Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 74:




Đối với Dạ Minh Quân đại khái sẽ không ngoan ngoãn rút lui thì Kỷ Mạch đã sớm có dự liệu, nhưng cậu vạn vạn không nghĩ tới vị tiên nhân này lại mang về Vô Đông Kiếm của Nhậm Thanh Nhai.
Lúc thiết định Nhậm Thanh Nhai, Kỷ Mạch từng lật xem các loại điển tịch cố gắng tìm cho hắn một vũ khí độc nhất vô nhị, cuối cùng vẫn lựa chọn kiếm một loại vũ khí tượng trưng cho vương giả lại được các hiệp sĩ ưa thích. Đối với động vật mà nói, mùa đông lại là mùa có  tỷ số tử vong cao nhất, 《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》thế giới nơi nó tọa lạc lại là kỷ nguyên băng giá nhất. Do đó, như một thần khí để chấm dứt thời đại độc đoán của tu sĩ, kiếm này được đặt tên là Vô Đông.
Vô Đông Kiếm là tượng trưng cho vương giả, người được kiếm này chính là thiên hạ chi chủ, đồng thời, hơn phân nửa dị năng của Nhậm Thanh Nhai cũng cần dựa vào kiếm này thi triển, đây cũng là lý do hắn tuy chán ghét nhân loại nhưng đại đa số thời gian vẫn giữ hình dạng nhân loại.
Nhậm Thanh Nhai có hai hình dạng nhân loại, lúc ban đầu là Kỷ Mạch thiết định một kiếm khách tóc trắng, dung nhan ôn hòa nhưng khí chất cao hoa, sau đó Nhậm Thanh Nhai phát hiện như vậy cùng Kỷ Mạch đứng chung một chỗ, thật giống như mình mới nên là phụ thân, liền tận lực huyễn hóa thành dáng vẻ tương tự với Kỷ Mạch.
Lúc ấy một lòng muốn làm thành một bảo bảo Yêu Vương, thậm chí còn muốn biến ảo thành một hài tử bảy tuổi, thế nhưng thân thể  quá nhỏ bé không thích hợp chiến đấu, lúc này mới bất đắc dĩ dùng hình dáng trưởng thành. Sau đó liền bi thương phát hiện, hắn càng như vậy lại càng giống như  phụ thân của Kỷ Mạch hơn, vì thế bạch lộc còn uất ức nhiều ngày, âm thầm thề chờ sau khi chinh chiến kết thúc, nhất định phải hóa hình đổi thành hình dáng còn nhỏ.
Theo Kỷ Mạch những năm này lấy được tình báo, hình dạng thứ hai này kể từ sau khi hai người đoạn tuyệt thì Yêu Vương chưa từng ở trước mặt người nào dùng qua, hôm nay nghe Huy Nguyệt cảm thán đối phương cũng có khuôn mặt tương tự mình, Kỷ Mạch cũng im lặng hồi lâu.
Dùng hình dạng hóa hình cùng mình tương tự, lại đem Vô Đông Kiếm tượng trưng thiên hạ cho mình, ý là nộp khí giới đầu hàng sao?
Không, sẽ không đơn giản như vậy, hắn tại sao lại nói những lời mơ hồ như vậy đến mức ngay cả Dạ Minh Quân hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ số EQ của Nhâm Thanh Nhai cùng Kỷ Mạch thời niên thiếu cơ hồ là được in ra từ một khuôn mẫu, cái ý tưởng trong đầu của tên con trai hố cha này chỉ sợ so với bộ rễ của một gốc cây cổ thụ ngàn năm còn xoắn xuýt hơn.
Như vậy, là muốn nhờ vào lời  đó để ổn định mình không để cho Dạ Minh Quân nhúng tay? Hay là, muốn cho mình trầm mê trong chuyện quá khứ, không chú ý đến việc gì?
Dạ Minh Quân cùng Huy Nguyệt trở lại đã là sau nửa đêm, Kỷ Mạch được tin tức này liền không còn lòng dạ nào đi ngủ, ở trong ngực tiên nhân trằn trọc trở mình suy nghĩ một đêm, đợi đến trời sáng theo mọi người đi tới Bỉ Thương Sơn, ngồi xem chiến đấu vẫn là lòng không bình tĩnh, căn bản không quan sát tình hình bốn phía.
Tóm lại, cậu lại tự đặt mình vào thời niên thiếu để suy nghĩ  Nhậm Thanh Nhai lúc này có kế hoạch gì, sâu sắc nhận thức được tự mình đi tới có bao nhiêu tính văn nghệ trung nhị (*)  Kỷ Mạch chỉ có một suy nghĩ —— mình thứ người như vậy đáng đời không có bạn gái, trừ Dạ Minh Quân ai chịu nổi mình!
(*)中二:  [Trung nhị] =  là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì. Tại Việt Nam, đôi khi còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi đậy thì”.
Hôm nay là ngày thứ nhất Bỉ Thương Sơn bài trí lôi đài, thiên nhân  có mặt  so với hôm qua lại tăng lên mấy khuôn mặt mới, chẳng qua là tỷ võ tuy đã bắt đầu, nhưng một canh giờ trôi qua lại thủy chung không có một thiên nhân nào đi lên đánh trận mở đầu.
Dù sao, theo thường lệ mà nói người thứ nhất đi lên sớm muộn gì cũng phải bị người lên sau đánh xuống, thiên nhân đang ngồi đều là cường giả một phương, hôm nay Lý Tiên Nhi là tròn hay dẹp cũng không biết, mọi người cũng không ai muốn bỏ qua người này.
Trà cũng uống ba ly, trên đài vẫn là không có một bóng người, Huy Nguyệt chỉ cảm thấy rất nhàm chán, đang suy nghĩ nếu không có người tham gia, có phải hay không trực tiếp đem Thủy Vô Ngân mang lên xem như là  bọn họ thắng, dư quang liếc thấy Kỷ Mạch cầm Vô Đông Kiếm trầm tư, liền hỏi: “Kỷ Mạch, ngươi làm sao lại ngẩn người?”
Bị thanh âm của hắn đánh thức, Kỷ Mạch lúc này mới phát hiện mình xưa nay rất thận trọng nhưng cuối cùng lại quên quan sát những thiên nhân khác, thoáng phục hồi tinh thần lại không tiếp tục xoắn xuýt chuyện Yêu Vương nữa, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta đang suy nghĩ, hắn cho ta thanh kiếm nầy, là chuẩn bị mười ngày sau tới lấy đầu của ta, hay là để cho ta một kiếm chém hắn.”
Những chuyện quá thứ này Kỷ Mạch chỉ nói qua một lời với Tống Kiều, Huy Nguyệt thấy hình dáng Yêu Vương  cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng vạn vạn không nghĩ tới quan hệ bọn họ lại là ngươi chết ta sống như vậy, nhất thời chỉ có thể thở dài nói: ” Kích thích như vậy sao?”
Rõ ràng là chuyện thật phiền toái, Huy Nguyệt thở dài như vậy lại có một loại cảm giác vi diệu khi cùng bằng hữu bát quái ăn dưa, Kỷ Mạch cũng bị hắn làm cho không thể nghiêm túc được, chỉ tiện tay đem Vô Đông Kiếm thu hồi vào túi không gian, vẫn bình thản nói: “Hắn muốn tới thì tới đi, chẳng lẽ ta còn sợ sao?”
Huy Nguyệt trước  đó liền cảm thấy Kỷ Mạch người này không phải bình thường, hôm nay đột nhiên biết được cậu còn có một con trai là Yêu Vương, tối hôm qua còn có một khoảng thời gian cùng Thủy Vô Ngân thảo luận Kỷ Mạch một phen rốt cuộc là yêu tinh gì.
Bị Thần Tinh Tế Ti hố qua, Tinh Linh vương vẫn giữ vững lập trường đây tuyệt đối là một con nhím thành tinh, nhưng mà Thủy Vô Ngân còn có chút suy luận lập tức chỉ ra con nhím làm sao có thể sinh ra con lộc, đây tuyệt đối là con mèo yêu, còn như mèo làm sao sinh ra lộc, Thủy đại sát thủ bày tỏ tốt xấu gì thì bọn chúng  đều có lông a.
Vì vậy, hai người lại liền thảo luận vấn đề sinh dưỡng lộc một đêm, cuối cùng đưa ra một kết luận khiến cho ra một người đều bị thụ thương  ——
Như vậy, vấn đề tới, tại sao Kỷ Mạch là người lãnh đạm như vậy lại có thể thông sát nam nữ mà nuôi con trai, mà người ngoài vừa nhiệt tình vừa anh tuấn tiêu sái như bọn họ nhưng đến nay cũng không có lão bà a?
Cái vấn đề nghiêm túc này, bọn họ đến nay cũng không có được một câu trả lời chính xác, lúc này Huy Nguyệt lại liếc nhìn Kỷ Mạch, luôn cảm thấy may mắn trong nhân sinh của người này cùng trong ấn tượng của mình hoàn toàn khác nhau, nội tâm tuy buồn bực, nhưng vẫn khuyên nhủ: “Ngươi chắc chắn? Đừng xem lộc loại động vật này sống ôn hòa, thật ra thì chúng nó rất hung, nhất là hùng lộc rất hiếu chiến, tinh linh tộc chúng ta dùng đại giác lộc làm tọa kỷ, nếu không nuôi cách xa nhau ra, có thể mỗi ngày chúng nó đều tự húc nhau đến cả người đều là vết thương.”
Hắn nói một chút Kỷ Mạch còn chưa kịp đáp lại, Dạ Minh Quân ngược lại là cảnh giác, nghiêm túc suy nghĩ một chút liền vỗ một cái vào tay Kỷ Mạch mà trấn an nói: “Ta ở trong phòng ngươi treo mấy tấm vải đỏ, như vậy hắn liền húc không tới ngươi, trong ti vi cũng diễn như vậy.”
“Cám ơn các ngươi để cho ta trong nháy mắt sinh ra ảo giác mình đang chuyển chức thành người đấu bò.”
Mặt vô biểu tình mà hồi phục lại vẻ lãnh đạm thường ngày mà trả lời sự an ủi của bọn họ, Kỷ Mạch nội tâm vẫn không nhịn được oán thầm,
Tỉnh lại đi, hắn mặc dù là một bộ tính khí bướng bỉnh, nhưng thật sự chỉ là một con lộc! Cho nên, các ngươi cứ đương nhiên tin chắc hắn nhất định sẽ tới húc ta như vây sao? Ta làm sao cảm giác tỷ lệ tên nhi tử hố cha kia đang nghiêm túc đầu hàng còn thật cao a? Cũng đi qua tâm kiếp, cũng đã dùng mấy vạn chữ tiểu luận của ta để phân tích rồi, như vậy không phải là phụ với thiết định của văn học nghệ thuật sao?
Khoan đã, người thiết định? Cậu biết chỗ không đúng là chỗ nào tồi.
Chợt ngẩng đầu, Kỷ Mạch liền quét mắt nhìn về Lộc vương đi theo bên cạnh Long Hề, trong lòng liền sáng tỏ,
Nếu đêm qua Nhậm Thanh Nhai đã thanh tỉnh, hắn không thể không biết cảnh ngộ Yêu Châu hôm nay, thế nhưng cho đến nay Tiên Châu vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, tình huống như vậy quá mức kỳ quái.
Theo Huy Nguyệt miêu tả, hắn đối với việc Dạ Minh Quân sẽ đến tựa hồ không có vẻ ngoài ý muốn, thậm chí giống như là cố ý chờ tiên nhân vậy, tình huống như vậy, chẳng lẽ Nhậm Thanh Nhai cùng Lý Tiên Nhi đứng ở cùng một chiến tuyến?
Bọn họ muốn làm cái gì? Hoặc là nói, Thần Nông Đỉnh trong linh sơn rốt cuộc muốn làm cái gì?
Ngay tại lúc Kỷ Mạch phát giác vấn đề trước mặt, Tiên Châu dường như cũng đối với tình huống hoàn toàn không có ai tham dự tỷ võ cũng không nhìn nổi. Thiên nhân có mặt tại đây có người ngủ, có người vuốt lông mèo, có người thả trâu, có người ôm theo một vò nước, thậm chí có cả đoạn tụ đang nắm tay nhau mà nói chuyện yêu đương, nhưng chính là không một ai làm chính sự đi lên tỷ võ, tình huống như vậy khiến người đứng ra tổ chức há có thể dễ dàng tha thứ, chỉ nghe một đạo đồng âm thanh thúy trong nháy mắt liền phá vỡ an tĩnh, “Các ngươi làm sao còn không đánh a?”
Mọi người ở đây đều biết Tiên Châu không thể nào để mặc cho tập thể thiên nhân vây xem, vừa nghe thấy động tĩnh lập tức đồng loạt nhìn đến, lại không nghĩ rằng rơi vào trên lôi đài cuối cùng là một tiểu cô nương kết tóc đuôi sam. Chỉ thấy nàng mặc một thân hoàng y màu nhạt, phía  trên thêu mấy đóa hạnh hoa màu hồng, trên tóc chỉ dùng một cây ngân châm tầm thường làm trang sức, tuy là lanh lợi khả ái nhưng cũng không thể xem là giai nhân tuyệt sắc.
Trọng yếu hơn chính là, nàng nhìn qua bất quá khoảng chừng mười tuổi, căn bản cũng không phải là tuổi tác thích hợp để thành hôn.
Lý Tiên Nhi đánh lui Diệp Quân Hầu đã là chuyện ba mươi năm trước, theo lý thuyết không nên là tướng mạo bé gái như vậy, nhưng mà lúc cô gái này xuất hiện ở lôi đài thiên nhân ở đây lại không một người phát hiện, có thể thấy tu vi cực mạnh. Nhìn  nàng vừa mở miệng Tiên Châu mọi người liền cúi đầu hành lễ, mọi người lại không thể không tin đây chính là Tiên Châu Đế Cơ trong truyền thuyết, chỉ có thể yên lặng xúc động,
Bọn họ biết đầu năm nay tu sĩ phần lớn đều thích giả bộ nai tơ, nhưng trực tiếp non thành như vậy cũng quá không giảng đạo lý a, bề ngoài như vậy cưới về thật giống như đã phạm tội a!
Rốt cuộc thấy nhân vật chính chiêu thân trong tin đồn, mọi người lại chấn kinh đến không biết nên nói cái gì, cuối cùng Kỷ Mạch được Dạ Minh Quân rèn luyện được năng lực chịu đựng mạnh mẽ dẫn đầu hỏi ra tiếng lòng của mọi người: “Tiểu cô nương, ngươi là người phương nào?”
“Ta? Ta kêu Lý Tiên Nhi.”
Tiểu cô nương vừa mở miệng liền làm mọi người giật mình, nhưng mà còn không đợi bọn họ phản ứng, đạo thân ảnh hoàng y kia đột nhiên liền vọt đến bên cạnh Long Hề, chỉ thấy  tiểu cô nương tò mò hỏi: “Đại ca ca, con mèo trong ngực ngươi rất thú vị, có thể để cho ta sờ một cái không?”
Nàng di động vẫn không có bất kỳ người nhìn ra quỹ tích, Long Hề thân là Long vương tính cảnh giác không hề kém, nhưng lại  không có chút phòng bị nào liền bị nàng đến gần người, tu vi chênh lệch như vậy ngược lại là chứng minh thân phận chúa tể Tiên Châu.
Hắn không biết Lý Tiên Nhi vì sao tìm tới mình đầu tiên, lúc này nội tâm tuy là cảnh giác, nhưng trên mặt vẫn thân thiết cười một tiếng: ” Mèo của ta người ngoài là không cho chạm vào, nhưng đối với tiểu nha đầu khả ái như ngươi vậy, bổn công tử ngược lại không tốt cự tuyệt.”
Ở Long Hề xem ra, nếu Lý Tiên Nhi thích giả nai, mình liền thuận thế chiếm tiện nghi trưởng bối một chút, nhưng mà đối với xưng hô này tiểu cô nương hoàng y không có phân nửa kháng cự, ngược lại là cao hứng móc ra một xâu mứt quả hồ lô để vào bên mép mèo,  chỉ dụ dỗ nói: “Miêu miêu, chớ hung ta, cho ngươi ăn đường có được hay không?”
Thiên nhân nhãn lực đều không kém, tự nhiên một cái liền nhận ra kia có thể không phải là một xâu mứt quả đơn giản, chính là đan dược bọc đường.
Nhưng mà ngay tại sau khi mèo trắng nuốt vào, vốn dĩ chỉ là một con mèo bình thường nhưng khí thế lại liên tục tăng lên, chẳng qua là thời gian chỉ trong một cái nháy mắt liền thấy được đó là một yêu thú cường đại có  tu vi không dưới tu sĩ phân thần kỳ.
Thủ đoạn tăng cao tu vi mọi người tại đây cũng không ai thiếu, nhưng có thần hiệu như vậy lại khó mà sao chép, nhất là Long Hề phát hiện mèo hoang bị mình nhặt trở về trong con ngươi cuối cùng dần dần có thần trí, nội tâm càng cảnh giác, liền thở dài  một tiếng, “Tiểu nha đầu trong tay thứ tốt cũng không ít.”
Nhưng mà, đối mặt tầm mắt kiêng kỵ của mọi người, tiểu cô nương kia nhưng tựa như thật sự không hiểu, chỉ ngây thơ cười nói: “Đây là quà vặt gia gia cho ta, ông nói tất cả thứ tốt trong viện chúng ta đều phải cho Tiên nhi làm của hồi môn.”
Lý Tiên Nhi nói mọi người đương nhiên sẽ không coi như là lời nói vô tâm, thiên nhân thông minh chút lập tức liền biết đây là đang dẫn dụ mình tham dự tỷ thí, chẳng qua là đối với việc có nên dính vào bãi nước đục này hay không vẫn rất  do dự.
Bất quá, phần lớn thiên nhân không e ngại mạo hiểm, rất nhanh, nguyên bản  là Tà Đạo đang ngủ say sưa liền xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình để tỉnh táo lại, chỉ hỏi: “Nga, trong nhà tiểu nha đầu kia đều có thứ tốt gì?”
“Chúng ta có một cái đỉnh có thể đuổi người xấu đi, còn có một con lộc biết nói chuyện, bất quá Tiên nhi thích nhất vẫn là kẹo đường ăn không hết.”
Lý Tiên Nhi lúc nói chuyện hình dáng khoa tay múa chân ngược lại rất giống như một hài đồng chưa hết ngây thơ, nhưng Kỷ Mạch trong nháy mắt biết đây là chỉ Thần Nông Đỉnh cùng Yêu Vương, còn như đan dược, Dạ Minh Quân đã sớm nói Thần Nông Đỉnh chính là thần khí luyện dược mạnh nhất thiên hạ, biết rõ những thần khí này thật lợi hại Kỷ Mạch ngược lại không cảm thấy bất ngờ.
Ngay tại lúc mọi người cũng cẩn thận đánh giá vị chúa tể Tiên Châu này, từ chỗ ngồi của Đế Cơ bị trùng trùng bạch trướng che phủ lại đột nhiên truyền tới một đạo thanh âm già nua, chẳng qua là ngôn ngữ ngược lại để cho người khác hoàn toàn nghe không hiểu, “Tiên nhi, dưa này thật ngọt, ngươi mau trở lại nếm thử một chút!”
“Đó chính là gia gia ta, ông lại trồng hoa màu rồi!”
Ai cũng không hiểu bên cạnh Lý Tiên Nhi tại sao lại nhiều hơn một thanh âm thân thiện của lão đầu như vậy, nhưng mà nàng cũng không giải thích nghi hoặc cho mọi người, lưu luyến mà  sờ soạng mèo trắng một cái, lúc này mới nói cáo biệt,
“Miêu miêu, ông nội nói nơi này người xấu nhiều, lần sau lại tới chơi cùng ngươi.”
Lần này nàng ngược lại không thi triển thần thông, chẳng qua là như một  hài đồng bình thường mà tung tăng chạy về, nhưng mà, phen biểu diễn này cuối cùng là đưa tới lòng hiếu kỳ của thiên nhân.
Chỉ thấy Tà Đạo suy nghĩ một phen, liền nhảy lên lôi đài vốn không người hỏi thăm, chỉ đối với mọi người cười nói: “Các vị, thực không dám giấu giếm, ta đối với của hồi môn của nha đầu này rất là tò mò, các ngươi nếu cũng không muốn cưới, không ngại để cho ta.”
Nhân vật chính phần lớn vẫn tương đối để ý đến phong độ của mình, nhưng bày ra dáng vẻ kiêu ngạo nói mình không muốn cưới  mà không chút do dự tự đánh vào mặt mình vẫn tương đối ít, bị Tà Đạo nói một câu như vậy vốn dĩ thiên nhân chỉ có một chút động tâm lại ngượng ngùng đi lên.
Ngược lại là ánh mắt Long Hề chuyển một cái, đem mèo trắng đặt ở trên lưng Lộc vương, liền nhảy lên hạ xuống ở trước mặt Tà Đạo không lo lắng đáp lại,
“Tà Đạo chưa bao giờ chung tình đối với bất kỳ nữ nhân nào, vị Tiên nhi cô nương này nếu cho mèo của bổn công tử hậu lễ như vậy, bổn công tử lại không thể nhìn nàng nhảy vào hố lửa.”
“Đại ca ca cố gắng lên, Tiên nhi muốn cùng mèo của ca ca ở cùng một chỗ!”
Hai người này chung quy là đang thử thăm dò Tiên Châu hay thật sự muốn tranh giành một phen thì không ai biết, nhưng khi nghe đến tiếng hoan hô đến từ Lý Tiên Nhi, mọi người vẫn là đồng loạt giật giật khóe miệng một cái,
Cảm tình đầu năm nay muốn thành thân còn phải có mèo? Bọn họ thật sự là đang tham gia tỷ võ chiêu thân ở Tiên Châu hay sao? Tại sao lại có một loại cảm giác tội ác khi ở cửa thôn mà dụ dỗ bé gái là chuyện gì xảy ra?
Tướng mạo của Lý Tiên Nhi quả thực ngoài dự liệu, nhưng mà, trong mọi người chỉ có Kỷ Mạch vẫn có thần sắc nghi ngờ, chỉ đối với Huy Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, Thường Tướng nói Lý Tiên Nhi là một thiếu nữ nhị bát (16 tuổi).”
Thường Huy chỉnh lý tình báo rất cẩn thận, Kỷ Mạch không cho là trí nhớ của hắn lại vụng về đến nỗi đem một bé gái nhận lầm thành một thiếu nữ mười sáu tuổi, hoặc là bọn họ nhìn thấy Lý Tiên Nhi không phải một người, hoặc là có một nguyên nhân gì đó khiến vị  Lý Tiên Nhi này quay trở về hình dáng nhỏ tuổi.
Lại suy nghĩ  đến mười ngày ước hẹn của  Nhậm Thanh Nhai cùng với kỳ hạn lôi đài mười ngày, Kỷ Mạch có thể khẳng định, ngày hôm đó nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Hắn hoa mắt a!, tiểu cô nương này nhiều lắm là mười tuổi.”
Đối với lo lắng của Kỷ Mạch, Huy Nguyệt ngược lại là hoàn toàn không  thể nào hiểu nổi, hắn thậm chí ngay cả tu sĩ có thể trú nhan cũng không nghĩ tới, chỉ là nghĩ tới cái bộ dạng này của Lý Tiên Nhi  nếu như chờ đến độ tuổi thích hợp để kết hôn chỉ sợ Thủy Vô Ngân đều đã bốc hơi, liền đối với ân nhân trong bình an ủi: “Ai, ngươi trước đừng nản chí, nếu như trước khi ngươi chết còn không tìm được mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, cùng lắm thì ta thay một thân  nữ trang hoàn thành nguyện vọng của ngươi, nhất định khiến ngươi thoát số độc thân!”
Lời này vừa nói ra nước trong bình liền kịch liệt dao động, dường như đang suy nghĩ đến dáng vẻ nữ trang của vị Tinh Linh vương này cùng với hướng giới tính đang kịch liệt giãy giụa của mình, cuối cùng cảm nhận được áp lực đáng sợ  của việc nhan khống, nhân sĩ Thủy Vô Ngân chỉ có thể bi phẫn xin tha,
“Đừng! Ta quyết định ngoan cường mà sống tiếp, huynh đệ ngươi ngàn vạn lần đừng mặc nữ trang, ta sợ một khi nhìn thấy sẽ không cưới được lão bà a!”
Hừ, Thường Huy đem hai tên này ném cho mình là tuyệt đối không muốn ở Thần Điện nghe hai người này tấu nói.
Yên lặng nhìn phong cách của hai người này rõ ràng cùng các thiên nhân khác có điểm bất đồng, Kỷ Mạch rốt cuộc nhận thức được dụng tâm hiểm ác của Thường Tướng.
Kỷ Mạch đang bất đắc dĩ thở dài, chợt phát hiện Dạ Minh Quân so với hai người này càng làm người ta nhức đầu nhưng  đã lâu chưa từng lên tiếng, trong lòng ngay lập tức đã có dự cảm xấu, hướng bên cạnh nhìn một cái, chỗ ngồi trống trơn liền chứng minh cậu cùng Dạ Minh Quân quả nhiên là có thần giao cách cảm.
Nhưng mà, đối với sự ăn ý mãnh liệt như vậy giữa hai người bọn họ nhưng Kỷ Mạch một chút cũng không nuốn cười, cậu thậm chí còn muốn đem viên dạ minh châu nào đó cũng nhốt vào trong bình.
Bởi vì vào lúc này, trên vị trí chủ vị Tiên Châu của Lý Tiên Nhi lại truyền đến một thanh âm tò mò của người nào đó, “Dưa này thật sự rất ngọt?”
Ha ha, Kỷ Mạch cũng biết Dạ Minh Quân sẽ không ngồi yên, chỉ nhất thời không cẩn thận, tiên nhân này lại có thể chạy đến bên cạnh  BOSS ăn dưa!
“Ngươi là ai? Tiên nhi làm sao không phát hiện ngươi?”
Mọi người vốn tưởng rằng Lý Tiên Nhi tới vô ảnh đi vô tung đã là kinh người, ai ngờ bây giờ lại xuất hiện một cường giả mà ngay cả Lý Tiên Nhi đều không cách nào cảm giác được tung tích, đang kinh ngạc, vị lão giả thần bí kia ngược lại là không ngoài ý liệu mà ung dung trả lời: “Ngọt a, nếu không ngươi nếm thử một chút?”
“Vẫn quên đi, để chọn một gốc cỏ phải ăn thử một miếng vốn là truyền thống của các ngươi.”
Dạ Minh Quân một khi đã nghịch ngợm lên thì ngoại trừ  Kỷ Mạch ra thì ai có thể thu, lúc này tuy thân ở trong quân địch nhưng ngữ khí vẫn như mọi khi, ngược lại là bị ngữ khí lạnh lẽo của lão giả kia từ chối,
“Tiểu tử nói chuyện thật khôi hài, nhìn dáng dấp ngươi xinh đẹp như vậy hẳn là một đại thiếu gia bị đặt trong cung điện, dưa của lão khẳng định không hợp khẩu vị của ngươi “
Đối thoại này người ngoài có lẽ nghe không hiểu, nhưng Kỷ Mạch trong nháy mắt sáng tỏ, truyền thuyết Thần Nông nếm bách thảo cậu cũng không xa lạ gì, Dạ Minh Quân vừa nói ra lời này, lão giả kia xem như chính là Thần Nông Đỉnh không lầm.
Chẳng qua là nghe ngữ khí, quan hệ giữa bọn họ tựa hồ không tốt lắm?
Lão giả chính là đang châm chọc Khải Minh Châu những năm này trừ bị đặt ở trong bảo khố không có một chút chỗ dùng nào, ai ngờ Dạ Minh Quân nghe lời này một cái lập tức liền cao hứng đồng ý, ngược lại là tự hào mà nói: ” Không sai, ta chính là người xinh đẹp nhất trong nhà a.”
Thời đại đang phát triển, phong cách của Dạ Minh Quân những năm gần đây cũng tăng lên không theo lẽ thường, lão nhân cũng không khỏi bị da mặt của hắn trấn trụ, chỉ có thể đối với cháu gái nghiêm túc dặn dò: “Tiên nhi, nhớ, sau này tuyệt đối không thể gả cho loại nam nhân chiếu sáng lấp lành này nếu mà đi theo hắn thì ngay cả dưa cũng không có mà ăn!”
Đối với lời vàng ngọc như vậy, Kỷ Mạch rất đồng tình, lúc này liền bi thương mà gật đầu một cái,
Không sai, từ khi cùng vị Dạ Minh Quân ăn trứng muối mà lớn lên này ở cùng một chỗ, Kỷ Mạch liền trở thành một nhà cung cấp dưa cho mọi người, muốn an tĩnh làm một quần chúng ăn dưa? Không có, không tồn tại a.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói: 
Dạ Minh Quân: Nghe không? Ta là SSR  có giá trị nhan sắc cao nhất a, ngươi kiếm lời rồi!
Kỷ Mạch (thờ ơ): Vậy ngươi rất giỏi a.
Huy Nguyệt: Đừng đi địa phương khác, mặc dù nơi này không có mỹ nhân đẹp nhất, nhưng ta có thể tự mình giả trang!
Thủy Vô Ngân: Không, hảo huynh đệ, cầu ngươi tha cho xu hướng giới tính của ta a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.