Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 30:




Cái hành động chạy đường dài này do Dạ Minh Quân dẫn dắt cuối cùng vẫn bị Ma Chủ chung kết, bởi vì hắn phát hiện nếu như mình tiếp tục nhìn xem như vậy nữa, thiên nhân nắm giữ linh lực tuần hoàn cơ hồ không bao giờ khô kiệt, điều này đối với đôi cẩu nam nam này mà  nói không chừng thật có thể ở trên nóc nhà Ma cung chạy đến thiên hoang địa lão, lúc đó lại trở thành một phong cảnh  quỷ dị nhất  tại Ma Châu.
Trong Ma cung, tất cả sư tử bằng đá đều là sủng vật khế ước của Diệp Quân Hầu, khi tiếng sư tử gầm đầu tiên xuất hiện hắn đã phát hiện ba dấu vết chân người. Vốn tưởng rằng hai vị “Thần” như Thường Huy đã nói chính là đến tìm mình thương lượng, liền vẫn  ngồi  giữa bụi hoa uống rượu, chỉ đợi xem bọn họ có thể sử dụng loại thủ đoạn nào.
Ai ngờ  hai người này cuối cùng cứ như vậy mà xem hắn như vô hình, không coi ai ra gì mà ở trên nóc nhà Ma Cung  mà tiến hành hành vi đoạn tụ giữa bọn họ, một lần nữa để cho vị Ma Chủ này ý thức được “Thần” quả nhiên là sinh vật quỷ dị mà thiên nhân xem không hiểu.
“Ta nói, các ngươi là đem Ma cung ta xem thành Hoa Viên mà đi dạo sao?”
Ma Chủ không được để ý tới tâm tình rất  khó chịu, nhưng mà trong ngôn ngữ giễu cợt cùng sự uy hiếp trong ánh mắt của hắn đối với Dạ Minh Quân cũng không có lực uy hiếp, vì vậy nhìn bụi hoa rực rỡ phía dưới một cái, tiên nhân chẳng qua là ngay thẳng trả lời, “Nơi này không phải là Hoa Viên sao?”
Lời vừa nói ra, Diệp Quân Hầu trong nháy mắt liền bóp nát vò rượu trên tay, “Không hổ là thần, đủ cuồng!”
Không, ngươi đánh giá quá cao sức hiểu biết của Dạ Minh Quân rồi, hắn chỉ là căn bản nghe không hiểu sự bất mãn trong ngôn ngữ của ngươi mà thôi.
Nhìn Ma Chủ tựa hồ đã có ý tứ xuất thủ, Kỷ Mạch tỏ ý Dạ Minh Quân đem mình buông xuống, liền bình tĩnh cho Ma Chủ lên cấp bậc, “Không có Ma Chủ mời, chúng ta sao dám tự tiện ở Ma cung dừng lại?”
Phi, các ngươi ngược lại là không dừng lại, chẳng qua là ở nóc nhà chạy mấy vòng mà thôi!
Trực tiếp liếc mắt nhìn  Thần Tinh Tế Ti  mở miệng nói dối, Diệp Quân Hầu mặc dù đối với cừu nhân hạ thủ ngoan tuyệt, nhưng tâm nhãn cũng không nhỏ, lại càng không đem cái gọi là mặt mũi coi ra gì, được nấc thang liền cũng thuận thế xuống,
“Nếu đã tới sao không uống ly rượu rồi lại đi, cũng miễn cho lão già Tô Cách kia mỗi ngày phỉ báng ta không hiểu lễ nghi.”
Không, ta nghĩ chuyện này không tính là phỉ báng, ít nhất người bình thường mời uống rượu cũng không phải là trực tiếp chơi nguyên vò.
Liếc mắt nhìn hai vò rượu mạnh đỏ tươi bị hắn để lên bàn đá, Kỷ Mạch biết đây cũng là rượu ngon thần bí do Diệp Quân Hầu tự mình làm ra—— Hồng Nhan.
Không ai biết cách điều chế rượu này, cho dù ở Ma Châu một nhân tài được Diệp Quân Hầu tin tưởng cũng chỉ được ban thưởng một ly, thế nhân chỉ nói Ma Chủ dùng đồ vật đều là thiên hạ vô song,  rượu Hồng Nhan tự nhiên cũng nên là thiên hạ tuyệt phẩm, liền cho nó mỹ danh rượu ngon đệ nhất thiên hạ.
Nhưng mà, đối mặt trân phẩm khó gặp hiếm thế bực này, Kỷ Mạch chẳng qua là bình thản nói một câu nói, “máu của Ma Chủ, chúng ta cũng không dám uống.”
Không sai, từ xưa hồng nhan phối hợp anh hùng, rượu hồng nhan dĩ nhiên là lấy máu anh hùng chưng cất, mà  trong mắt tự phụ của Diệp Quân Hầu, thiên hạ chỉ có chính hắn xứng với hai chữ anh hùng. Năng lực của Ma Chủ ở chỗ chi phối vạn vật huyết khế, người ngoài một khi uống máu hắn vào  sẽ gặp trở thành nô bộc, cho nên, rượu này thiên hạ chỉ có Diệp Quân Hầu một người có thể uống, ngay cả con trai Diệp Phá mà hắn sủng ái nhất cũng không cho dính phân nửa.
Bí ẩn trong này Diệp Quân Hầu chưa bao giờ báo cho bất kỳ người nào biết, hôm nay lại bị một lời vạch trần, có chút kinh ngạc nhìn hai người một cái, giờ mới hiểu được vì sao trong phong thư Yêu Vương đưa cho mình phải tận lực nói rõ, muốn được Thần Châu, trước phải bắt Kỷ Mạch.
Ma Chủ kiêu căng khó thuần chưa bao giờ nguyện làm con cờ người khác, hôm nay chỉ như có điều suy nghĩ cầm vò rượu lên uống một hớp, lúc này mới tùy ý nói: “Xem ra Thần biết rất nhiều bí mật.”
Dẫu sao tác giả ngươi vừa xuất hiện thì sẽ phát sinh chín mươi chín  tin tức truyền thuyết trên giang hồ.
Từ khi gặp Dạ Minh Quân,  trình độ kiên nhẫn của Kỷ Mạch đã bay vọt, hôm nay thấy hắn cố ý đánh vào góc chết của mình cũng là dùng lễ phép mỉm cười ứng đối, chỉ cần trong lòng không thèm để ý, liền có thể không sợ hãi. Thiên nhân trên đời tuy nhiều, lại không phải ai ai cũng là Dạ Minh Quân.
“Thường Huy cùng ta nói, chỉ cần nguyện ý cùng Yêu Châu kết minh liền thay ta đem thần kêu gọi tới cái thế giới này, từ nay về sau Yêu Ma hai châu cộng phân thiên hạ. Các ngươi thì sao, chuẩn bị cho ta điều kiện gì??”
Cuối cùng dẫn đầu thua trận vẫn là Ma Chủ xưa nay không có kiên nhẫn, hắn không thích cùng người vòng vo, hôm nay cũng là không chút do dự  bán Thường Huy. Ngược lại là Kỷ Mạch nghe lời này có chút kinh ngạc, ngay cả Dạ Minh Quân lẻn vào cũng sẽ bị Ma cung cảnh vệ phát hiện, ngụy trang  của Thường Huy chẳng lẽ đã tới cảnh xuất thần nhập hóa?
“Xin hỏi, hắn là làm sao vào Ma cung?”
Nhắc tới chuyện này sắc mặt Diệp Quân Hầu liền là biểu tình nghĩ lại chuyện cũ mà kinh,  vỗ bàn liền cả giận nói: “Ta làm sao biết hắn lại có thể giả trang thành phi tần chui vào tẩm điện! Mẹ nó!  vén chăn lên phát hiện một nam nhân nằm trên giường, làm hại lão tử một đêm hoàn toàn không có hứng thú ôm cái gối ngủ cả đêm, Thần Điện lão già các ngươi đi ra ngoài làm sao đều gây khó dễ với sinh hoạt ban đêm của ta như vậy?”
“Húc Nhật tế ti… Hắn…”
Bỗng nhiên nghe loại thao tác này,  lấy định lực của  Kỷ Mạch đều phải ngây người ngẩn ngơ,  càng miễn bàn Thanh Diệp vẫn luôn đem Thường Huy xem như phụ mẫu tái sinh, nguyên bản còn cẩn thận đề phòng Diệp Quân Hầu, vừa nghe lời này lại là biểu tình hoảng hốt tựa như mộng du.
Đồng tình nhìn hắn tiêu tan biểu tình một chút, Kỷ Mạch ngược lại không phải là không thể lý giải, dù sao đối với Thanh Diệp mà nói, lực trùng kích của lời này không khác nào phát hiện chủ nhiệm lớp mỗi ngày tra bút ký mình cư nhiên lại là một nữ trang đại lão (nam nhân mặc đồ nữ nhân), quả thực hủy tam quan.
Đánh giá Diệp Quân Hầu là một tên thẳng nam cứng như sắt  cũng không muốn bàn về bóng ma tâm lý, Kỷ Mạch thức thời không hỏi nữa, chẳng qua là nhàn nhạt nói ra thứ mình dựa vào, “Thật ra thì chúng ta không hề lo âu cái vấn đề này, Tô Cách cùng Thường Huy có thể triệu hoán người sáng tạo ra bọn họ hay không ta còn không dám khẳng định, nhưng  người sáng tạo Ma Chủ nhất định sẽ không tới.”
Diệp Quân Hầu vốn tưởng rằng Thần Châu sẽ chuẩn bị rất nhiều điều kiện phong phú hơn cùng mình đàm phán, ai ngờ Kỷ Mạch lại nói như vậy, liền nhíu mày nói: “Ngươi tựa hồ biết đó là pháp thuật gì?”
Kỷ Mạch dĩ nhiên biết, hoặc có lẽ, trừ cậu, coi như là những tác giả khác trong thế giới hiện thật cũng không thể nào biết cái thiết lập này, vốn dĩ đã trở thành một phục bút (chôn bút) (*)
埋了伏笔  [mái xià fú bǐ] phục bút
Đề cập đến các gợi ý hoặc gợi ý được thực hiện trong đoạn trước cho đoạn sau trong các bài viết hoặc tác phẩm văn học và nghệ thuật.
Đây là một loại kỹ thuật kể chuyện trong sáng tạo văn học, nghĩa là những gì dường như không đáng kể ở trên, hoặc một số gợi ý hoặc gợi ý cho các nhân vật hoặc sự kiện sẽ xuất hiện sau đây.
Lặng yên không một tiếng động nắm chặt tay áo Dạ Minh Quân bên cạnh, giống như có thể lấy được dũng khí từ trên người tiên nhân, cậu rốt cục một  lần nữa nói ra cái danh tự  từng khiến mình ngày đêm khó quên, “Yêu Vương Nhâm Thanh Nhai, là thiên nhân ta sáng tạo.”
Không có ai so với tác giả hiểu rõ nhân vật chính do mình thiết lập hơn, coi như Nhâm Thanh Nhai đã thoát khỏi chưởng khống của Kỷ Mạch, nhưng  chỉ cần cậu hơi  thôi đạo liền có thể đoán ra thủ đoạn của đối phương, chẳng qua là, đối với tâm của người kia lại nhìn không rõ.
Đây là Kỷ Mạch lần đầu tiên thản nhiên nói ra thân phận mình, Diệp Quân Hầu tuy đã sớm mơ hồ suy đoán ra tin tức này, khi nghe  lời này vẫn là ngẩn người, suy nghĩ một chút thì có chút nghi ngờ hỏi: “Tại sao ngươi khẳng định vị thần linh kia của ta sẽ không tới như vậy?”
Nếu đã mở miệng, tiếp tục đề cập đến vấn đề đó nữa cũng không khó khăn, cũng không nhớ lại những chuyện cũ kia, Kỷ Mạch chỉ dùng  chút giọng giễu cợt trả lời: “Cái thuật pháp này dùng để liên hệ với nhau, môi giới chính là yêu cùng tưởng niệm.”
Đúng vậy, yêu cùng tưởng niệm, thời kỳ niên thiếu chính là ngây thơ tin tưởng những thứ này như vậy, cũng đưa cho nhân vật chính mà mình thích nhất thuật pháp triệu hoán  người thân về phía mình, mỗi khi mở  bản văn ra  liền  mong đợi ngày phục bút 1được tiết lộ. Khi đó cậu tin tưởng, đây nhất định sẽ là cuộc hội ngộ khiến độc giả hưng phấn không thôi.
Chỉ tiếc, thời điểm người sáng tạo nhân vật chính xuất hiện ở trước mặt hắn lại biến thành một người bình thường như vậy, cố sự này liền một chút cũng không đáng giá kinh hỉ.
Kỷ Mạch nhớ kỹ, Thâm Hắc vẫn đối với thứ tình cảm yêu thích này khịt mũi coi thường, tất cả nhân vật chính dưới ngòi bút của hắn đều không từng nghiêm túc yêu ai. Thâm Hắc xuất thân kinh tế vô cùng giỏi phân tích thị trường, cũng từng thản nhiên thừa nhận, dạng nhân vật chính gì có thể có hưng thịnh hắn liền viết cái đó, làm tác giả thuần túy là bởi vì làm việc này có lợi hơn.
Kỷ Mạch nghĩ, Thâm Hắc như vậy, đại khái sẽ không đáp lại hiệu triệu của Diệp Quân Hầu.
Kỷ Mạch đang cúi đầu nhớ lại cũng không phát hiện ra ngay tại lúc nói ra lời này Dạ Minh Quân rất là kinh ngạc nhìn cậu một cái, chẳng qua là cảm nhận được người đang nắm tay áo mình càng nắm càng chặc, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục yên lặng.
“Ha ha ha ha ha, yêu cùng tưởng niệm?”
Đánh vỡ trầm mặc là tiếng cười to của Diệp Quân Hầu, dường như là nghe được chuyện gì đáng  cười nhạo vậy, hắn vỗ vò rượu trên bàn, đợi cho những giọt rượu  đỏ tươi bắn vào lòng bàn tay hắn mới từ trong cảm giác  cay độc dừng lại, chỉ chợt nói, “Thì ra là như vậy, vị kia đại khái không để ý ta thế nào, chính ta cũng liền không đối với hắn ôm qua phân nửa mong đợi gì.”
Dựa theo Kỷ Mạch phỏng đoán, thiên nhân đối với người sáng tạo ra mình  hẳn là có mấy phần tò mò, không nghĩ tới Diệp Quân Hầu lại thái độ này, nhất thời cũng không nhìn ra đây là lời thật lòng  hay không, chỉ có thể nhàn nhạt ứng phó một câu, “Ma Chủ quả nhiên cùng người khác bất đồng.”
“Yêu muốn nói đến thì có lợi ích gì? Giống như các ngươi không có việc gì liền leo lên nóc nhà chạy vòng vòng sao? Có ngu hay không?”
Lời này vừa nói ra, Kỷ Mạch cả đời xem như đã làm qua một chuyện ngu xuẩn như vậy lập tức im lặng,, nét mặt mặc dù bình tĩnh như lúc ban đầu,  nhưng ngón tay không nhịn được lại sờ lên eo của Dạ Minh Quân lặng lẽ nhéo một cái, ngươi bướng a, như thế rất tốt, mặt cũng vứt xuống hậu hoa viên người khác a!
Thực ra thì Kỷ Mạch cũng không dùng lực, chẳng qua là đừng nói bị nhéo,   Dạ Minh Quân chưa bao giờ nhận được đối xử như vậy từ Kỷ Mạch, trong nháy mắt trên người liền  có chút ủy khuất, lập tức liền nắm tay kia, cũng không để ý phản ứng cứng đờ của Kỷ Mạch, chỉ âm thầm khều khều ngón tay đối phương, thầm nghĩ,
Kỷ Mạch rõ ràng có loại tình cảm yêu này, tại sao cho người khác nhưng thủy chung không chịu cho hắn, chẳng lẽ hắn đối với tiểu gia hỏa này còn chưa đủ tốt hay sao?
Kỷ Mạch, càng thích cái người để cho chính mình vừa nhắc tới liền khó chịu
Mẹ nó, hai tên cẩu nam nam này lại ngay trước mặt hắn mà thông đồng, quả thật khó xem!
Lấy tu vi của Diệp Quân Hầu tự nhiên không thể nào không phát hiện động tác nhỏ của bọn họ, tuy âm thầm tức giận mắng, nhưng trong lòng lại có chút hụt hẫng, cầm lấy vò rượu uống một hớp, chỉ nhỏ giọng thở dài một câu, “Ta không ngu, chỉ gặp qua một người ngu ngốc như vậy,  vì một người cặn bã không đáng chút nào…”
Lúc này, Kỷ Mạch lúng túng, Dạ Minh Quân ủy khuất, Thanh Diệp còn đang huyễn diệt (tan vỡ), Diệp Quân Hầu cũng là đột nhiên thất thần, ai cũng vô ý lên tiếng trong yên tĩnh, một thị nữ vội vã chạy tới, tuy đối với cảnh tượng này có chút mờ mịt nhưng lập tức quỵ xuống mà bẩm báo, “Bệ hạ, quốc cựu ở phố hoa bị người khác làm trọng thương, Ma hậu nương nương muốn xuất cung thăm.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đầu têu lại là trầm mặc, Diệp Quân Hầu ngược lại không có phát hiện bọn họ dị thường, chỉ thần sắc bất mãn nói: “Cái phế vật  không chịu thua kém lại xảy ra chuyện? Nói cho nàng biết muốn đi nơi nào cứ việc đi, vợ về nhà mẹ chẳng lẽ còn muốn ta phê chuẩn sao?”
Tại Ma cung sinh tử vinh nhục của tất cả mọi người chỉ quyết định bởi bởi hỉ nộ của Diệp Quân Hầu, bây giờ thoáng toát ra vẽ bất mãn thị nữ chính là run rẩy đáp lại, “Ma hậu nương nương rất hiền lương thục đức…”
“Ta cũng đã sớm nói, nàng nếu không hài lòng trong cung có những nữ nhân khác cứ lấy cây chổi đem người đánh ra, coi như nổi máu ghen cào mặt lão tử cũng tuyệt không hoàn thủ, bà nương ngốc này còn giả vờ cái gì hiền huệ…”
Nhắc tới Ma hậu ngữ khí của Diệp Quân Hầu đột nhiên trở nên phức tạp, hắn xưa nay là người sảng khoái sát phạt quả quyết, phàm là người nhìn không vừa mắt  giơ tay lên liền  hóa thành thi thể, thế nhưng đối với nữ nhân này chung quy lại có một sự khó chịu giấu ở trong lòng, phát tiết không ra lại nuốt không trôi. Lúc này trước mặt người ngoài hắn cũng không muốn nói nhiều, chỉ tức giận nói,
“Được rồi, mang theo thái y cùng đi, đừng để cho tên phế vật kia chết.”
Kỷ Mạch rõ ràng nhớ Thâm Hắc nói qua, để tiện thay đổi nữ chủ theo sở thích của độc giả, hắn căn bản không định viết truyện tình cảm, thiết định của Diệp Quân Hầu chính là ma đầu chỉ có dục vọng không cùng bất kỳ người nào nói tình cảm, xưng bá thiên hạ tọa ủng hậu cung cũng có thể kết thúc.
Nhưng, Diệp Quân Hầu hôm nay dường như có chỗ nào không giống nhau…
Âm thầm quan sát thần sắc Ma Chủ, Kỷ Mạch không tiếp tục cùng Dạ Minh Quân dây dưa, chỉ thử dò xét nói: “Khi nãy Ma Chủ hỏi Thần Châu ta có thể cho ngài cái gì, như vậy, ngài lại muốn cái gì?”
Thị nữ vừa đi, thần sắc Diệp Quân Hầu lại khôi phục nét lười biếng những ngày qua, nghe cái vấn đề này tùy ý suy nghĩ một chút, chỉ cười nói:
“Ngươi cái này thật đúng là hỏi đến ta, ta cả đời này cái gì rượu ngon món ngon nào mà không hưởng thụ qua, giai nhân tuyệt sắc nào mà không ôm qua, cũng sống qua cuộc sống của hôn quân nhưng lại không cần gánh vác trách nhiệm đế vương, có thể nói là nhân gian cực lạc, nhất thời còn không biết thiếu cái gì.”
Một ước mở mà một nam nhân tha thiết cả đời, đây chính là thiết định mà Thâm Hắc cho Diệp Quân Hầu, hắn hôm nay cái gì cũng không thiếu, cũng chỉ có một hứng thú là đi ra ngoài cùng chúa tể khác đánh một trận, nếu bàn về thắng bại, thật ra thì cũng không để ý như vậy. Dù sao đi nữa cũng không nghĩ ra có mong muốn gì, liền đem vấn đề ném trở về, “Các ngươi không phải thần sao? Điều kiện để đả động ta, tự mình suy nghĩ đi.”
Thấy hắn trả lời như vậy, Kỷ Mạch lại đối với suy đoán của mình có chút hoài nghi, không lỗ mãng thăm dó nữa, chỉ bình ổn đáp lại:
“Xin cho phép chúng ta trở về cùng Đại Tế Ti thương nghị, trong thời gian này mong rằng Ma Chủ chớ có cùng Yêu Châu đạt thành hiệp nghị, dù sao, việc cạnh tranh phải đến cuối cùng mới có thể thấy thành ý.”
“Nhìn tâm tình ta.”
Cũng không biết có phải bị tin tức Ma hậu quấy rối tâm thần hay không, Diệp Quân Hầu trả lời rõ ràng đã không còn dư lại bao nhiêu hứng thú, Kỷ Mạch thấy vậy liền cũng thuận thế cáo từ, đợi đến khi ba người đi ra Ma cung, mới phát hiện đối với tường thành cao vút kia nổi lên không giống tầm thường.
Nhưng mà, hôm nay trong ba người bị đả đả kích nhất cũng không phải là cậu, đợi đến khi  thị vệ tiễn khách đi xa, Thanh Diệp cũng chậm rãi hồi thần, vẻ mặt rất vi diệu, “Thần Tinh Tế Ti, ta chưa từng nghĩ tới, Ma Chủ nguyên lai là cái dạng này … Quá kỳ quái.”
Kỷ Mạch biết hắn là ý gì, trong truyền thuyết của thế nhân, Ma Chủ chỉ dùng sức một người làm Phỉ Quốc vạn kiếp bất phục, tất cả người trêu chọc qua hắn cũng rơi vào kết quả thảm không nỡ nhìn, nhưng sự thực chỉ là một nhân vật hung ác khiến trẻ sơ sinh ngừng khóc.
Những thứ này đương nhiên là tình hình thực tế, chẳng qua là bản tính của Diệp Quân Hầu thật ra không tính là quá kém, nêu như không có ai trêu chọc hắn cùng nữ nhân của hắn, ngược lại cũng sẽ không chủ động sinh sự.
Nghe nói trước khi hắn ma hóa cũng chính là một người bình thường?
Bỗng dưng nhớ tới 《 Dạ Sắc Truyền Thuyết 》, mở đầu tựa hồ đề cập tới mấy câu chuyện trước kia của  Diệp Quân Hầu, Kỷ Mạch nhất  thời cũng không cách nào hồi tưởng lại mấy đoạn chính văn không liên quan nội dung, liền chỉ nhàn nhạt nói: “Trở về đi thôi, chỉ cần Ma Châu tạm thời  không cùng Yêu Châu kết minh, cuối cùng cũng có chút thu hoạch.”
Kỷ Mạch nghĩ đến, chỉ cần có thể vì Tô Cách trì hoãn chút thời gian, mình nhắc tới chuyện cũ cũng coi là đáng giá, chẳng qua là, cậu quên Dạ Minh Quân đang yên lặng từ nãy đến giờ.
Ngay tại lúc bước lên đường về, tiên nhân một lần nữa nắm tay cậu, âm thanh hệ thống cảnh cáo còn chưa phát ra thì đã bị tiên nhân ném vào sông hộ thành, mà câu hỏi Dạ Minh Quân kìm nén thật lâu rốt cục đã nói ra khỏi miệng,
“Ngươi nói muốn thi triển thuật pháp cần môi giới chính là tình yêu và tưởng niệm, như vậy, ngươi tới chỗ này là loại tình cảm nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.