Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Chương 49: Phân biệt




Có lẽ cảm thấy hành hạ đủ rồi, hệ thống đại thần rốt cục có lương tâm mở một cánh cửa nhỏ cho bạn học Tần Khai Dịch chui qua. Men theo bờ sông hơn ngày rưỡi, cuối cùng Tần Khai Dịch cũng tìm thấy Tố Lưu Ly đang chơi bên bờ sông.
Nhìn nữ hài tử tóc cột hai bên chơi đằng xa, tảng đá trong lòng Tần Khai Dịch cũng buông xuống.
Tố Lưu Ly mặc dù là đại nữ nhi cốc chủ Thần Y Cốc, nhưng cũng là hòn ngọc quý trong tay cốc chủ. Nguyên nhân à, thật sự rất là đơn giản … bởi vì cốc chủ có sáu nhi tử, chỉ có hai nữ nhi, mà nữ nhi thứ hai … còn trong bụng lão bà nhà hắn.
Từ nhỏ đã được xem như bảo bối mà nuôi lớn nhưng Tố Lưu Ly không có tính ngang ngược như Đường Sa Uẩn cùng Liễu Linh Nhi. Là một trong những nữ nhân trong đời Thẩm Phi Tiếu, nàng tất nhiên cũng có một mặt phong tình mà người khác không có.
Bất quá tương lai cho dù có phong tình vạn chủng, dẫn nhân chú mục đến cỡ nào … Hiện tại Tố Lưu Ly cũng chỉ là một tiểu hài tử mười tuổi mà thôi …
Chưa từng rời Thần Y Cốc, cũng chưa từng nhìn thấy người lạ khiến cho Tố Lưu Ly hầu như không có tâm đề phòng người. Nhìn thấy Tần Khai Dịch cõng Thẩm Phi Tiếu đi đến chỗ nàng, liền thí điên thí điên chạy tới.
“Ngươi là ai? Ngươi sao lại đến nơi này?” Giọng nói thiếu nữ trong vắt, mái tóc cũng rất đáng yêu, toàn thân phát ra khí tức loli thanh thuần. Nhưng hiện tại Tần Khai Dịch căn bản không có tâm tình đi thưởng thức, hắn trực tiếp nói với Tố Lưu Ly: “Mau dẫn ta đi gặp phụ thân ngươi, ta có chuyện trọng yếu muốn nói với hắn.”
“Ngươi biết phụ thân ta?” Tố Lưu Ly suy nghĩ, nhìn người đeo mặt nạ đứng trước mặt mình: “Ta vì cái gì phải tin ngươi! Ngươi có biết ta là ai sao?”
“Ngươi là Tố Lưu Ly, cha ngươi là Úc Hoành, mẹ ngươi là Tố Tử Á. Ngươi có sáu ca ca … ngươi sắp có một muội muội.” Nói một tràng, Tần Khai Dịch ráng kiên nhẫn nói: “Mau dẫn ta đi tìm phụ thân ngươi, nếu chậm liền xảy ra chuyện lớn.”
“Ngươi thật sự biết phụ thân ta?” Nghe Tần Khai Dịch nói ra chuyện nhà mình, Tố Lưu Ly hơi chút buông lỏng phòng bị. Nàng tò mò nhìn thoáng qua Thẩm Phi Tiếu trên lưng Tần Khai Dịch: “Hắn làm sao vậy?”
“Hắn sinh bệnh. Ngươi không mang ta đi tìm phụ thân ngươi, hắn sẽ chết.” Tần Khai Dịch cố ý đem sự tình nói nghiêm trọng lên.
“A?” Tiểu cô nương vừa nghe, tức thì há to miệng, nói: “Vậy ngươi mau đi theo ta!”
Cốc chủ Thần Y Cốc Úc Hoành quy ẩn vào hai mươi năm trước. Vì nơi ở thập phần xa xôi, nên hầu hết không người nào biết cốc chủ Thần Y Cốc danh chấn Cửu Châu đã đi đâu. Mà mới mười tuổi Tố Lưu Ly cũng không rõ cha nàng đã không hề muốn chữa trị cho người khác, nên mới bớt đỡ bớt phiền phức cho Tần Khai Dịch.
“Phụ thân, phụ thân.” Từ đằng xa, Tố Lưu Ly liền lớn tiếng kêu phụ thân mình. Nàng sôi nổi đi đằng trước, gõ cửa dùng trúc chế thành.
Chỉ chốc lát sau, cánh cửa bằng trúc *** xảo được mở ra. Bên trong một nam tử mặc lục y thấy Tần Khai Dịch lưng cõng Thẩm Phi Tiếu cũng không lộ ra thần sắc kinh ngạc, dường như đã sớm biết bọn họ tồn tại.
“Lưu Ly, con lại một mình ra bờ sông chơi.” Giọng nam tử ôn nhu khác với Thẩm Phi Tiếu lạnh lùng cùng Tử Dương Bội mị hoặc. Trên người Úc Hoành càng nhiều là khí chất nho nhã của người thầy thuốc, hắn vươn tay sờ sờ đầu Tố Lưu Ly: “Nhanh đi tìm nương con đi, phụ thân có việc cần làm.”
“Phụ thân, trưa nay con muốn ăn vịt quay.” Tố Lưu Ly làm nũng, không chút nào để ý đến lời trách cứ của Úc Hoành. Nàng biết phụ thân mình còn mềm lòng hơn cả mẫu thân nữa.
“Đi.” Vỗ vỗ nữ nhi, Úc Hoành thần tình sủng nịch: “Lưu Ly muốn ăn cái gì thì ăn đấy, nhanh đi đi.”
“Vâng.” Được dỗ dành, Tố Lưu Ly nhìn Tần Khai Dịch một cái liền xoay người ly khai. Nhìn thì như vậy, nhưng vẫn rất tò mò đối với người lạ tự nhiên xuất hiện.
“Ngươi vì sao mà đến.” Thấy Tố Lưu Ly đi rồi, sắc mặt Úc Hoành liền trầm xuống, hoàn toàn không có ôn nhu như vừa rồi, ánh mắt cũng lạnh lùng: “Ta đã không chữa trị cho người khác rất nhiều năm.”
“Cho dù là đệ tử Tiết Hiền cũng không?” Tần Khai Dịch nói thẳng, hắn đã không còn nhớ rõ chi tiết Úc Hoành chữa trị cho Thẩm Phi Tiếu. Nhưng còn nhớ mang máng Úc Hoành là vì Tiết Hiền nên mới ra tay. Hiện tại lại không có nhiều thời gian để hắn do dự, biện pháp tốt nhất chính là lôi Tiết Hiền ra.
“Mặt nạ trên mặt ngươi từ đâu mà đến?” Nghe hai chữ Tiết Hiền, thần sắc lạnh lùng của Úc Hoành lúc này mới cẩn thận đánh giá Tần Khai Dịch. Trong lúc nghiêm túc quan sát thấy mặt nạ trên mặt, biểu tình càng thêm mất tự nhiên.
“Là Tiết Hiền để lại cho ta.” Tần Khai Dịch không hề gì mà nói dối: “Đứa nhỏ trên lưng ta là truyền nhân Tiết Hiền.”
“Cái gì?” Úc Hoành nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc: “Truyền nhân Tiết Hiền? Làm sao có thể!”
“Vì cái gì không có khả năng.” Tần Khai Dịch nói: ” Hắn đã tu luyện |Sơn Vân Tiểu Ký| đến tầng thứ ba. Nếu ngươi không tin thì tự mình kiểm tra đi.”
“…” Úc Hoành nghe thế, không chút do dự, hắn trực tiếp vươn tay nắm lấy tay Thẩm Phi Tiếu, hình như là đang vì Thẩm Phi Tiếu bắt mạch.
Hồi lâu, sắc mặt rối rắm không thôi mới dần dần khôi phục bình tĩnh, Úc Hoành thở dài chăm chú nhìn Tần Khai Dịch một cái: “Mang hắn đến phòng ta.”
Tần Khai Dịch lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Nếu Úc Hoành đã nói như vậy, khẳng định mạng nhỏ Thẩm Phi Tiếu đã giữ được.
Vào phòng, Tần Khai Dịch phát hiện chỗ Úc Hoành ở thật đúng là đơn sơ. Ngoài một chiếc giường, một cái bàn thì cái gì cũng không có, ngay cả ghế cũng chỉ có một cái. Úc Hoành không để ý đến Tần Khai Dịch, trực tiếp ôm lấy Thẩm Phi Tiếu thả xuống giường gỗ.
Sau đó bắt đầu nghiêm túc kiểm tra thân thể Thẩm Phi Tiếu.
Thừa dịp này, Tần Khai Dịch thật cẩn thận kêu Viêm Cốt vài tiếng, lại phát hiện hắn lại không thấy bóng dáng … A, hắn nên biết mỗi lúc đến thời khắc mấu chốt Viêm Cốt sẽ trốn đi!
“… Tại sao có thể như vậy?” Hiển nhiên là phát hiện ra vấn đề gì, mày Úc Hoành nhíu lại: “Hắn luyện Sơn Vân Tiểu Ký đã bao lâu?”
“Gần một năm đi.” Bấm đốt ngón tay đếm đếm, Tần Khai Dịch hồi đáp.
“Trước đó một năm, hắn có tu vi gì?” Mày Úc Hoành càng nhăn chặt hơn.
“… Trước đó … hắn … còn không có tu luyện.” Tần Khai Dịch không hiểu sao cảm thấy có chút xấu hổ.
“Cái gì?!” Như nghe đến chuyện bất khả tư nghị, Úc Hoành kinh ngạc tới cực điểm: “Ngươi xác định hắn chỉ mất một năm liền tới ích cốc?”
“… Hẳn là vậy.” Tần Khai Dịch yếu ớt lên tiếng.
“Hắn đây là đang muốn tìm chết.” Trực tiếp ngắt lời, ánh mắt Úc Hoành không tốt nhìn thoáng qua Tần Khai Dịch: “Ngươi là người dạy hắn đi, thấy tốc độ như vậy ngươi lại không hề phát hiện hắn khác thường sao?”
“… Cái gì khác thường.” Tần Khai Dịch trợn tròn mắt, hắn vẫn luôn cho rằng tốc độ nghịch thiên này là bởi vì Thẩm Phi Tiếu chính là nhân vật chính a!
“Tâm ma nhập thể.” Úc Hoành lãnh đạm nói: “Xem ra, ngươi cũng biết chuyện hắn luyện Sơn Vân Tiểu Ký, sao ngươi không luyện?”
“Không phải đồ của ta, ta luyện làm gì.” Rốt cục hiểu được ý Úc Hoành, Tần Khai Dịch nổi giận – cái tên Úc Hoành này lại cho là hắn cố ý đưa Sơn Vân Tiểu Ký cho Thẩm Phi Tiếu luyện để hắn tâm ma nhập thể!
“Ta muốn hại chết hắn thì còn ngàn dặm xa xôi tới tìm ngươi sao!” Tuy chân tướng không phải vậy, nhưng Tần Khai Dịch hợp tình hợp lý nói: “Ta cũng không phải thầy thuốc, cũng không thể trường kỳ đi theo hắn, làm sao biết hắn rốt cuộc xảy ra vấn đề gì!”
“Thật không. Vậy ta nói cho ngươi biết, ta không cứu được hắn.” Úc Hoành trực tiếp lạnh lùng nói: “Mời về.”
Tần Khai Dịch bị lời Úc Hoành nói làm xém chút nữa hộc máu. Hắn nhẫn nhịn, nghiêm túc nói: “Thật sự cứu không được? Nếu hắn chết, vậy Sơn Vân Tiểu Ký liền thất truyền. Ngươi tự suy nghĩ cho tốt đi.”
“Ngươi là đang uy hiếp ta?” Nghe có liên quan đến Tiết Hiền, Úc Hoành lạnh giọng hỏi lại.
“Aiz.” Tần Khai Dịch thở dài, hắn phát hiện nếu cứ mãi như vậy cũng không có kết quả gì tốt. Vì thế đành phải mềm giọng nói: “Ta không phải cố ý hại hắn, cho hắn Sơn Vân Tiểu Ký cũng không ngờ lại xuất hiện lối rẽ. Ta không thể thường xuyên bên cạnh hắn, đợi lúc phát hiện ra … mới biết đã chậm.”
Úc Hoành hiển nhiên là người ăn mềm không ăn cứng. Nghe Tần Khai Dịch chịu thua giải thích, trầm mặc một hồi mới nói: “Trong lúc này xảy ra chuyện gì – Ta đang nói đến chuyện làm tâm tình người đại biến.”
Tần Khai Dịch nghĩ nghĩ mới nói: “… Có đoạn thời gian, hắn cho rằng ta chết.”
“Thì ra là thế.” Úc Hoành vững giọng: “Nóng lòng cầu thành, tâm ma nhập thể, tâm bệnh chỉ có thể dùng tâm dược. Ta có thể chữa trị thân thể hắn nhưng lại không cứu được tâm của hắn.”
“Vậy phải làm thế nào?” Tần Khai Dịch ngớ người.
“Ai làm hắn sinh tâm bệnh, thì tự biết nên làm như thế nào.” Úc Hoành như có điều suy nghĩ nhìn Tần Khai Dịch.
“… Nhưng ta phải đi.” Tần Khai Dịch khó khăn nói – hắn biết Thẩm Phi Tiếu sẽ ở lại trong Thần Y Cốc ít nhất sáu năm. Trong sáu năm này, hắn còn có rất nhiều chuyện cần phải làm … không thể cứ ở bên người Thẩm Phi Tiếu được.
“…” Úc Hoành thở dài một hơi: “Tùy ngươi.”
“…” Tần Khai Dịch cắn chặt răng, vẫn là đưa thiên trúc tử cho Úc Hoành: “Chuyện duy nhất ta có thể làm … chính là cái này. Đừng nói cho hắn biết chuyện ta đến đây. Nếu hắn hỏi đến, cứ nói hắn gặp ác mộng đi. Ta biết ngươi có quan hệ với Tiết Hiền … Đứa bé này tên Thẩm Phi Tiếu, là truyền nhân duy nhất của Tiết Hiền … Nếu có thể … xin ngươi trợ giúp hắn hóa giải tâm ma đi.”
“Ta biết.” Ánh mắt Úc Hoành lãnh đạm: “Mời đi.”
Tần Khai Dịch cũng không thèm để ý vị thần y trước mắt rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Hiện tại cái hắn lo nhất chính là Thẩm Phi Tiếu … Tuy hắn không biết tâm ma nhập thể rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào nhưng từ biểu tình Úc Hoành cũng biết được một phần.
“Thực xin lỗi.” Đây là câu nói sau cùng Tần Khai Dịch nói với Thẩm Phi Tiếu. Nói xong, hắn liền nhanh chóng rời đi. Vì thế xem nhẹ đôi tay Thẩm Phi Tiếu đang nắm chặt khăn trải giường.
“Tỉnh rồi thì mở mắt ra đi.” Thấy Tần Khai Dịch đóng cửa lại, Úc Hoành nhẹ giọng nói: “Nếu là truyền nhân Tiết Hiền, cũng đừng yếu đuối như vậy.”
Thẩm Phi Tiếu chậm rãi mở mắt ra, đôi đồng tử kia như bầu trời tím rịm. Hắn hơi hơi hé miệng, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhưng lại không thể xem nhẹ oán hận cùng tuyệt vọng bên trong: “Ngươi đã nói … sẽ không đi.”
Nhưng ngươi vẫn đi – chỉ trách ta không đủ mạnh, không đủ mạnh!!! Không thể dùng lực lượng của chính mình lưu ngươi lại!
|Tà Mị| Chương 50

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.