Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 76:




Kỷ Mạch đoán  thần khí Thần Nông Đỉnh như vậy đại khái cũng không phải là trường hợp vui vẻ gì,  liền chỉ mệnh đệ tử tạp dịch thoáng thu thập phòng một phen, ngay sau đó dặn dò Huy Nguyệt bố trí trận pháp cách âm, ngoại trừ cái này ra cũng không làm ra bố trí  dư thừa gì nữa.
Trong lúc chờ Kỷ Mạch cũng không nhàn rỗi, lật nhìn tình báo hiện nay do hóa thân của Thường Huy đưa tới, lúc này mới phát hiện đêm qua hành động cũng không chỉ có bọn họ.
Ngày hôm qua vào giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) trên một con đường mòn tại Cửu Tiên Thiên Thành là một trong ba đại môn phái ở  Tiên Châu xuất hiện ngưu đề ấn (dấu chân bò); cùng đồng thời, có đệ tử tạp dịch ở những môn phái khác phát hiện tung tích Tà Đạo tại Vô Biên Phong Nguyệt Lầu; giờ sửu (từ 1 giờ đến 3 giờ sáng) trong lúc linh sơn tiểu trúc xuất hiện dị động, dường như có mấy người trọng thương rời đi; hơn nữa trên đường Lộc vương tiết lộ vào giờ mẹo (từ 5 giờ đến 7giờ sáng)  Long Hề cùng Mộc Tuần Chân Quân có tán gẫu qua … Xem ra thế lực khắp nơi đều đang chuẩn bị cho đợt bạo phát cuối cùng.
Tiên Châu ba đại môn phái chia ra làm Mạc Ngữ Tiên Các, Cửu Tiên Thiên Thành cùng Vô Biên Phong Nguyệt Lầu, nhìn tình hình trước mắt thì Mạc Ngữ Tiên Các có thực lực mạnh nhất càng nghiêng về phía hòa đàm cùng Phụng Triều, Kỷ Mạch đối với việc đem Long Hề kéo vào trận doanh Phụng Triều cũng có mấy phần nắm chặc. Còn như những thế lực khác, Tà Đạo tính tình quỷ dị sẽ không thật lòng cùng người khác hợp tác, ngược lại là thiên nhân ăn mặc như nông dân kia đến nay vẫn tìm không ra manh mối về thân phận, chỉ biết bên ngoài tự xưng là Trùng Nhị, nhân vật chính xa lạ như vậy Kỷ Mạch cùng Tống Kiều đều chưa từng nghe qua, chỉ sợ là tên giả.
Liền thế cục trước mắt đến xem vẫn là Phụng Triều có ưu thế lớn nhất, ít nhất Kỷ Mạch có thể khẳng định, ngoại trừ Dạ Minh Quân cùng ở chung với mình, trận doanh khác tuyệt đối không thể nào tiếp xúc tới Thần Nông Đỉnh, hôm nay mấu chốt nhất, vẫn là thượng cổ thần khí rốt cuộc là có thái độ gì.
Đêm xuống nhanh chóng, Kỷ Mạch đã sớm phân phó Huy Nguyệt không cho phép người khác tới quấy rầy, khi tiếng gõ cửa không nhẹ không nặng vang lên, trong lòng cậu liền biết là Thần Nông Đỉnh đến, đối với Dạ Minh Quân đang cảnh giác mà lắc đầu một cái, liền tự mình đứng dậy đi mở cửa.
Thần Nông Đỉnh quả nhiên giống như lời Dạ Minh Quân là một người thành thật, cho dù hắn cùng Lý Tiên Nhi đều là cường giả tùy thời có thể lẻn vào bất kỳ địa phương nào, nhưng khi tiến vào phòng của một phàm nhân như Kỷ Mạch vẫn dựa theo lễ tiết mà đợi chủ nhà mời, chỉ bằng một điểm này, Kỷ Mạch ít nhất có thể tin tưởng hắn cũng không phải là người ngang ngược.
Bề ngoài của đối phương cùng Dạ Minh Quân miêu tả cũng không có bao nhiêu điểm khác nhau, liền bề ngoài xem ra hoàn toàn là một lão nhân nông thôn bình thường, mặt mũi hiền lành, tóc hoa râm, trên tay có một cái quạt lá, trên cổ còn quàng một chiếc khăn thấm mồ hôi. Nếu không phải trước đó đã chuẩn bị tâm lý, Kỷ Mạch dù vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra lão nhân như vậy sẽ là thượng cổ thần khí, bối cảnh hình ảnh của lão rõ ràng nên là một lão nhân hóng mát nói dóc dưới gốc cây hoặc là xuống ruộng trồng lúa, trồng dưa a.
Nhưng mà, so với Thần Nông Đỉnh, càng làm Kỷ Mạch kinh ngạc vẫn là hoàng y thiếu nữ đang mỉm cười bên cạnh.
Sáng nay, Lý Tiên Nhi không thể nghi ngờ là một tiểu cô nương mười tuổi, vậy mà lúc này xuất hiện ở ngoài cửa rõ ràng là một nữ tử tuổi thanh xuân, hình dáng đối với cậu gật đầu hành lễ cũng không thấy nét ngây thơ trước đó.
Tình huống quỷ dị như vậy Kỷ Mạch chưa từng thấy qua, lúc này chỉ có thể nghi ngờ nói: “Vị này là… Lý cô nương?”
Đối với phản ứng của cậu, lão nhân cũng không cảm thấy kỳ quái một chút nào, chỉ cầm quạt lá trong tay mà phe phẩy, không mặn không nhạt giải thích: “Cô nương nhà ta chính là như vậy, thời kỳ ngây ngô đặc biệt ngắn, một cái chớp mắt liền trưởng thành.”
Không phai, bình thường mà nói đây cũng quá ngắn a, dưa muốn chín cũng phải nhanh như vậy a!
Loại này rõ ràng là lý do qua loa lấy lệ, Kỷ Mạch tự nhiên không tin, lúc này chẳng qua là mặt không thay đổi trả lời: “Xin mời hướng về các thiếu nữ mười tám tuổi trong thiên hạ nói lời xin lỗi.”
Kỷ Mạch nguyên chỉ là để hòa hoãn bầu không khí nên thuận miệng nói, ai ngờ vị đại gia này lại nghiêm túc liền gật đầu một cái, chỉ nói: “Thật xin lỗi.”
Được rồi, cậu tin, đây mới thật sự là người thành thật.
Sự thật chứng minh đồng loại của Dạ Minh Quân quả nhiên không thể đánh giá theo lẽ thường được,  Kỷ Mạch liền buông tha ý tưởng nói chuyện phiếm, chỉ đối với Huy Nguyệt đã đợi ở ngoài cửa nhàn nhạt nói: “Huy Nguyệt, ngươi không phải muốn nhận thức Lý cô nương sao? Không bằng cùng đi uống ly trà trò chuyện mấy câu?”
Dự định của Kỷ Mạch là tách hai người ra, để cho Thủy Vô Ngân thử từ trong miệng Lý Tiên Nhi nghe ra một chút tình báo. Chẳng qua là không nghĩ tới Lý Tiên Nhi này lại còn có thể trong nháy mắt lớn lên, tuy kế hoạch vẽ ra gốc rạ, nhưng đề tài tiếp theo mà bọn họ muốn trò chuyện cũng không thích hợp có người dự thính, suy nghĩ một chút vẫn là dựa theo tính toán trước đó mà mở miệng.
Cũng may Lý Tiên Nhi mặc dù trưởng thành, nhưng tính tình biến hóa không nhiều, nhìn thấy dung mạo của Huy Nguyệt, nhất thời liền mong đợi kéo kéo tay áo lão nhân, “Gia gia, thật sự là một người rất đẹp.”
Thần Nông Đỉnh đối với cháu gái này là thật lòng sủng ái, thấy nàng muốn đi chỉ sờ đầu thiếu nữ một cái liền nói: “Đi đi, gia gia nhìn hạt châu kia một cái sẽ tới tìm ngươi.”
Tiên Châu an bài chỗ ở cho bọn họ cũng không nhỏ, hiện nay  Huy Nguyệt cùng Lý Tiên Nhi tại phòng ngoài tán gẫu, Kỷ Mạch liền chỉ mang lão giả tiến vào phòng bên trong, vén lên màn che mầu xanh, liền nhìn thấy Dạ Minh Quân đang nhàm chán ngồi  ở trước bàn mà thổi đèn hoa.
Trước lão nhân còn là một bộ thái độ bình thường, chỉ khi thật sự nhìn thấy Dạ Minh Quân lại ngay lập tức mà nhíu mi, khuôn mặt bình thường cũng vì vậy mà có mấy phần uy nghiêm, liền  liếc mắt tìm tòi tra cứu Kỷ Mạch bên cạnh, “Khải Minh Châu đã tồn tại trên đời nhiều năm như vậy  vẫn thủy chung không chịu nhận chủ, hôm nay lại đi theo ngươi, một người phàm bị phế tu vi?”
Bái thiếp của Kỷ Mạch, ngôn ngữ trong đó rõ ràng là đem Khải Minh Châu trở thành vật phẩm của mình, thần khí nhận chủ không phải chuyện đùa, Thần Nông Đỉnh cho dù biết sau lưng bọn họ có bẫy, vẫn muốn tận mắt tới xem một chút.
Thần Nông Đỉnh là thần khí có thể tự luyện chế dược vật trong thiên hạ, tất nhiên một cái liếc mắt liền phân rõ kinh mạch Kỷ Mạch đã từng bị  tổn thương nghiêm trọng, dưới mặt nạ tựa hồ cũng có trớ chú quanh quẩn, sinh cơ quanh thân vận chuyển tới đầu liền muốn đình trệ, xem ra là một người mù.
Hắn nguyên còn tưởng rằng chủ nhân của Dạ Minh Quân nhất định là thâm tàng bất lộ, hôm nay nghiêm túc quan sát Kỷ Mạch, ngược lại trong lòng mơ hồ có chút do dự,
Ánh sáng của Khải Minh Châu chỉ có người thông suốt giác ngộ triệt để mới có thể nhìn thẳng, cái tên tiểu tử thúi xưa nay luôn hoang đường này chẳng lẽ là tận lực làm mù  mắt người ta để cho mình vui đùa?
Dạ Minh Quân ngược lại không biết hình tượng của mình trong suy nghĩ của đồng loại đã là nhân vật phản diện mười phần, nghe câu hỏi của hắn cũng chỉ như thường ngày mà ôm lấy Kỷ Mạch, thậm chí có mấy phần khoe khoang hướng Thần Nông Đỉnh mà thể hiện người yêu của mình, ” Ân, ta muốn cùng hắn thành thân, sau đó vĩnh viễn chung một chỗ.”
Thần Nông Thị là Nhân Hoàng nhất mạch, Thần Nông Đỉnh không thể không biết thế sự so với Dạ Minh Quân, nghe lời này một cái liền sợ kém một chút liền giơ quạt lá đánh lên đầu tiên nhân, sau khi chế trụ tâm tình mình lại quan sát bọn họ một phen, cũng không biết phỏng đoán như thế nào, liền đối với Kỷ Mạch trầm giọng nói: “Là hắn ép buộc ngươi?”
Lời này vừa nói ra, Kỷ Mạch tổng thấy có chút không đúng, tại sao Thần Nông Đỉnh phải dùng giọng nói thương tiếc người bị hại mà nói với mình? Dạ Minh Quân ở trong mắt thần khí là hình tượng xấu như vậy sao?
Dạ Minh Quân lúc ban ngày đã cảm nhận được địch ý của Thần Nông Đỉnh đối với mình, hôm nay nghe lời này liền kháng nghị, “Ngươi có phải đối với ta có chút hiểu lầm hay không, ta chưa bao giờ làm người khác khó chịu.”
Hắn không nói lời nào thì hoàn hảo, vừa mở miệng thì thần sắc lão nhân ngược lại là trầm trọng hơn, “Lời này tự ngươi tin?”
Đối mặt ngữ khí nghiêm túc như vậy Dạ Minh Quân cũng là ngẩn người, suy nghĩ kỹ một chút hình như là có chút vấn đề, liền bình thản nói: “Được rồi, mọi người đều rất thích ta, cho nên nguyện ý theo ta mà hành sự.”
Mặc dù hắn nói cũng xem như nói thật, nhưng Thần Nông Đỉnh vẫn không nhịn được liếc người này một cái, “Mấy trăm năm không thấy, tính tình ngươi không biết xấu hổ ngược lại là một chút cũng không thay đổi.”
Mắt thấy hai người càng trò chuyện càng lệch, Kỷ Mạch cuối cùng đứng dậy, đầu tiên là rót trà cho khách nhân, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi lão nhân gia xưng hô như thế nào?”
Sự thật chứng minh, thái độ của Thần Nông Đỉnh nhằm vào chỉ hướng về phía Dạ Minh Quân mà đến, đối với Kỷ Mạch liền thân thiện hơn rất nhiều, chỉ bình thản đáp lại, “Ngươi cũng gọi ta là Lý đại gia như ngừi trong thôn là được.”
Kỷ Mạch nghe Dạ Minh Quân nói qua, Thần Nông Thị đại diện cho Viêm đế, cho nên Thần Nông Đỉnh đối với nhân loại từ trước đến giờ rất hữu hảo, hôm nay nhìn một cái quả thật là như vậy.
Cậu đoán lão nhân như vật nhất định không nhấc lên nhân gian chiến loạn, cũng không thể nào chỉ trong nháy mắt mà đem mọi người tiền vào câu chuyện tình yêu tạu hương thôn, chỉ dựa theo tính tình của mình mà đi thẳng vào vấn đề, hỏi: “Được rồi, Lý lão tiên sinh. Mọi người đều là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta mời ngươi đến chỗ này chỉ muốn lấy được một đáp án. Xin hỏi, rốt cuộc là vị thần khí nào sáng tạo ra thiên nhân?”
Thần Nông Đỉnh những năm này đã có thói quen làm ruộng, nhất thời nghe cách xưng hô của người trí thức còn có chút không thích ứng, lại nhìn Kỷ Mạch tư tư văn văn dáng dấp rõ ràng là người đọc sách, vừa nghĩ tới thư sinh rất coi trọng khí tiết, Khải Minh Châu này sao lại có thể hồ đồ mà khi dễ một người  như vậy! Vì vậy nội tâm lại càng tức giận, cũng sẽ không nhẫn nại, chỉ Dạ Minh Quân liền cả giận nói: “Đều là ngươi làm chuyện tốt!”
“Ta lại làm cái gì sao?”
Dạ Minh Quân hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ là cái phản ứng này, thần sắc còn có chút mờ mịt, ngược lại là Lý đại gia liếc xéo hắn mà khinh thường nói, “Giả bộ, ngươi tiếp tục giả bộ.”
Dạ Minh Quân còn không suy nghĩ ra, nhưng Kỷ Mạch trong nháy mắt hiểu hàm nghĩa trong lời nói của lão nhân, chỉ nghi ngờ nói: “Ý của Lý lão tiên sinh là, thần khí sáng tạo thiên nhân là Dạ Minh Quân?”
Giọng điệu này của Kỷ Mạch là chân chính không biết, Thần Nông Đỉnh thấy cậu không giống giả bộ, ánh mắt nhìn về phía Dạ Minh Quân lại là bất thiện, “Khải Minh Châu, ngươi thân là thần khí thậm chí ngay cả chủ nhân mình cũng lợi dụng, đơn giản là lừa  tài lừa tình, mười phần là một tên lưu manh!”
Dạ Minh Quân tính khí tuy tốt, bỗng nhiên bị mắng cũng không vui, trong con ngươi cuối cùng không có tiếu ý, lúc này liền hơi có vẻ tức giận mà phản bác, “Ngươi ngậm máu phun người, ta những năm này trừ tận tâm tận lực tìm lão bà thì cái gì cũng không làm, càng không có đùa giỡn lưu manh!”
Lời này vừa nói ra, Kỷ Mạch làm chứng nhân tốt nhất chính là bất đắc dĩ buông ly trà xuống, chỉ ở trong lòng yên lặng oán thầm, không, ta cảm thấy đây không phải là chuyện đáng giá để tự hào.
Tuy là như vậy, Thần Nông Đỉnh hiện nay cũng nghiêm túc, lời vừa đã nói ra, lúc này liền đối với Dạ Minh Quân cả giận nói: “Thiên nhân trên đời này tất cả đều là Sơn Hà Xã Tắc Đồ sáng tạo, mà nó mấy trăm năm trước liền bị đưa đến động phủ của ngươi, hôm nay di thể cũng còn treo ở ngang hông ngươi. Nếu không phải cố ý dùng nó nhấc  lên mầm tai họa trong thiên hạ, ngươi như thế nào ở bên trong nó mà đưa vào khí lính mới không trọn vẹn?”
Lời này Kỷ Mạch hơi suy nghĩ liền biết là chỉ về hệ thống, còn không đợi cậu đối với chỉ số thông minh không trọn vẹn  của hệ thống mà biểu đạt sự tán thành, lão giả liền bi phẫn nói,
“Ngày xưa Cửu U Thiên Địa Qua cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ liên tiếp tự hủy ta liền cảm thấy kỳ quái, tìm tung tích Sơn Hà Xã Tắc Đồ đến cái thế giới này lại bị Thiên Địa Qua bỗng nhiên đánh lén, không phòng bị một chút nào khiến khí thân của ta bị đâm thủng  lưu lạc nhân gian, nếu không phải Lý  thị dâng ra thân thể cho ta đoạt xác, chỉ sợ đã sớm bước theo Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trở thành một món khôi lỗi trên tay ngươi. Trước đó vài ngày cảm nhận được khí tức của ngươi, ta vốn còn không chịu tin, cho đến lúc đạt được Yêu Vương mới nhận rõ thực tế. Những năm này hắn một mực cùng thần khí có chút liên lạc, trúng tâm kiếp lại là năng lực đặc thù của ngươi. Trước kia ngươi chạy trốn khắp nơi chính là không chịu lấy bản thể hiện thân thiên đình, nếu không phải cùng hắn có liên hệ tại sao sẽ bỏ qua thân phận giúp hắn độ kiếp?”
Thần Nông Đỉnh không thiện chiến đấu, quá khứ bị đồng bạn phản bội kém chút hư hại thống khổ hôm nay nghĩ đến vẫn là khó chịu, thở một hơi thật dài thử đè nén cảm xúc xuống, lúc này mới tiếp tục bóc trần chân tướng do mình khám phá.
“Khải Minh Châu, bởi vì ngươi là thần khí đại biểu cho Hi Hoàng, Cửu U thiên Địa Qua cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ sau khi tự hủy thì hài cốt cũng giao do ngươi bảo quản, mà ngươi được Sơn Hà Xã Tắc Đồ liền nghĩ đủ phương cách cùng địa phủ liên lạc, lại còn có bao nhiều tên quỷ sai thường xuyên xuất hiện ở ngoài động phủ ngươi, trừ cướp lấy vong hồn chế tạo thiên nhân, ngươi còn có thể để cho bọn họ làm gì?”
Cái này… Nghe ra là so với việc để quỷ sai viết kịnh bản tìm lão bà thì càng đáng tin hơn rất nhiều.
Có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ Dạ Minh Quân một cái bị oan uổng trên trời hạ xuống đập cho ngu ngơ, Kỷ Mạch rốt cuộc minh bạch vì sao Thần Nông Đỉnh sẽ đối với Dạ Minh Quân mà giữ địch ý sâu như vậy.
Đúng vậy, Sơn Hà Xã Tắc Đồ sáng tạo thiên nhân ở trong tay Dạ Minh Quân, trong thượng cổ thần khí lại chỉ có hắn xưa nay thích đi lang thang, thường thường sẽ mất tích mấy năm, cộng thêm tính tình không tập trung thường xuyên gây chuyện, đổi thành ai, đụng phải loại chuyện này thì người đầu tiêm hoài nghi đều là hắn.
Dạ Minh Quân thật sự không nghĩ tới mình đang truy xét hắc thủ sau màn, kết quả nhân chứng lại chỉ vào mặt mình mà nói “Hung thủ chính là ngươi”, lúc này thấy Kỷ Mạch cũng không nói gì nữa, lập tức liền nắm chặt tay của thanh niên giải thích: “Thật không phải là ta, ta chưa bao giờ khiêm tốn làm việc, nếu là làm cái gì nhất định là thiên hạ đều biết.”
Ở trong ấn tượng của Thần Nông Đỉnh, Khải Minh Châu làm việc chưa từng xem qua ánh mắt người khác, ban đầu chúng tiên dùng mọi cách khuyên nhủ khẩn cầu hắn ở lại thiên cung, thằng nhãi này cũng không phải là khăng khăng làm theo ý mình tự ý rời khỏi động phủ hay sao. Hôm nay chỉ xem như hắn còn muốn tiếp tục lừa gạt tiểu tử nhân loại này, liền cả giận vỗ bàn nói:
“Trong thập đại thượng cổ thần khí chỉ có ngươi từ đầu đến cuối chưa từng vì người khác sử dụng, cũng chỉ có ngươi được Hi Hoàng giao cho trí khôn tiên nhân. Mấy trăm năm ngươi vì tìm được một chủ nhân giống như Hi Hoàng, cuối cùng không tiếc giết hại đồng loại, bỏ thiên hạ sinh linh không để ý. Ta biết mình hôm nay tàn tạ thân thể  không địch lại ngươi, hôm nay tới chỉ vì đánh bạc tính mạng mà hỏi ngươi một câu —— ngươi làm việc như vậy, có thể không phụ lòng Hi Hoàng sao?”
“Dương như hoàn toàn chính xác vừa có lý vừa có chứng cớ.”
Hắn rốt cuộc cũng nói xong, Kỷ Mạch cười một tiếng, còn không đợi Dạ Minh Quân ủy khuất mở miệng, liền giành trước cúi đầu khẽ hôn lên mu bàn tay tiên nhân một cái để bày tỏ trấn an, lúc ngẩng đầu lên thần sắc đã khôi phục vẻ  những ngày qua trấn định, chỉ nhàn nhạt nói: “Bất quá, Lý lão tiên sinh, ta cũng hỏi ngươi một câu, lấy trình độ tùy hứng của Dạ Minh Quân, hắn muốn làm gì chẳng lẽ còn không dám nhận?”
” Cái này …”
Nếu Kỷ Mạch nghi ngờ quan điểm của người khác, Thần Nông Đỉnh còn có thể quả quyết đáp lại, nhưng là nói đến Khải Minh Châu cả gan làm loạn, nhớ tới sự tích quá khứ của hạt châu này, hắn lại hoàn toàn không cách nào phản bác!
Hi Hoàng Khải Minh Châu là cái loại nhân vật gây họa không dám nhận  sao?
Không, hắn không phải, hắn không chỉ dám nhận, thậm chí còn muốn đem cái sự tích chói lọi này cùng người ngoài nói chuyện phiếm, hắn xem như thành ma vật gieo họa chúng sinh cũng có thể đắc ý mà viết thành sách đại náo thiên cung truyền lại cho hậu thế!
Từ thần tình lão giả đau đầu nhức óc Kỷ Mạch có thể khẳng định, quả nhiên Dạ Minh Quân nghịch ngợm đã sớm đi sâu vào lòng người.
Cậu những năm này du tẩu giữa thiên nhân, hiểu rõ cách nói chuyện, lúc này cũng không thay tiên nhân tẩy địa (*) mà đưa tới đối phương cảnh giác, chẳng qua là vuốt ve ly trà, lại khoan thai nói: “Hơn nữa, đem Dạ Minh Quân cùng một người tỉ mỉ bày kế  đặt chung một chỗ, ngươi có cảm thấy rằng chuyện đó hoàn toàn không hài hòa với nhau hay không ?”
(*) 洗地: Tẩy địa nghĩa gốc là dùng nước để chà rửa đồ dơ. Trên Internet là thuật ngữ dùng để diễn ta một người thay người khác xử lý những chuyện xấu mà người đó đã làm. Có thể hiểu đại khái là đổi đen thay trắng, tẩy trắng.
Một hùng hài tử đột nhiên là được làm đại BOSS nhân vật phản diện, như vậy xoay ngược lại đâu chỉ không khỏe, trên thực tế lúc cho ra cái suy luận này, Thần Nông Đỉnh mới vừa đập dưa đầy đất khó khăn lắm mới tỉnh táo lại.
Chỉ nhớ lại hình dáng khi hạt châu này đi theo Hi Hoàng, người thành thật vẫn chịu đựng sự dằn vặt của lương tâm mà kiên trì nói: “Ít nhất 5.000 năm trước hắn cũng đã từng nghiêm chỉnh.”
Dạ Minh Quân biết Kỷ Mạch là đang vì mình biện bạch, nhưng không biết tại sao, nghe những lời này hắn ngược lại cảm giác mình bị ghim đâm vào tim mấy lần, đáng sợ hơn là Thần Nông Đỉnh lại còn không phản bác, từ xưa tới nay  Khải Minh Châu vẫn luôn tự tin cũng không khỏi yên lặng hoài nghi,
Nguyên lai hắn ở trong mắt mọi người là loại hình tượng này sao? Hắn có phải hay không nên để cho Kỷ Mạch  nhận thức được một mặt ổn trọng có thể tin của mình hay không?
Dạ Minh Quân nghịch thì nghịch, nhưng khi nghiêm túc lại luôn chỉ  thẳng vào chỗ yếu hại, chẳng qua là nghe Thần Nông Đỉnh nghi ngờ liền tìm được vấn đề ở chỗ nào, lập tức cau mày hỏi: “Tại sao ngươi nói Thiên Địa Qua cũng ở chỗ ta? Ta chỉ nhận được Sơn Hà Xã Tắc Đồ.”
Dạ Minh Quân lời này Kỷ Mạch  tin, Sơn Hà Xã Tắc Đồ đều bị biến thành hệ thống luyến ái, người này nếu là nhận được Cửu U Thiên Địa Qua như thế nào không lấy ra chơi? Nghiêm túc đem đồng loại xem như đồ cổ  mà gìn giữ đó  không phải là tính tình của Dạ Minh Quân.
Nhưng mà, đối với lần này lão nhân lại chắc chắn nói: “Không thể nào, trong ghi chép của thiên đình thì Cửu U Thiên Địa Qua sớm bị đưa đến động phủ ngươi.”
Lời này vừa nói ra Kỷ Mạch liền cảm giác không đúng, suy nghĩ chốc lát chính là nhắc nhở: “Hai vị, cho ta lắm mồm một câu, nói cách khác, các ngươi cũng không ai từng chính mắt chắc chắn Cửu U Thiên Địa Qua là tự hủy chân chính hay không?”
Thần Nông Đỉnh minh bạch ý tứ trong lời nói này của cậu, thần tình mặc dù có kiềm hãm lại nhưng  vẫn hoài nghi nói: “Ngươi là muốn nói, hết thảy đều là Cửu U Thiên Địa Qua tự  hành chủ đạo? Nhưng, Sơn Hà Xã Tắc Đồ rõ ràng ở chỗ này.”
Loại thời điểm này Kỷ Mạch thông thường đều dùng hành động để nói lên sự thật, cho nên cậu cầm tới Sơn Hà Xã Tắc Đồ đặt lên bàn mở ra, chỉ nói: “Hệ thống, tự giới thiệu sơ lược về mình một chút.”
Hai người đã là giai đoạn yêu đương, tại thiết lập của hệ thống thì Kỷ Mạch đã là nửa chủ nhân, khi ra lệnh chỉ cần không bị Dạ Minh Quân bác bỏ liền thi hành, vì vậy lập tức phát ra giọng nói ngầm thừa nhận ——
“Hệ thống địa phủ luyến ái công lược vì ngươi phục vụ, có kho tài liệu tham khảo phong phú của chúng ta, nhất định có thể vì ngươi tìm được bạn lữ thích hợp chung thân nhất, xin hỏi trước mắt cần hướng dẫn cùng người khác phái giao du hay là  cần công lược đối tượng cùng giới tính?”
“…”
“Khải Minh Châu, nếu như ta là Sơn Hà Xã Tắc Đồ, nhất định đánh chết ngươi.”
Thần Nông Đỉnh biến mất đã có mấy trăm năm, vạn vạn không nghĩ tới thế giới đã phát triển ra như đồ chơi mới lạ vậy nhiều, nhất thời chỉ có thể chặc lưỡi.
Hắn dĩ nhiên nghe ra đây chính là thanh âm ngày xưa Sơn Hà Xã Tắc Đồ thường dùng, suy nghĩ đến cái tính khí sôi động của đồng loại kia lại bị Dạ Minh Quân chơi đùa thành bộ dáng này, Thần Nông Đỉnh liền vội vàng xoa bóp tim bình phục cảm xúc lại, để tránh thân thể lão nhân này bị đả kích đột nhiên trúng gió.
Quả thực mất trí rồi! Vì không bị hỗn tiểu tử này cầm đi càn quấy, hắn nhất định phải sống thêm mấy năm!
Tuy biểu hiện như vậy, Kỷ Mạch lại có thể nhìn ra, địch ý trên người lão nhân so  với trước đã nhạt đi rất nhiều, liền nói rõ dụng ý của mình,
“Như ngươi thấy, bây giờ Sơn Hà Xã Tắc Đồ cùng thiên nhân không có bất kỳ  liên lạc nào, phía trên này chỉ có duy nhất một người là chúng ta vì để nghiên cứu thiên nhân nên cố ý thu vào hàng mẫu để tiến hành phân tích.”
Bản thể  của Thần Nông Đỉnh mặc dù bị hư hại bất đắc dĩ dùng thân thể loài người, nhưng  nhãn lực chưa giảm chút nào, tất nhiên nhận ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ hôm nay chẳng qua là pháp bảo phổ thông có chức năng trữ vật, lập tức lại tin phân nửa, nhìn về phía Dạ Minh Quân, “Quả thật không phải là ngươi?”
Trước Dạ Minh Quân còn đang hoài nghi Thần Nông Đỉnh cùng người giật giây có chút cấu kết, kết quả Thần Nông Đỉnh hoài nghi đến hắn, tuy rất không nói nên lời, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:
“Ta những năm này chưa từng nhận chủ là bởi vì thiên đình cùng  thế tập thừa kế ở nhân gian bất đồng, Hi Hoàng nói qua tiên đế vị người có tài mới có thể chiếm được, cho nên, ngàn năm qua mỗi một tiên đế đảm nhiệm đều là người trước nhường ngôi lại hoặc là chúng tiên tự tuyển chọn. Nhưng, ta nếu nhận ai làm chủ, người nọ liền giống như là lấy được sự cho phép của Hi Hoàng, nhất định sẽ không có chuyện gì lo lắng mà leo lên tiên đế vị, đây không phải là tiên giới mà Hi Hoàng hy vọng.”
Đây cũng là nguyên nhân Dạ Minh Quân đem đối tượng công lược định làm phàm nhân, hắn không thích hợp cùng tiên nhân quá mức thân mật, nếu là  phàm nhân có tuổi thọ ngắn ngủi, bất quá chỉ trong thời gian trăm năm sẽ không nhìn thiên đình tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Chỉ tiếc, ban đầu tuy là nghĩ như vậy, hôm nay hắn nhưng không thể kìm lòng được mà  muốn cùng Kỷ Mạch vĩnh viễn bên nhau. Hắn đã có thói quen với cuộc sống có người bầu bạn, không cách nào tưởng tượng nếu một ngày nào đó Kỷ Mạch tự nhiên chết, mình sẽ thương tâm đến cỡ nào.
Có lẽ đây chính là lý do Hi Hoàng không muốn hắn sở hữu nhân tâm, cái gọi là tình yêu, một khi bắt đầu thì tự mình không thể kiểm soát được nữa.
Bây giờ Dạ Minh Quân đã có thể đạp phá hư không, nhưng hắn không liên lạc bất kỳ tiên nhân nào. Thể nghiệm qua  tình cảm nhân loại liền phản hồi thiên đình tuyệt không lưu luyến hồng trần là ước định giữa hắn với thiên đình, nếu bị các tiên nhân biết —— hắn muốn chữa khỏi cho Kỷ Mạch, muốn để cho tiểu gia hòa mà mình thích có tuổi thọ ngang hàng với thần lình, chỉ sợ chúng tiên sẽ không cho phép Hi Hoàng Khải Minh Châu đủ ảnh hưởng đến trật tự thiên đạo lại bị một người phàm không biết rõ lai lịch mà bị kiềm giữ vĩnh viễn.
“Ta không cần chủ nhân, bởi vì ta đã sớm không phải thượng cổ thần khí Hi Hoàng Khải Minh Châu chỉ có thể nghe theo người khác ra lệnh, mà là tiên nhân Dạ Minh Quân truyền thừa ý chí của Hi Hoàng tìm kiếm thiên đạo của bản thân.”
Phần lo âu  này Dạ Minh Quân chưa từng nói với Kỷ Mạch, lúc này cũng chỉ là nâng lên đôi mắt tỏ rõ thái độ có chút kiêu căng, đúng như lời của Thần Nông Đỉnh, năm ngàn năm trước hắn cũng từng đứng đắn qua, mà kể từ lúc đó, chuyện của hắn liền chỉ có tự bản thân hắn mới có thể làm chủ.
Dạ Minh Quân không hiền hòa nữa rất có cảm giác áp bách, Kỷ Mạch biết, Dạ Minh Quân vẫn luôn rất kiên trì, chẳng qua là phần lớn thời điểm hắn càng thích dùng phương thức thân cận người làm người đó tiếp nhận ý kiến mình, lúc này sẽ lộ ra thần sắc như vậy thật sự là có chút tức giận.
Thấy rõ điểm này, cậu tận lực nhích lại gần đến bên cạnh tiên nhân, quả nhiên Dạ Minh Quân lập tức liền thu hồi khí thế đem cậu kéo vào trong ngực, tuy trong thần sắc cũng bởi vì tự dưng chịu oan ức có chút bất mãn, nhưng khi nhìn ngược lại là trông giống như một con chó lớn đang giận dữ mà ôm bóng
Tựa vào trong ngực hắn, Kỷ Mạch chẳng qua là đối với lão nhân nhàn nhạt khuyên nhủ: “Lý lão tiên sinh nếu có nghi ngờ, sau khi rở về không ngại hỏi Yêu Vương một chút xem thử thần khí cùng hắn nói chuyện là tính tình gì, ta tin tưởng, không cần mấy ngày ngươi liền có thể cho ra kết luận.”
Thần Nông Đỉnh trước đã nhận định chuyện này nhất định là Khải Minh Châu gây nên, dù sao một vị thần khí nghiêm túc cùng người phàm nói chuyện yêu đương như vậy chuyện quá mức quỷ dị, mặc cho ai cũng cho rằng đây chỉ là mượn cớ.
Nhưng mà, thấy một màn này, hắn đối với lời nói vô căn cứ như vậy lại có chút tin tưởng. Khải Minh Châu này từ khi ra đời liền nhận hết thảy sủng ái cũng không dễ thu thập như vậy,  một khi tính khí bắt đầu nháo lên nhất định phải làm cho cả thiên đình gà chó không yên.
Cái tên bốc đồng như vậy, hôm nay bị tức giận một trận chỉ  ôm Kỷ Mạch tỏ vẻ ủy khuất, nếu để cho Sơn Hà Xã Tắc Đồ ngày xưa đặc biệt vì hắn mà thu thập cục diện rối rắm  nhìn thấy, chỉ sợ trong nháy mắt nhất định nhỏ xuống một vết mực vui vẻ yên tâm cùng có chút chua cay.
“Bất luận thần khí chủ đạo chuyện này là ngươi hay là Cửu U Thiên Địa Qua, ta cũng sẽ không ngồi nhìn loạn thế kéo dài bực này tiếp tục  kéo dài nữa, chín ngày sau tất cả tự có kết quả.”
Thần Nông Đỉnh chuyến này thật sự là quyết chí chết,  kế hoạch của hắn đã an bài thỏa đáng, cùng Dạ Minh Quân gặp mặt bất quá là bước thăm dò sau cùng.
Tất cả ngôn ngữ cũng có thể làm giả, nhưng Khải Minh Châu từ đầu tới cuối đối với hắn không có sát ý lại là sự thật, chỉ bằng một điểm này, không cần chứng cớ, nội tâm hoài nghi của Thần Nông Đỉnh đã  tiêu tan tám thành, liền đưa Lý Tiên Nhi tới hướng về phía hai người cáo từ rời đi.
Trải qua phen nói chuyện này, chân tướng năm xưa đã từ từ nổi lên mặt nước, chắc chắn Thần Nông Đỉnh thật sự rời đi, Kỷ Mạch  mới hướng Dạ Minh Quân nhẹ giọng hỏi: “Ngươi ở Toái Băng Hồ nghe được giọng nói kia rất giống với Thiên Địa Qua?”
“Ta không biết, Thiên Địa Qua xưa nay là chỉ đánh giặc không nói lời nào, giữa những thần khí thì hắn trầm ổn nhất, Hi Hoàng sau khi rời đi nó lại trải qua mấy vị chủ nhân,  ở trong tay người nào cũng là chịu mệt nhọc thực hiện chức trách, cho nên ta cùng Thần Nông Đỉnh ban đầu cũng không hoài nghi qua hắn.”
Thiểu một địch nhân chung quy là chuyện tốt, chắc chắn Thần Nông Đỉnh không đứng ở phía đối lậpvới mình, Dạ Minh Quân những này qua đè nén tâm tình cuối cùng buông lỏng rất nhiều.
Chẳng qua là, ngay cả Thần Nông Đỉnh là thần khí gần gũi nhất với nhân loại cũng không cách nào tiếp nhận sự thật hắn cùng Kỷ Mạch ở chung với nhau sự thật, đổi thành những tiên thần khác chỉ sợ còn không biết phải dài dòng thế nào.
Tiểu gia hỏa của hắn có tâm tư nhạy cảm nhất, thiên đình lại không thiếu lão thần tiên am hiểu lắm mồm, nếu Kỷ Mạch bị bàn tán mãi lại thật sự không cần hắn nữa thì phải làm thế nào?
Không thể cho những lão gia hỏa này cơ hội phát huy bản lãnh, thừa dịp cái thế giới này còn bị đậy lại không người phát hiện, hắn nhất định phải tiên hạ thủ vi cường.
Trong ánh mắt thoáng qua một tia kiên định, Dạ Minh Quân tiến vào kiểu mẫu nghiêm túc là tuyệt đối lì dến mức khiến cho thần phật đầy trời nhức đầu, vậy mà lúc này địch nhân còn chưa tới chiến trường, cho nên hắn chẳng qua là ở bên tai Kỷ Mạch ôn nhu nói: “Thần Nông Đỉnh nếu nói có biện pháp bức ra chủ sử sau màn, chúng ta tạm thời chỉ cần quan sát. So với cái này, ta đã nói muốn dùng nguyên hình bồi ngươi ngủ, tối nay ta có thể lăn trên người ngươi suốt đêm được không?”
Không nghĩ tới hắn lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, Kỷ Mạch tưởng tượng một phen cảnh tượng này, không tự chủ chính là bên tai nóng lên, chỉ ở trong lòng âm thầm cắn răng nói,
Mới vừa rồi là ai nói mình chưa bao giờ đùa bỡn lưu manh? Ngươi không cần thể diện sao?
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: 
Thần Nông Đỉnh (nghiêm túc): Ta cảm thấy trên đời không thể nào có thần khí lại nghịch ngợm như vậy, đó nhất định là đang che giấu! Là mưu kế!
Dạ Minh Quân (hoảng sợ): Nguyên lai ngươi đã khám phá ra kế hoạch ta muốn bỏ nhà ra đi chuẩn bị định thân suốt đời!
Thần Nông Đỉnh (nhận thua): Được rồi, ngươi thật sự là rất nghịch ngợm.
Kỷ Mạch (lạnh lùng): Lão nhân gia cũng quá thành thật rồi, giống như ta, cho tới bây giờ liền không hoài nghi tới trình độ nghịch ngợm của  hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.