Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chương 5: Muốn đến thì đến muốn đi thì đi




Edit: Shion
Tư Hạo Lam rất lâu không được ngủ ngon đến vậy. Dường như y nằm mơ, cảnh trong mơ bay bay không rõ ràng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Từ lúc y đi theo con đường ma tu gần như vô duyên với mộng đẹp, không nghĩ tới sau khi xuyên qua còn có thể an ổn đánh một giấc.
…. Hình như có cái gì đó không đúng.
Tư Hạo Lam choàng mở mắt, nhắc tới xuyên qua y lại nghĩ đến tên họ Kha thiếu đánh kia, vừa nghĩ mộng đẹp liền bị phá cho tan tác khiến y bừng tỉnh.
Y phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng, trong phòng rất tối, ánh sáng xuyên qua từ khe hở rèm cửa cho thấy hiện tại trời đã sáng.
Chỉ có một chiếc giường, trên giường chỉ có Tư Hạo Lam.
Y không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm. Không có pháp lực khiến giác quan của y trì độn đi rất nhiều, đêm qua thế mà lại bị trà chuốc ngủ.
Nhưng mà ngủ thật sự rất thoải mái.
Tư Hạo Lam nhổm dậy, duỗi thắt lưng, nhìn quanh bốn phía. Trong phòng chỉ có một mình y, từ cách bài trí đồ đạc có thể thấy được nơi này rõ ràng không có chủ đại khái là một gian phòng dành cho khách. Căn phòng rất dễ chịu, nhiệt độ điều chỉnh vừa phải.
Họ Kha kia không mang y vào phòng riêng coi như hắn thức thời. Tư Hạo Lam vén chăn mỏng trên người chuẩn bị đứng dậy đột nhiên phát hiện hai chân không thể động đậy. Y xốc chăn sang một bên mới biết mình đang bị trói.
Cặp dây xích khóa lấy hai chân y, kéo dài xuống dưới giường, một đầu khác cố định tại chân giường. Ngay chỗ bị trói bởi cặp xiềng xích tà môn có hai vòng màu đen làm bằng da, trên da còn đính thêm ít kim loại, quấn quanh mắt cá chân Tư Hạo Lam. Da y vốn rất trắng, dưới lớp da màu đen càng thêm nổi bật. Mắt cá chân tinh xảo trắng nõn, hơn nữa xích sắt trên giường uốn lượn lan tràn, thoạt nhìn rất đen tối.
Tư Hạo Lam chỉ có một ý nghĩ.
Dám trói chân ông nội ngươi? Phản rồi!
Nguyên thư vô số lần miêu tả người tên Kha Lâm kia tâm lý u ám tính cách vặn vẹo, làm chuyện gì cũng rất biến thái, hiện tại vừa thấy quả nhiên là như vậy.
Đừng tưởng y đến từ thế giới khác thì không biết đây là xiềng xích tình thú.
Tư Hạo Lam phẫn nộ đến cực điểm, vươn hai tay kéo lấy dây xích kia, cánh tay dùng lực một chút, xích sắt liền bị cắt đứt.
Muốn bẫy ông nội ngươi, không có cửa đâu.
Tư Hạo Lam thành thạo dùng vũ lực dỡ bỏ toàn bộ mấy thứ linh tinh còng trên chân, xoay người xuống giường, đánh giá lại bản thân một chút, vẫn hoàn hảo không tổn hại gì, mặt đen sì sì đi ra khỏi phòng. Y đi qua hành lang, thấy cầu thang mới biết mình đang ở tầng hai.
Rõ ràng chân không đi được còn xây phòng trên tầng hai, não úng nước rồi hả.
Cho dù là ban ngày trong nhà vẫn tối đen, không được sáng sủa. Vách tường và sàn nhà sử dụng hoa văn kiểu cũ, màu sắc cũng rất ảm đạm, thoạt nhìn vô cùng áp lực. Tốt xấu gì tuy rằng cũ kỹ nhưng vẫn rất sạch sẽ. Tư Hạo Lam đi xuống lầu, vừa lúc gặp Mai quản gia ở trong đại sảnh.
Mai quản gia thấy Tư Hạo Lam nghênh ngang đi xuống như thấy quỷ, hai mắt trừng lớn.
“Cậu….” Làm thế nào tháo được dây xích.
Mai quản gia không hổ là một quản gia chuyên nghiệp, lập tức khôi phục bình tĩnh, mỉm cười chào Tư Hạo Lam.
“Buổi sáng tốt lành, Tư thiếu gia.”
Tư Hạo Lam khí thế hung ác, hỏi quản gia: “Họ Kha đâu?”
Quản gia lễ phép trả lời: “Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tiên sinh không theo quy luật, hiện tại vẫn đang ngủ.”
“Hắn ở đâu?”
Tư Hạo Lam xoay người muốn túm Kha Lâm dậy.
Mai quản gia vội vàng nói: ”Tôi đã chuẩn bị bữa sáng, cậu muốn ăn một chút không?”
Tư Hạo Lam vừa nghe đến ăn, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, y quay lại nói: “Hôm qua ngươi hạ độc ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ.”
Mai quản gia bất đắc dĩ mà nói: “Tôi thật sự không hề hạ độc. Hôm qua tôi chỉ bỏ thêm ít lá bồ đề và cúc la mã vào trong trà, có công dụng trấn tĩnh an giấc, không ngờ cậu mẫn cảm như vậy, uống xong liền ngủ.”
Tư Hạo Lam chưa chịu bỏ qua: “Pha trà là pha trà còn bỏ cây cỏ an giấc cái gì.”
Mai quản gia kiên nhẫn giải thích: “Những thứ đó tiên sinh thường ngày rất thích uống, cậu ấy thường xuyên mất ngủ.”
“Vậy sao đến bây giờ hắn còn ngủ?” Tư Hạo Lam vừa nghe cơn tức lại nổi lên.
Mai quản gia không dám nói đêm qua Kha Lâm lăn qua lăn lại nửa ngày mới làm ra một cặp dây xích, vui vẻ rạo rực khóa Tư Hạo Lam lại mới yên tâm đi ngủ, không ngờ Tư Hạo Lam lập tức thoát được.
Quản gia tận chức tận trách lái sang chuyện khác: “Vậy nên…muốn ăn sáng không?”
Tư Hạo Lam đúng lý hợp tình: “Muốn.”
Tư Hạo Lam còn có chút bất an, sợ thật sự đối mặt với Kha Lâm lại mặt đỏ tim đập.
Mai quản gia mỉm cười dẫn y đến phòng ăn, trước tiên mời y ngồi vào bàn sau đó đem bữa sáng bưng ra. Mặt bàn trải một chiếc khăn màu trắng. Trên bàn đặt một bộ bát đĩa trắng sứ, tiếp theo giữa bàn là một bát cháo chín đang tỏa ra hơi nóng, sữa đậu nành trắng đục và trứng luộc đã lột vỏ, bên cạnh còn có một cái lồng hấp, nhưng bên trong không phải bánh bao mà là bánh mara đường nâu.
Tư Hạo Lam nhìn bữa sáng trước mặt, hiếm khi trở nên trầm mặc. Một lát sau, y nghiêng đầu hỏi Mai quản gia: “Ngươi tên là gì?”
Mai quản gia trả lời: “Mai Khâm.”
Tư Hạo Lam gật đầu, tiếp tục nói: “Ngươi về sau theo ta lăn lộn, có một số chuyện ta phải nói với ngươi.”
“Sao cơ?” Mai Khâm ngờ vực, anh ta đổi chủ theo Tư Hạo Lam lăn lộn khi nào.
Tư Hạo Lam chỉ chỉ vào bàn ăn trắng đến nhạt nhẽo, nói: “Ta ghét nhất đồ ăn nhạt ra chim, về sau không được làm mấy thứ này.”
Năm đó y bắt được mấy đệ tử chính phái tôn thờ chế độ ăn lành mạnh, hàng ngày nấu ăn đều không cho dầu ăn mắm muối, nói là có thể trợ giúp tu vi. Đối với chuyện này y căm thù đến tận xương tủy, y đã chịu quá đủ rồi.
Mai Khâm ngẩn người, nói: “Vì phải điều dưỡng thân thể cho tiên sinh, cho nên chúng tôi ăn rất nhạt.”
Tư Hạo Lam mất hứng nhếch miệng: “Đừng nhắc đến hắn. Ngươi về sau là thủ hạ của ta.”
Mai Khâm không biết nói gì.
Trong nhà đã có một người không theo kịp sóng não, hiện tại còn thêm một người nữa.
Quản gia quyết định coi như Tư Hạo Lam nói giỡn: “Nhận được ưu ái.”
Tuy rằng Tư Hạo Lam ngoài miệng ghét bỏ nhưng vẫn đem bữa sáng quét sạch. Ăn xong y lau lau miệng, vừa định an bài một số công việc sau này đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc vang lên. Âm thanh từ trên người Mai Khâm truyền đến, anh ta đưa cho Tư Hạo Lam một chiếc điện thoại di động.
“Thiếu chút nữa quên mất, đây là điện thoại của cậu. Hôm qua sau khi cậu ngủ, tôi đã thu lại.”
Tư Hạo Lam không quan tâm mấy chuyện đó, y nhận điện thoại di động chẳng qua có chút tò mò. Cũng giống như ô tô, tuy y nhận được tri thức tương quan nhưng rất nhiều thứ thực tế chưa từng dùng qua, lần đầu tiên sử dụng cảm giác có chút mới lạ.
Y làm bộ làm tịch ấn phím nhận cuộc gọi, đặt di động bên cạnh tai, nghe thấy trong loa truyền đến một thanh âm.
“Tổ tông của tôi ơi! Đã bảo hôm nay phải lên công ty sớm, sao cậu lại cho tôi leo cây hả. Vất vả lắm mới bắt được cơ hội thử vai giờ lại muốn từ bỏ?”
Âm thanh trong di động rít gào, đổ ập xuống quở trách Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam lục lọi trí nhớ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Quyển sách này tên là “Sống lại sau khi đào hôn tôi cùng ảnh đế kết hôn”, ngoại trừ hai từ mấu chốt sống lại và đào hôn còn có ảnh đế, chứng tỏ quyển sách này có liên quan đến giới giải trí.
Tiểu thuyết tình yêu hiện nay chả có gì toàn thích đề cập đến giới giải trí, giống như trong sách không có ảnh đế hoặc idol sẽ không muốn bàn chuyện luyến ái.
Vai chính trong quyển sách này cũng vậy. Mặc dù trong nhà cậu ta bị xa lánh đến thảm hại nhưng vẫn muốn làm diễn viên, liền giấu giếm thân phận Tư đại thiếu gia tiến vào giới nghệ sĩ, sau đó mới có thể gặp được công chính quy – bạn học ảnh đế quốc dân.
Để trở thành diễn viên nguyên chủ lén lút tham gia không ít khóa học, nghiên cứu không ít tài liệu, còn có sẵn năng khiếu biểu diễn. Hơn nữa tuy ở nhà cậu bị ức hiếp, tốt xấu cũng là thiếu gia có một chút tài nguyên cho nên còn nhận được một số vai diễn nhỏ, hiện tại vừa mới tranh được một vé casting vai phụ có chút phân lượng, vốn hẹn hôm nay đến công ty tranh thủ luyện tập một lúc.
Thế nhưng bây giờ Tư Hạo Lam xuyên qua đây.
Người trong di động pili bala nói, cuối cùng rống lên một câu: “Mau đến đây cho tôi!” liền cúp điện thoại.
Tư Hạo Lam không hiểu tại sao nguyên chủ lại muốn làm đào kép, nhưng trái lại với y thật ra không có vấn đề, thậm chí còn có chút hứng thú. Y vừa đến thế giới này, dù muốn xây dựng đại nghiệp uy danh nhưng vẫn cần thăm thú xung quanh hiểu biết tình hình một chút.
Y cúi đầu nhìn di động trong tay, thí dụ như ô tô và di động cũng rất thú vị, y còn muốn thử nhiều cái khác nữa. Vì thế, Tư Hạo Lam nói với Mai Khâm bên cạnh: “Ta đi đây.”
Mai Khâm nghĩ nghĩ, e rằng Kha thiếu gia nhà mình sẽ nổi giận, sau đó mỉm cười, nói: “Được. Hẹn gặp lại.”
Tư Hạo Lam lặp lại: “Ta đi đây.”
Mai Khâm tiếp tục cười: “Đi đường cẩn thận.”
Tư Hạo Lam vẫn ngồi bên cạnh bàn không hề di động, lần này nét mặt có vẻ giận, nổi nóng nói: “Ta nói ta phải đi.”
Mai Khâm không hiểu đang xảy ra chuyện gì, cậu đi thì đi đi, tôi đã tạm biệt cậu, còn có chuyện gì sao?
Tư Hạo Lam vỗ cái bàn, nói: “Đương nhiên là lái xe đưa ta đi, ngươi đã là thủ hạ của ta.”
Mai Khâm: “….”
Mai quản gia định nói thêm gì đó, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng bất lực. Anh ta duy trì nụ cười không rạn vỡ cuối cùng, nói: “Vậy được rồi, tôi chở cậu, dù sao trong nhà còn có người.”
Trong nhà còn người đại khái chỉ Kha Lâm đang ngủ.
Tư Hạo Lam ra khỏi dinh thự. Trong nhà rõ ràng tối như vậy, y còn tưởng ngoài trời nhiều mây, đi ra mới phát hiện ánh nắng tươi sáng, ánh mặt trời nhiệt tình chiếu đến mức mặt đất cũng nóng lên.
Nơi ánh nắng vô tình chiếu xuống, căn nhà của Kha gia có vẻ càng thêm cũ kỹ. Dây thường xuân bao trùm trên mặt tường, lộ ra cửa sổ gác mái thiết kể kiểu Tây Dương, tử khí nặng nề, dường như ngay cả ánh mặt trời cũng không thể khiến nơi này trở nên ấm áp.
Tư Hạo Lam xem thường hừ một tiếng, Kha Lâm quả nhiên tâm lý biến thái, sống ở đây biến thành tên thần kinh.
Mai Khâm đưa Cayenne ra khỏi gara, ở trong sân chờ Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam chắp tay sau đít ngồi lên xe, vung tay, lập tức xuất phát.
Vì thế Tư Hạo Lam trong vòng một ngày liền quang minh chính đại rời khỏi Kha gia.
Sau khi Kha Lâm tỉnh lại, hắn phát hiện trong phòng Tư Hạo Lam ngủ đêm qua không có người, chân giường bị bẻ gãy lăn lộn trên mặt đất, dây xích sắt đứt thành vài đoạn.
Hắn đẩy xe lăn vào thang máy, đi xuống phòng ăn. Trên bàn chỉ còn vụn thức ăn rơi vãi, bữa sáng của hắn hoàn toàn bị chén sạch.
Tiếp theo, trong gara, xe cũng mất đi một chiếc. Quan trọng nhất là _____
Quản gia của hắn cũng biến mất, bị Tư Hạo Lam bắt cóc.
- Hết chương 5-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.