Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 32:




Dạ Minh Quân sau khi đi hồi lâu Kỷ Mạch mới thành công chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng tiên nhân ở trán lưu lại độ ấm cũng là thật lâu khó mà tiêu tán. Từ khi nhận được túi thơm Dạ Minh Quân tặng cho, Kỷ Mạch liền có thói quen lúc ngủ đem nó để ở bên gối. Minh châu trong bóng tối tỏa ra ánh sáng nhu hòa luôn có thể làm cậu có một đêm mộng đẹp, nhưng hôm nay, có lẽ bởi vì đây là hạt châu mà Dạ Minh Quân căn cứ bản thể mình mà làm ra,  chỉ cần chạm vào nó, nhiệt độ kia liền làm Kỷ Mạch không nhịn được nghĩ đến hình dáng  dưới ánh trăng khi người nọ đè trên người mình.
Mái tóc tiên nhân thuần bạch giống như tuyết vậy, ở dưới ánh trăng cũng mơ hồ có thể thấy ánh sáng rực rỡ, lúc đúng phía trên chỉ thoáng cúi đầu, sợi tóc sẽ nhẹ nhàng phất qua gò má cùng bả vai Kỷ Mạch, có chút ngứa, cũng có một loại cảm giác tê dại êm ái. Trong mộng động tác của Dạ Minh Quân cũng không dừng lại, cho dù cậu đang giãy giụa cũng mạnh mẽ mà  từ trán hôn xuống một đường. Từ khi có ký ức đến nay cũng chưa bao giờ thể nghiệm qua tiếp xúc thân thể thân mật với người khác đến mức thân thể cứng ngắc đến cực hạn như vậy, đợi đến xúc cảm hơi ướt kia rơi ở đầu vai, cuối cùng không nhịn được yếu ớt run lên, sau đó, trong nháy mắt thức tỉnh.
Khẩn trương dùng Vô Yếm quét nhìn bốn phía một lần, chắc chắn đây bất quá là cảnh trong mơ, cậu mới chậm rãi thở ra một hơi, sau đó mặt đầy hắc tuyến mà nhìn túi thơm minh châu chẳng biết lúc nào đã bị mình cầm trong tay.
Đây coi là cái gì? Mình, một người mắc bệnh chủ nghĩa cảm tình hoàn mỹ thuần khiết, đối mặt với các ổ cứng và các loại sách *** mà bạn cùng phòng cất giấu như vật quý nhiều năm  cũng có thể  tâm lặng như nước, là một thẳng nam nằm ngủ trên  chú cô sinh, lại đem một giấc mộng xuân lần đầu tiên từ lúc sinh ra tới nay cho một nam nhân?
Kỳ thực cũng không phải không có cách nào lý giải, dù sao đã cái tuổi này, cậu thỉnh thoảng cũng có thể cảm nhận được xung động mơ hồ trong cơ thể, cho nên một mực cố gắng tránh cùng Dạ Minh Quân dựa quá gần. Chẳng qua là, tối hôm qua Dạ Minh Quân hoàn toàn phá hủy phòng tuyến cậu khổ cực dựng lên, cho tới bây giờ, lời nói tiên nhân tựa như vẫn quanh quẩn.ở bên tai
Chỉ là, tại sao cậu còn không có nghiêm túc suy nghĩ Dạ Minh Quân nói lớn lên rốt cuộc là chỉ cái gì, loại địa phương quỷ dị này liền dẫn đầu trưởng thành! Dù sao cũng đều quen thuộc lâu như vậy, lại không thể tiếp tục dùng tốc độ rùa bò mà đi trên đường sao?
Yên lặng rửa mặt bằng lạnh mặt, dựa vào kích thích lạnh như băng miễn cưỡng để cho gò má khôi phục  nhiệt độ bình thường, Kỷ Mạch vừa định đẩy cửa sổ ra để cho suy nghĩ lung tung  trong đầu theo cơn gió lạnh  hoàn toàn thanh tỉnh, nhưng nhìn đến giường ngũ trước cửa sổ liền gợi lên hồi ức hôm qua.
Đây chính là hậu quả cho Dạ Minh Quân vào phòng mình, bên trong căn phòng cơ hồ mỗi một nơi đều lưu lại dấu vết tiên nhân, tựa như ổ nhỏ mình độc chiếm bị dính đầy mùi vị người khác, Kỷ Mạch lập tức không được tự nhiên đẩy cửa sổ ra, chỉ muốn vội vàng thông gió lấy hơi khôi phục lại bình tĩnh của ngày xưa.
Nhưng mà, thực tế thường thường không ngờ đến, ngay tại lúc cửa sổ được mở ra trong nháy mắt, Dạ Minh Quân đối với trái tim của cậu không có lợi chút nào đột nhiên xuất hiện ở trước mắt. Hành động của người ta Kỷ Mạch vĩnh viễn không cách nào dự đoán, mới sáng sớm cũng không biết nổi điên cái gì, chính là đem chân trói dựng ngược lại như treo móc  trước cửa sổ, bây giờ thấy cậu tỉnh lại là lập tức như quả lắc đồng hồ mà lung lay tới, gần trong gang tấc đối mặt với nhau, ngay cả hơi thở rất nhỏ cũng có thể cảm giác rõ ràng, quả thực đem cậu giật mình đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Tựa như một chút cũng không biết đây đối với một người mới vừa mộng xuân xong có bao nhiêu kích thích, Dạ Minh Quân chẳng qua là mỉm cười như thường ngày vậy, giống như là cành lá xanh tươi mới vừa bị giọt sương cọ rửa qua, giữa hai lông mày tràn đầy khoan khoái nhẹ nhàng, “Buổi sáng tốt lành, có mơ thấy ta hay không?”
Hắn làm sao biết? Chẳng lẽ chuyện trong mộng…
Chẳng qua là một câu nói trong nháy mắt Kỷ Mạch liền lâm vào trạng thái hóa đá, lý trí hoàn toàn không cách nào vận chuyển, ngay cả nên trả lời như thế nào cũng không suy tính. Dạ Minh Quân nguyên tưởng rằng cậu sau khi tỉnh lại nên là trạng thái tràn đầy tinh thần, ai ngờ cuối cùng lại là phản ứng như vậy, lập tức liền nghi ngờ mở miệng: “Tại sao không nói chuyện, chẳng lẽ mơ thấy ta khi dễ ngươi cho nên bị dọa?”
Đúng vậy, nhìn thấy mặt ngươi ta đều sắp bị dọa đến ngừng thở!
Yếu ớt quan sát phản ứng của hắn, chắc chắn tiên nhân hẳn cái gì cũng không phát hiện, Kỷ Mạch lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng từ trong hoảng loạn đem lý trí  lượm trở lại, tựa như thật sự chỉ  bởi vì Dạ Minh Quân đột nhiên xuất hiện cho nên bị giật mình, chỉ nhàn nhạt nói: “Tiên quân, ngươi tại sao mỗi lần đều phải từ địa phương không tưởng được xuất hiện?”
“Ngươi nói cái này? Hệ thống trừng phạt, ở trước cửa sổ ngươi treo một ngày.”
Dạ Minh Quân tự nhiên không nhàm chán đến mức tự treo mình trong trạng thái đông nam (lắc qua lắc lại), thế nhưng ngày hôm qua số lần phạm quy quá nhiều, tích lũy được bị hệ thống thống trừng phạt chung một chỗ liền thành như vậy. Trên thực tế lúc ban đầu trừng phạt là ở trước cửa sổ đối tượng công lược treo cổ một ngày, hắn đoán chừng Kỷ Mạch buổi tối nhìn thấy cảnh tượng này khẳng định không ngủ được, liền cưỡng bách hệ thống đổi thành treo ngược, đến nỗi phương thức cưỡng bách, bức họa hiện giờ bị chia thành hai nửa đang trên boong thuyền tự mình chữa trị đã nói rõ hết thảy.
Sớm kêu ngươi chớ ném loạn hệ thống, nhìn đi, sáng sớm liền gặp báo ứng a, đáng đời!
Kỷ Mạch tự nhiên không biết đây đã là Dạ Minh Quân dùng tay xé hệ thống đổi lấy trừng phạt phiên bản hài hòa, trên thực tế khi tiên nhân này  vẫn bướng bỉnh như thường lệ, tâm tình của cậu vốn khẩn trương cuối cùng là chậm rãi bình phục lại. Dạ Minh Quân nghiêm túc cường thế con người hoàn toàn không cách nào phản kháng, Kỷ Mạch hoàn toàn không biết nên như thế nào đối mặt hắn như vậy, chỉ cần đối mắt nhìn nhau thì sẽ rối loạn tâm thần.
Nhưng, nhìn Dạ Minh Quân bây giờ cùng ngày xưa không có khác biệt, cậu ít nhiều còn có thể giữ được tĩnh táo cùng đối phương nói chuyện,
“Dạ Minh Quân, đêm qua ngươi nói, là nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên.”
Lấy được trả lời khẳng định không chút do dự  của tiên nhân, Kỷ Mạch theo bản năng liền nắm chặc bệ cửa sổ, cậu sở dĩ sẽ hỗn loạn như vậy, chính là bởi vì biết rõ  điều này có ý vị như thế nào.
Cơ hội đã hạ xuống đến trước mặt, chỉ phải cố gắng là có thể đem viên Hi Hoàng Khải Minh Châu độc nhất vô nhị thế gian này bỏ túi mang đi, đến lúc đó cậu liền có thể tự do sử dụng Dạ Minh Quân, muốn người này làm cái gì cũng sẽ không bị cự tuyệt, thậm chí đem hắn nhét vào trong chăn để ấm giường cũng có thể…
Một đêm trôi qua, Kỷ Mạch vẫn không cách nào phân rõ dụ dỗ mình rốt cuộc là uy năng  của thượng cổ thần khí, hay là Dạ Minh Quân hiện giờ vừa đối mặt liền khó tránh khỏi cũng có chút tâm hoảng ý loạn. Tuy biết rõ đây chỉ là một khả năng mong mảnh, trước đây cũng đếm không hết bao nhiêu tiên nhân cũng thất bại trong khảo nghiệm, thế nhưng  cậu xưa nay luôn cẩn thận,  nhưng bây giờ lại to gan hỏi ra một vấn đề, “Tiên quân, thần minh có thể được ngài thừa nhận đến cùng nên là hình dáng gì? Hay là, ngài hy vọng ta làm những gì?”
Không nghĩ tới Kỷ Mạch lại đột nhiên hỏi như vậy, Dạ Minh Quân lại trầm tư, Hi Hoàng ngoại trừ sáng tạo ra mình cũng chưa bao giờ đi theo bất kỳ tiên nhân nào, thế nhưng Dạ Minh Quân lại không hề muốn Kỷ Mạch như Hi Hoàng  một mình rời đi chỉ lưu lại thần khí vì để tìm kiếm thiên đạo. Hi Hoàng Khải Minh Châu là bảo vật độc nhất vô nhị trên đời, nhưng trân quý đến mấy bất quá cũng chỉ là một món pháp bảo, chủ nhân không cần nữa liền có thể  tặng lại cho người khác, hắn không muốn sống như vậy. Nếu như một lần nữa cùng thần minh làm bạn, Dạ Minh Quân hy vọng người kia  có thể ôm chặt lấy mình, vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi hắn.
Nhưng, khiến Kỷ Mạch làm như vậy cũng quá ép buộc rồi, dù sao, tiểu gia hỏa này cũng không thích bị hình người của mình đụng chạm.
Nội tâm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hắn hào hứng một cái cũng lười để ý trừng phạt, gỡ dây thừng trên chân ngồi lên bệ cửa sổ, chẳng qua là mỉm cười nói: “Tương lai nên làm những gì, phải như thế nào vận dụng thần khí, quyết định điều này là Thần, mà không phải là thần khí.”
“Tiên quân, ngài nếu hy vọng ta lớn lên, ít nhất nên cho ta một phương hướng.”
Nhẹ nhàng nói ra ý nghĩ nội tâm, Kỷ Mạch nhìn dáng người bạch y tiên nhân đắm chìm trong ánh nắng ban mai, quả thật vẫn như thường lệ hết sức chói mắt chói mắt. Cậu cũng không phải là người kiên cường, từ  sau khi thất bại một lần vẫn luôn che giấu vết thương trì trệ không tiến lên, bây giờ bị ánh sáng rực rỡ trước mặt cám dỗ cuối cùng đã có ý nguyện đi về phía trước, nhưng, bước đầu tiên này, cậu không dám một mình tự bước đi.
Lúc đầu không cách nào thích ứng với hắc ám Kỷ Mạch vẫn luôn nghĩ, cũng không phải  chỉ có mình  sáng tạo ra thiên nhân, tại sao các tác giả so với mình quá đáng hơn cũng không có bất kỳ chuyện gì, mà cũng chỉ có mình xuất hiện ở cái thế giới này, lâm vào vận mệnh khó như vậy, thế đạo thật là bất công.
Sau đó từ từ quen thuộc mới bắt đầu tiếp nhận thực tế, thế đạo chính là như vậy, là một căn phòng lúc nào cũng loạn thành một đoàn, người phụ trách thu thập quét dọn vĩnh viễn là không nhìn thấy, cậu không cách nào đối với sở tác sở vi của thiên nhân làm như không thấy, vừa không có thực lực đem một vũng nước đục xử lý sạch sẻ, như vậy, cũng chỉ có rơi vào kết quả cả người ướt đẫm chật vật không chịu nổi.
Cậu đã chìm dưới đáy nước quá lâu, đã từng nhiệt huyết cũng sớm nguôi lạnh, xem như là có cơ hội trước mặt, cũng không cách nào xác định là nên nhảy vào trong vũng nước đục đó một lần nữa hay không.
“Làm chuyện ngươi cho là đúng là được, ta cũng không phải là vì đem ngươi cải tạo thành dáng vẻ mà mình thích mới lựa chọn ngươi…”
Kỷ Mạch giãy giụa, Dạ Minh Quân đều nhìn thấy tất cả ở trong mắt, cũng biết tiểu gia hỏa trước mắt đang kỳ vọng mình mở miệng cho cậu một lý do, thế nhưng hắn không  muốn làm như vậy, bởi vì thần sẽ không bị pháp bảo của mình điều khiển. Nhưng, nếu như là một lý do khác, ta có thể không chút do dự nói ra khỏi miệng, ” Lý do lựa chọn ngươi, là muốn dùng chính bản thân ta vì ngươi mang đến hy vọng cùng hạnh phúc.”
Rõ ràng là lời nói đối với sự lựa chọn không có bất kỳ tác dụng gì, khi được tiên nhân mìm cười nhìn mình chăm chú, Kỷ Mạch lại phát hiện sương mù dày đặc trên con đường phía trước đột nhiên bị xua tan. Giờ khắc này, vốn dĩ tâm luôn do dự không quyết định cuối cùng cũng buông xuống, tất cả cảnh cáo đến từ lý trí đều vỡ tan, trong lòng chỉ có một ý niệm —— hạt châu này, mình nhất định phải có!
Như vậy, liền thử một lần nữa đi. Càng nỗ lực hơn so với trước đây, phải tính toán đến người kia nhiều nhất, tuyệt không thể luân lạc tới tình cảnh chật vật chạy thục mạng như trước. Kỷ Mạch không muốn bị Dạ Minh Quân nhìn thấy hình dáng mình thất bại, cho nên, lần này, nhất định phải thắng đến cuối cùng.
Yên lặng phân tích kết quả ngày trước, hôm nay Kỷ Mạch không còn như trước nữa, khi vừa mới tới liền nói muốn cứu thế giới, cậu chỉ lãnh tĩnh mà nhín về phía thành thị bên ngoài cửa sổ, cẩn thận bước ra bước chân đâu tiên một lần nữa tiến vào thế giới phong vân, “Dạ Minh Quân, ta muốn tra rõ Tô Cách cùng Thường Huy rốt cuộc là đang làm gì, xin hãy giúp ta.”
Đây là Dạ Minh Quân lần đầu tiên từ trên người Kỷ Mạch cảm giác được tâm tình muốn thực hiện một việc gì đó, tuy không biết vật gì đáng trân quý đến mức có thể được cậu coi trong như vậy, cũng  gật đầu đáp ứng: ” Được, ta phụng bồi ngươi.”
Như vậy là đủ rồi, con người có thứ  mong muốn thì có động lực sống tiếp, chỉ cần như vậy, cho đến ngày Kỷ Mạch hoàn thành nguyện vọng đó, nhất định sẽ là cao hứng trước đó chưa từng có.
Bất luận tiểu gia hỏa này muốn cái gì cũng không quan hệ, bởi vì, hắn là Hi Hoàng Khải Minh Châu không gì không thể, cuối cùng nhất định có thể hoàn mỹ đạt thành sở cầu mà con người cầu nguyện.
Ngay lúc Dạ Minh Quân muốn tiếp tục tiến hành trừng phạt để sớm ngày khôi phục tu vi, trong ngực đột nhiên có thêm xúc cảm mềm mại của thân thể con người, theo bản năng đỡ lấy vòng eo có chút gầy yếu của thanh niên, Dạ Minh Quân kinh ngạc cúi đầu, một người chưa bao giờ cho mình đụng chạm  cuối cùng lại thừa dịp mình chưa chuẩn bị mà chủ động ôm tới.
Hành động rõ ràng như vậy vượt qua sức chịu đựng nội tâm của Kỷ, chẳng qua là ngửi được khí vị trên người tiên nhân, đôi vành tai càng thêm ửng đỏ, lại vẫn mạnh mẽ bảo trì  mình trấn định tự nhiên trước sau như một, chỉ giả vờ lãnh đạm giải thích, “Chẳng qua là cái ôm biểu đạt lòng cám ơn, cũng không cần suy nghĩ nhiều.”
Cảm nhận được bàn tay Kỷ Mạch đang khẩn trương nắm y phục của mình, Dạ Minh Quân cũng không  phơi bày  sự che giấu của cậu, chẳng qua là nhẹ nhàng đem môi đặt lên gò má của đối phương, “Đã biết, đây xem như là cái hôn đáp lễ.”
Liền trong nháy mắt này, vốn chỉ là muốn ôm tiên nhân một lần, Kỷ Mạch đột nhiên tỉnh ngộ lại,
Rốt cuộc là cái gì cho mình dũng khí trêu đùa Dạ Minh Quân? Người này căn bản không biết như thế nào là căng thẳng và xấu hổ, chỉ cần bị trêu ghẹo nhất định sẽ lên a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.