Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 53:




Hậu quả  khi Thường Huy không nghỉ ngơi chính là đêm đó lại có ba đội binh yêu tộc tập kính thành công chiếm lĩnh ba tòa thành trì, yên lặng nhìn tin chiến báo nào là Thử Yêu từ vùng lân cận thành thị  trực tiếp đào hang  lẻn vào phủ thành chủ, cùng với một chuỗi liên tiếp hành động cho ruồi muỗi kiến hạ độc truyền bá ôn dịch, Kỷ Mạch chỉ có thể lạnh lùng một lần nữa xốc lên ổ chăn của một vị cha già, “Con trai ngươi cũng không cần ngủ?”
Dù là ai cũng không thể thống kê trên đời này tóm lại là có bao nhiêu loại yêu, lúc này binh chủng mà bọn họ phải đối mặt có thể nói là rất quái lạ, ngay cả mấy vị lão tướng quân ở Ma Châu cũng không đoán được thủ đoạn quỷ dị của Thường Huy. Cũng may  mạch suy nghĩ của nhân vật chính cùng tác giả cơ bản nhất trí, ý tưởng của Thường Huy dù ít hay nhiều thì Tống Kiều bao cũng có thể suy nghĩ ra một ít, vì vậy khi Thường Huy gây sự đi tìm Tống tiên sinh đã thành nhận thức chung của toàn quân trên dưới.
Đối với việc trong lúc ngủ mơ màng mà bị lôi ra ngoài để thu thập cục diện rối rắm của con trai thì Tống Kiều đã thành thói quen, lúc này cũng chỉ thuần thục nhìn tin chiến báo, vừa ngáp vừa xem một lần liền trấn an đối với Kỷ Mạch nói: “Đừng nóng, căn cứ sự lý giải của ta đối với Thường Huy, tâm tình hắn một khi không tốt liền bạo gan, liền cái độ bạo gan này mà đặt trong sách cũng có thể giết chết lão hoàng đế rồi, sớm muộn gì cũng hắc hóa mà bẫy chết con trai ngươi.”
Nhậm Thanh Nhai cùng Thường Huy thuộc tính không hợp chính là sự thật mà nhóm tác giả bọn họ đã khâm định, biết rõ con bạch lộc kia oán hận nhân loại nhưng Kỷ Mạch ngược lại không lo lắng qua cái vấn đề này, chẳng qua là nhướng lông mày một cái, “Vậy hắn tâm tình tốt thì sao?”
“Khoái trá bạo gan?”
Có chút chột dạ trả lời, Tống Kiều lúc này mới phát hiện mình giống như chưa từng thiết định cho Thường Huy bất kì một hoạt động giải trí nào, thậm chí ngay cả đất diễn tình cảm cũng bị cắt, có thể nói nhân vật chính này của hắn không phải tranh quyền đoạt lợi chính là trên đường đi mưu triều soán vị, nhất thời chỉ cảm thấy vô cùng chột dạ.
Lần này Kỷ Mạch cũng chỉ có một cảm tưởng, “Ta dường như có thể hiểu tâm tình của hắn khi muốn giết chết ngươi rồi.”
“Được rồi, nói chính đề, ba tòa thành này là cạm bẫy.”
Tống Kiều tuy lá gan còn kém rất xa nhân vật chính của mình, nhưng tư duy của hai người ngược lại là nhất mạch tương thừa, hôm nay hướng về phía tin chiến sự hơi suy nghĩ một chút thì đã đoán ra dụng ý của Thường Huy.
“Lúc này Thính Tuyết thành cùng Phi Tinh Thành cũng rơi vào trong ôn dịch, Lâm Quang Thành ngược lại chỉ là bị chiếm lĩnh, nếu theo như tính tình của Tô Cách khi nhận được tin tức nhất định sẽ ưu tiên trị liệu ôn dịch để giảm thiểu tổn thất bách tính.
Nhưng đừng quên, bệnh dịch hạnh cũng là thiên tai có phạm vi lây lan cực kỳ rộng lớn, hơn nữa những thứ kia còn là Thử Yêu, trong cơ thể nhất định có yêu độc. Chỉ cần Tô Cách không cách nào kịp thời chạy tới, Thử Yêu trong thành vượt sông mà lên thẳng  Thần Điện đại bản doanh, chỉ bằng bệnh dịch hạnh cũng đủ để làm tầng cơ sở hoàn toàn tê liệt. Nếu ta không đoán sai, trong con sông phụ cận Lâm Quang Thành  nhất định còn mai phục một lượng lớn tinh quái dưới nước, đợi đến khi xác định Tô Cách đi đến những thành phố khác, thì sẽ đồng loạt tấn công lên phá hủy tầng phòng ngự của Thần Điện ở bờ sông.”
Đây chính là chỗ khó khi cùng Yêu Châu chiến đấu, tu sĩ tầm thường coi như nín thở cũng chỉ ở trong sông lưu lại một hai ngày, thế nhưng Yêu Vương tùy thời có thể đem bất kỳ động vật nào mà biến thành yêu tộc, mặc cho bọn hắn phòng ngự nghiêm như thế nào đi nữa, làm sao đề phòng được chim bay đầy trời cùng cá tôm dưới sông, trận đánh này đánh xuống thật đúng là có một loại cảm giác khi con người cùng toàn bộ thế giới tự nhiên đối nghịch.
Trong lòng yên lặng cảm thán trận chiến gian khổ này, Tống Kiều vẫn rất nhanh đem cách đối phó nói ra, “Cho nên, Tô Cách trước hết phải đoạt lại Lâm Quang Thành bảo đảm Thần Điện không lo, coi như còn lại hai tòa thành trì thì đã đến thời điểm đưa ra 3000 mẹ kế của bệ hạ để luyện một chút.”
Liên quan tới Thính Tuyết xuất thân từ nơi nào Kỷ Mạch vẫn không thể nhớ nổi, ngược lại là Tống Kiều thích xem sách đã xuất bản thì lại tìm ra lai lịch của nó, nguyên lai đó là một quyển tiểu thuyết kỳ huyễn 《 Tuyết Quốc Chiến Ký 》 được đăng trên tạp chí, câu chuyện miêu tả chính là tàn dân của  Tuyết Quốc  phải đấu tranh trường kì như thế nảo để lật đổ chế độ thực dân và xây dựng lại đất nước.
Cũng là khi cùng với Tống Kiều đối chiếu danh sách thiên nhân, Kỷ Mạch mới phát hiện thật ra thì thiên nhân xuất hiện cũng không hề giới hạn trong Nam Tần, chẳng qua là trải qua những cuộc đấu tranh dài đăng đẵng, thiên nhân còn sống hơn phân nửa đều là nhân vật võng văn, dù sao cách mở ra phần mêm hack của bọn họ vô cùng tàn nhẫn, thiên nhân phổ thông một chút còn đang ở thời sơ kỳ của bàn tay vàng liền bị chèn ép, căn bản không có cơ hội trưởng thành.
Thính Tuyết am hiểu nhất chính là khai quật sức chiên đấu phe mình, sau khi Diệp Quân Hầu chết, hậu cung 3000 của hắn cũng khiến Thanh Diệp nhức đầu. Nuôi a! chi tiêu quá lớn, thả ra ngoài a!, thân nhân hay bằng hữu của những cô gái này hơn phân nửa đã chết trong chiến tranh, ngoại trừ một phần nhỏ tiên nữ, yêu nữ không chút do dự ly khai, còn dư lại đều là không chịu rời đi. Các nàng cũng biết  trong loạn thế này, cô nương mỹ nạo nếu không có thế lực lớn dựa vào rất khó mà sinh tồn, nếu một ngày nào đó lại bị một cái thiên nhân cường đại bắt đi, vậy còn không bằng ở lại Ma cung, ít nhất còn có một thân phận mẫu phi.
Đúng lúc này, Thính Tuyết liền đưa ra đề nghị từ trong hậu cung tuyển chọn dị sĩ tài ba thành lập một chi cận vệ quân, to gan hơn chỉnh là thỉnh cầu Thanh Đế dành cho các nàng quyền lợi bằng vào chiến công mà được phong hầu phong tước. Lời này vừa nói ra, thượng tầng Ma Châu hết sức phản đối, thế nhưng Thanh Diệp cẩn thận suy nghĩ một chút, như vậy mình cũng không cần vì đột nhiên có thêm 3000 mẹ kế mà phiền não, không chút do dự chỉ chuẩn xác viết xuống một chữ “phê”, quyết đoán đến nỗi khiến cho Thành Chương thiếu chút nữa trật hông tại chỗ.
“Ngươi nói chúng ta làm sao liền quên hậu cung của  Diệp Quân Hầu, nữ nhân có thể gánh nửa bầu trời ạ.”
Nhớ tới chiêu kỳ binh này của Thính Tuyết,  Tống Kiều cũng rất thán phục, người ngoài không hiểu, bọn họ hai người tác giả vẫn chưa rõ sao. Nam Tần xưa nay một người đắc đạo gà chó thăng thiên, đây thế nhưng là hậu cung của nhân vật chính a, nữ nhân bên trong có tư chất phi phàm thân phận đặc thù tuyệt đối không ít, chỉ cần Thính Tuyết phát triển một cái, tuyệt đối sẽ là một đội ngũ cường đại đến dọa người.
“Thính Tuyết đến cùng chỉ giỏi am hiểu đánh du kịch quy mô nhỏ, luận về chiến trường chính diện, chúng ta vẫn là không đụng nổi Thường Huy.”
Thính Tuyết cùng Thanh Diệp bận bịu với việc thành lập đội ngũ được đặt tên là Thanh Loan Vệ này, đã từ trong đó khai thác ra không ít người dị sĩ tài giỏi, hơn nữa thần điện tế ti, Kỷ Mạch đoán chừng ứng phó ôn dịch còn không thành vấn đề, chỉ là suy nghĩ một chút hôm nay đại cục phát triển lên nhưng rơi vào thế bị động vẫn khó tránh khỏi nhức đầu, cái này liền đối với một vị tác giả nào đó mà than phiền: “Tống tiên sinh, thứ cho ta nói thẳng, một văn thần lại có thể dụng binh, bàn tay vàng này ngươi mở ra cũng không khỏi không biết xấu hổ a.”
Kỷ Mạch nói như vậy, Tống Kiều thân là thanh lưu liền bất mãn, nhất thời phản bác: “Nói cái gì đó?  Cốt truyện《 Quyền Thần 》cơ bản đều ở  triều đình, bản lĩnh hắn chỉ huy hoàn toàn là ở thần điện ba mươi năm luyện ra được, ai bảo các ngươi cái gì cũng mặc kệ đem công tác giao cho con ta, gặp báo ứng a.”
Chuyện này ngược lại cũng đúng là sự thật, nhưng Kỷ Mạch còn phải nhắc nhở hắn, “Người rảnh rỗi nhất Thần Điện chính là đại nhi tử của ngươi, cám ơn.”
Toàn bộ Thần Điện đều biết Đại Tế Ti ngày thường là mặc kệ mọi chuyện, có cái gì liền trực tiếp tìm Húc Nhật tế ti, nhưng mà, ngay tại thời điểm Kỷ Mạch nói ra sự thật, một con chim bồ câu trắng như tuyết liền từ gầm giường lộ đầu ra, hướng về phía cậu nghiêm túc kêu một tiếng, “Ku ku ku.”
“…”
Thần Tinh Tế Ti, ngươi nói chuyện chú ý một chút.
Lĩnh ngộ được ý tứ trong ánh mắt chim bồ câu, thần sắc Kỷ Mạch trong nháy mắt rất vi diệu,
Coi như lo lắng Thường Huy nửa đêm lấy đầu lão cha ngươi, nhưng Đại Tế Ti ngươi cũng không nên biến thân còn ở dưới gầm giường hắn coi chừng a!.
Tô Cách ban ngày điều khiển Phương Chu, hầu như đều ở Thần Châu, Ma Châu mà lượn quanh qua lại, lúc này phải là thời gian nên nghỉ ngơi cho khỏe khôi phục thần lực, cho dù là ai cũng không nghĩ ra địa điểm hắn nghỉ ngơi chính là dưới gầm giường lão cha.
Tống Kiều cũng là không nghĩ tới phương diện này, chỉ coi đây là Tô Cách  phái chim bồ câu bình thường tới, đưa tay liền bắt lại ôm lên, “Ngươi lúc nào thì trốn ở dưới gầm giường? Tới tới, Kỷ Mạch, mau gọi tiên quân nhà ngươi khiến nó bị mất trí nhớ a,  cái tấm áo lót này của ca cũng không thể rơi a.”
Không nghĩ tới mình thiếp thân bảo vệ cha già lại là đãi ngộ mất trí nhớ, ánh mắt lành lạnh của chim bồ câu nhẹ nhàng phiêu tới, chỉ kêu một tiếng, “Ku.”
Ngươi như vậy sớm muộn là sẽ bị hai con trai liên thủ đẩy hố.
Khóe miệng bất động thanh sắc mà kéo lên, Kỷ Mạch cuối cùng vẫn nhận lấy chim bồ câu, xuất phát từ tình nghĩa người cùng ngành mà nhắc nhở: “Tống tiên sinh, ta đề nghị ngươi không nên đối với động vật nhỏ quá thô bạo.”
“Đúng A, ngươi khả ái bảo hộ động vật nhỏ a, nhìn ngươi cho yêu vương là cái năng lực biến thái gì, phàm là sinh vật gì cũng có thể thôi hóa thành yêu, như thế rất tốt, hắn bắt một ổ chuột là có thể tạo thành một đám quân đội, lại còn có muỗi tinh, gián tinh, cho loài người lưu lại một con đường sống có được hay không?”
Theo phúc của Yêu Châu, Tống Kiều bây giờ  nghĩ đến động vật cũng có thể từ trong mộng thức tỉnh, hắn là không nghĩ tới nên giải quyết Nhậm Thanh Nhai làm sao, chỉ có thể ngữ trọng tâm trường đối với Kỷ Mạch thở dài nói: “Ta bây giờ đi chùi mông cho tiểu nhi tử, ngươi ngược lại là nhanh nghĩ cách phải chế trụ Yêu Vương thế nào. Nuôi không dạy, lỗi của cha a.”
Tại sao ta là một tên xử nam ngay cả yêu đường còn chưa đàm luận được mấy ngày cũng phải lo lắng cái vấn đề này?
Yên lặng chửi xấu cuộc  đối thoại quỷ dị này, thấy Tống Kiều đã rời đi, Kỷ Mạch mới hướng chim bồ câu trên tay thở dài nói: “Đại Tế Ti, ta cùng Dạ Minh Quân sẽ bảo vệ tốt Tống tiên sinh, mong ngươi nhất định phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Dạ Minh Quân từng nói rõ với Kỷ Mạch, vận dụng Phương Chu tiêu hao rất nhiều, thân thể Tô Cách hẳn đã sớm đến cực hạn, chẳng qua là bằng vào ý chí gắng gượng tiếp tục bôn ba. Con người tinh thần đều có mức cực hạn, Tô Cách cùng Thường Huy liều mạng chính là đua xem ai chống đỡ không được trước,  người có thể đứng vững đến sau cùng chính là người thắng.
Biết Thần Tinh Tế Ti là  lo lắng  thân thể mình, chim bồ câu chẳng qua là đối với cậu gật đầu một cái, liền tìm theo phương hướng Tống Kiều rời đi mà bay đi.
Tuy không nói tiếng nào, nhưng trong nháy mắt Kỷ Mạch cũng lĩnh ngộ ý tứ của hắn——
Thần Châu hắn phải cứu, Tống Kiều hắn cũng muốn đích thân coi chừng, nếu như cứu thiên hạ lại mất đi Thần, tương lai kia Tô Cách tuyệt không thể tiếp nhận
Đúng vậy, Đại Tế Ti xưa nay đều là như vậy.
Bất đắc dĩ nhẹ giọng thở dài, Kỷ Mạch biết Tống Kiều nhìn như ung dung, nhưng muốn đuổi kịp mạch suy nghĩ của Thường Huy để kịp thời xử lý chiến báo cơ hồ cũng đã tiêu hao hết tinh lực, bây giờ,  ta cũng nên phát huy tác dụng của mình.
Suy nghĩ của nhân vật chính cùng tác giả cơ hồ nhất trí, Kỷ Mạch những này qua vẫn đang suy nghĩ, nếu như mình là Nhậm Thanh Nhai, khi làm những chuyện này sẽ là xuất phát từ loại mục đích nào. Hôm nay, cũng mơ hồ có một ít mạch suy nghĩ, chẳng qua là, vẫn cần xác nhận.
Chạm vào những ngón tay của bản thân khi đã tạo ra những thiết định kia, cậu đối với tiên nhân đi theo mình nhàn nhạt mở miệng: “Dạ Minh Quân, có thể xin ngươi  bắt tới cho ta một cao tầng trong Yêu Châu được không? Ta cần xác nhận một ít chuyện.”
Dạ Minh Quân đối với đấu tranh nhân loại không có hứng thú gì, trên thực tế hắn cũng không thích làm ra những hành động khiến con người sinh ra tình cảm bi thảm. Dù vậy, chỉ cần Kỷ Mạch mở miệng tiên nhân sẽ hoàn thành lời nhờ vả của cậu, lúc này cũng không ngoại lệ, chẳng qua là cười đáp lại: ” Được, ngươi thích loại động vật nhỏ nào?”
Đối với Hi Hoàng Khải Minh Châu mà nói ngoại trừ thần thú hồng hoang, yêu tu còn lại cũng chính là động vật nhỏ đáng yêu. Kỷ Mạch ngược lại không lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện, dù sao những ngày qua bọn họ lại làm thêm mấy nhiệm vụ, phong ấn đã giải phong 15%, tương đương với bảy trăm năm mươi năm tu vi hơn nữa hắn còn có  một đống pháp bảo trân quý, theo lý thuyết coi như đối thủ là Yêu Vương cũng tuyệt không vấn đề. Nhưng Kỷ Mạch lại cảm giác không đúng chỗ nào, nếu thật như cậy phỏng đoán như vậy, Nhậm Thanh Nhai bây giờ có thể khó đối phó…
Nhậm Thanh Nhai có sở thích yêu hóa của riêng mình, lúc đầu các đại yêu đi theo hắn  căn bản là đồng loại Lộc Tộc, Kỷ Mạch suy nghĩ một chút, liền nói: “Bắt  một con lộc đến đây đi.”
Thần Tinh Tế Ti khi trầm tư rất an tĩnh, mặc cho ánh trăng như thu thủy chiếu xuống trên người mình, vẫn là suy nghĩ chậm rãi đi về phía trước. Kỷ Mạch như vậy, Dạ Minh Quân cũng rất thích, cho nên đầu ngón tay hắn vuốt ve gò má trắng nõn của thanh niên, chỉ nhẹ nhàng hôn xuống Vô Yếm.
“Thần minh của ta, không cần lo lắng. Nguyện vọng của ngươi, ta đều thực hiện.”
______________________
Tác giả có lời muốn nói: 
Thường Huy (Mỉm cười): Yêu Vương, vì chiến thắng xin đem bọn họ thôi hóa thành yêu.
Nhậm Thanh Nhai: Ngươi nhất định phải đem xà, trùng, thử, kiến cũng ném vào hồ tắm của ta, làm sao lại ác tâm như vậy?
Thường Huy: Không, nếu như ngươi tốn nước nữa, ta còn có thể càng làm việc ghê tởm hơn như vậy.
Hệ thống: Thường đại nhân đối với Yêu Vương khiết phích sử dụng biện pháp khắc tinh, nội tâm Yêu Vương chịu đựng thương tổn đến một vạn điểm. Yêu Vương tức giận sử dụng sừng liên tục công kích, Thường đại nhân mười cái hóa thân GG (*)
Nhậm Thanh Nhai: Biến thái!
Thường Huy: Ngu xuẩn!
Tống Kiều: Tiếng xé thật êm tai! Tiếng xé lại mạnh lên một chút a!
_____________
(*) “GG” là viết tắt của từ “Good Game” có nghĩa là một game tốt. Nó có đại ý  là khen người cùng chơi hay.
Theo thông lệ, hãy nói “gg” khi bạn chơi xong để thông báo cho những người chơi khác rằng bạn sẽ bỏ cuộc. Thông thường mọi người nói “gg” khi họ bỏ cuộc bất kể họ thắng hay thua. Và những người chơi khác thường trả lời bằng cách nói “gg”.
Khi bạn chơi Game, đối thủ hoặc bạn bè bạn nói “GG” có nghĩa là họ sẻ thoát ra và không cần biết là thua hay thắng. Nhưng nếu bạn trong Game thì mặt nhiên bạn đã thua.
“GG” còn được hiểu là “Good Again” có nghĩa là chơi tốt lắm, chơi lại nào. Hay “Game Again” có nghĩa là làm lại nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.