Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 17:




Đại sự hai châu thống nhất như vậy tự nhiên không có khả năng một phong thư liền giải quyết, Tô Cách tạm thời chọn Ma Châu cũng chỉ là một đề nghị, cụ thể thi hành như thế nào còn cần tỉ mỉ xem xét. Vì vậy Tô Cách dùng chim bồ câu truyền âm đến Diệp Quân Hầu tiến hành nói chuyện dài đến một giờ, Thần Điện liền quyết định kế hoạch đi đến đô thành Ám Kinh của Ma Châu.
Theo Kỷ Mạch miêu tả, quá trình hai vị chúa tể này nói chuyện là như vầy. Tối hôm qua dạ hắc phong cao ngày tốt cảnh đẹp, Ma Chủ bệ hạ đang muốn cùng phi tử mình mới nạp tiến hành một phen thâm nhập giao lưu, đột nhiên một con chim bồ câu trắng vẫy cánh từ trên trời hạ xuống, cứ như vậy rơi xuống đầu giường Ma Chủ, ngay sau đó, thanh âm của Đại Tế Ti như lão tăng nhập định liền từ trong miệng chim bồ câu truyền tới,
“Diệp tiểu tử, ngươi đập nhiều tòa thành tại Thần Châu như vậy, theo lý phải bồi tiền.”
Vì vậy, Ma Chủ bệ hạ đang hừng hực khí thế liền bị dọa héo thắng thắn phát biểu trong lòng, dùng từ ngữ dũng cảm thăm hỏi tổ tông mười tám đời nhà Đại Tế Ti suốt một giờ. Sở dĩ chỉ kéo dài thời gian ngắn như vậy liền dừng lại, Kỷ Mạch đoán chừng là bởi vì 《 Dạ Sắc Truyền Thuyết 》 vẫn chưa kết thúc cho nên lượng từ ngữ của nhân vật chính không đủ dùng.
Tóm lại, sau khi bỏ qua việc Ma Chủ cùng tổ tông Đại Tế Ti nhi đồng không thích hợp tiếp xúc thân mật, bọn họ đứng đắn nói chuyện có nội dung như sau.
Diệp Quân Hầu: Ha Ha, bồi tiền? Không có khả năng! Có bản lãnh các ngươi tới Ám  Kinh lấy!
Tô Cách: Tốt, ngươi hẹn một thời gian, ta tới.
Diệp Quân Hầu: Lão thần côn ngươi nghiêm túc? Thường Huy mới đi mấy ngày Thần Châu liền đói rồi?
Tô Cách: Nếu ngươi không ý kiến, ta bảy ngày sau liền đến Ám Kinh.
Diệp Quân Hầu: Ai nói với ngươi ta không có ý kiến?
Tô Cách: Vậy ngày mai thời gian này ta sẽ cùng ngươi nói một lần.
Diệp Quân Hầu: Tới, ngươi  tự mình tới cho ta, ta nhất định chém chết ngươi!
Sau đó, thế giới an tĩnh, Đại Tế Ti cau mày đối với nhóm bạch y tế ti oán giận nói: “Diệp tiểu tử không có giáo dưỡng, hắn đem chim bồ câu của ta bóp chết rồi.”
Mặc dù mọi người có quan hệ đối nghịch, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng Kỷ Mạch vô cùng hiểu tâm tình Ma Chủ bệ hạ  lúc này, sau đó suy nghĩ một chút hành vi con trai người này thiếu chút nữa đem mình uy rắn, hắn cho là Phi Cáp của Đại Tế Ti có thể trước giường Diệp Quân Hầu  bay được  mấy lần.
Mặc dù nội dung đối thoại rất quỷ dị, ít nhất đi ra ngoài một chuyến cũng coi như đi thăm hỏi, không có Thường Huy trói buộc cái gì cũng đều không thể ngăn cản Đại Tế Ti tự do bay nhảy, Kỷ Mạch tự nhận không có năng lực thần cấp bảo mẫu như Thường Huy, vì vậy ngay cả ý ngăn cản cũng không có, cũng đối với bả vai Huy Nguyệt vỗ một cái, “Mấy ngày này chúng ta đi đến Ma Châu, Thần Điện liền giao cho ngươi.”
“Nhưng ta hoàn toàn không biết quản làm sao a!”
Không nghĩ tới hai người bọn họ cư nhiên cứ như vậy công khai chạy đi Ma Châu, đem Thần Điện lớn như vậy ném cho mình, biểu tình của Huy Nguyệt hoàn toàn là ngây ngốc, sau đó hắn liền nhận được hữu hảo kiến nghị đến từ Thần Tinh Tế Ti, “Ngươi có thể mỗi ngày dạy bọn họ ca hát, khiêu vũ, cảm thụ nghệ thuật soi sáng.”
Bầu không khí ưu nhã tràn đầy nghệ thuật thường ngày này  đúng là phương thức quản lý của Tinh Linh Tộc, nhưng Huy Nguyệt bằng vào chỉ số thông minh của mình vẫn lo lắng nói: “Nếu như có người nhân cơ hội phản loạn thì phải làm thế nào?”
Đối với lần này, Kỷ Mạch chỉ cho một đề nghị đơn giản, “Dùng thần chú cường đại của ngươi  giải quyết bọn họ.”
Chiến đấu Huy Nguyệt ngược lại không sợ, nhưng là hắn lập tức lại có lo âu mới, “Vậy vạn nhất bọn họ không nghe ta thì  làm thế nào?”
“Dùng khuôn mặt mị hoặc chúng sanh của ngươi giải quyết bọn họ.”
Kỷ Mạch nói lên phương án càng đơn giản hơn, nhưng mà, coi như là Huy Nguyệt cũng cảm nhận được sau lưng nồng nặc khí tức không đáng tin cậy, chỉ trầm trọng hỏi: “Ta có thể cự tuyệt không?”
Dĩ nhiên, Thần Tinh Tế Ti cuối cùng lại trực tiếp giải quyết cái vấn đề này, “Không thể, ngươi ký khế ước bán thân vẫn còn ở trong tay Đại Tế Ti.”
Nhắc tới khế ước bán thân Huy Nguyệt trong nháy mắt nhớ tới ân oán giữa hai người, thù mới hận cũ đồng loạt dâng trào, vậy liền cả giận nói: “Ngươi cái đồ tồi không có lương tâm!”
Đẩy ra cánh tay Tinh Linh Vương chỉ vào mũi mình, Kỷ Mạch hàm súc cười một tiếng, “Ngươi thật nên cùng Ma Chủ học một ít kỹ xảo mắng chửi người.”
Một đêm này qua đi, bất luận Thần Châu hay Ma Châu cũng đều bận rộn, Thần Điện mọi người là biết được Đại Tế Ti quyết định tự mình đi Ma Châu, từng cái vẻ mặt đưa đám tìm kiếm Đại Tế Ti hóa thân chim bồ câu khắp nơi, ý định khuyên can Tô Cách dừng lại loại hành vi đưa đầu người hư hư thực thực này.
Còn như Ma Châu, Ma Chủ bệ hạ bọn họ đêm qua đột phát kỳ tưởng, hạ chiếu thư quy định hôm nay là ngày lễ Ma Châu nướng bồ câu, nhà nhà phải ăn chim bồ câu, ăn nhiều còn có thể lãnh thưởng. Nhất thời trong Ám Kinh, giá trị chim bồ câu tăng vọt, nghe được buổi trưa phàm là yêu thú bồ câu còn được nâng giá tới thiên kim một con, thậm chí còn có quý tộc vì tranh đoạt chim bồ câu mà đánh lộn ngoài đường phố, thật sự là thói đời ngày sau, người không bằng bồ câu.
Mặc dù một đám thuộc hạ đều bị hai vị chúa tể này lăn lộn đến gà bay chó sủa, nhưng Kỷ Mạch cũng không có nhàn hạ thoải mái đi quan tâm người ngoài, bởi vì, cậu bây giờ cũng gặp được một vấn đề  vô cùng phiền toái.
Hệ thống của Dạ Minh Quân xưa nay đưa ra nhiệm vụ hoạt động đơn giản chính là nói chuyện phiếm, đi dạo phố. Cậu còn tưởng rằng kế tiếp cũng bất quá là nắm tay, bằng không thì hiến tế nụ hôn đầu, dù sao chỉ cần không đưa duỗi đầu lưỡi liền không tính toán gì hết. Nhưng mà, sự thật chứng minh vĩnh viễn không nên đánh giá thấp hệ thống luyến ái có trình độ  học sinh tiểu học này, nó cho ra cái nhiệm vụ kế tiếp là —— xin đem độ hảo cảm của đối tượng công lược  tăng lên tới 100 điểm.
Kỷ Mạch chính mình cũng không biết nên làm sao tăng lên độ hảo cảm đối với nam nhân, vì vậy, vô kế khả thi chỉ có thể mang Dạ Minh Quân đi dạo đến Chiếu Thiên Hồ nơi được các đôi tình nhân hoan nghênh nhất trong Thần Điện, định dùng bầu không khí cảm hóa xu hướng giới tính thẳng tắp của mình.
Một hồ nước xuân sóng nước gợn lăn tăn, ven hồ uyên ương tình chàng ý thiếp kết đôi, ngay cả chim hoàng anh trên cành cũng cảm nhận được hơi thở mùa xuân hóa thành từng đoàn rúc vào với nhau thong thả cùng hót reo vang, chỉ có hệ thống an tĩnh như gà, độ hảo cảm có thể so với bàn thạch vẫn không nhúc nhích.
Đi xung quanh hồ ba vòng, ngay cả phân nửa bầu không khí  lãng mạn Kỷ Mạch cũng không cảm ngộ được, ngược lại là đem vị trí địa lý của nơi này nhớ rõ ràng, nếu là ám sát một đôi tình nhân tuyệt đối chỉ dùng một đao liền giải quyết. Nhưng, cậu cũng không phải tới tham dự hoạt động nhóm FFF(*), cho nên chỉ có thể mặt không thay đổi nhìn về phía một vị tiên quân, “Ngài chắc chắn độ hảo cảm của ta bây giờ chỉ có 50?”
“Ngươi dọc theo đường đi  này đã hỏi ba lần.”
FFF团 – Nhóm FFF: (Nhóm dị giáo xét xử)Tên một bộ truyện và anime
Vẻ mặt bất đắc dĩ của Tiên nhân đã nói rõ hết thảy, nhưng mà Kỷ Mạch vẫn không cách nào tiếp nhận thực tế, cậu tự nhận đối với Dạ Minh Quân đã  có tín nhiệm hiếm thấy, cũng chắc chắn chính mình  chưa bao giờ đối với thiên nhân nào mà buông xuống đề phòng trong lòng như vậy, đã như vậy lại chỉ kiếm được ra 50 điểm độ hảo cảm?
Bây giờ phong ấn của Dạ Minh Quân chỉ giải trừ 4% coi như là bảo thủ phỏng đoán, muốn  hoàn thành nhiệm vụ cần độ hảo cảm cũng  gấp bốn mươi lần so với hôm nay. Đây là thâm tình đáng sợ đến bực nào, sơn vô lăng thiên địa hợp, mới dám cùng quân đoạn tuyệt a? (*)  Đừng nói bản thân cậu chính là một chú cô sinh tử trạch (*), thứ tình cảm này từ cổ chí kim cũng không bắt được mấy đôi tới đi?
(*) Sơn vô lăng thiên địa hợp, mới dám cùng quân đoạn tuyệt a?
山无棱天地合, 乃敢与君绝吗?: Là một câu trong bài hát dân ca nhạc phủ
Câu này có nghĩa là:  Cho đến khi các góc của ngọn núi bị bào mòn, khi trời và đất hòa làm một, mới có thể cùng chàng đoạt tuyệt.
(*) 注孤生的死宅 Chú cô sinh tử trạch (chú định cô độc từ khi sinh ra cho đến khi chết)
Cho nên, làm một tay mơ ngay cả lời chú giải cảm tình của nhiệm vụ mới cũng xem không hiểu, rốt cuộc là cái gì cho Dạ Minh Quân dũng khí đi khiêu chiến kỷ lục thế giới?
Có lẽ là cậu bị thực tế đả kích biểu tình quá mức tuyệt vọng, vốn dĩ Dạ Minh Quân vẫn luôn bình tĩnh ngắm phong cảnh cuối cùng mở miệng an ủi: “Nếu như chẳng qua là loại trình độ đạp phá Hư Không này, ta chỉ cần một nửa tu vi cũng có thể làm được.”
Thật ra thì Dạ Minh Quân còn có một ít lời vẫn chưa nói thật, trước đây Kỷ Mạch tuy đối với hắn dùng mọi cách cự tuyệt, thỉnh thoảng buông xuống phòng bị lại có thể cảm giác đang dần dần đến gần với nhau. Thế nhưng hôm nay, mặc dù bọn họ vẫn luôn đi chung với nhau, nhưng loại cảm giác này lại đột nhiên không có.
Liền tính không có giao dịch, chỉ cần Kỷ Mạch mở miệng hắn cũng sẽ đáp ứng thỉnh cầu của đối phương, như vậy muốn nói cho đối phương biết không? Nhưng mà lấy tính cách giảo hoạt phòng bị người khác của tiểu tử này, một khi đạt thành mục đích cũng sẽ không chủ động thân cận hắn.
“Thế nhưng ngươi không đạt thành mục đích cam lòng trở về sao?”
Tựa hồ đã sớm đoán được lo nghĩ của tiên nhân, Kỷ Mạch trả lời rất bình tĩnh, cậu biết rõ trên đời không có việc gì không làm mà thu hoạch chuyện tốt, cũng chưa bao giờ trông cậy vào tiên nhân sẽ vô điều kiện trợ giúp mình.
Nhìn Thần Tinh Tế Ti như vậy, Dạ Minh Quân bỗng nhiên minh bạch, hắn biết loại cảm giác này, đại khái là bởi vì Kỷ Mạch tuy cho phép hắn tùy ý đụng chạm, nhưng nội tâm phòng bị so với dĩ vãng càng hơn, thời khắc cảnh giác không cho phép hắn tiến lên trước một bước. Nghĩ tới đây, hắn nhẹ nhàng nói: “Ta nhớ rõ trong điển tích của nhân loại có ghi lại, yêu là một loại cảm tình thần kỳ có thể để cho một người bởi vì một người khác mà buông bỏ mục tiêu của mình.”
“Người thích chính là đối phương vì mình buông tha hết thảy, mà không phải là tự mình tới làm ra hy sinh, đại đa số mọi người đối với cảm tình đều rất keo kiệt. Ái tình truyền thuyết sở dĩ là truyền thuyết, cũng  bởi vì xác suất nó phát sinh  quá thấp, cơ bản sẽ không rơi xuống trên người bình thường.”
Nhẹ nhàng nói ra những thực tế mà mọi người đều hiểu, Kỷ Mạch nhìn thần sắc lơ đễnh của  tiên nhân một chút, không khỏi liền thở dài nói, “Tiên quân, nếu như ngươi  thật sự yêu một người, đối phương nhưng chỉ vì lợi ích mới đến gần ngươi, đây cũng không phải là chuyên đáng giá cao hứng.”
Lời này nói ra khỏi miệng, Kỷ Mạch mới phát giác không đúng, rõ ràng mình muốn ly khai cái thế giới nguy hiểm này, hy vọng duy nhất chính là Dạ Minh Quân, thế nhưng mình lại đang nhắc nhở đối phương không nên tin cảm tình giả tạo của mình, đây rốt cuộc là đang làm gì?
Thật ra thì cậu biết, một khi động tình thì không thể không bị thương, tiên nhân nếu như tiếp tục đối với loài người giữ thái độ hữu hảo như vậy, sớm muộn sẽ tiếp xúc tới nhân tâm hắc ám. Nhưng, dù vậy, cậu vẫn hy vọng người tổn thương Dạ Minh Quân không phải là mình. Có lẽ, Kỷ Mạch vẫn luôn ở trong bóng tối thầm kỳ vọng, vị tiên nhân không buồn không lo này vĩnh viễn không nên bởi vì tình cảm của nhân loại mà lộ ra thần sắc bi thương.
A, nguyên lai là như vậy, lý trí của cậu cho ra kết luận phối hợp cùng Dạ Minh Quân hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nội tâm lại vẫn ương ngạnh kháng cự, kiên trì không chịu phối hợp đại não hoàn thành diễn xuất. Cậu trước đây đã có thói quen coi thường thứ cảm tình này tồn tại, cho tới bây giờ mới phát hiện, áp chế độ hảo cảm lên cao, chính là tự bản thân mình.
Cho nên nói, cảm tình thật sự là một thứ hại người, chẳng qua là 50 điểm độ hảo cảm cũng để cho cậu không nhịn được tự hủy trường thành, nếu phát triển tiếp, cũng không biết sẽ điên thành hình dáng gì.
Quả nhiên, hay là nên đổi một loại phương thức giao dịch tương đối khá hơn thì sao?
“Ta biết, ngươi đối với ta rất tốt.”
Ngay tại thời điểm Kỷ Mạch do dự có nên buông tha loại hành động nguy hiểm này hay không. Dạ Minh Quân lại nói một câu để cho cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng mà còn không đợi cậu hỏi tiếp, đầu ngón tay tiên nhân đã nhẹ nhàng đè ở ngực cậu, lời nói tùy tâm mà tới là không có phân nửa giả tạo,
“Còn nhớ lúc chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không? Ngươi rõ ràng không biết ta là ai, cũng rất sợ thiên nhân, nhưng lựa chọn kéo ta từ nguy hiểm nơi rời đi. Từ đó trở đi ta đang suy nghĩ, trong lòng người này có rất nhiều cảm tình mà ta không biết, ta muốn đi xem thử.”
Đường nén thon dài lưu loát của bàn tay tiên rất  đẹp, cho dù cách một lớp y phục Kỷ Mạch như cũ có một loại ảo giác bị người nhắm thẳng vào nội tâm, giống như bị điện giật lui về sau một bước, liền lấy ngữ khí nghiêm túc mà đưa ra lời cảnh cáo, “Tiến vào nội tâm người khác, hậu quả so với ngài tưởng tượng còn  nghiêm trọng hơn.”
Thấy cậu cảnh giác như vậy, Dạ Minh Quân cũng không tiếp tục đến gần, chẳng qua là khẽ cười nói: “Không quan hệ, ta đã làm tốt giác ngộ đem chính mình bồi cho ngươi.”
“Sau đó liền lưu lại một cái  thế thân rồi chạy mất sao? Dù sao ta càng thích thế thân của ngài.”
Đối với suy nghĩ của Dạ Minh Quân, Kỷ Mạch hôm nay cũng có thể nắm rõ một hai, lời này đều là trào phúng buộc miệng thốt lên. Nhưng mà, tiên nhân không nghĩ tới chuyện ngày xưa mình làm có gì không đúng hay không, nhưng lại trả lời một câu không tưởng được.
“Nếu ta thích ngươi, lại luyến tiếc làm ngươi thương tâm, có lẽ ta sẽ không đi nữa.”
“Tiên quân quả nhiên am hiểu tự bán mình, nói ta nghe cũng có chút động tâm.”
Để cho thiên địa chí bảo như vậy  chỉ thuộc về chính mình một người, thật là cám dỗ vô cùng đáng sợ, bất quá, Kỷ Mạch chưa bao giờ là dân cờ bạc, cậu chỉ tin giao dịch công bằng, từng điểm từng giọt đều phải trao đổi đôi bên mà tới, đây mới thật sự là an tâm.
Nghĩ tới đây, cậu đối với Dạ Minh Quân chậm rãi cười một tiếng, “Chỉ tiếc, có thể đi đến một bước cần chịu trách nhiệm hay không, phải nhìn bản lãnh của ngài.”
Khoan đã, tại sao đối thoại sẽ phát triển thành như vậy? Làm sao nghe ra giống như mình đang khích lệ người này công lược mình vậy, bất luận lý trí hay là nội tâm đều không kỳ vọng triển khai như vậy a, rốt cuộc là ai mang cái tiết tấu kỳ quái này?
Trong nháy mắt phát hiện lời nói của bọn họ giống như có chút vấn đề, Kỷ Mạch còn chưa kịp suy tính, vốn dĩ hệ thống một mực an tĩnh nhưng lại đột nhiên phát ra, “Độ hảo cảm của đối tượng công lược  lên cao đến 60 điểm.”
Dùng chính  ánh mắt từng duyệt võng văn  của mình xem kỹ lại cảnh tượng mới vừa rồi một phen, Kỷ Mạch thật là không tìm ra nơi nào có khí tức tình yêu, cuối cùng chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở: “Tiên quân, hệ thống của ngài nên sửa chữa, độ hảo cảm thời điểm này hẳn là phải hạ xuống.”
Ai ngờ cậu vừa nói như vậy, Dạ Minh Quân lại cao hứng chớp chớp mắt, ngay sau đó nở nụ cười nhẹ nhàng đáp lại, “Tiểu tử thích gạt người, rõ ràng chỉ cần nghe ta nói thích ngươi thì sẽ rất cao hứng.”
Lời này vừa nói ra biểu tình Kỷ Mạch  chính là cứng đờ, nội tâm trong nháy mắt là gió nổi mây phun, tại sao hắn lại dùng  loại từ ngữ cấp bậc học sinh tiểu học này để muốn tăng lên độ hảo cảm? Hơn nữa còn nói giống như lần nào thử cũng linh như vậy! trăm! Đừng tùy tiện cho ra loại kết luận không khoa học này, nói sai tương lai phải chịu trách nhiệm ngươi có biết hay không?
“Độ hảo cảm của đối tượng công lược hạ xuống 5 điểm.”
Thành thực là quy tắc của hệ thống, vì vậy một giây kế tiếp chỉ nghe ùm một tiếng, bức họa được gọi là Sơn Hà Xã Tắc Đồ liền chìm vào đáy hồ, nhưng mà một vị tiên nhân chẳng qua là mặt đầy vô tội xua xua tay với Kỷ Mạch, “Ngươi nói không sai, nó hư rồi.”
“Tiên quân quả nhiên thẳng thắn như hài đồng vậy.”
Liếc xéo người này, Kỷ Mạch rốt cuộc nhận rõ một thực tế —— tuổi tác tâm lý của Dạ Minh Quân hoàn toàn là xem tâm tình qua lại chập chờn giữa  một tuổi cùng năm ngàn tuổi, cái tính bướng bỉnh của hắn hoàn toàn phát ra từ nội tâm!
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Dạ Minh Quân: Thừa dịp hắn không phát hiện, nghiêm trang tập kích  ngực.
Kỷ Mạch: Uy, hệ thống học sinh tiểu học ngươi không đi ra phạt hắn sao?
Hệ thống: Ùng ục, ùng ục (tiếng chìm dưới nước)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.