Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 61:




Khủng hoảng ban đầu dịu đi, Tần Khai Dịch tỉnh táo lại. Hắn biết mình thấy cảnh Đường Sa Uẩn bị tra tấn kia có phản ứng quá lớn. Nhưng đều là xuyên qua giả, cái loại cảm giác thỏ chết hồ bi này trong lúc nhất thời làm hắn đánh mất lý trí.
Nhưng sau khi trấn định lại, Tần Khai Dịch không thể không lo lắng tương lai phía trước. Hắn rất muốn tránh xa Tử Dương Bội, nhưng có cổ trùng trong bụng làm hắn không thể thoát khỏi Tử Dương Bội khống chế. Hơn nữa những tình tiết vở kịch sắp xảy ra cũng làm Tần Khai Dịch không thể nào ngừng lo lắng. Nhưng hiện tại hệ thống còn không có thông báo nhiệm vụ gì, Tần Khai Dịch nghĩ không biết có thể xuất hiện cái chuyển cơ nào hay không.
Hiện tại, việc cấp bách chính là tăng thực lực mình lên. Sau ngày hôm đó, Tần Khai Dịch liền ngoan ngoãn núp trong phòng, không dám đi đâu. Mỗi ngày làm tổ trong phòng tu luyện. Dù sao hiện tại hắn đã kết đan, có ăn hay không ăn cũng không sao. Hơn nữa nếu cứ loi nhoi bên ngoài, không biết chừng lại nhìn thấy cái gì đó không nên nhìn …
Tuy hắn rất đồng tình với Đường Sa Uẩn, nhưng vừa nghĩ tới lúc trước chính muội tử nhìn như yếu đuối này lại không chút do dự tính kế hại đội ngũ tiến nhập Kiếm Lâm dẫn đến toàn diệt. Tia đồng tình kia liền biến mất vô tung vô ảnh.
Thế giới này quá nguy hiểm so với thế giới cũ. Không cẩn thận một cái liền ngã vào vực sâu vạn trượng. Tần Khai Dịch còn không có ý nghĩ hy sinh vì người khác, cho nên chỉ có thể yên lặng nói xin lỗi Đường Sa Uẩn.
Sau đó, hắn bắt đầu bế quan tu luyện.
••
“Cái gì? Tần nhi bị người đoạt xá?” Mới vừa xuất quan, sắc mặt Thanh Hư Tử khó coi cực điểm. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu đứng cung kính phía trước, không thể tin được nói: “Phi Tiếu, ngươi cũng nhìn thấy?”
“Đúng thế.” Thẩm Phi Tiếu nhìn thoáng qua Liễu Linh Nhi còn đang khóc sướt mướt: “Việc này có rất nhiều đồng môn đều tận mắt nhìn thấy. Sư phụ, người đừng quá mức bi thương.”
“…” Nghe đến câu này, Thanh Hư Tử nháy mắt như già đi mười tuổi. Hắn ho khan vài tiếng, trong lòng đột nhiên dấy lên căm giận ngút trời. Đoạt xá là chuyện cấm kỵ ở Tu Chân Giới, mà nếu có người thành công đoạt xá xuất hiện, chắc chắn sẽ bị Tu Chân Giới đuổi giết không ngừng không ngớt.
Thanh Hư Tử không biết nghĩ tới điều gì, ngữ khí lập tức lạnh xuống: “Ngươi biết người đoạt xá ở phái nào không?”
“Hình như là người Liên Hoa giáo.” Thẩm Phi Tiếu cung kính trả lời Thanh Hư Tử.
“Liên Hoa giáo?” Cái ma giáo này rất nổi tiếng trong Tu Chân Giới về cổ độc cùng bùa chú. Thanh Hư Tử tuy chưa từng tiếp xúc với bọn họ nhưng cũng biết cho dù phẫn nộ tới cực điểm cũng không có khả năng đặt toàn bộ môn phái vào hiểm địa. Hắn hít một hơi sâu, cố gắng kiềm nén tức giận cùng bi thương trong lòng, mới quay đầu nói với Thẩm Phi Tiếu: “Phi Tiếu, nghe nói ngươi kết đan?”
“Vâng.” Nhìn Thanh Hư Tử cố nén tức giận, trong mắt Thẩm Phi Tiếu xẹt qua một tia hiểu rõ.
“Tuy ngươi thiên tư ưu việt, nhưng cũng không thể tham nhiều a. Tu chân quan trọng nhất là căn cơ, nếu giai đoạn trước tốc độ quá nhanh, hậu kỳ sẽ rất khó *** tiến.” Từ góc độ nào đó mà nói, Thanh Hư Tử thật đúng là người tốt. Hắn rất quan tâm đệ tử mình, cho tới bây giờ đều dốc hết toàn lực hy vọng thấy đệ tử mình tiến bộ.
Mà không thể không nói, một lão nhân như thế đối với Thẩm Phi Tiếu trong tiểu thuyết rất có sức ảnh hưởng. Vì trong tiểu thuyết, Thanh Hư Tử mới chính là phần ôn nhu đầu tiên mà hắn tiếp xúc. Cũng chính vì thế nên trong tương lai Thẩm Phi Tiếu mới để bụng Linh Sơn phái như vậy. Nhưng hiện giờ …
“Vâng.” Thẩm Phi Tiếu bất động thanh sắc đáp lại, nhưng lại không có phát biểu bất luận cái gì. Ai có thể nghĩ đến hắn tiến bộ nhanh như vậy nguyên nhân dĩ nhiên là do tâm ma quấy phá? Khóe miệng Thẩm Phi Tiếu gợi lên một độ cung xinh đẹp, hắn đối với mục tiêu của mình rất rõ ràng.
“Sư phụ, mấy ngày trước Thủy Hoa Liên Quỳnh có gửi thiệp mời đến.” Liễu Linh Nhi đứng bên cạnh Thẩm Phi Tiếu mở miệng: “Khai Dương Tụ lần này không biết sư phụ định làm thế nào?”
Thanh Hư Tử vốn đã sớm quyết định chọn người đi Khai Dương Tụ — đương nhiên là đệ tử cưng của hắn Tần Thạch. Nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện chuyện này. Thanh Hư Tử nghe vậy trong mắt lại lộ ra một tia bi thiết, ngẫm lại trong đầu sau đó mới nói: “Phi Tiếu thay thế Đại sư huynh của ngươi đi thôi.”
“Vâng.” Thẩm Phi Tiếu vẫn tiếc tự như kim, chẳng qua trên mặt lại mang lên ý cười.
Khai Dương Tụ là đại hội đoạt bảo do Thủy Hoa Liên Quỳnh cứ hơn trăm năm tổ chức một lần. Quy tắc rất đơn giản, một đối một, ai đi đến cuối cùng là có thể đạt được bảo vật mà Thủy Hoa Liên Quỳnh chuẩn bị từ trước.
Đương nhiên, vì công bằng Thủy Hoa Liên Quỳnh sẽ bày ra một trận pháp. Trận pháp này sẽ áp chế tu vi người dự thi xuống dươi Kết Đan Kỳ, cứ như vậy trận đấu sẽ không phải so tu vi, mà là kỹ xảo đối chiến.
“Đi thôi, đi thôi. Con cháu đều có phúc của con cháu.” Thanh Hư Tử khoát tay áo: “Lo tu luyện cho tốt đi, có gì không hiểu cứ đến hỏi ta. Dược điện sẽ cung cấp đầy đủ linh dược.”
Sau đó, Thẩm Phi Tiếu cùng Liễu Linh Nhi lui ra ngoài, để lại một người Thanh Hư Tử.
“… Tần nhi.” Tại nơi không có ai, bi thương trong lòng rốt cục bạo phát ra. Thanh Hư Tử như sắp lão lệ tung hoành, dù ông còn có thái độ hoài nghi chân tướng sự thật nhưng ba cây thành núi. Các đệ tử dùng thái độ kiên quyết nói cho ông biết, Tần Thạch đã bị đoạt xá. Thanh Hư Tử không có mặt ngay lúc đó nên không thể đoán được tình hình Tần Thạch ở đó.
“Sư phụ nhất định sẽ báo thù cho ngươi, nhất định sẽ tự mình …” Thanh Hư Tử nhắm mắt lại, nghiến từng chữ từng chữ: “Giết … ma … tu.”
Ra ngoài, Thẩm Phi Tiếu đuổi Liễu Linh Nhi đi. Sau đó một mình bay đến hậu sơn Linh Sơn phái. Ở đó, hắn đã hẹn gặp một người …
“Có chuyện gì?” Đứng ở hậu sơn, Tử Dương Bội bực bội. Giờ cứ thấy Thẩm Phi Tiếu, tâm tình liền thấy khó chịu.
“Để Tần Thạch tham gia Khai Dương Tụ.” Thẩm Phi Tiếu không nói nhảm nhiều, đi thẳng vào vấn đề.
“Ân?” Tử Dương Bội nhướng mày: “Ngươi biết?”
“Nghe giọng điệu ngươi, ngươi so với ta còn biết rõ hơn?” Thẩm Phi Tiếu cười như không cười: “Vở kịch hay không?”
“Cũng không tệ lắm.” Tử Dương Bội mặt không đỏ tim không đập nhanh. Hắn vốn không muốn nói nhiều với Thẩm Phi Tiếu, dựa vào cái gì phải cho hắn biết.
“Ta vì cái gì phải cử hắn đi Khai Dương Tụ?” Tử Dương Bội nói: “Hắn chính là trời sinh ma thể, đi tham gia trận đấu này, ngươi không sợ hắn gặp chuyện không may?”
“Không sợ.” Thẩm Phi Tiếu không giống như đang nói giỡn: “Trong vòng bảy năm, ta sẽ kết thành nguyên anh.”
“… Ngươi không phải đang nói giỡn?” Sắc mặt Tử Dương Bội lập tức lạnh xuống. Muốn trong vòng bảy năm kết anh, Thẩm Phi Tiếu này chẳng lẽ cho rằng nguyên anh là hàng rau cải ven đường sao? Ở Tu Chân Giới, thiên tư dù có ngàn năm có một, như muốn kết anh quả thực chính là người si nói mộng!
“Có phải nói giỡn hay không, ngươi cứ chờ đi.” Thẩm Phi Tiếu thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi đáp ứng để hắn đến là được.”
“Ta có lợi gì?” Tử Dương Bội khinh thường nhìn Thẩm Phi Tiếu, hắn cũng không tin Thẩm Phi Tiếu còn có thứ đánh động đến hắn.
“Ta giúp đệ đệ ngươi lấy thần cổ ra, điều kiện này thế nào?” Thẩm Phi Tiếu nhìn Tử Dương Bội: “Lấy thần cổ trong người đệ đệ ngươi ra, rồi đưa Đường Sa Uẩn tặng cho ta luôn.”
“Ngươi có thể lấy thần cổ?” Tử Dương Bội không thể tin được thốt lên.
“Đương nhiên.” Thẩm Phi Tiếu nói đến đây, mở bàn tay ra trước mặt Tử Dương Bội, lộ ra một thứ như kén tằm, chẳng qua nó lại ẩn ẩn phát ra ánh sáng màu đỏ sậm.
“Thiên La Tâm.” Tử Dương Bội nhìn đến thứ này, hô hấp liền dừng lại. Hắn khiếp sợ nhìn Thẩm Phi Tiếu: “Sao ngươi lại có vật này?”
“Cái này không cần ngươi quan tâm.” Thẩm Phi Tiếu thu hồi vật kia: “Giao dịch này, ngươi làm hay không làm.”
“Vì sao không làm?” Tuy không chút do dự đáp ứng, nhưng Tử Dương Bội không hiểu sao trong lòng rất không thoải mái. Hắn nói: “Nếu lần này ngươi lại dám gạt ta. Tuy ta không thể thương tổn ngươi, nhưng không có nghĩa người khác không thể.”
“Đương nhiên.” Thẩm Phi Tiếu lần này cũng không tính gạt Tử Dương Bội. Hơn nữa, Thiên La Tâm không có tác dụng nhiều với hắn.
“A … Ta còn có một điều kiện.” Thẩm Phi Tiếu lúc này như nhớ ra cái gì đó, nói: “Ngươi đưa mẫu trùng khống chể cổ trùng trong người Tần Thạch cho ta.”
“Ân?” Tử Dương Bội không có trực tiếp đáp ứng.
“Ngươi sẽ không có hứng thú với sư huynh ta đi.” Thẩm Phi Tiếu như có điều suy nghĩ nhìn Tử Dương Bội: “Chẳng lẽ là ngươi luyến tiếc?”
“Nực cười.” Tử Dương Bội nói thế, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ: “Đến lúc Khai Dương Tụ rồi nói sau.”
“Được.” Thẩm Phi Tiếu không có nói thêm nữa. Từ thái độ của Tử Dương Bội, hắn như đã phát hiện ra cái gì … Sư huynh thân mến, ngươi đúng là có mị lực a, còn rất lớn a, còn có thể làm cho lão quái vật mềm lòng …
“Thẩm Phi Tiếu, nếu ngươi chiếm được Tần Thạch, ngươi định làm gì?” Biết rõ câu trả lời sẽ làm mình khó chịu, nhưng Tử Dương Bội vẫn hỏi.
“Chiếm được hắn?” Thẩm Phi Tiếu cười tủm tỉm nhìn Tử Dương Bội: “Đương nhiên là – hảo hảo yêu thương. Tử Dương huynh, sắc mặt của ngươi nhìn không tốt lắm a.”
“… Ta rất khỏe.” Tử Dương Bội phun ra vài từ.
“Thân thể không tốt thì nên nghỉ ngơi đi. Dù sao cũng là lão nhân mấy trăm tuổi, thể yếu nhiều bệnh a.” Thẩm Phi Tiếu rất là ‘quan tâm’ Tử Dương Bội nói: “Ta đi trước, Tử Dương huynh bảo trọng.”
Nói xong, Thẩm Phi Tiếu liền đi mất.
Tử Dương Bội nhìn bóng dáng Thẩm Phi Tiếu rời đi. Hắn lần đầu tiên muốn hỏi cái thứ gọi là vận mệnh đó, có tồn tại hay không. Hắn không tin số mệnh, nhưng sau khi nhìn Thẩm Phi Tiếu có được vô số kỳ ngộ, không thể không cảm thán – mệnh Thẩm Phi Tiếu thật sự quá tốt. Thậm chí có cảm giác mao cốt tủng nhiên, thật giống như vận mệnh như bị cái gì đó vặn vẹo, quy luật thiên địa bị lệch khỏi quỹ đạo.
“Tần Thạch, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.” Tử Dương Bội thở dài một hơi. Nếu không phải lúc trước hắn lập linh hồn khế ước với Tần Thạch không thể mà tổn thương đến Thẩm Phi Tiếu, thì hắn đâu có bị vây ở thế bị động như bây giờ … Giống như cầm một tảng đá hung hăng đập vào chân mình, tự tay nuôi một con ác lang trưởng thành.
|Tà Mị| Chương 62

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.