau trợn to hai mắt: "Con bị oan!"
Tạ Cẩn không nghe cậu chút nào: "Oan cái gì? Không phải con bắt nạt chú nhỏ, không lẽ là chú nhỏ bắt nạt con chắc?"
Thấy hiểu lầm đang dần thăng cấp, Tạ Hà vội giải thích: "Không phải, thật sự không phải! Em không cẩn thận dùng tay rửa ớt xoa lên mắt nên Hành Dữ giúp em rửa mắt mà thôi, không có chuyện gì xảy ra cả."
Tạ Cẩn nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"
Tạ Hà: "Thật mà."
Lúc này Tạ Cẩn mới tha cho con trai mình, dặn dò: "Tóm lại, nếu nó bắt nạt em thì em phải nói cho anh biết, anh thay em dạy dỗ nó."
Tạ Dữ rất oan ức: "Ngài là cha ruột của con sao?"
Tạ Cẩn xoay người ra phòng bếp, nhìn thấy một cái hộp được đặt trên bàn cơm, tiện tay cầm hộp lên: "Đây là cái gì?"
Tạ Hành Dữ quay về nhìn nồi canh gà hầm, nói với y: "Ngài đừng lộn xộn, cái đó là quà con tặng chú nhỏ!"
"Tặng chú nhỏ? Thế thì cha càng phải xem, đừng có giở trò hù dọa người ta."

"...Con là loại người như vậy sao!"
Hộp được làm bằng gỗ, để gần vào có thể ngửi thấy mùi gỗ đàn hương thoang thoảng, nhìn bề ngoài không thì không biết được bên trong có thứ gì.
Tạ Cẩn mở hộp ra, phát hiện bên trong là một bình nước thủy tinh.
"Bình giữ nhiệt?" Tạ Cẩn nhíu mày, một món quà giá rẻ như này thật sự đã làm mới giới hạn của bá tổng hào môn trăm tỷ "Hành Dữ, muốn tặng quà thì cũng phải chọn đồ có phẩm vị chút chứ.
Rút thưởng cuối năm của công ty chúng ta, thưởng hạng bét cũng không dùng loại bình nước này đâu.
Con...!lấy đồ vật như này để tặng cho chú nhỏ? Trả cái này về rồi tặng cái khác đi."
Tạ Hành Dữ cởi tạp dề xuống để một bên, nhìn Tạ Hà, rồi lại nhìn cha ruột của mình.
Tạ Cẩn còn bày mưu tính kế giúp con trai: "Nếu con muốn tặng đồ để uống nước thì tốt xấu gì cũng nên tặng một bộ ấm trà, hoặc là...."
"Cha." Tạ Hành Dữ không nhịn được mà ngắt lời lải nhải của y "Cái bình này là do chú nhỏ chỉ đích danh muốn."
"Đích danh muốn cũng không...!Cái gì?" Tạ Cẩn sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía Tạ Hà không nói một lời, trong lòng run lên.
Tạ Hành Dữ đồng tình nhìn y một cái, viết đầy mặt "Dám nhảy disco trên mộ người ta cũng thật là dũng cảm."
Tạ Cẩn cứng đờ, nhìn Tạ Hà cúi đầu không rên một tiếng.
Trong đầu từ "Em trai giận mình" bay nhanh sang "Em trai bị mình làm tan nát cõi lòng rồi ngày mai sẽ đi tự tử", y sợ tới mức tay run bần bật, bình giữ nhiệt trong tay như trở nên nặng chĩu.
Y vội nghĩ hết tất cả các thứ có thể nói để thêm thắt vào: "Không...!Không phải, ý anh là...!Bình nước này cũng khá tốt, thủy tinh, sáng trong! Hai lớp giữ ấm được, còn không làm bỏng tay! Anh thích nhất là loại bình như này, ngay mai anh sẽ đổi cho toàn bộ công ty sang dùng loại này, rất đẹp, phải không Tiểu Hà?"
Tạ Hành Dữ coi như không nhìn thấy —— May là đang ở nhà, nếu đang ở bên ngoài, một đời anh danh của Tạ tổng sẽ bị hủy ngày hôm nay rồi.
Mà Tạ Hà vẫn đang cúi đầu, bả vai run nhè nhẹ.
Tim Tạ Cẩn như chiếc bình bị ném vỡ, đã dần trên đà tuyệt vọng: "Tiểu Hà, em đừng khóc, thật sự xin lỗi em.
Anh cả nói sai rồi, em cho anh một cơ hội hối lỗi sửa sai được không?"
Cuối cùng Tạ Hà cũng ngẩng đầu lên, đeo kính lại, trên mỗi không tự chủ được nở nụ cười: "Em nào có khóc, anh cả cũng thật là chuyện bé xé ra to mà.
Đây chỉ là một cái bình nước bình thường thôi, lúc đầu em muốn tự mình mua nhưng Hành Dữ lại cứ một phải hai phải muốn đưa cho em."
Anh vén mái tóc che khuất tầm mắt lên: "Chỉ là đột nhiên có chút tò mò, anh cả thật sự là "bá đạo tổng tài" sao?"
Tạ Cẩn ngơ ngác trước phản ứng ngoài dự đoán này của anh, sững người tại chỗ: "A?"
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Không phải bá đạo tổng tài, là tổng tài ngốc ngếch.
Tạ Hành Dữ (đếm thầm) "Trẻ nhỏ" x2
Sâm: Câu trên là "Không phải bá đạo tổng tài, là sa điêu tổng tài."
Sa điêu nghĩa đen là điêu khắc tượng cát, nhưng theo ngôn ngữ mạng thì là từ đồng âm với từ "ngu ngốc" bên tiếng Trung ớ.
Mà anh trai này cute quá há há há
Hết chương 7.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.