Kỷ Mạch ở trong cánh đồng ngồi hồi lâu, từ khi lấy Vô Yếm thay thế ánh mắt đi nhìn cái thế giới này, cậu đã có thói quen chung quanh khắp nơi cũng không có góc chết, xem như nhìn thẳng mặt trời cũng sẽ không cảm thấy nhức mắt, tựa như là cuộc sống ở một cái thế giới khác cách một màn hình.
Vừa nghĩ tới không lâu sau ánh mắt sẽ khôi phục, Kỷ Mạch lại không nhớ nổi khi mình dùng mắt thường nhìn cảnh sắc bên ngoài lại là cảm giác gì. Nhưng mà, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời vẫn rực rỡ chói mắt như cũ, cuối cùng cậu vẫn đứng lên, tự nói cho mình, còn có rất nhiều chuyện phải đi làm, đây là thế giới của người trưởng thành, không có thời gian dư thừa lại đi sầu não.
Linh sơn tiểu trúc cũng không lớn, tuy là chỗ ở của Thần Nông Đỉnh, ngược lại chẳng qua là một tiểu viện nông thôn tầm thường, bất luận là khói bếp nhàn nhạt bốc lên, hay là dàn hoa bìm bịp quấn quanh hàng rào tre, đều cùng với Tiên Châu mây mù lượn quanh dùng hết toàn lực thoát ly khí phàm tục đều hoàn toàn xa lạ.
Đẩy ra cửa gỗ có chút cũ lại được lau rất sạch sẻ, Kỷ Mạch phát hiện bên trong nhà chỉ có lão giả tóc hoa râm nằm ở trên ghế xích đu trước cửa sổ, tuy đang nghỉ ngơi, nhưng trên tay vẫn cầm lấy mấy cọng cỏ mà bện giày cỏ, nếu không biết thân phận người này, mặc cho ai cũng tin tưởng đây chỉ là một lão nông thôn thông thường.
Xã hội cổ đại lấy nông làm gốc, Thần Nông Đỉnh từng là thần khí được tôn sùng nhất trong nhân gian, chỉ tiếc theo loài người khoa học kỹ thuật tiến bộ hắn cũng không được sử dụng nữa. Khi lão giả vội vàng hướng Dạ Minh Quân hỏi tình huống nhân gian, nhưng biết được hắn mất tích trên nhân thế cũng không xuất hiện thời điểm nhiễu loạn, tuy yên tâm, nhưng nguyên bản là tinh thần sáng láng trên khuôn mặt cuối cùng hiện ra mấy phần già nua.
Giờ khắc này, Thần Nông Đỉnh bỗng nhiên có chút minh bạch suy nghĩ của Thiên Địa Qua, bọn họ từng là tồn tại mà thế gian không thể thiếu, nhưng mà bây giờ lại dần dần vô dụng. Đối với thần khí mà nói, không được sử dụng nữa liền giống như đã chết.
Nguyên nhân chính là đã từng rực rõ qua, cho nên lại càng không nguyện chỉ bị xem như đồ cổ hoặc là đồ trang sức, nhưng thời đại cuối cùng vẫn tiến về phía trước, tiên nhân sáng tạo ra nhiều tiểu thế giới hơn nữa, nhưng cũng không phải là cố thổ mà bọn họ đã từng cùng chủ nhân hăng hái chiến đấu qua.
Chỉ cần khí thân vẫn được người chú tâm bảo vệ, thần khí cũng sẽ không cũ, nhưng lúc này đây, Thần Nông Đỉnh lại chân chính cảm nhận được sự thật mình đã già nua.
Đúng vậy, ngay cả Khải Minh Châu hoạt bát ầm ĩ nhất trong bọn họ đều đã trắng tóc học được an tĩnh, thời gian thực sự đã trôi qua quá lâu rồi.
Hắn còn nhớ rõ lúc bộ tộc nhân loại chế được đôi giày cỏ đầu tiền liền là bộ dáng hân hoan hưng phấn, một cái chớp mắt, thế gian cũng không còn người nào mặc những thứ cổ lão này nữa rồi.
Lão nhân trầm tư làm Kỷ Mạch cảm nhận được khí tức tang thương khắp phòng, lúc này chỉ có thể nhẹ giọng phá vỡ yên tĩnh, “Xin hỏi, Dạ Minh Quân đâu?”
Vừa nhắc tới Dạ Minh Quân, trong ánh mắt đục ngầu của Thần Nông Đỉnh trong nháy mắt khôi phục thanh minh, lập tức tức giận nói: “Đi ra ngoài bắt lộc chơi. Thiệt là, tuổi đã cao vẫn là không có nửa phân trầm ổn khí độ, tiếp tục như vậy cũng không biết hắn tương lai phải làm sao?”
Trong ngôn ngữ của hắn tuy là than phiền, nhưng Kỷ Mạch lại nghe ra trong đó có ý quan tâm, cười một tiếng, chỉ nói: “Dạ Minh Quân là tùy tính một chút, thật ra thì thứ nên hiểu cũng hiểu, hắn chỉ là yêu thích cảm giác có người chiếu cố.”
Lời này ngược lại để cho lão giả không tự chủ mà ngước mắt lên, bọn họ những thần khí này tuổi tác cơ bản so với tất cả tiên thần cũng phải lớn hơn rất nhiều, xưa nay tiên nhân bị bọn họ chọn trúng đều là hết sức lo sợ, tựa như đối đãi trưởng bối mà thành kính hầu hạ, thái độ tựa như Kỷ Mạch quả thật hiếm thấy, cũng khó trách Khải Minh Châu thích như vậy.
Tên kia nguyên chính là tính tình thích nũng nịu, thời điểm Hi Hoàng vẫn còn ở liền mỗi ngày ở trước mặt chủ nhân lắc lư khoe khoang, thế nào cũng phải muốn Hi Hoàng thừa nhận nó là thần khí xinh đẹp nhất, mỗi ngày không được khen một câu liền ảm đạm không phát sáng mà nằm trên đất không đứng lên. Vì thế còn bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ cực kỳ khinh bỉ nhìn một phen, nó nhưng lại dương dương đắc ý ở trên mũ miện của Hi Hoàng mà phát quang, hướng về phía một đám thần khí khoe khoang nói: “Ta có thể được đặt ở trên đầu Hi Hoàng, các ngươi làm được không?”
Trong thập đại thần khí liền chỉ có Khải Minh Châu có tác dụng như một món trang sức, mọi người tự nhận không có mặt dày đến mức kêu chủ nhân đội một cái đỉnh đồng thanh trên đầu hoặc là một bức họa hoặc là các loại đồ vật khác, cuối cùng chỉ có thể nhất trí quyết định ngày nào đó thừa dịp Hi Hoàng không có ở đây nhất định phải đem hạt châu này giam lại đánh một trận.
Cái kế hoạch này cuối cùng vẫn không thực hiện, nhóm chủ nhân của bọn họ từng người thần ẩn, đã từng là thần khí tề tụ tại Thiên Đình cũng theo đó phân tán các nơi, sau đó, Khải Minh Châu xem như là tượng trưng cho Hi Hoàng cũng học được cách nắm giữ đúng mực, lại tản mạn từ đầu đến cuối duy trì hình dáng tiên nhân cao thâm nên có, chưa từng tùy ý bất hảo nữa. Hình dáng hắn mấy ngày nay tự do chơi đùa, Thần Nông Đỉnh là đã lâu chưa từng thấy qua, còn có chút hoài niệm.
“Việc này qua đi, kết quả tốt nhất của Thiên Địa Qua cũng là vĩnh viễn phong ấn, Xã Tắc Đồ nếu là cùng nó đồng mưu ngược lại vẫn tốt, nếu như không phải, vậy hẳn là hoàn toàn bị hư hại, tóm lại, đều là kết quả của việc không thể nào quay lại được nữa. Mà ta, khí thân bị hủy thành như vậy, cũng không biết sẽ ngủ say bao nhiêu năm…”
Có chút thê lương mà than thở hiện thực đã được định trước, Thần Nông Đỉnh một đôi mắt hòa nhã nhìn về phía Kỷ Mạch, tựa hồ là xác nhận nhân loại này có đáng giá tín nhiệm hay không, nhớ tới khi Khải Minh Châu nhắc tới người này lại là hình dáng cao hứng phát ra từ nội tâm, cuối cùng gật đầu một cái, chỉ dặn dò:
“Nếu Thiên Địa Qua lựa chọn hủy diệt, cuối cùng thân thể chúng ta không lành lặn đại khái vẫn sẽ bị đưa đến trong tay Khải Minh Châu, loại mùi vị nhặt xác cho đồng bạn này không dễ chịu, ngươi phải hảo hảo bồi hắn.”
Kỷ Mạch biết Dạ Minh Quân đối với đồng bạn rất để ý, nghe lời này chỉ kiên định trả lời: “Ta sẽ luôn phụng bồi hắn.”
Ngữ khí kiên quyết khiến Thần Nông Đỉnh yên tâm không ít, hướng bên trong nhà nhìn lướt qua, cuối cùng đưa ra quyết định, “Người tuổi trẻ, có một việc, ta muốn nhờ ngươi.”
“Là Tiên nhi cô nương sao?”
Hắn còn chưa nói ra là chuyện gì, Kỷ Mạch cũng đã đoán được câu nói kế tiếp. Thần Nông Đỉnh bị tổn thương nghiêm trọng, sau này nhất định không có cách nào che chở Lý Tiên Nhi nữa, mà sau khi giải quyết Thiên Địa Qua, Thiên Đình cũng không có khả năng mặc cho thiên nhân đi nhân gian, hắn bây giờ băn khoăn duy nhất chính là nên như thế nào tìm cho Lý Tiên Nhi một chỗ dựa vào. Bên cạnh Dạ Minh Quân tuyệt đối không mang ngoại nhân, nhưng Kỷ Mạch so với Khải Minh Châu càng thông ân huệ, Thần Nông Đỉnh tìm tới cậu không tính là bất ngờ.
Bị một lời vạch trần mục đích, Thần Nông Đỉnh lại nghiên cứu nhìn về phía nhân loại trước mắt, hắn không nghĩ tới người này vì Nhậm Thanh Nhai lo lắng như vậy lại còn suy tính đến động tĩnh của người ngoài, thầm nghĩ lo ngại như vậy cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ có khuyên nhủ: “Khải Minh Châu nói không sai, ngươi rất thông minh. Cái gọi là thông tuệ vô cùng tất bị tổn thương, nhất là cùng hắn cái loại tính tình đó chung một chỗ, ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Kỷ Mạch cũng biết mình gặp chuyện cũng suy nghĩ thì tính tình rất dễ dàng đi lệch, cậu tuy có lòng tin đi xử lý cho xong quan hệ cùng Dạ Minh Quân, nhưng cũng không giải bày, chỉ khẽ cười nói: “Lý lão tiên sinh, ta cảm giác mình là đang ở nhà nhạc phụ chuẩn bị rước dâu.”
Lời này vừa ra, Thần Nông Đỉnh cũng phát hiện lời nói thấm thía của mình như vậy hoàn toàn giống với một vị nhạc phụ có khuê nữ chuẩn bị xuất giá, chỉ thoáng tưởng tượng tình cảnh nếu xem hạt châu kia như nữ nhi liền cảm thấy chóng mặt, trên mặt trong nháy mắt liền bày ra một bộ thần tình ghét bỏ nếu sinh ra Khải Minh Châu còn không bằng mình tự làm ra một xiên thịt nướng.
Tuy như vậy, nhưng lão nhân này cũng bị những lời này xúc động tiếng lòng, trầm mặc một hồi, không khỏi liền thở dài nói: “Ta ngược lại thật muốn nhìn Tiên nhi bình an mà xuất giá.”
Thần Nông Đỉnh vừa đem Lý Tiên Nhi phó thác cho bọn họ, Kỷ Mạch cũng phải hiểu nàng rốt cuộc là tình huống gì, liền hỏi: “Có thể nói cho ta nên như thế nào chiếu cố Tiên nhi cô nương hay không?”
Chuyện về Lý Tiên Nhi còn phải ngược dòng đến bốn trăm năm trước, lúc đó Thần Nông Đỉnh cùng Phong Tiên mới vừa chiến bại, thế giới này cũng bị trận pháp phong tỏa, hoàn toàn cùng ngoại giới cắt đứt liên lạc. Tuy là đại sự ảnh hưởng vận số tương lai thế giới, vào thời điểm đó, nó cũng không liên quan gì đến một tiểu cô tương trong một trấn nhỏ trên núi.
Lý lão hán lúc còn trẻ chỉ là một anh nông dân thông thường, thật vất vả cưới thê tử, mới sinh một đứa con trai liền chết. Hắn khóc một đêm, sau khi lau khô nước mắt một mình đem con trai nuôi lớn, làm ruộng để dành được chút bạc giúp con trai cưới vợ, sinh sống qua mấy năm thái bình.
Ai ngờ còn chưa được an ổn bao lâu, triều đình chiến sự căng thẳng lại muốn trưng binh, đàn ông trong thôn đều bị quan sai dẫn theo. Lý lão hán tuy tuổi đã lớn đôi chân cũng không còn lanh lẹ như khi còn trẻ nhưng cũng phải gắng gượng hỗ trợ con dâu cùng cháu gái bị lưu lại, chỉ đợi sau khi chiến sự kết thúc con trai trở lại cùng gánh vác gia đình.
Đáng tiếc, hắn cuối cùng đợi được cũng chỉ là một tờ danh sách tử trận, dường như khi viết tờ danh sách này rất keo kiệt vậy, trên một tờ giấy lại rậm rạp chằng chịt một chuỗi dài danh tự, con trai hắn bị chen ở dòng cuối cùng, còn bởi vì quan sai sơ sót bị mà bị xé mất một góc. Sau đó, quan sai cho hắn năm lượng tiền trợ cấp, liền xem đó là tiền mua mạng người.
Khi đó, thư sinh điên trong thành nói cho hắn, “Con trai tướng quân tham công, mang binh truy bắt kẻ xâm lược bị địch quân mai phục, người ở trong thôn các ngươi đều ở dưới cờ hắn, toàn quân chết hết không nói ngay cả một chiến công cũng không có, tiền trợ cấp tử trận này là tri huyện có chút lương tâm không nuốt của các ngươi…”
Lý lão hán không biết chiến sự là cái gì, cũng không hiểu thư sinh đang nói gì, hắn chỉ chết lặng hỏi: “Con trai của tướng quân kia đâu?”
Thư sinh này xưa nay đều nói lời điên khùng, lúc này lại là cười to nói: “Bị bắt làm tù binh rồi, triều đình chuẩn bị cầm bạc chuộc a!”
“Hắn hại chết con trai ta, mình thì sống?”
Lúc nói lời này, trong mắt Lý lão hán cơ hồ có thể nhỏ máu, nhưng mà thư sinh cũng chỉ nắm lấy mái tóc rối bời của mình, cuồng tiếu cùng hắn nói, “Ai kêu ngươi không phải tướng quân? Con trai quý nhân mới là người, con trai của dân đen thì coi là cái gì, là chó của người ta cũng không bằng, trừ ngươi ra thì ai quan tâm?”
Sau đó, Lý lão hán nghe nói thư sinh điên kia bởi vì phỉ báng triều đình bị chém đầu, hắn nhặt xác cho thư sinh, mới phát hiện người này ở trong thành lại còn có một căn nhà.
Con trai Lý lão hán chết sớm, con dâu lại còn trẻ, tự cảm thấy sinh một con gái ở nhà này là không thể hi vọng vào cái gì được, nhận được tin tức liền cả đêm ly khai mất bóng dáng. Hắn đã nhận rõ thực tế, người là có phân biệt giàu nghèo, hắn không thể để cho cháu gái tiếp tục làm dân đen tại nông thôn, liền bán ruộng đất cùng trâu cày, mang theo bạc mà con trai dùng mạng đổi lấy để mua khế ước nhà của thư sinh, liền cùng cháu gái dọn vào trấn trên.
Ở trong thành Lý lão hán không có cách mưu sinh, chỉ có thể làm thuê ngắn hạn, cũng may hắn quen với khổ cực, tuy đã tuổi gần năm mươi, nhưng khí lực cũng còn có một chút, nuôi một tiểu cô nương tóm lại cũng đủ.
Ngày đó, tiên sinh dạy học trong thành đi hái thuốc trong núi phát hiện một cái đỉnh đồng xanh, đoán chừng là một món đồ cổ rất tốt, liền tuyển khuôn vác mang bảo vật này kéo vào trong thành. Lý lão hán nhận công việc này, chỉ đem cháu gái đưa về nhà còn mình lên núi.
Khi đó Lý Tiên Nhi đã dần trưởng thành, cũng giống với các tiểu cô nương thông thường thích mặc y phục nhiều màu sắc, mỗi khi đi ngang qua những sạp nhỏ trên trấn cùng đều len lén liếc mắt nhìn lên. Nàng là một tiểu cô nương hiểu chuyện, cũng chưa bao giờ kêu gia gia đi mua, nhưng mà, ánh mắt hài tử thì có thể giấu giếm được ai.
Lý lão hán quan sát mấy ngày, biết cháu gái thích nhất chính là một cây ngân trâm, cũng len lén hỏi qua giá cả, năm lượng bạc, vừa vặn cùng một giá với mạng của con trai hắn.
Hắn tính toán một chút xem bạc này có thể mua bao nhiêu mễ lương, cuối cùng vẫn không cam lòng, liền đối với cháu gái an ủi: “Tiên nhi, ngươi bây giờ còn nhỏ không dùng được cái này, chờ ngươi trưởng thành, gia gia mua cho ngươi làm sính lễ a.”
Một nữ hài mười tuổi còn không biết lập gia đình là cái gì, chỉ mong đợi hỏi: “Vậy Tiên nhi phải bao lâu mới có thể trưởng thành?”
“Chỉ cần con ăn nhiều cơm, rất nhanh a.”
” Được, vậy con ăn thêm máy cái bánh bao.”
“Gia gia đã nhận một công việc, khi trở về liền mua bánh bao cho con, phải khóa cửa kỹ đợi ở trong nhà đừng có chạy lung tung.”
” Vâng, chờ gia gia trở lại, nói không chừng con liền trưởng thành.”
Trước khi đi, Lý lão hán còn nhìn xuyên qua cửa sổ một cái, một tiểu cô nương còn mặc một bộ váy màu hồng nhạt đang ngoan ngoãn chờ trong phòng, chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi cũng rất khả ái.
Hắn nghĩ, mình càng phải chuyên cần một chút, như vậy cháu gái hắn mới có thể gả vào một gia đình tốt, mạng của nàng cũng có thể là nhân mạng.
Lý lão hán cho rằng, triều đình đánh giặc đã là thảm họa hàng đầu thế gian, bây giờ ngưng đánh thì cuộc sống của bọn họ không bao giờ có thể tồi tệ hơn nữa.
Nhưng mà, ngay tại lúc hắn cùng nhóm khuôn vác kéo đại đỉnh tàn tạ kia trở lại, một viên vẫn thạch đã sớm rơi xuống trấn nhỏ này, ngoại trừ mấy người vừa vặn đi lên núi thì người trong thành không một ai còn sống.
Khi hắn dùng hết toàn bộ khí lực gấp gáp chạy về, trên trời còn có hai người đằng vân giá vũ mà đấu pháp, chân trời thường thường có tu sĩ mới ngự kiếm tới, một lão đầu căn bản không có cách nào xông phá trận pháp mà bọn họ bày ra, cho dù mỗi một cái pháp thuật của những người này khi rơi xuống đều có thể vạ lây một tiểu cô nương trong thành đang chờ gia gia, hắn ngoại trừ đứng nhìn thì cái gì cũng làm không được.
Sau đó, nương theo thiên nhân bị bao vây ngã xuống, các tu sĩ rốt cuộc rời đi, nhưng trấn nhỏ lại không còn một miếng gạch ngói nào. Lý lão hán cho tới bây giờ cũng chưa biết cháu gái mình là chết tại vẫn thạch, hay là tránh khỏi nhưng lại chết trong lúc bọn họ giao chiến, hắn thậm chí ngay cả thi thể cháu gái cũng không tìm được, hắn chỉ biết là ——
Triều đình giết con trai hắn, dù sao cũng trả lại cho hắn năm lượng bạc; thần tiên giết cháu gái hắn, nhưng ngay cả một giao phó cũng không có.
Kết quả, dù có chịu khó như thế nào đi nữa, mạng của bọn họ đều không phải là nhân mạng.
Ta tại sao phải dẫn nó tới trong thành, ở nông thôn chịu khổ làm nông dân thì thế nào?
Ta tại sao phải đi đào cái đỉnh này, ta tại sao phải đem nó để ở nhà một mình?
Nó chỉ là muốn một cây ngân trâm mà thôi, ta tại sao lại không chịu mua cho nó?
Lần này, thật sự là hy vọng gì cũng tiêu tán, trong đầu ông lão đều là ý niệm bức điên mình, hắn chỉ có thể đỏ mắt đem đầu đập vào trên cái đỉnh đồng xanh kia, thậm chí ngay cả chảy xuống là máu hay nước mắt cũng không biết.
“Ai, người phàm a…”
Cuối cùng, ngay tại thời khắc ông lão tuyệt khí, linh hồn tràn đầy cừu hận thức tỉnh Thần Nông Đỉnh đang ngủ say, kèm theo một tiếng tang thương thở dài tới từ thời kỳ viễn cổ, thượng cổ thần khí cuối cùng cũng đáp lại khẩn cầu của hắn, nó đáp ứng cái linh hồn già nua này, chỉ cần hắn nguyện ý lấy linh hồn tự thân tu bổ khí thân, liền thay hắn báo thù, thay hắn để cho Lý Tiên Nhi bình an lớn lên.
Đồng dạng là thần khí không có tâm, Khải Minh Châu đi tới cái thế giới này về sau liền hiểu rõ như thế nào là yêu; Thần Nông Đỉnh nhưng lại biết như thế nào là hận.
Hắn đem khí linh dời vào thân thể Lý lão hán, lại tìm tới hồn phách của Lý Tiên Nhi, nhưng mà với cái thân thể tàn phá này đã sớm không còn tu vi có thể làm người chết sống lại.
Thần Nông Đỉnh mượn dùng lực lượng thiên nhân đã chết kia đem nàng hóa thành thiên nhân, lúc viết tin tức về nhân vật cũng chỉ có thể miễn cưỡng căn cứ vào trí nhớ còn lưu lại trong thân thể mà tiến hành thiết định, kết quả chính là thiên nhân Lý Tiên Nhi chỉ dùng một ngày liền hoàn thành nhân sinh của mình, giống như một bông hoa mỗi ngày nở một lần, từ sáng sớm tới ban đêm chính là một chu kỳ.
Thần Nông Đỉnh chung quy là thần khí, không biết một nữ hài phàm nhân mỗi ngày sẽ nghĩ cái gì làm những gì, sáng tạo thiên nhân chẳng qua là thừa nhận trí tưởng tượng của Lý Tiên Nhi, hôm nay chỉ có thể đối với Kỷ Mạch dặn dò: “Ta đáp ứng Lý lão hán sẽ khiến đầu sỏ đền tội, hôm nay rốt cuộc cũng sắp kết thúc rồi. Chỉ tiếc lại không còn lực đi sửa đổi quy tắc của Tiên nhi, ngươi đã có thể sáng tạo ra Yêu Vương, sau này xin phí chút tâm lực, thay ta cho nàng một tương lai an ổn hạnh phúc.”
“Ta biết, mời đem tất cả tư liệu về nàng cho ta, nếu linh hồn chưa từng thay đổi, chỉ cần tỉ mỉ viết ra những việc nàng trải qua, ta muốn phục hồi một Lý Tiên Nhi như cũ không khó.”
Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa. Đối với chuyện như vậy, thế nhân hiện nay đã thành thói quen, Kỷ Mạch tuy trầm mặc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Kỷ Mạch suy đoán Lý Tiên Nhi sẽ xuất hiện tình huống như vậy, chính là bởi vì lượng văn tự quá ít, cậu nhìn thiên nhân trước mắt muốn thành hình thì số chữ dự đoán phải hơn 30 vạn chữ, Thần Nông Đỉnh đại khái không cách nào đối với một tiểu cô nương làm ra tự thuật cặn kẽ như vậy, cũng sợ mình tăng thêm thiết định sai lầm cho Lý Tiên Nhi, cho nên mới cần tìm kiếm nhân loại trợ giúp.
Năng lực cảm ứng nhân tâm của Khải Minh Châu thì Thần Nông Đỉnh tin được, thấy Kỷ Mạch đáp ứng liền lấy ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, kèm theo linh lực bắt đầu khởi động, vốn dĩ trên bức họa chỉ có ma chủ khoanh tay trầm tư, lại thêm một bóng lưng của một bé gái mười tuổi, khi thiết định của nàng được bù đắp, lúc xoay người lại sẽ là một tân thiên nhân.
Làm xong hết thảy các thứ này, hòn đá lớn trong lòng lão giả cuối cùng rơi xuống, ngón tay quyến luyến không thôi phất qua thiếu nữ trên bức họa, cuối cùng khép lại, chỉ đối với Kỷ Mạch trịnh trọng nói: “Ngươi cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ tương tính không tệ, vận dụng nó cẩn thẩn, có lẽ sẽ có kinh hỉ.”
Nghe lời này Kỷ Mạch có chút bất ngờ, suy nghĩ một chút liền thành thật trả lời: “Bởi vì ta là đối tượng công lược của Dạ Minh Quân, hệ thống mới có thể nghe theo ta chỉ thị.”
“Thần khí có kiêu ngạo của mình, Sơn Hà Xã Tắc Đồ mặc dù đã hủy, nếu nó còn sót lại thần thức kháng cự, ngươi cho là địa phủ ghép trận pháp vào là có thể khiến cho nó tuân theo mệnh lệnh người ngoài?”
Thần Nông Đỉnh rời đi nhân thế đã có mấy trăm năm, tuy không hiểu địa phủ làm ra những thứ mới lạ này là có trò vui gì, nhưng mà hắn rất hiểu Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cho dù chỉ còn lại mấy phần tàn hồn, nó cũng không bỏ được Khải Minh Châu đã làm mình quan tâm hơn nửa đời người, đại khái chỉ có nhìn Khải Minh Châu như nguyện tìm được bạn lữ cả đời, nó mới chịu chân chính biến mất đi.
“Ta đã dặn dò Tiên nhi phải nghe lời của ngươi, chỉ cần nàng cùng Nhậm Thanh Nhai liên thủ, cũng đủ để ứng phó hơn phân nửa tân sinh tiên thần, còn như tiên đế lão quân những lão thần tiền lớn tuổi này, nhiều nhất chính là lải nhải mấy câu, cũng sẽ không quá mức làm khó các ngươi.”
Cúi đầu nhìn bức họa đã không còn vinh quang như ngày xưa, trong con ngươi lão giả tràn đầy cảm khái, đem bức họa đưa lại trong tay Kỷ Mạch, chỉ thở dài nói: “Người tuổi trẻ, bảo vệ mình thật tốt, cũng chiếu cố thật tốt cho Khải Minh Châu, lão đầu tử này có thể làm vì các ngươi, cũng chỉ có những thứ này.”
Kỷ Mạch cùng Thần Nông Đỉnh trò chuyện hồi lâu, lúc đi ra nhà gỗ tâm tình vẫn có chút nặng nề, đang suy nghĩ nên điều chỉnh ưu tư xuống, nhưng ở ngoài nhà phát hiện Dạ Minh Quân đứng dựa vào tường.
Tiên nhân xưa nay chưa từng an phận lại chỉ an tĩnh như vậy đứng ở bên cửa sổ gỗ, bóng của mái hiên cùng mái tóc trắng như tuyết rũ xuống che khuất khuôn mặt, cũng không biết đã đứng bao lâu. Dường như cảm nhận được tầm mắt của Kỷ Mạch, tiên nhân ngẩng đầu lên, sau đó đối với cậu mà lộ ra một nụ cười trong sáng như thường ngày.
Hi Hoàng Khải Minh Châu là tượng trưng quang minh, bất luận ở loại cảnh ngộ nào, hắn cũng chỉ biết dẫn dắt loài người hướng về phía hy vọng đi tới.
Mà bây giờ Kỷ Mạch đã có thể phân biệt ra được trong mắt tiên nhân thỉnh thoảng sẽ lộ ra mấy phần tịch mịch, cậu không có đi đâm phá tâm sự mà hạt châu xinh đẹp này đang che giấu, chẳng qua là đối với Dạ Minh Quân đưa tay ra, nhẹ giọng nói: “Sau khi trở về thì tỉ mỉ nghiên cứu phương pháp tu bổ đỉnh đồng xanh đi.”
Nghe nói như vậy, Dạ Minh Quân vốn dĩ bởi vì đồng bạn sắp rời đi mà rũ mắt xuống nhưng ngay lập tức trong ánh mắt lại thêm mấy phần hào quang, nắm chặt bàn tay trắng nõn của thanh niên, chỉ dùng thanh âm tràn đầy sức sống như thường ngày đáp lại: “Dĩ nhiên, Thần Nông Đỉnh quá cổ rồi, ta muốn vẽ cho hắn mấy đường vân phù hợp thời đại, ngươi biết làm thế nào để thu thập biểu tượng cảm xúc mà nhân loại nói đến hay không?”
Được rồi, là mình xem thường Dạ Minh Quân, người này muốn phá hư bầu không khí vĩnh viễn chỉ cần một câu nói.
Bất đắc dĩ phát hiện có thể tiên nhân cũng không cần an ủi, Kỷ Mạch chỉ có thể thở dài nói: “Cái này có thể so với đại thù hủy dung, nếu như ta là Thần Nông Đỉnh, sau khi tỉnh lại dù cho chân trời góc biển đều phải đuổi giết ngươi.”
Đối với Dạ Minh Quân mà nói, nếu Thần Nông Đỉnh tương lai một ngày nào đó còn có thể chạy theo đuổi giết mình, chính là chuyện đáng giá cao hứng nhất, lúc này cũng chỉ nhéo bàn tay Kỷ Mạch một cái,
“Yên tâm, chín chúng nó có đứng chung một chỗ cũng không đuổi kịp ta, trên đời này chỉ có ngươi có thể đem ta ném vào sọt rác.”
Kỷ Mạch ngược lại là không nghĩ tới hắn còn nhớ chuyện kia, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, đối với Khải Minh Châu kia đại khái cũng là từ lúc sinh ra tới nay cũng chỉ có một lần trải qua ủy khuất như vậy, liền vỗ vỗ mu bàn tay Dạ Minh Quân một cái, khẽ cười trấn an: “Sau này ta sẽ hảo hảo quý trọng ngươi, không ném loạn nữa.”
Thấy khói mù trong lòng Kỷ Mạch rốt cuộc tản đi, vừa có thể cùng mình cười nói như thường ngày, Dạ Minh Quân cũng buông lỏng rất nhiều. Cũng không tận lực chọc cười tiểu gia hỏa này, hắn chẳng qua là đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc thanh niên, khi vẻ bất hảo giả bộ rút đi, trong con ngươi chỉ còn lại nhu tình như ánh mặt trời vậy, “Giống như vậy, cười nhiều hơn đi, đây mới là thứ ta hy vọng mình có thể mang cho ngươi.”
Cùng Dạ Minh Quân gặp nhau năm tháng, Thần Tinh Tế Ti từng hoàn toàn không hiểu tiên nhân quỷ dị này, rốt cuộc lại đem hết thảy mọi thứ hiện ra ở trước mặt hắn.
Trong thời gian này, Kỷ Mạch hiểu rất nhiều chuyện, cũng thay đổi rất nhiều, nhưng, chỉ có một thứ vẫn giống như khi cậu gặp lần đầu, đó chính là —— thế giới có Dạ Minh Quân, vĩnh viễn sáng ngời ấm áp hơn so với khi mình ở một mình.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân: Ta mới vừa rồi đút bạch lộc ăn dưa, nó cao hứng đến nỗi khuôn mặt cũng xanh mét luôn a.
Kỷ Mạch: Nghịch! Ngươi tại sao lại nghịch như vậy?
Dạ Minh Quân: Ta nghịch một chút, ngươi không phải rất vui vẻ sao?
Thần Nông Đỉnh: Người này bây giờ không chỉ nghịch còn phải phát cẩu lương, thậm chí còn trộm của ta ba trái dưa, ta phải báo cho cảnh sát!
Phó bản Tiên Châu sẽ phải kết thúc!