Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 70:




Theo Dạ Minh Quân quan sát, hiện nay chúa tể năm châu đều là tu vi cấp bậc tiên nhân, Huy Nguyệt cùng Thanh Đế tương đương với tu sĩ Đại thừa kỳ, nhưng điều kỳ diệu của nhân vật chính là vượt cấp chiến đấu vẫn là thao tác cơ bản của bọn họ.
Xem như  là thiên nhân Trúc cơ kỳ chỉ cần dựa vào phần hack của mình cũng có thể liều mạng với tu sĩ nguyên anh bình thường, chứ đừng nhắc tới Thủy Vô Ngân loại người này cơ hồ ngang hàng với loại tồn tại bất tử thân kỳ dị, có thể nói, tự khi thiên nhân hạ xuống tới nay, cũng chỉ có Tiên Châu vẫn còn dùng cấp bậc để phân chia, mà bốn châu khác đều chỉ nhận người không nhận tu vi.
Các tiên sơn ở Tiên Châu đều bố trí cấm chế, tu sĩ dưới phân thần kỳ không cho phép phi hành ở bên trong môn phái, lấy điều này để hiển thị sự khác biệt trên dưới.
Chỉ bất quá, quy củ như vậy, thiên nhân dĩ nhiên  không để vào mắt, nhân vật chính có tính khí hiền hòa một chút sẽ còn tượng trưng mà đi hai bước; thiên nhân lão ca có thiết định nóng nảy nhất định là không cần nghe những lời của thủ sơn đệ tử nói, liền trực tiếp hướng về phía đại điện trên đỉnh núi mà xông vào; người duy nhất cho Tiên Châu mặt mũi thực sự đi leo lên thang trời lại là một người mặc trang phục nông dân vác theo cái cuốc, cưỡi trên lưng một con bò già, cứ như vậy liền đem khảo nghiệm nhập môn của tiên gia cho diễn thành cảnh tượng lên núi xuống làng.
Những nhân vật chính này đều là một thân ngạo mạng, tuy là tới cầu hôn, nhưng hạng mục thấp giọng hạ khí lấy lòng thuộc hạ nữ chính như vậy cho tới bây giờ cũng chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của bọn họ, đem tất cả người ngăn trở mình đều giẫm ở dưới chân mà ôm mỹ nhân về đó mới là  cách làm của nhóm thiên nhân. Vì vậy, Tiên Châu ở trước mặt nhóm nhân vật chính mà trang bức  chỉ có thể gặp một kết quả thảm thiết, quy củ ở Tiên Châu có thể nói là tới một thiên nhân liền muốn đạp lên một cước,  uy phong mất sạch, mất hết thể diện.
Kỷ Mạch tuy còn chưa thấy được người chủ sự Tiên Châu, chỉ một đường chứng kiến liền có thể dự đoán được bộ dạng tức sùi bọt mép của đối phương lúc này, không khỏi lắc đầu một cái,
Tại địa giới mà pháo hôi  tụ tập lại đem nhân vật chính tụ tập lại để tỷ võ chiêu thân,  chẳng lẽ thật sự cho là tất cả thiên nhân đều giống như Dạ Minh Quân dễ nói chuyện như vậy sao? Tỉnh lại đi, hoa thức đánh mặt trực tiếp lập thành một  đoàn thể ở trước cửa  không giữ quy tắc hợp tấu một bài nhạc đả kích đó mới là phương thức chính xác của nhân vật chính.
Kỷ Mạch đã làm bạch y tế ti ba năm, tâm tình đã rất là ôn hòa, chuyện trang bức đánh mặt như vậy hoàn toàn không có tinh thần đi làm, nhưng là, cậu lại  luyến tiếc để cho Dạ Minh Quân ôm mình mà leo lên bậc thang, vì vậy ba người liền đem quy củ Tiên Châu vốn đã rách rưới lại đạp thêm mấy phát, một thuật súc địa ngàn dặm liền đến phía trên đại điện.
Khi ba người đến, trong đại điện đã ngồi mười mấy thiên nhân, Kỷ Mạch dùng Vô Yếm quét mắt một vòng, có một vài lão nhân mà thần điện đã có tư liệu, cũng có mấy bộ mặt lạ hoắc, đây đều là chính diện bái phỏng, cũng không biết còn có bao nhiêu thiên nhân âm thầm lẻn vào, nếu để cho bọn họ phát hiện thượng cổ thần khí tồn tại, chỉ sợ rất phiền toái.
So với tính toán Tiên Châu,  Kỷ Mạch ngược lại càng lo lắng nếu thân phận Dạ Minh Quân bị phơi bày, đám nhân vật chính này không nhìn thấy bảo bối bao giờ sẽ đến cướp Khải Minh Châu của mình. Nếu chỉ là pháp bảo cũng chỉ bày cạm bẫy tùy bọn họ đấu, nhưng là bạn trai, Thần Tinh Tế Ti bất kể là ai cũng sẽ không cho.
Mọi người tuy đều có tâm tư của mình, nhưng bề ngoài lại rất khách khí, ba người vừa mới tới liền có một gã hắc y nam tử đón tới, đối với bọn họ chắp tay liền nói: “Tại hạ Bỉ Thương Sơn Mộc Tuần Chân Quân, phụng mệnh Đế Cơ tiếp đón các vị.”
Kỷ Mạch biết tình cảnh như vậy nếu giao cho Huy Nguyệt cùng Dạ Minh Quân tuyệt đối là tai nạn, liền không cho hai kẻ dở hơi này có cơ hội mở miệng, quyết đoán nhặt lên thiết định Thần Tinh Tế Ti thần bí lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Phụng Triều thần điện Thần Tinh Tế Ti, Huy Nguyệt tế ti cùng với khách khanh Dạ Minh Quân, nghe Đế Cơ Tiên Châu  có ý định tìm kiếm đạo lữ cho nên đặc biệt  tới chúc mừng.”
Mặt nạ màu bạc là đặc thù bên ngoài duy nhất của Thần Tinh Tế Ti, mái tóc dài màu vàng kim cùng với đôi tai nhọn của Huy Nguyệt cũng hết sức đặc thù tại thế giới này, Mộc Tuần Chân Quân tự nhiên sẽ không hoài nghi thân phận bọn họ là giả, tuy không biết Dạ Minh Quân rốt cuộc là nhân vật thế nào, vẫn nhiệt tình tiếp đãi, chỉ nói: “Không nghĩ tới Thần Tinh Tế Ti thần bí nhất thần điện lại sẽ đích thân đi tới, Tiên Châu vô cùng vinh hạnh, ba vị xin mời ngồi.”
Thái độ của hắn không khơi ra nửa phần khuyết điểm, Huy Nguyệt cùng Dạ Minh Quân đều là thái độ tùy ý, chỉ có Kỷ Mạch phát hiện, lúc ba người bọn họ được dẫn đến  chỗ ngồi tôn khách, có mấy vị thiên nhân đang ngồi mơ hồ lộ ra mấy phần thần sắc bất mãn.
Vừa mới tới đã muốn gây nên mâu thuẫn giữa  Phụng Triều cùng thiên nhân khác, Mộc Tuần Chân Quân này không phải nhân vật dễ đối phó a…
Rốt cuộc ở Tiên Châu tìm được một đối thủ, Kỷ Mạch cũng bất động thanh sắc mà uống trà, đang quan sát thiên nhân có mặt tại đây, Dạ Minh Quân đã truyền âm vào tai, “Hắn là thiên nhân, Đại thừa kỳ tu vi.”
Kỷ Mạch đã sớm đoán được sẽ có thiên nhân lẫn vào Tiên Châu, hôm nay nghe tin tức này cũng không cảm giác bất ngờ, chỉ thầm nói, nơi đây tất cả người tiếp đón đều là tu sĩ phân thần kỳ, Mộc Tuần Chân Quân này ẩn giấu tu vi lẫn vào đội ngũ cũng không biết là ôm tâm tư loại nào.
Bất quá, tu sĩ địa phương ngày xưa đối với thiên nhân truy sát thế nhân đều biết, có những vết xe đổ trước mặt này, phàm là thiên nhân thì không thể cùng Tiên Châu một lòng, ngược lại cũng không cần quá mức lo âu.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Kỷ Mạch suy nghĩ tình huống nơi đây, Dạ Minh Quân đột nhiên lại tới một câu kém chút để cho Thần Tinh Tế Ti làm đổ ly trà, “Nơi đây tổng cộng mười sáu tên thiên nhân, lúc nào thực hiện khen thưởng?”
“Ngày khác nói sau.”
Không nghĩ tới người này lại còn nhớ đến lời nói đùa của mình trước lúc lên đường, Kỷ Mạch diện vô biểu tình đem ly trà để trên bàn, nhớ lại mối quan hệ ngoài dự kiến giữa hai người bọn họ khi  Dạ Minh Quân mỗi ngày đều không  có ràng buộc đưa tới cửa, chỉ có thể ở nội tâm phát ra tất cả cảm khái khi tìm được một bạn trai—— a, nam nhân.
Đúng như Tống Kiều nói,  hai người chỉ cần cùng ở một phòng, coi như cách một cái bàn thì khí đoạn tụ cũng đập vào mặt, cho dù là ai cũng có thể nhìn ra giữa bọn họ có mờ ám. Lúc này Huy Nguyệt thấy bọn họ đã hoàn toàn không thấy mình tồn tại, chỉ có thể chủ động hỏi: “Kỷ Mạch, chúng ta muốn làm gì?”
Hôm nay Tiên Châu thiên nhân tụ tập, Kỷ Mạch cũng không dám để mặc cho Huy Nguyệt một đồng đội  dễ dàng bị lừa như vậy mà chạy tán loạn khắp nơi, nghe lời này liền đối với hắn nghiêm túc dặn dò: “Ngươi chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, ta chưa tỏ ý thì đừng mở miệng.”
Chỉ tiếc, còn không đợi cậu đem Huy Nguyệt an bài xong Dạ Minh Quân, một bên cũng liền bắt đầu rục rịch, “Ta có thể đi ra ngoài tìm Thần Nông Đỉnh không?”
Bây giờ Dạ Minh Quân chỉ có một nửa tu vi, đi tìm Thần Nông Đỉnh là địch hay bạn còn không rõ thì không thể nghi ngờ chính là đi đánh bạc, Kỷ Mạch quả quyết liền kéo lại cái vị tiên nhân một ngày không nghịch ngợm liền cả người khó chịu này, “Không thể.”
Nhưng mà, Dạ Minh Quân đã tìm Tống Kiều học bù khóa lại không dễ đối phó như trước nữa, lập tức đem tay Kỷ Mạch nắm chặt, chỉ cười nói: “Ngươi hôn ta một cái, ta liền nghe ngươi.”
“Đây cũng là chủ ý của Tống tiên sinh?”
Nghe lời này một cái Kỷ Mạch liền suy đoán ra chủ mưu sau màn, thấy Dạ Minh Quân mỉm cười gật đầu, biết không để cho hắn đắc thủ là yên tĩnh không được, nội tâm nhớ ký cái tên đồng hành đã hố mình như vậy, chỉ nhanh chóng ở trên mu bàn tay tiên nhân hôn một cái, sau đó nhàn nhạt nói, “Trước điều tra rõ tình huống Tiên Châu, đừng tùy ý mạo hiểm.”
Mặc dù bị Kỷ Mạch tìm được sơ hở chỉ lấy tay mà ứng phó qua loa, trong con ngươi của Dạ Minh Quân ngược lại là tiếu ý càng đậm hơn, hướng về phía địa phương mà cậu đã hôn qua nhẹ nhàng hôn lại một cái, phát hiện Kỷ Mạch trong nháy mắt có chút nóng mặt  mà quay đầu ra chỗ khác, liền hăng hái ôn nhu nói: “Hắn nói không sai, bị ngươi dụ hoặc cảm giác rất thú vị.”
Tỉnh lại đi, mới vừa rồi rõ ràng là ngươi đang dụ dỗ ta! Trước mặt mọi người mà chọc ghẹo người khác, ngươi quả nhiên là mùa xuân đã tới?
Dạ Minh Quân vốn dĩ đã tuấn lãng, hôm nay làm ra động tác trêu đùa như vậy trong nháy mắt liền làm Kỷ Mạch tâm động, cũng may cậu còn nhớ đây là Tiên Châu, vội vàng nhìn mọi người bị cử chỉ mập mờ giữa bọn họ mà giật mình làm đổ nước trà đầy đất, cuối cùng là khôi phục lãnh tĩnh.
Dạ Minh Quân xưa nay không đem lễ phép thế tục nhìn ở trong mắt, cũng không cảm giác mình thích Kỷ Mạch cùng câu thân cận là có gì không đúng, ngược lại là khổ cho một đám thẳng nam chưa từng thấy qua đoạn tụ, bị bọn họ làm giật mình  là ngay cả việc mình nên nói cái gì cũng đều quên. Mắt thấy mọi người tại đây đều là ngây người như phỗng, Kỷ Mạch cũng chỉ có thể tự mở miệng trước, “Mộc Tuần Chân Quân, Kỷ mỗ có một lời không biết có nên nói hay không?”
Mộc Tuần Chân Quân ngược lại không phải là chưa thấy qua đoạn tụ, ngày xưa biết người quyền quý nuôi nam sủng cũng không ít, nhưng giống như hai người như vậy, đoạn đến chí khí hùng hồn tựa như phu thê bình thường lại kỳ quái khiến cho người ta  cảm thấy mình mới là đoạn tụ dị thường, hắn thật đúng là lần đầu tiên thấy. Hai người cũng không phải là tận lực quên đi tấm mắt của người bên ngoài, mà là từ vừa mới bắt đầu liền không để ý qua cái nhìn của bọn họ, luận về tâm tính thật sự rất cường hãn.
Nội tâm yên lặng cảm thán, Mộc Tuần Chân Quân cũng chậm rãi hồi thần lại, vội vàng nói: “Thần Tinh Tế Ti mời nói.”
Kỷ Mạch trải qua sóng gió đã sớm học được cách không đi để ý lời chỉ trích của người khác, mọi người Tiên Châu âm thầm khinh bỉ tuy bị Vô Yếm chiếu vào tầm mắt, nưng biểu tình của cậu lại  không có chút ba động nào, chỉ tiếp tục hỏi: ” Yêu Vương của các ngươi, có bán không?”
Không nghĩ tới cậu sẽ nói ra một câu như vậy, thần sắc Mộc Tuần Chân Quân rất là nghi ngờ, “Đây là ý gì?”
Đã mở miệng, Kỷ Mạch liền không vòng vo, ngay trước mặt của mọi người nhẹ nhàng cầm tay Dạ Minh Quân, ngữ khí vẫn là bình thản như thường lệ, “Như ngươi thấy, ta cùng vị tiên quân này tình đầu ý hợp đã định suốt đời, tự nhiên không thể lỡ Đế Cơ, chúng ta tới Tiên Châu chẳng qua là đối với Yêu Vương có chút hứng thú.”
Đây là Kỷ Mạch lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài nói rõ quan hệ của hai người, cậu vốn không thích khoe khoang, thế nhưng thấy mọi người Tiên Châu mới vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Dạ Minh Quân quá mức nhức mắt, chỉ để cho Kỷ Mạch cảm thấy không một cái tát trở về thật là xin lỗi thân phận bạch y tế ti của mình
Lời này vừa nói ra ngay cả Dạ Minh Quân đều rất bất ngờ, công khai bộc lộ nhưng  thái độ Kỷ Mạch ngược lại vẫn lạnh nhạt, chỉ ở trong lòng âm thầm nghĩ,
Nên như vậy, muốn yêu đương mà cần che che giấu giấu ánh mắt người ngoài, hắn xưa nay tùy tính làm Hi Hoàng Khải Minh Châu chịu không nổi ủy khuất như vậy.
Tiên Châu nguyên còn chuẩn bị rất nhiều điều kiện muốn nói thiên nhân nghe, ai ngờ còn chưa mở miệng thì cái vì Thần Tinh Tế Ti này nhìn như hòa nhã liền phá đài. Người ta cũng không muốn cưới, nương gia các ngươi muốn nói yêu cầu gì đó chỉ có thể trở thành chuyện cười rồi. Lúc này toàn bộ kế hoạch đều bị một tay bất thình lình cắt đứt, sắc mặt Mộc Tuần Chân Quân nhất thời khó coi, chỉ trầm giọng nói: “Ý Thần Tinh Tế Ti chính là Phụng Triều các ngươi coi thường Đế Cơ Tiên Châu ta?”
“Tiên Châu vừa công phá Yêu Châu, cũng biết Yêu Vương xưa nay gọi ta là phụ thân, các ngươi cầm hắn tặng người, có thể hỏi qua ta ý kiến của ta hay chưa?”
Trong ngôn ngữ của đối phương có ý uy hiếp rất rõ ràng, nhưng mà thái độ Kỷ Mạch lại cương quyết, quan hệ giữa cậu cùng Nhâm Thanh Nhai ở Yêu Châu không phải bí mật, hôm nay lấy cái này phát tác ai cũng không bắt được sai lầm nào.
Mắt thấy Mộc Tuần Chân Quân bị thái độ đột nhiên trở mặt này chấn đến á khẩu không trả lời được, Kỷ Mạch lại chỉ cười lạnh một tiếng,
Cậu cũng không phải là dựa vào khuôn mặt để ngồi lên vị trí bạch y tế ti, thế nhân thấy thế nào cậu hoàn toàn không có vấn đề, nhưng, ai dám khinh bỉ Dạ Minh Quân của cậu, cũng đừng trách cậu đem người này giẫm đạp xuống đất.
Tiên Châu chiêu thân còn chưa bắt đầu liền bị Kỷ Mạch ép lên tình cảnh lưỡng nan, Mộc Tuần Chân Quân hoàn toàn không hiểu vị Thần Tinh Tế Ti  không hiếu chiến trên tư liệu này làm thế nào mà mạnh như vậy thế, đang suy tư đối sách, thiên nhân một bên vây xem cũng ngồi không yên.
Chỉ thấy một cẩm y công tử ôm mèo trắng trong ngực, trong con ngươi thoáng qua một tia thâm ý, liền ra vẻ kinh dị nói: “Các ngươi cũng hướng về phía Lộc tới?”
Những thiên nhân này vốn là không có mấy người thật tâm đến vì chiêu thân, đối với bọn họ sẽ tham gia náo nhiệt Kỷ Mạch cũng không bất ngờ, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Các hạ là?”
Đối mặt vấn đề này của cậu, cẩm y công tử kia sờ mèo trắng trong ngực một cái, mặt mũi tuy là ôn hòa, nhưng mơ hồ có thể thấy lăng vân chi khí, “Tại hạ Long Hề, sinh ra yêu thích thu thập kỳ trân dị thú, Yêu Vương chính là thiên hạ chỉ có một con trân thú, tự nhiên nên vào bảo khố của bổn công tử.”
Đông hải Long vương Long Hề, tuyên bố cùng nữ nhân nói chuyện phiếm còn không bằng vuốt lông mèo, là một nhân vật chính vì thu sủng vật có thể lật đổ một vương triều.
Chỉ một cái tên Kỷ Mạch liền nhận ra thân phận đối phương, về mặt thiết định xem ra,  người này thật đúng là có thể là vì Yêu Vương mà tới.
Nhưng mà, còn không đợi bọn họ trao đổi, vốn dĩ là một huyền y nam tử đang gục xuống bàn ngủ say sưa liền mở mắt mông lung mà bật người dậy,
“Làm sao các ngươi đều muốn cướp Yêu Vương? Ta người này chỉ có một sở thích chính là đoạt đi thứ mà người khác yêu thích, đã như vậy, đầu lộc này kẻ hèn này muốn đoạt vào tay.”
Tà trộm Vô Tích, cách làm việc cũng tà, đời người yêu thích chính là cùng người khác cướp đồ, ngay cả truy nữ chính đều là thê tử của vai chính, trước đây là nhân vật đại biểu cho nhân vật chính tà đạo.
Kỷ Mạch nguyên còn không nhận ra người này, nhưng hắn vừa mở miệng thì cậu đã phản ứng ngay lập tức. Tuy  như vậy, cậu lại không  mở miệng nữa, chỉ trấn định nhìn một đám thiên nhân, nhìn một chút còn có ai muốn gây sự.
Quả nhiên, rất nhanh thì nông dân dắt trâu đứng ở góc tường kia cũng ngây ngô đáp một tiếng, “Ta chưa thấy qua người trong thành tỷ võ chiêu thân cho  nên  tới xem náo nhiệt một chút, có thể săn được con lộc này trở về thì được rồi.”
Thiên nhân cũng không phải không biết gây sự, những người này nguyên bản là vì sao tới cũng không người nào biết, thế nhưng chuyện đánh rơi mặt mũi Tiên Châu như vậy hoàn toàn gợi lên hứng thú của nhóm nhân vật chính, lúc này thiên nhân trầm ổn một chút dù chưa lên tiếng thêm dầu vào lửa như bọn họ, cũng là thần sắc không lo lắng ngồi chờ xem trò vui, cứ như vậy liền đem sự tình tỷ võ chiêu thân mà  Tiên Châu sắp đặt thật lâu biến thành náo nhiệt tập thể mọi người muốn lộc mà không muốn người.
Mộc Tuần Chân Quân tự nhiên biết bọn họ là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lúc này chỉ có thể thử trầm giọng ngăn chặn bầu không khí ồn ào này, “Chẳng lẽ lại không có vị anh hùng nào là vì Đế Cơ mà tới sao?”
Cũng may trời không tuyệt đường người, vào thời khắc mấu chốt một đạo thanh âm kiên định liền truyền tới, “Có a! Là ta a, chỉ cần Đế Cơ của các ngươi xinh đẹp hơn so với cái tên yêu tinh này, ta liền cưới nàng!”
Đối với Mộc Tuần Chân Quân hiện tại mà nói, chỉ cần thiên nhân không đoàn kết nhất trí đó chính là tin tức tốt nhất, lập tức kinh ngạc vui mừng theo tiếng kêu nhìn lại, chẳng qua là ngoại trừ Huy Nguyệt lại không thấy bất kỳ bóng người nào, trong lòng thầm nói chẳng lẽ là có cường giả che giấu hơi thở, liền cung kính hỏi: “Các hạ vì sao không hiện ra chân thân?”
Nhưng mà, hy vọng xuất hiện chưa tới một khắc liền bể tan tành, chỉ thấy Huy Nguyệt nghiêm túc đem cái bình sứ đang ôm mà giơ lên, chỉ dặn dò: “Hắn ở chỗ này, các ngươi làm chuyện tốt, tạm  chấp nhận để cho Đế Cơ ôm cái bình này một chút, như vậy hắn cũng liền có thể nhắm mắt.”
Trước đó Mộc Tuần Chân Quân liền lệnh mọi người Tiên Châu không được hắn cho phép thì không thể  mở miệng, nhưng cái bình sứ trắng này (bình tro cốt) cũng quá kinh người rồi, một bên trưởng lão rốt cuộc không nhịn được, lập tức cả giận nói: “Ẩu tả, cái này cùng minh hôn có cái gì khác nhau?”
Thế nhưng thiên nhân nào phải là người có thể ứng phó theo lẽ thường, chỉ thấy Huy Nguyệt nhướng mày một cái, liền bất mãn nói: “Làm người phải thành thực, một chính là một, hai chính là hai, hắn còn chưa tắt thở làm sao có thể coi là minh hôn?”
Mắt thấy trưởng lão kém chút nữa bị lời này chọc giận đến hít thở không thông, Mộc Tuần Chân Quân  liền biết hôm nay những thiên nhân này là có chủ ý quyết định muốn hủy  mặt mũi Tiên Châu, càng đấu khẩu lại càng tự rước lấy nhục, liền vội vàng ngăn lại người đồng hành đang muốn nổi giận, chỉ bình tĩnh hướng mọi người tuyên cáo: “Bất luận các vị vì sao tới, hôm nay cũng nên đi phòng khách nghỉ ngơi trước, ngày mai tại Bỉ Thương Sơn dùng võ giao lưu, người chiến thắng mới có thể tiếp Kiến Đế Cơ. Đến lúc đó bất luận các vị cần người hay muốn lộc, mời ở trước mặt Đề Cơ mà biện bạch.”
Hắn nói xong cũng không đợi nhóm thiên nhân đáp lại, chỉ lưu lại vài tên đệ tử bình thường để chiêu đãi, liền mang các trưởng lão thối lui ra khỏi đại điện Ân thu lưu khi xưa hắn tận lực báo đáp, coi như đám thiên nhân này xử lý như thế nào, đó là vấn đề Tiên Châu cùng Lý Tiên Nhi nên lo lắng.
Mộc Tuần Chân Quân bước đi sảng khoái, một đám thiên nhân thấy hết náo nhiệt để nhìn cũng chỉ từng người giải tán, chỉ có Long Hề kia vẫn dùng ngón tay trêu chọc mèo trắng trong ngực, đối với Kỷ Mạch rất có thâm ý mà cười một tiếng, “Xem ra Tiên Châu là muốn đem chúng ta thành  khỉ mà đùa giỡn, chỉ không biết cuối cùng là ai đùa giỡn ai?”
Lời này vừa nói ra, nông dân bên cạnh chính là mặt mũi ngớ ngẩn mà nói tiếp: “Xiếc khỉ rất vui, nhiều người náo nhiệt!”
Tham gia chuyện náo nhiệt như vậy, Tà Đạo như thế nào lại bỏ qua, liền cười nói: “Thú vị, vừa vặn cùng người đối nghịch là yêu thích gần đây nhất mà kẻ hèn này khai phát ra, ngày mai xem ra có thể đã nghiện đủ một năm.”
Kỷ Mạch sớm biết thiên nhân không có nhân vật nào dễ đối phó, lúc này thấy ba người đều là lời nói có ẩn ý, liền thử dò xét nói: “Các vị đều là diệu nhân, Ngọc Kinh hiên nay vừa đúng lúc hải đường nở rộ, nếu có thời gian rãnh, không ngại tới ngắm hoa uống trà, chớ để mùa xuân đi qua.”
Thiên nhân có thể nhanh chóng nắm lấy cơ hội cùng Kỷ Mạch bức bách Tiên Châu lui bước đều không phải kẻ ngu, ý tứ hợp tác trong ngôn ngữ của cậu ba người tất nhiên là nghe hiểu, nông dân trả lời nhanh nhất, làm ra vẻ ngây thơ mà gãi đầu một cái, “Người trong thành đều là hầu tinh, ta một người cũng không dám vào thành.”
Biết hắn đây là đang tìm người đồng hành, Long Hề hơi suy nghĩ liền nói: “Nghe chim bồ câu được nuôi trong Thần Điện cực tốt, bổn công tử ngược lại muốn đi nhìn một chút.”
Trong lời nói của hai người  này đã là đồng ý cùng Phụng Triều kết minh, ngược lại là Tà Đạo vẫn giữ vững thiết định độc hành của mình, đứng dậy liền bay ra đại điện, “Nếu các ngươi đều đi, vậy ta không đi, tạm biệt!”
Tiên Châu lần này bị ánh mắt khi dễ của mọi người nhì tới dẫn đến thảm án cuối cùng hạ màn, Kỷ Mạch cũng mang Dạ Minh Quân cùng Huy Nguyệt hướng chỗ nghỉ chân đi tới, thấy chung quanh không có người ngoài, Huy Nguyệt lúc này mới nháy mắt đối với cậu hỏi: “Các ngươi mới vừa nói gì? Ta làm sao nghe không hiểu?”
“Tiên Châu triệu tập thiên nhân nhất định là không có hảo ý, chúng ta vừa tới liền không thể làm theo kế hoạch bọn họ, mới vừa ta cùng ba người kia lấy Yêu Vương làm danh nghĩa định khuấy loạn tỷ võ, ai ngờ Mộc Tuần Chân Quân kia lại nhịn cơn giận xuống  đem chúng ta giao cho Lý Tiên Nhi đối phó, xem ra giá sau lưng còn cất giấu cạm bẫy nào đó.”
Kỷ Mạch biết lấy trí tuệ của Huy Nguyệt, phải hiểu mọi người âm thầm giao phong thật sự là làm khó hắn, lúc này mới giải đáp rõ, lại chỉ như có điều suy nghĩ suy nghĩ, nói:
” Tâm tư Tiên Châu không khó đoán, tóm lại không thể từ bỏ tranh đoạt quyền thế, thứ ta để ý là, suy nghĩ của Lý Tiên Nhi là gì? Nàng cùng Thần Nông Đỉnh lại là quan hệ như thế nào?”
Quyền phát ngôn lớn nhất dối với Thần Nông Đỉnh chính là Dạ Minh Quân, lúc này nghe lời này một cái liền khẳng định đáp: “Dù sao cũng không thể nào là quan hệ người yêu.”
Nói nhảm, ta cùng hạt châu nói chuyện yêu đương đã đủ quỷ dị, người ta là một cô nương chẳng lẽ còn cùng một cải đỉnh đồng xanh nói chuyện yêu đương sao?
Yên lặng nói xấu lựa chọn ngôn tình của tiền nhân trong đầu, Kỷ Mạch chỉ có thể lạnh lùng vỗ tay cho hắn, “Nga, ngươi nói thật có đạo lý.”
Thanh âm hoàn toàn không có thành ý dĩ nhiên không gạt được Dạ Minh Quân, đối với cậu bất đắc dĩ trừng mắt nhìn, tiên nhân liền giải thích: “Bách Dược Thần Nông Đỉnh là Nông Hoàng tượng trưng, hình dáng nó hóa hình cũng giống với Nông Hoàng, là một lão giả đã hơn sáu mươi tuổi.”
“Huy Nguyệt, truyền tin cho Thường Tướng, kêu hóa thân của hắn tra một chút xem thử bên cạnh Lý Tiên Nhi có từng xuất hiện người lớn tuổi hay không?.”
Thần Nông Đỉnh còn có thể hóa thành hình người ngược lại là một tin tức đáng giá chú ý, Kỷ Mạch quả quyết liền mượn cớ này đem tên kỳ đà cản mũi đẩy ra, chắc chắn bốn bề vắng lặng, lúc này mới lặng lẽ nắm tay Dạ Minh Quân, duy trì bộ dạng trấn định bề ngoài, chỉ nói: “Tiên quân, cảnh sắc trên núi này cũng không tệ lắm, chúng ta cùng nhau đi dạo một chút?”
Thỉnh cầu ước hẹn tõ ràng như vậy Dạ Minh Quân há sẽ cự tuyệt, lúc này liền ôm một cái đi lên, nhìn dáng vẻ Kỷ Mạch ngoan ngoãn tựa vào trong ngực mình hoàn toàn không giãy giụa, lại suy nghĩ một chút tới khí thế bức bách người mới vừa rồi của người này khi đối đãi Tiên Châu, tiên nhân hơi cảm thấy thú vị, liền đưa tay chọt chọt gò má Kỷ Mạch, chỉ hiếu kỳ nói: “Ngươi mới vừa rồi dùng dáng vẻ châm người ngược lại thật hung.”
“Nói bậy gì đó, ta cũng không phải là con nhím.”
Kỷ Mạch đối với suy nghĩ kỳ quái của Dạ Minh Quân không sai biệt lắm đã thành thói quen, lúc này thuận miệng trả lời một câu liền mặc cho hắn vuốt ve  khuôn mặt mình, chỉ là nhớ tới ánh mắt của mấy tên trưởng lão Tiên Châu kia, vẫn không nhịn được nhẹ giọng nói,
“Tiên quân, cho dù cùng ta chung một chỗ ngươi cũng không cần dung nhập vào cuộc sống người phàm, làm sao cao hứng liền làm, chớ để cho người ngoài khi dễ ngươi.”
Trong nhân gian,  hai nam nhân chung một  chỗ cuối cùng bị coi là dị thường, ở Thần Điện cùng Ngọc Kinh khá tốt, không ai dám đối với bạch y tế ti chỉ chỉ chõ chõ, một khi đi ra địa bàn của mình, chung quy không tránh được nhàn ngôn toái ngữ.
Kỷ Mạch tuy không thích Dạ Minh Quân bị người nghị luận, nhưng lại càng không nguyện tiên nhân vì vậy bó tay bó chân, cậu đã sớm không để ý đến thanh danh mình, chỉ cần Dạ Minh Quân có thể cao hứng liền tốt.
Dạ Minh Quân bất luận thân ở chỗ nào đều là tồn tại được người tôn kính, Kỷ Mạch không thể dễ dàng tha thứ hắn bởi vì cùng mình chung một chỗ liền bị người khinh bỉ, nếu là người Tiên Châu từ đầu đến cuối không tán thưởng, vậy hắn liền đem nơi này cũng biến thành địa bàn của mình, để cho tất cả mọi người im miệng.
Xích mích của nhân loại, Dạ Minh Quân còn không thể nào hiểu, hắn cũng không thèm để ý người ngoài mắng chửi hoặc tán dương, dù sao hết thảy đều là xem như mây khói, trăm năm sau cát bụi trở về cát bụi, đất thuộc về đất, sẽ không lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Tuy là như vậy, hắn cũng rất thích dáng vẻ Kỷ Mạch che chở mình, chỉ muốn nhìn Kỷ Mạch như vậy cũng đã  cao hứng, lúc này tiên nhân phát hiện mình lại không tìm được ngôn ngữ gì đáp lại, quyết đoán liền hôn lên môi đối phương, thấy Kỷ Mạch bị hành động thân mật đột nhiên như vậy mà giật mình run lên, tiên nhân chỉ ghé vào bên tai  cậu nhẹ nhàng nói: “Ngươi nói, ta có thể tùy tính làm.”
” Năng lực học tập của ngươi thật nên dùng ở địa phương thích hợp a.”
Tuy là oán trách như vậy, nhưng Kỷ Mạch lại hoàn toàn thả lòng người nhích tới gần trong ngực tiên nhân, hít thở khí tức của tình nhân, liền nhẹ giọng thở dài nói,
“Dạ Minh Quân, nếu  đồng loại của ngươi đã đứng ở phía đối lập, ngươi cũng không phải một thân một mình, ta sẽ một mực phụng bồi ngươi.”
Dạ Minh Quân vì sao phải vội vả đi tìm Thần Nông Đỉnh, Kỷ Mạch ít nhiều có thể đoán được mấy phần, lúc này đối với nội tâm mê mang của tiên nhân chỉ có thể lấy bầu bạn để an ủi.
Giờ khắc này, cảm ứng được người trong ngực đối với mình tràn đầy lòng quan tâm, Dạ Minh Quân bỗng nhiên cũng  biết vì sao loài người luôn muốn tìm bạn lữ, chỉ là nhiều một người bầu bạn mà thôi, nhưng cuộc sống cùng quá khứ hoàn toàn bất đồng.
Đây là một loại cảm giác mới lạ lại tốt đẹp, Hi Hoàng Khải Minh Châu liền thể nghiệm một lần trầm mê, lúc này cũng chỉ có thể ôm chặt người này, đáp lại một câu xuất phát từ nội tâm,
“Có ngươi là đủ rồi, ở bên cạnh ngươi ta thì sẽ không tịch mịch.”
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: 
Kỷ Mạch: Mặc dù Dạ Minh Quân rất nghịch, nhưng là trừ ta ai dám mắng hắn một câu, đừng trách ta hạ thủ vô tình.
Huy Nguyệt: Buông ra ta, ta không muốn ăn cẩu lương!
Tống Kiều: Bình tĩnh, thân là độc thân cẩu tại thần điện, ngươi phải học được cách vui chơi trong đại dương cẩu lương này.
Huy Nguyệt (kinh hoàng): Không, ta cần đối tượng, mau cho ta đối tượng!
Tác giả cá mặn vẫn  là một ngày chưa tới một vạn, 6 ngàn đã là cực hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.