Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 73: Thần kinh thô




Những ngày kế tiếp, Tần Khai Dịch liền khoái trá sống cuộc sống của một con sâu gạo.
Thẩm Phi Tiếu không có ý định cưỡng bách hắn nữa. Vì thế Tần Khai Dịch mỗi ngày trừ ăn ra thì chính là ngủ, mặt đều tròn lên một vòng.
Từ góc độ nào đó mà nói, thần kinh Tần Khai Dịch thật sự đúng là cứng cỏi dị thường. Người bình thường gặp được chuyện này, dù không điên lên nhưng cảm xúc khẳng định cũng thất thường, nhưng Tần Khai Dịch thì …
“Ta muốn ăn cá, ăn thịt.” Chọt chọt đồ ăn hôm nay, người nào đó vô cùng bất mãn nói: “Sao toàn đồ chay không vậy.”
“…” Nam nhân vừa cầm đũa nghe vậy hơi ngừng lại, sau đó hơi gật gật đầu.
“Nếu có chút rượu thì tốt.” Được một tấc lại muốn tiến một thước chính là nói Tần Khai Dịch. Hắn thấy Thẩm Phi Tiếu hầu như vô điều kiện đáp ứng yêu cầu của mình, vội ho một tiếng tiếp tục mặt dày nói: “Phải trên trăm năm.”
“…” Thẩm Phi Tiếu chậm rãi ngẩng đầu, mặt không đổi sắc nhìn Tần Khai Dịch một cái, thậm chí có chút cảm giác không biết nói cái gì cho phải … Từ ngày hắn cường bách Tần Khai Dịch ăn điểm tâm đến nay, vốn ứng nên phản kháng kịch liệt, Tần Khai Dịch lại tỏ thái độ cam chịu, chấp nhận cuộc sống …
Đương nhiên, sự thật chứng minh Thẩm Phi Tiếu thật sự quá ngây thơ rồi, hắn vĩnh viễn không có khả năng biết. Phương pháp tự an ủi mình của Tần Khai Dịch chính là không ngừng lặp lại một câu: cuộc sống giống như một hồi bị cưỡng gian, nếu không phản kháng được thì cứ hưởng thụ nó đi.
Tần Khai Dịch tỏ vẻ, hắn chỉ còn lại 25% tiến độ trở về. Dựa theo quy luật mà nói, chỉ cần một cái nhiệm vụ nữa thôi là hắn có thể trở về. Nhưng hiện nay hệ thống không cho hắn có nhiệm vụ gì. Trải qua lần khủng bố bị Thẩm Phi Tiếu cường bách đó, lại không có biện pháp đào thoát. Chi bằng ăn được, ngủ được là tiên. Dù sao thân thể cũng là tiền vốn cách mạng … Về phần Thẩm Phi Tiếu cường bách hắn lần đó, Tần Khai Dịch đã đá nó vào chỗ sâu nhất trong óc, không hề có ý đồ muốn nhớ lại mà coi như là ác mộng quên đi.
“Sư huynh.” Nhìn Tần Khai Dịch vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi, Thẩm Phi Tiếu bất động thanh sắc nói: “Vết thương trên người ngươi sao rồi.”
“Ngươi muốn làm gì?” Nghe thế Tần Khai Dịch nháy mắt liền cảnh giác — Thẩm Phi Tiếu người này sẽ không muốn làm gì hắn nữa chứ?
“Chỉ là quan tâm ngươi chút thôi.” Buông đũa xuống, Thẩm Phi Tiếu nói: “Ta có ít thuốc mỡ, ngươi nhớ dùng.”
“Ân.” Tần Khai Dịch có lệ i a hai câu. Tuy hiện tại hắn không có rụt rè trước mặt Thẩm Phi Tiếu, nhưng sâu trong thâm tâm lại vô cùng sợ hãi.
Không biết bị người nhìn thấu biểu tình giống như cố gắng trấn định của mình, lại giống như tiểu thú run rẩy lo sợ lại nhe răng tỏ ra mình không yếu đuối. Trong mắt Thẩm Phi Tiếu ánh lên ý cười: “Yên tâm, hiện tại ta sẽ không chạm vào ngươi.” — Hắn làm thế chỉ là muốn đánh dấu quyền sỡ hữu thôi. Hiện tại như đã như chim trong ***g, sao ta lại cố ý tổn thương ngươi được.
“Cám ơn.” Chiếm được cam đoan từ Thẩm Phi Tiếu. Biểu tình Tần Khai Dịch cũng không khá hơn, hắn nhìn một bàn thức ăn phong phú nhưng lại không ăn ra được mùi vị gì.
Sau đó hai người liền trầm mặc xuống dưới. Không khí này làm Tần Khai Dịch thấy rất khó chịu, nhưng với Thẩm Phi Tiếu mà nói đây lại chính là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
Từ nhỏ đến lớn, lúc chưa gặp Úc Hoành, hắn rất ít có cơ hội ăn một bữa no đúng nghĩa. Cho nên thức ăn trong mắt hắn vô cùng trọng yếu.
Mà ở chỗ Úc Hoành được chiếu cố, tâm ma nhập thể lại làm hắn có một mục tiêu trọng yếu hơn.
Thẩm Phi Tiếu cầm đũa gắp một miếng thức ăn trước mặt, ánh mắt bình thản mà an tường … Chỉ cần hoàn thành mục tiêu này, hắn rốt cục có cơ hội sung sướng ngồi xuống nghiêm túc ăn một bữa ăn đúng nghĩa.
Vô luận là ai đều không thể từ thần sắc yên lặng trên mặt nam nhân trước mắt nhìn thấy dấu hiệu nhập ma. Tần Khai Dịch lén lút liếc nhìn Thẩm Phi Tiếu một cái, trong mắt cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc. Hắn biết tâm ma Thẩm Phi Tiếu có quan hệ rất lớn với hắn, là người trong cuộc nhưng hắn nghĩ mãi không ra vì cái gì Thẩm Phi Tiếu lại vì hắn mà nhập ma.
“Ta biết sư huynh rất nghi hoặc.” Không có quên rụng bất cứ biểu tình gì từ Tần Khai Dịch. Thẩm Phi Tiếu rất là an tĩnh cười cười: “Ta vì cái gì lại đối xử với ngươi thế a.”
“…” Tần Khai Dịch cúi thấp đầu, né tránh tiếp xúc với ánh mắt Thẩm Phi Tiếu.
“Không sao. Cho dù ta không giải thích, sẽ có một ngày sư huynh hiểu thôi.” Nhìn Tần Khai Dịch trốn tránh, Thẩm Phi Tiếu không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn ngừng ăn cơm, vươn tay cầm một lọn tóc Tần Khai Dịch: “Ta không vội.”
Tần Khai Dịch vì động tác này mà thân thể co rúm lại một chút.
“Sư huynh, có cần phải sợ ta như đến thế không.” Buông tay, Thẩm Phi Tiếu buồn cười nhìn Tần Khai Dịch: “Trước khi vết thương sư huynh lành lại, ta sẽ không làm gì ngươi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là sư huynh có dưỡng thương hay không thôi.”
“Ta no rồi.” Không muốn nói chuyện với Thẩm Phi Tiếu nữa, Tần Khai Dịch đột ngột đứng lên, đi đến bên giường.
“…” Thẩm Phi Tiếu cũng không nói gì. Hắn ăn hết thức ăn trên bàn, sau đó dọn đi, mang giỏ ra ngoài.
“Thẩm Phi Tiếu …” Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu đi, vội vàng mở miệng gọi hắn lại.
“Ân?” Thẩm Phi Tiếu quay đầu nhìn Tần Khai Dịch.
“… Sư phụ thế nào rồi?” Tần Khai Dịch nghẹn nửa ngày mới thốt ra, hắn mơ hồ nhớ Thanh Hư Tử hẳn là chuẩn bị độ kiếp.
“Sư phụ? Ông ta khỏe lắm.” Thẩm Phi Tiếu như có điều suy nghĩ nhìn Tần Khai Dịch một cái.
“A.” Khô cằn đáp lại, Tần Khai Dịch lại không biết nói cái gì nữa.
“Vậy ta đi trước.” Thẩm Phi Tiếu cầm giỏ đi ra ngoài, lưu lại một mình Tần Khai Dịch một người ngây ngốc nhìn chằm chằm vách tường ngẩn người. Kỳ thật nếu Thẩm Phi Tiếu không có mang tâm tư với hắn, không nhốt hắn ở đây … Hắn đối với Thẩm Phi Tiếu, vẫn rất có hảo cảm … Dù sao đây cũng là hài tử hắn tận mắt nhìn nó lớn a.
••
“Nha, ra rồi.” Thẩm Phi Tiếu vừa ra khỏi cửa, chợt nghe đến một âm thanh thanh thúy. Hắn không quay đầu lại, ngữ khí lạnh lùng: “Chuyện ta kêu ngươi làm, tra đến đâu rồi?”
“A, cái nữ nhân tên Đường Sa Uẩn kia?” Một nam tử mặc tử y chậm rì rì đi theo sau Thẩm Phi Tiếu, lời nói tràn ngập hương vị mê hoặc lòng người: “Chủ nhân, nàng chính là trời sinh ma thể. Hủy đi như vậy, có phải rất đáng tiếc hay không?”
“Sao?” Thẩm Phi Tiếu nghe vậy dừng lại, hắn quay người lại nhìn chồn tía hóa thành người đứng phía sau mình: “Ta giáo huấn ngươi còn chưa đủ?”
“Ha hả … Chủ nhân, ta chỉ là đùa một chút mà thôi.” Chồn tía giờ đây đã hóa thành một thanh niên tuấn mỹ, một thân tử y hoa lệ. Lúc nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu liền hiện lên một tia sợ hãi: “Không … Ý ta là nguyên liệu nấu ăn tốt như vậy, hủy đi có chút đáng tiếc.” — Tần Thạch hắn ăn không được, chẳng lẽ cái nữ nhân kêu Đường Sa Uẩn kia, hắn lại không nuốt được sao?
“Ngươi muốn?” Thẩm Phi Tiếu lộ ra biểu tình cười như không cười: “Cũng được, chỉ cần ngươi tra ra thứ ta muốn. Nữ nhân kia, tùy ngươi xử trí.”
“Thật sự?” Mắt Cà Tím ánh lên tia sáng.
“Tất nhiên là thật.” Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói.
“Thật tốt quá!!!” Cà Tím nghe thấy Thẩm Phi Tiếu hứa hẹn, cao hứng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn biến hóa đã hao hết đại bộ phận năng lượng, có trời sinh ma thể bổ sung, công lực càng có thể tiến thêm một bậc.
“Ngươi vào mộng cảnh của hắn thấy được những gì?” Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Thẩm Phi Tiếu hỏi.
“A?” Nghe Thẩm Phi Tiếu hỏi, Cà Tím sửng sốt một chút. Sau một lát, Cà Tím mới cau mày nói: “Ta ở trong mộng hắn … thấy một ít đồ vật chưa từng thấy qua bao giờ …”
“Có ý gì?” Nghe Cà Tím nói không tỉ mỉ, Thẩm Phi Tiếu cũng nhíu mày.
“Hình dung không được.” Cà Tím buồn rầu gãi đầu: “Ta chưa từng thấy qua những đồ vật kỳ quái như vậy. Hộp sắt gắn bốn bánh biết chạy, còn có khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ còn có …”
“Được rồi.” Đánh gãy lời nói của Cà Tím, ánh mắt Thẩm Phi Tiếu dần dần tối sầm lại, không biết nghĩ tới điều gì: “Bên Đường Sa Uẩn thì sao?”
“Nàng a.” Cà Tím hoàn toàn thất vọng: “Lúc Tử Dương Bội đưa nàng tới, nàng cũng sắp điên rồi. Ta không dám mạnh mẽ tiến vào mộng cảnh của nàng, ta sợ tiến vào nàng liền triệt để điên luôn.”
“… An bài để nàng cùng Tần Thạch gặp mặt.” Thẩm Phi Tiếu nhìn lướt qua cái giỏ mình đang cầm, nhẹ giọng nói: “Ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ.”
“Vâng.” Cà Tím từ trong ánh mắt Thẩm Phi Tiếu chiếm được đáp án — cái kêu Đường Sa Uẩn kia, nhất định là của hắn.
Bên này Thẩm Phi Tiếu vừa nói xong, bên kia Tần Khai Dịch lại bắt đầu giống hòn vọng phu ngây người nhìn ra cửa sổ.
Trong thế giới cũ, dù hắn là trạch nam, nhưng thời hiện đại, chỉ cần máy tính, điện thoại là đủ để chống đỡ. Có internet giải trí, ăn cơm cũng không cần lo, kêu giao hàng tận nhà là được. Nhưng đến thế giời này … đừng nói tới máy tính, điện thoại, mà ngay cả tiểu ca giao hàng mỗi ngày cũng bị Thẩm Phi Tiếu thay thế đến chỗ hắn đưa cơm cũng đủ để Tần Khai Dịch không chịu nổi.
Lúc bế quan tu luyện thì không cảm giác được. Giờ tu vi bị phong ấn, cả người Tần Khai Dịch đều cực kỳ khó chịu. Hắn chán nản nằm trên giường, bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đang ảo tưởng nếu hắn là nhân vật chính sẽ đem Thẩm Phi Tiếu như thế nào… thế nào …
“Rất ác độc, rất ác độc.” Chôn đầu vào gối, Tần Khai Dịch giống như con đà điểu, miệng nhỏ giọng thì thào: “Thẩm Phi Tiếu, ngươi đây là muốn ta nghẹn chết sao … Móa, cái tiểu hài tử đáng yêu kia đâu mất tiêu rồi. Cái gì mà hệ dưỡng thành, cái gì mà hệ thống cao nhân, cái gì mà đồng hương gặp nhau liền nhãn lệ uông uông. Dựa theo tiểu thuyết đã biết chân tướng, hắn sẽ không nên mang ơn ta sao, nhận ta làm cha sao … Được rồi, cho dù ngươi không cảm tạ ta, không nhìn nhận ta cũng được … Ô ô ô ô.” Đã muốn bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Tần Khai Dịch dần dần buồn ngủ nheo mắt lại … Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ đi.
Kỳ thật có đôi khi, thần kinh thô thật là một cái kỹ năng vô địch, Tần Khai Dịch chép miệng một cái, nhỏ giọng khò khè.
|Tà Mị| Chương 74

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.