Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 67:




Tập hợp sức mạnh của Thần Ma hai châu cộng thêm thiên nhân phụ trợ, Húc Nhật thành được kiến tạo lại rất nhanhh chóng, chưa tới nửa tháng cung điện được Thanh Đế mệnh danh là Giải Ngữ Thành đã sừng sững ở trên Thần Châu.
Sau khi lễ đăng cơ kết thúc, Thanh Đế định quốc hiệu là Phụng Thiên, quốc đô Húc Nhật Thành đổi tên thành Ngọc Kinh, tấn phong Thường Huy làm tướng, tôn Đại Tế Ti Tô Cách làm quốc sư,  bổ nhiệm Thính Tuyết tạm thay mặt chức Thái úy quản lý binh mã cả nước, liền phong ba đại nho của Phỉ Quốc trở thành Đại học sĩ, nương theo việc phong đất phong hầu đối với ba phe thế lực Thần Châu, Ma Châu  cùng cựu thần Phỉ Quốc  được hoàn tất, Đất nước tân sinh tọa ủng trên vùng đất rộng lớn nhất thế giới này cuối cùng cùng chính thức leo lên vũ đài thế giới.
Phí Quốc trong quá khứ, nữ nhân Thành thị đời đời vi Hậu, hiện nay hoàng thất Phỉ Quốc sớm đã bị tàn sát hết, dưới tình huống không có sự lựa chọn nào tốt hơn, những cựu thần Phỉ Quốc  ẩn núp tại Thần Châu cuối cùng từng người quy thuận tân triều đình. Thường Huy cũng cho bọn họ mặt mũi, sai người trùng kiến đế lăng Phỉ Quốc, lại tuyển chọn rộng rãi chi sĩ uyên bác trùng tu sử thư của Phỉ Quốc, hành động này vì triều đình đưa tới không ít người có thể dùng được, Tân sinh Phụng Triều cuối cùng bắt đầu ổn định vận hành.
Trước khi Thanh Đế đăng cơ chẳng qua là một thần thị phổ thông, mặc dù được Tô Cách phụ tá chấn nhiếp triều đình,  nhưng nếu muốn thống trị một quốc gia vẫn phải học tập rất nhiều, vì vậy, những ngày qua đều do chính bản thể của Thường Huy lưu  lại Giải Ngữ Thành vì để giảng dạy cho tiểu bệ hạ, trong Húc Nhật điện chỉ chừa mấy hóa thân xử lý chuyện vụn vặt thường ngày tại thần điện.
Hiện nay cũng là như vậy, cũng không biết là vị Thanh Đế này là lười kiến tạo lại  hay cũng có yêu thích với hải đường,  mà bên trong Giải Ngữ Thành khắp nơi đều là hương thơm, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể đem mùi thơm lan tỏa khắp nơi trong cung điện. Thường Huy một thân quan phục màu tím đậm chính là đứng đối điện với Thanh Đế tiến hành giảng dạy thường ngày giữa bọn họ,
“Cái gọi là thần tử vốn là tay sai của Đế Vương, nhưng, Ma Chủ là ép buộc người khác vì hắn mà làm cẩu, cho nên một khi mất đi khống chế của thiên ma huyết, người phản bội đầu tiên chính là người bên mình. Theo quan điểm của  Thường mỗ, Đế Vương Chi Học, hắn là ngay cả cửa cũng còn chưa bước vào.”
Thường Tướng từ xưa đến nay đối với việc trải qua của Diệp Quân Hầu vừa mở miệng chính là giễu cợt, ngay tại trước mặt con trai người ta lại đi châm biếm cha hắn một trận, lúc này mới khoan thai nói: “Bệ hạ cùng hắn không giống nhau, ngươi muốn thu cũng không phải nô lệ và hậu cung, mà là thần dân chi tâm trong thiên hạ. Ngươi muốn cho cả triều văn võ sợ ngươi nhưng kính ngươi, làm người trong thiên hạ tin tưởng chỉ có ngươi có thể bảo vệ được  Phụng Triều quốc thái dân an, như vậy bọn họ mới có vì bệ hạ mà ra sức trâu ngựa từ tận đáy lòng.”
Thường Huy là người tài giỏi chân chính, tất cả quan chức trong Phụng Triều ngày xưa thì hóa thân của hắn cũng đều ngồi qua, có thể nói từ chính sự bản địa đến thủ  đoạn cao tầng không gì không giỏi. Dùng lời nói của Tống Kiều, nếu cho Thường Huy một thân nữ trang thì hắn ngay cả nội cung cũng có thể giải quyết cho hoàng đế, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn sẽ không vì vậy trở mặt trực tiếp mưu triều soán vị.
Tóm lại, theo Thường Huy học tập, tuy cuộc sống châm chọc không tránh được, nhưng Thanh Đế lại tiến bộ cực lớn, nghe lời này cũng là suy nghĩ hồi lâu, ánh mắt lần đầu tiên cho thấy có khí thế đế vương  nhìn về phía Thừa tướng của mình, “Như vậy, Thường tướng chi tâm, Cô có thể thu?”
“Vậy thì phải xem bản lãnh của bệ hạ.”
Phàm là hoàng đế có chút tiền đồ đều không muốn bị bề tôi xúi giục, càng đừng nhắc tới Thanh Đế vốn là thiên ma rất có ngạo khí, Thường Huy đối với khiêu khích của hắn không hề cảm thấy bất ngờ. Chỉ thản nhiên bình thường trả lời một câu, hắn tùy ý bẻ lấy một cành hải đường xem như thẻ kẹp sách mà kẹp vào trong trang sách mà mình mới vừa giảng giải, liền đem cuốn sách để lên trên bàn của  thiếu niên đế vương, chỉ nhàn nhạt nói,
“Bất quá, bây giờ còn mời bệ hạ hảo hảo nghiền ngẫm đọc 《 Quốc Sách Luận 》, tối nay viết xuống lĩnh hội tâm đắc giao cho ta.”
Để tiện cho Thường Huy truyền thụ  mình Đế Vương Chi Đạo, lúc Thanh Đế kiến tạo  Giải Ngữ Thành liền đặc biệt vì hắn mà chuẩn bị Đế Sư Cung. Lúc này ngoài điện Kỷ Mạch nhìn hai người dần dần tiến vào trạng thái quân thần, đối với Phụng Triều trong tương lai cũng yên tâm rất nhiều, chẳng qua là trước khi đi vào vẫn không nhịn được oán trách một câu, “Tống tiên sinh, vì sao phải núp ở sau lưng ta?”
Bọn họ mới vừa lấy được tình báo tại Tiên Châu, vào cung cũng là vì cùng Thường Huy bàn đối sách, thế nhưng Thường Huy lúc làm Húc Nhật Tế Ti thì ít nhiều cũng phải ngụy trang làm ra vẻ thân dân, hôm nay vừa vào quan trường, khí tràng cáo già ăn thịt người không nhả xương liền tất cả giải phong, để cho Tống Kiều cùng hắn sống chung vốn dĩ đã chột dạ cũng không khỏi lại sợ thêm mấy phần, chỉ nói: “Hay là ngươi đi nói đi, khí tràng tiểu nhi tử quá mạnh mẽ, ca nhìn thấy hắn liền kinh sợ.”
Phải không? Ta nhìn ngươi ở trước mặt Đại Tế Ti giả bộ trang bức lại rất lưu loát a? Luôn khi dễ người thành thật cũng phải cẩn thận bị giết ngược a.
Đối với hắn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Kỷ Mạch ngược lại cũng không từ chối, liền đi nhanh vào trong điện cắt ngang giờ học của hai người bọn họ,
“Thường tướng, Tiên Châu mới vừa truyền tin tức đến, Lý Tiên Nhi quyết định lập lôi đài, tìm kiếm thiên nhân mạnh nhất để làm đạo lữ.”
Lý Tiên Nhi ở Tiên Châu từ xưa đến nay đều bế quan tu luyện không bước chân ra khỏi cửa, sau khi cùng Thường Huy đạt thành giao dịch, chỉ đem Yêu Vương mang về cũng lại không có động tĩnh gì, hôm nay lại đột nhiên chiêu cáo thiên hạ muốn tìm đạo lữ, còn đem Yêu Vương Nhậm Thanh Nhai xem thành của hồi môn, đại thủ bút như vậy thật sự khiến thế nhân khiếp sợ, hầu hết tất cả thiên nhân cũng đang nghi ngờ nàng đến cùng là muốn làm cái gì.
Khi Kỷ Mạch nhận được tin tức này  cũng bất ngờ một hồi, cậu rất rõ ràng chỉ cần vết thương trên mắt mình không khỏi liền đại biểu cho việc Nhậm Thanh Nhai còn sống, thế nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới cái tên nhi tử hố cha này lại biến thành của hồi môn của người khác. Kỷ Mạch suy nghĩ đến việc Lý Tiên Nhi mới vừa đạt được Yêu Vương liền quảng bá mời các thiên nhân tề tụ Tiên Châu, chuyện này nhất định có bẫy, liền cùng Tống Kiều đi tìm Thường Huy để thương lượng đối sách.
“Cưới Đế Cơ Tiên Châu còn bồi thêm Yêu Vương, mặc dù có cạm bẫy, nhưng cũng đủ để hấp dẫn thiên nhân đi vào.”
Một câu nói đưa ra tổng kết đối với tin tức bọn họ mang tới, Thường Huy thoáng suy nghĩ một chút, chỉ chậm rãi nói ra tình báo mà bản thân lấy được từ Tiên Châu.
“Căn cứ hóa thân của ta điều tra, danh hiệu Đế Cơ Tiên Châu này chẳng qua là các môn phái trong Tiên Châu tự ý sắc phong, Lý Tiên Nhi cũng chưa từng để ý tới bọn họ. Đã nhiều năm như vậy, trừ thời điểm Ma Chủ xâm phạm cùng tấn công Yêu Châu, nàng cũng chưa từng ly khai linh sơn tiểu trúc của mình. Hiện nay ta chỉ hiếu kỳ, đây rốt cuộc là an bài của Tiên Châu hay là ý tứ của Lý Tiên Nhi?”
Nơi ở của Lý Tiên Nhi ngay cả nam đồng cũng không cho phép đến gần, tiên nữ như vậy mà dùng phương thức tỷ võ chiêu thân tìm kiếm đạo lữ thật là kỳ quái, thế nhưng ngay cả Tống Kiều cùng Kỷ Mạch hai người tác giả cũng không biết lai lịch của Lý Tiên Nhi, người bên ngoài thì lại càng không thể nào tra xét tin tức bên trong.
Lúc này, Kỷ Mạch cũng chỉ có thể đối với Thường Huy là người có mặt duy nhất tại đây đã thấy qua Lý Tiên Nhi, hỏi: “Thường tướng từng cùng Lý Tiên Nhi làm qua giao dịch, nàng là hạng người gì?”
“Lúc ấy ta nhìn thấy là một thiếu nữ bình thường khoảng hai mươi tám, tính tình xem như ngây thơ hoạt bát, bất quá, ta cũng không thể chắc chắn đó có phải là chân thân của  Lý Tiên Nhi hay không.”
Nhớ lại hoàng y thiếu nữ  cùng mình giao dịch Yêu Vương, thần sắc Thường Huy cũng có mấy phần nghi ngờ, cân nhắc đến nhóm thiên nhân hội tụ cùng một chỗ nhất định là  không thể nào không xảy ra chuyện, liền đối với Kỷ Mạch hiện nay vừa vặn nhàn rỗi mà nói: “Bất luận Tiên Châu có mục đích gì, đây đều là một cơ hội tuyệt hảo để tìm Thần Nông Đỉnh, cũng mong Thần Tinh Tế Ti cùng Dạ Minh Quân đi một chuyến.”
Hiện nay Tô Cách cần trấn giữ thần điện, Thanh Đế cùng Thường Huy cũng không cá khả năng ly khai  triều đình mới được kiến lập, cũng chỉ có hai người là Dạ Minh Quân cùng Kỷ Mạch, mỗi ngày đều đi du ngoạn khắp nơi nói chuyện yêu đương, đem khí tức đoạn tụ lan tràn toàn bộ Ngọc Kinh, hơn thế nữa còn đối với một đám thẳng nam tạo thành thành một tấn tổn thương, thà để cho bọn họ tiếp tục tổn thương quân mình, không bằng phái bọn họ đi Tiên Châu cho địch nhân ăn cẩu lương.
“Ta không có ý kiến.”
Đối với quyết định này Kỷ Mạch ngược lại là không có phản đối, ở cậu xem ra Dạ Minh Quân rời đi thiên đình đã có một đoạn thời gian, nói không chừng đang nhớ nhà, có thể đi Tiên Châu loại địa phương có người tu chân đi dạo một chút cũng tốt. Hơn nữa, bọn họ mấy ngày nay sờ sờ ôm ôm cái gì cũng đều làm qua, đi ra ngoài du lịch lại là thế giới hai người, nói không chừng là có thể tiến hơn một bước nho nhỏ mở ra cái kết thúc cho thân xử nam của nhau a? Nghĩ tới đây, trong lòng cậu còn có một chút mong đợi nho nhỏ.
“Chỉ bọn họ đi là không thể được.”
Nhưng mà còn không chờ kế hoạch du lịch vui vẻ của Thần Tinh Tế Ti cùng Dạ Minh Quân được thành hình, thì một vệt sáng bóng đèn chợt lóe lên rồi xông ra, chỉ thấy Tống Kiều cầm chiết phiến trong tay liền chỉ ra một vấn đề vô cùng thực tế,
“Các ngươi nhìn, hai người này cả ngày đều là mắt đi mày lại, cách một con đường cũng có thể cảm nhận được khí tức đoàn tụ phô thiên động địa, nói bọn họ đi tham gia tỷ võ chiêu thân, sẽ có người tin? Cho nên, ta cho là phải để một người am  hiểu đối với nữ nhân cùng đi với bọn họ.”
Một chiêu đả bổng uyên ương này được dùng vô cùng đẹp, trong nháy mắt liền để cho Kỷ Mạch có xung động muốn lột lớp áo com lê này của hắn, nhưng mà Tống Kiều đối với lần này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở trong lòng,
Hắn cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi a, nhưng là, bây giờ cuộc sống của hai đứa con trai đều đã ổn định, hắn phải nhanh chóng tìm cơ hội chạy trốn trong khi lớp com lê vẫn còn trên người, nếu sau này một khi rơi ngựa (*) còn không phải bị Thường Huy bắt đi lăng trì hay sao.
(*) 掉马: Rơi ngựa ý nói là tìm thấy một danh tính nhất định,  Ví dụ, tên trực tuyến của bạn là lớp com lê của bạn. Nếu người khác biết rằng người đứng sau tên trực tuyến này là bạn, thì bạn sẽ mất con ngựa của mình
Xin lỗi a! đại huynh đệ, cùng lắm thì thời điểm các ngươi thân thân ta ta thì ca liền tự động giảm bớt âm thanh trở thành bối cảnh a, bảo đảm không cắt ngang các ngươi.
Từ sau khi Phụng Triều được thành lập, Tống Kiều liền chuẩn bị hành động rút lui của mình, chỉ đợi đến khi cách xa phạm vi thế lực của Thường Huy, tùy ý tìm địa phương để ẩn cư trước, chờ Dạ Minh Quân trở lại thế giới của bọn họ thì tiện thể cho đi nhờ xe a.
Chỉ tiếc, mấy ngày nay lúc hắn lên kế hoạch, bên trong phòng luôn có một con chim bồ câu âm thầm quan sát, cho nên, bây giờ kế hoạch còn chưa bắt đầu thì Tô Cách liền đi vào đại điện, mỉm cười chặt đứt con đường cầu sinh của cha già.
“Tống tiên sinh nói rất có đạo lý. Huy Nguyệt là tế ti rất được nữ nhân yêu thích tại thần điện, liền  để cho hắn theo Thần Tinh Tế Ti cùng nhau đi a.”
Tống Kiều không nghĩ tới chính mình vừa định chạy trốn, ngay cả bao y phục cũng còn chưa thu thập tốt đã bị đại nhi tử chặn lại, lúc này chỉ có thể kéo Kỷ Mạch qua nhỏ giọng nói: “Mau cự tuyệt, tiên nữ người ta chiêu thân, các ngươi hai tên cơ lão cũng một tên bị bắt phải đi thì có thể làm gì?”
Bất kỳ một người nào trong các ngươi ta cũng không muốn mang theo, cám ơn. Đừng vùng vẫy, Đại Tế Ti đã sớm xem thấu mã giáp của ngươi, cứ như vậy chạy trốn, hắn liền hắc hóa cho ngươi nhìn a.
Bây giờ Kỷ Mạch cũng hiểu có đám kỳ đà cản mũi này ở bên cạnh thì mình đừng nghĩ cùng Dạ Minh Quân trải qua cuộc sống tình yêu cuồng nhiệt bình thường, quả quyết không thấy lời cầu cứu của đồng hương, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi đừng hù dọa ta, Huy Nguyệt chính là cấp độ nhân vật chính dùng gương mặt để hấp dẫn hậu cung a.”
Mắt thấy cọng rơm cứu mạng cũng trôi đi, Tống Kiều lập tức nóng nảy, mở miệng liền tuôn ra một dự liệu mãnh liệt, “Ngươi không biết, tác giả《 Trọng Sinh Tinh Linh Vương 》là một nữ sinh đại học, thời điểm nàng viết quyển này chính là phát hiện cặp CP nam chính cùng nam phụ hoàn toàn có thể đánh thắng tất cả nữ chính, vì vậy chạy qua nhà láng giềng đi viết  thuần ái văn giữa bọn họ rồi, thời điểm ca lập com lê thì nàng đã cho đẩy chương rồi a.”
Tác giả tự mình tháo dỡ hậu cung bẻ cong nam chính, lại còn có loại thao tác này nữa?
Một lần nữa bị thao tác làm việc thần kì của cái quần thể tác giả này làm cho kinh ngạc, Kỷ Mạch nhìn vị  tiền bối này một chút, cho dù đến bất kỳ kênh nào cũng có thể mò ra một cơ hữu, chỉ có thể xúc động từ trong thâm tâm, ” Mạng giao thiệp của Ngươi thật rộng rãi a.”
Ngay tại thời điểm Tống Kiều nỗ lực nắm chặc Kỷ Mạch để chạy trốn, Tô Cách liền dùng một ánh mắt nhìn tới Thường Huy, hai người yên lặng trao đổi ánh mắt một phen, Thường Tướng cũng không muốn buông tha Thần như vậy liền lạnh lùng mở miệng: “Tống tiên sinh những ngày gần đây tựa hồ rất rảnh rỗi, đúng lúc Húc Nhật Điện cần người có thể tin sửa sang lại văn thư, liền phiền ngươi giúp đỡ một hai.”
Cái gọi là có tật giật mình, Tống Kiều ở cái thế giới này sợ nhất chính là Thường Huy, nghe lời này của hắn chính là âm thầm run một cái, chỉ có thể miễn cưỡng giữ trấn định hỏi: “Nếu như ta nhớ không lầm, những chuyện này ngươi đều để cho hóa thân làm.”
Nhưng mà, Thường Huy là người thế nào, thông qua những ngày tháng tiếp xúc hắn đã sớm thăm dò được nhược điểm của lão phụ thân nhà mình, một câu nói liền giải quyết tất cả vấn đề, ” Đúng như vậy, nhưng ta chính là muốn sai Thần linh, có vấn đề sao?”
Được rồi, ai kêu hắn tiện tay viết chết toàn gia của nhân vật chính của mình, tiểu nhi tử này cả ngày đối với Thần mở địa đồ pháo cũng chỉ có thể tự gánh a.
Đuối lý liền tội nghiệp, Tống Kiều ở trước mặt Thường Huy luôn không cứng nổi, lúc này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: “Không có.”
Thường Huy cùng Tô Cách phối hợp ăn ý, tỉnh bơ liền làm Tống Kiều buông tha kế hoạch chạy trốn, ngay cả Kỷ Mạch cũng không phát hiện bọn họ trao đổi. Ngược lại là Thanh Đế nghe Thường Huy muốn trở lại Thần Điện xử lý công vụ, liền suy nghĩ mình mới là vua của một nước, người này lại đem một chút chuyện vụn vặt thường ngày đặt trên chương trình học của hắn, liền bất mãn nói: “Thường tướng, chỉ có bản thể của ngươi mới có tư cách dạy dỗ Cô.”
Thằng nhãi ranh này rốt cuộc tật xấu gì? Chỉ cần trong đầu được tiếp thu thì hóa thân hay bản thế thì có cái gì khác nhau? Chẳng lẽ là đang cảnh giác hắn âm thầm đoạt quyền?
Thường Huy liếc mắt Thanh Đế cứ một hai phải đem bản thể mình ở lại trong cung, hắn cùng Tô Cách phối hợp chỉ vì đem Thần ở lại Thần Điện thuận lợi sau này lợi dụng, còn như Đại Tế Ti muốn làm cái gì ngược lại cũng lười để ý, lúc này liền thản nhiên nói: “Thần tự nhiên sẽ ở lại trong cung tiếp tục giảng dạy cho bệ hạ. Cho nên, hôm qua kêu bệ hạ học thuộc sách luận tiên hiền thì hiện giờ cũng mời người viết chính tả một lần, nếu có sai, chớ trách thần lấy vị đế sư  tiến hành trừng phạt.”
Thanh Đế giữ Thường Huy lại cũng không nghĩ quá nhiều, có Ma hậu làm tiền lệ, hắn đối với hôn sự hết sức kháng cự, mặc cho quần thần như thế nào khuyên can thì hắn cũng kiên quyết không chịu nạp phi lập hậu. Chỉ là, một thân một mình ở tại cung điện lớn như vậy, cho dù hắn là thiên ma, thì mỗi khi đêm đến luôn cảm thấy rất cô tịch. Thường Huy xưa nay thích thức đêm xử lý chính sự, thời điểm cảm thấy tịch liêu, Thanh Đế chỉ cần đứng xa xa nhìn Đế Sư Cung sáng đèn một chút, tuy biết đó là một con cáo già cả ngày suy nghĩ lợi dụng mình, nhung suy cho cùng cũng có một loại an ủi mình cũng không phải độc thân tác chiến.
Dĩ nhiên, hắn biết một điểm nho nhỏ lưu luyến này nếu như bị Thường Huy biết được nhất định sẽ trở thành vũ khí để cho vị quyền thần này khống chế mình, lúc này cũng chỉ là huy bút nghiêm túc viết xong sách luận, sau đó kiêu ngạo để ở trước mặt Thường Huy, “Thường tướng thỉnh nhìn, có chữ nào sai hay không?”
Thường Huy nhận lấy tờ giấy nhìn một cái, đối với trí nhớ của hắn cũng là có chút kinh ngạc, khóe miệng tuy là cười một tiếng, nhưng lời nói xuất khẩu vẫn mang theo mấy phần châm chọc, ” Không sai, đáng tiếc chữ viết lại rất ẩu tả, bệ hạ có phải nên luyện chữ hay không?  “
Thiếu niên chịu không nổi phép khích tướng nhất, quả nhiên nghe lời này một cái, Thanh Đế liền đập một cái lên bàn, chỉ lạnh lùng nói: “Cầm bảng chữ mẫu tới cho Cô!”
Lúc lập quốc, Tô Cách liền cùng Thanh Đế giao hẹn Thần Điện không thể tham gia vào chính sự, tự lúc bọn họ bắt đầu thảo luận trị quốc liền dẫn hai vị thần minh lui ra, thấy Tống Kiều vẫn là bộ dạng tâm sự nặng nề, trong lòng biết hắn là đang sợ Thường Huy phát tác, liền cười đề nghị: “Bạch tháp chưa tu bổ, nếu Thần Tinh Tế Ti sắp đi đến Tiên Châu, không bằng ta tới tinh điện ở một đoạn thời gian, cũng có thể bồi Tống tiên sinh trò chuyện.”
Kỷ Mạch cùng Dạ Minh Quân vừa đi, tống Kiều một mình ở lại thần điện có thể nói là tứ cố vô thân, nguyên bản vẫn còn ở lo âu vạn nhất bị Thường Huy đoán được thân phận thì phải chịu chết, hôm nay thấy Tô Cách lại nguyện ý phụng bồi mình, lập tức giống như tìm được ô dù liền an tâm. Hắn tuy cố gắng duy trì phong độ cha già nhưng vẫn là có chút mừng rỡ đáp lại: “Tốt như vậy, ta những ngày gần đây đối với việc nuôi chim bồ câu rất có tâm đắc, đang muốn cùng Đại Tế Ti trò chuyện nhiều mấy câu.”
Thường Huy sau khi biết được chân tướng cũng không để lộ ra, Kỷ Mạch cũng chưa từng phát hiện dị thường của hắn, chỉ nói người này là thật sự đem Thần buông xuống một lòng mở rộng quốc gia, hôm nay Tô Cách chịu trông nom Tống Kiều, cậu ngược lại cũng yên tâm. Chỉ là thấy người này mở miệng liền nói chim bồ câu, không khỏi hảo tâm nhắc nhở: “Tống tiên sinh, vì tương lai của ngươi, ngàn vạn lần chớ tùy ý trêu đùa động vật nhỏ.”
Nhưng mà Tống Kiều đối với tính cách thuần lương của Tô Cách là tín nhiệm trăm phần trăm, đây là lý tưởng thời niên thiếu của hắn, khi đó hắn có thể tưởng tượng ra một vị anh hùng hoàn mỹ nhất, mặc dù duy trì hình tượng thật mệt mỏi, thế nhưng cùng Tô Cách nói chuyện phiếm, trong lòng cũng vui vẻ.
Chỉ tiếc ở  trước mặt Đại Tế Ti hắn quả thực không kéo da mặt xuống mà phóng tùng được, cũng chỉ có thời điểm thừa dịp Tô Cách không chú ý bọn họ, tiến tới bên cạnh Kỷ Mạch nhỏ giọng tự thả bay mình, “Cái gì gọi là trêu đùa? Ca vuốt chim bồ câu đặc biệt thuần thục, chúng nó cũng  thư thái a.”
Khoan đã? Vuốt? Còn thuần thục? Ngươi mấy ngày nay đối với chim bồ câu cũng đã làm gì rồi a? Đây chính là con trai ngươi!
Nghe lời này một cái Kỷ Mạch chính là thần sắc cứng đờ, nhìn Đại Tế Ti đứng ở phía sau tựa như cái gì cũng không có nghe, nội tâm là kinh hãi không thôi, chỉ có thể dùng ngữ khí phức tạp thử cứu vị đồng  hành này, “Tống tiên sinh, ta biết độc thân lâu nhìn chim bồ câu cũng đều là mi thanh mục tú, nhưng là, mong ngươi nhất định phải quản được tay mình.”
“Thần Tinh Tế Ti, Huy Nguyệt tế ti những ngày gần đây tâm tình tựa hồ không được tốt, làm phiền ngươi đi xem một chút.”
Kỷ Mạch vốn là muốn thăm hỏi kỹ,  thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì Đại Tế Ti liền đưa tới phân phó mới, cậu cũng chỉ có thể trầm trọng vỗ  tay của Tống Kiều một cái, “Ngươi bảo trọng.”
Đối mặt đồng hành thâm trầm chúc phúc, Tống Kiều rất cảm động, liền đối với cậu lặng lẽ nói: “Yên tâm, khoảng thời gian này ngươi không ở đây, ca nhất định cùng Đại Tế Ti nửa bước không rời, kiên quyết cẩu thả đến cuối cùng.”
Đối với quyết tâm như vậy Kỷ Mạch còn có thể nói gì đây, cậu chỉ có thể thành khẩn dặn dò đối với người này: “Tống tiên sinh, chim bồ câu là tượng trưng của Đại Tế Ty, hãy đứng xa mà nhìn, không thể khinh nhờn.”
________________________
Tác giả có lời muốn nói: 
Lý Tiên nhi: Tìm một tình duyên để  đưa bạch lộc, người nào có ý định nhanh tới.
Hệ thống: Hão hữu Thường Huy của ngươi đang phát sóng trực tiếp, cũng đã đưa lên ba tên cơ lão rồi a.
Tống Kiều: Ai,  kế hoạch chạy trốn hoàn mỹ của ca cứ như vậy chết yểu!
Kỷ Mạch: Ha ha, ngươi trả lại kế hoạch yêu đương cho ta cái tên  kỳ đà cản mũi này.
Dạ Minh Quân: Lần đầu tiên cùng bạn trai xuất môn du ngoạn, ta phải làm những gì, nhanh nhanh a, đang online chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.