Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 104:




Nương theo Thiên Địa Qua bị phong ấn, trường kiếp nạn này cuối cùng kết thúc, tiên nhân cùng thiên nhân cũng ly khai phàm trần, ở dưới sự lãnh đạo của Phụng Triều, cái thế giới này lại lần nữa trở lại quỹ tích bình thường. Mà các tác giả cũng bị tiêu trừ trí nhớ trở lại thế giới của mình, chỉ có Tống Kiều cùng Tô Cách sinh hoạt chung một chỗ còn duy trì liên lạc cùng Kỷ Mạch.
Chúng tiên vừa về tới Thiên Đình, công việc tu bổ Thần Nông Đỉnh liền đưa vào nhật trình, bức họa phong ấn Thiên Địa Qua cũng do tiên đế tự mình cất giữ. Đại sự tuy đã lạc định, khi tiên đế từ trong miệng Dạ Minh Quân biết được khởi nguồn của tràng đại loạn này, chư tiên đình thượng cũng trầm mặc hồi lâu.
Thiên Địa Qua đi U Minh chính là quyết sách của vị tiên đế đầu tiên sau khi Hi Hoàng rời đi, tiên đế hôm nay đều đã là đệ ngũ, tiên nhân ban đầu hoặc vì cứu thế mà lựa chọn vũ hóa, hoặc là ở trong quá trình độ kiếp mà bỏ mình, còn ở thượng Thiên Đình cũng chỉ có vẻn vẹn mấy người mà thôi.
Khi đó Thiên Đình mới vừa biết được linh khí khô kiệt, tất cả chúng tiên đều áp chế tu vi không dám tấn thăng, bọn họ vốn dĩ bởi vì có lực lượng mà đứng trên đám mây, kết quả Thiên Đình đình trệ không tiến lên, nhưng Thiên Địa Qua còn đang sát phạt lại cường đại hơn, khó tránh khỏi lo âu thần khí mất khống chế.
Hi Hoàng đã đi, lực lượng thần khí hơn xa tiên nhân, nếu bọn họ liên hiệp chung một chỗ, lật đổ một tiên đế cũng không phải là việc khó. Hôm nay tiên nhân để tay lên ngực tự hỏi, đổi lại là bọn họ, cũng sẽ không mặc cho thần khí tự do hành động. Chẳng qua là, chẳng ai nghĩ tới, quyết định năm đó nhìn như an ổn, nhưng thành tai kiếp ngàn năm sau, thiên ý này thật là khó dò.
Tiên đế thấy chúng tiên đều là thần sắc phức tạp, trong lòng biết truy cứu trách nhiệm người đã mất cũng không ý nghĩa, trọng yếu nhất chính là người còn sống phải hấp thụ được giáo huấn, lúc này chỉ thành khẩn nói: “Lão tổ tông lưu lại bảo vật đã bị chúng ta nghi ngờ làm hại hơn phân nửa, hôm nay thượng cổ thần khí chỉ còn lại Khải Minh Châu, như thế nào đối đãi hắn, các vị cũng nên cẩn thận suy nghĩ một chút đi.”
Tiên đế có ý ám chỉ, chúng tiên nhớ tới mình lại ngăn trở đối với hôn sự của Khải Minh Châu, nếu như vị này cũng là tính khí như Thiên Địa Qua, chỉ sợ Thiên Đình sớm bị bọn họ liên thủ chôn vùi, lúc này mới biết nghĩ mà sợ, lập tức cung kính đối với Dạ Minh Quân cúi đầu, “Mời quân thượng trị tội.”
Lúc bọn họ thảo luận Dạ Minh Quân cũng không tỏ thái độ, hôm nay thấy tiên đế rõ ràng đứng ở phe mình, nhìn xuống các tiên nhân quen thuộc một chút, chỉ cười nói: “Vậy thì, mỗi người cho ta một hồng bao?”
Hồng bao? Đơn giản như vậy? Bọn họ có phải đánh giá cao lực sát thương của Khải Minh Châu đối với mình hay không?
Lời này vừa nói ra, vốn là tiên nhân còn bi thương chuẩn bị hướng Khải Minh Châu bồi tội trong nháy mắt rơi vào đờ đẫn, trố mắt nhìn nhau, chỉ thấy một vị lão tổ tông xưa nay để cho bọn họ nhìn không biết lại trừng mắt nhìn lại, “Làm sao? Các ngươi có thể  đồng ý Kỷ Mạch cùng ta thành thân, chẳng lẽ còn muốn trốn tránh tiền mừng?”
“Quân thượng thật là khoan hồng độ lượng.”
Khải Minh Châu là chí bảo như vậy như thế nào lại tham lễ vật tiên nhân, tiên đế biết đây là Khải Minh Châu không muốn truy cứu liền cho bọn họ một bậc thang đi xuống. Bọn họ cũng cho là khí vật vô tâm, những thần khí này chỉ cần bị gìn giữ hoàn hảo thì sẽ không có câu gì oán hận, hôm nay mới biết thần khí vô tâm nhưng khí linh lại có tình, bọn họ cuối cùng là bạc đãi người thủ hộ Thiên Đình mà Hi Hoàng lưu lại.
Thấy chúng tiên đều là mặt lộ vẻ xấu hổ, Dạ Minh Quân hài lòng cười một tiếng, chỉ hỏi: “Ta đào tiên thảo của các ngươi, đem pháp bảo của các ngươi hủy chơi, vì sao chưa bao giờ tiên nhân cùng ta tức giận?”
Tại sao? Bởi vì đây là Khải Minh Châu chí bảo của bọn họ, bất luận làm cái gì, chung quy vẫn phải được bảo vệ, tuyệt đối không thể làm làm nó tổn thương.
Dạ Minh Quân vẫn luôn minh bạch, tiên nhân rất coi trọng thần khí, bọn họ chẳng qua là chưa từng đem chúng nó xem như nhân loại mà đối đãi, cũng không tin thần khí chưa bao giờ lịch kiếp sẽ có tâm tính kiên định, cũng sợ chúng nó bị địch nhân của mình sử dụng.
Đây là Thiên Đình mà Tam hoàng lấy tính mạng che chở, nhóm thần khí vì chủ nhân vẫn luôn nghe theo tiên nhân ra lệnh, xem như đối với Thiên Đình an bài trong tâm tồn tại bất mãn cũng sẽ không ngoan cố kháng cự, đây chính là phương thức chúng nó thích tiên nhân.
Chỉ bất quá, Khải Minh Châu sẽ không giống huynh trưởng của mình mà sủng ái bọn họ như vậy, thời điểm nên dạy dỗ, vẫn không keo kiệt dùng hành động nhắc nhở đối phương mình bất mãn.
Lúc này cũng vậy, thấy chúng tiên thần sắc như có hiểu ra, Dạ Minh Quân chỉ hỏi: “Ta đi bồi Kỷ Mạch, các ngươi có tới hay không?”
Tiên đế đang vì quyết sách của Thiên Đình mà hối hận, hôm nay dĩ nhiên là không chút do dự để Khải Minh Châu tự do, lập tức liền nói: “Trẫm còn muốn cùng bọn họ tự xét lại mình, quân thượng mời.”
Lấy trí tuệ của tiên nhân, một khi tỉnh lại liền có thể chế định ra phương án giải quyết thích hợp hơn, nhưng, Dạ Minh Quân cũng biết bất kỳ thế lực nào cũng không thể dựa vào đơn thuần hiền lành mà sống sót, uốn cong thành thẳng  chưa chắc không phải tai nạn. Thấy tiên đế đã chuẩn bị đem nhóm tiên thần hội họp lại chuẩn bị tỉ mỉ viết kiểm điểm, liền cười nói: “Cũng không nên đem tiên nhân bên cạnh ta rút trở về a, thiên địa lớn như vậy, nếu không thể thường xuyên cùng các ngươi nói chuyện, ta sẽ tịch mịch.”
Trong thượng cổ thần khí, chúng tiên cùng Khải Minh Châu thân cận nhất, bọn họ tuy biết thần khí khác cũng đang bảo vệ Thiên Đình, đôi bên cũng rất ít giao thiệp, càng không sờ trúng những thần khí kia rốt cuộc là có suy nghĩ gì, cuối cùng cũng không thân thiết bằng Khải Minh Châu thường xuyên bình thản nói cần bọn họ bầu bạn.
Lúc này cũng là như vậy, nghe Khải Minh Châu yêu thích tự do lại không muốn xua tan tiên nhân, giữa hai lông mày của chúng tiên lộ vẻ xúc động. Nguyệt lão hồi tưởng lại năm tháng khi mình còn là thanh niên cùng Dạ Minh Quân sống chung, hạt châu này tuy làm hắn lao tâm lao lực, rốt cuộc cũng giáo hội hắn tồn thế chi đạo, lại cảm khái hơn chính là thở dài nói: “Quân thượng, chỉ cần ngươi không cầm dây tơ hồng của ta của ta dệt áo lông, ta nhất định mỗi ngày bồi ngươi nói chuyện.”
Thân thiết thuộc về thân thiết, tính tình khiêu thoát của Khải Minh Châu tại Thiên Đình cũng là thật không người có thể địch, sau khi hưởng qua mùi vị nhân duyên, hắn liền tò mò nghiên cứu dây tơ hồng của Nguyệt Lão, làm cho lão tiên nhân này cả ngày kinh hồn bạt vía, rất sợ hắn nhất  thời nổi dậy liền loạn điểm uyên ương phổ.
Nhưng mà, sự thật chứng minh, hiểu biết của Nguyệt Lão đối với Khải Minh Châu vẫn cần đổi mới, hắn lời vừa dứt, Dạ Minh Quân liền nói ra chân tướng trong nháy mắt làm chúng tiên rơi vào hốt hoảng, “Nói đến chỗ này, dây tơ hồng của ngươi có phải quá hạn hay không? Ta rõ ràng đem các ngươi len lén quấn lại, làm sao một chút phản ứng cũng không có?”
“Quân thượng, ngươi lại cầm dây tơ hồng của ta đi chơi sao!”
“Cái gì? Khó trách lão phu mới vừa mới nhìn Tư Pháp Thiên vương lại có một loại cảm giác tim đập mạnh!”
“Nguyên lai đây chính là lý do tiên đế hôm nay phá lệ hấp dẫn bần đạo?”
Bị hắn nhắc nhở, chúng tiên lúc này mới phát hiện đang lúc mọi người nghị sự, hạt châu này lại bất tri bất giác liền thắt dây tơ hồng đầy đình, nhất thời đồng loạt sắc mặt tối sầm, ngay cả tiên đế bị một lão đầu râu bạc ẩn tình thầm kín nhìn một cái cũng không nhịn được run lên, lập tức liền ra lệnh: “Nguyệt lão, tháo dây tơ hồng, mau!”
Không ai nghĩ tới trường hợp như vậy mà Khải Minh Châu còn có thể càn quấy, sau một trận tay chân luống cuống, trong đình đã sớm không thấy bóng dáng hạt châu kia, còn không chờ chúng tiên phục hồi tinh thần lại thì có thiên binh vội vả báo lại, “Tiên đế, Khải Minh Châu đoạt quyển sổ mệnh cách của Ty Mệnh Thiên vương hướng thế gian đi rồi!”
Giờ khắc này, thật vất vả thanh tịnh mấy năm chúng tiên rốt cuộc hồi tưởng lại nỗi sợ hãi khi chiếu cố Khải Minh Châu, Mạc Ngữ Thiên Vương quả quyết can gián “Bệ hạ, thần cho là bên cạnh Khải Minh Châu phải thời khắc có tiên nhân đi theo!”
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”
Mắt thấy chúng tiên bị Khải Minh Châu chơi đùa quá sức, tiên đế cũng là cười khổ không thôi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài nói: “Vị lão tổ tông này a, thật đúng là để cho người ta yêu cũng không được, hận cũng không được…”
Hôm nay Thiên Đình cũng ẩn trên tầng mây, mái ngói đỏ thẫm cùng tường thành cao cũng cùng trong trí nhớ của Khải Minh Châu không có bao nhiêu khác biệt. Thản nhiên giá vân từ bầu trời quang đãng phiêu qua, Dạ Minh Quân quay đầu nhìn cửa cung từng do mình chiếu sáng kia một cái, Hi Hoàng giơ nó dẫn tiên thần đi vào nơi này tựa như là chuyện mới hôm qua, một cái chớp mắt, cố nhân cũng đã không thấy bóng dáng, chỉ chừa lại hắn vẫn còn hành tẩu ở cố thổ.
Tuy là như vậy, Khải Minh Châu trở thành tiên nhân vẫn ngẩng đầu đi xa, tiếu ý trong ánh mắt chưa từng biến mất bao giờ, đúng như Hi Hoàng đối với hắn kỳ vọng, vĩnh viễn vì các tiên nhân chiếu sáng con đường phía trước.
Dạ Minh Quân ở thế gian trăn trở ngàn năm, minh bạch đầu tiên chính là, Thiên Đình cũng tốt, bầu bạn cũng tốt, nếu như thích gì, nhất định phải để cho đối phương biết được hảo ý cùng quan tâm của ngươi, chỉ im lặng ở  trong lòng cho là đối phương tất nhiên sẽ hiểu, có lẽ chỉ dẫn đến bỏ sót nhau. Nghi ngờ cùng suy đoán đều không có ý nghĩa, giữa nhân loại suy cho cùng vẫn phải dựa vào ngôn ngữ đi trao đổi.
Cho nên, lần này muốn dùng lời ngon tiếng ngọt gì đem Kỷ Mạch nhà hắn rời nhà ra đi dỗ trở lại a?
Chức năng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ vì ghi lại tiên thần, cũng ở bên trong thời gian nhất định đem nó tái hiện lại, nhưng mà, lực lượng không có khả năng vô căn cứ sinh ra, trong bức họa này có thể sáng tạo ra sinh mạng bực nào hoàn toàn quyết định bởi tu vi của người cầm được. Chẩm Ca trước khi rời đi vẫn lo lắng Thiên Đình, lại thấy Kỷ Mạch cùng Dạ Minh Quân trước mặt có chút khỗ nào, liền đem khí thân của mình nhường cho Kỷ Mạch, do cậu quản lý linh hồn trong bức họa.
Như vậy, Kỷ Mạch tuy có thể lấy điều khiển thế giới cùng nhân vật trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, sau này muốn sáng tạo thiên nhân mới nhưng phải sử dụng tu vi của mình. Sử tịch tư liệu trước kia do Sơn Hà Xã Tắc Đồ chứa đựng đều đã hư hại khi cùng Thiên Địa Qua chiến đấu, hôm nay chính là thời điểm cần chữa trị, thế nhưng Kỷ Mạch thân là khí linh mới vừa mở lại tu hành, tuy có thể tạm thời điều khiển thiên nhân chiến đấu, nhưng cũng phải đến khi có tu vi cấp bậc tiên nhân mới có khá năng sáng tạo tiên thần. Vì vậy, ngược lại so với Dạ Minh Quân, chúng tiên đối với cậu phi thăng càng chú ý hơn.
Thiên Địa Qua bị phong ấn, Thần Nông Đỉnh hư hại, hôm nay Xã Tắc Đồ lại là trạng thái tàn phế, các tiên nhân cũng là nóng nảy. Thế nhưng chuyện phi thăng cũng không ai có thể nhúng tay, chỉ có thể mỗi ngày đúng giờ hỏi Kỷ Mạch độ tiến triển tu hành, thời khắc nhìn chằm chằm cậu ngồi tĩnh tọa tu luyện.
Bị một đám tiên nhân nhìn mình tu hành chằm chằm, chuyện như vậy ở trong mắt tu sĩ có lẽ là thiên đại phúc lợi, nhưng là làm nam tử mới vừa kết hôn liền bị quấy rầy tuần trăng mật yêu đương, tâm tình Kỷ Mạch có thể không được tốt lắm.
Kỷ Mạch tuy đối với tu hành hứng thú không lớn, nhưng cũng nghiêm túc dựa theo ý kiến các tiên nhân mà thi hành, nhưng mà, đám tiên nhân nóng lòng tu bổ Sơn Hà Xã Tắc Đồ này cung cấp phương án là càng ngày càng quỷ dị.
Đầu tiên là nguyệt lão thừa dịp nguyệt hắc phong cao lén lén lút lút kín đáo đưa cho cậu một quyển sách nhỏ, còn nhỏ giọng dặn dò, “Người thiếu niên, đây là một môn song tu công pháp đối với tu hành khá có giúp ích, ngươi, nên tìm hiểu a.”
Song tu công pháp của Nguyệt lão quả nhiên không giống vật thường, mới lật nhìn một trang, Kỷ Mạch liền bị tư thế quỷ dị mà  ngay cả Tiểu Hoàng Văn (H văn) cũng không dám viết như vậy dọa sợ ngây người. Là một nam nhân kỹ năng trên giường vĩnh viễn chỉ có một loại tư thế nằm yên mặc cho Dạ Minh Quân định đoạt, Kỷ Mạch quả quyết đem quyển sách đối cái eo già của mình vô cùng không thân thiện mà ném ra ngoài.
Thế nhưng lúc đó Dạ Minh Quân vừa vặn ở ngoài cửa sổ đè bạch lộc tắm, công pháp như vậy từ trên trời hạ xuống, Khải Minh Châu am hiểu học tập lập tức liền mở ra cánh cửa thế giới mới, quả quyết bắt đầu sinh hoạt ban đêm phong phú nhiều màu sắc của bọn họ.
Đối với lần này, Kỷ Mạch chỉ có một cảm tưởng —— ném loạn thư tịch không hòa hài sẽ gặp báo ứng a!
Cái này còn có thể nói là sinh hoạt tình thú sau khi cưới, nhưng khi Mạc Ngữ Thiên Vương mang theo ba xe bài thi xuất hiện, Kỷ Mạch lần đầu tiên mới cảm nhận được tu tiên là hoạt động đáng sợ đến bực nào, chỉ thấy Thiên vương mặt lạnh này đem giấy bút nhét vào trong tay cậu, liền nghiêm túc nói: “Thiên đạo tuy khó đo lường nhưng chung quy cũng có dấu vết lần theo, ngươi hộ xuống Mạc Ngữ Tiên Các, coi như báo đáp, những bài thi nhập môn liên quan tới thiên đạo này liền tặng cho ngươi, làm xong lại hướng ta nhận bản tiến giai.”
Đối với lần này, Kỷ Mạch cũng chỉ có một cảm tưởng —— cái thế giới này quá hiểm ác, ngươi tại sao muốn lấy oán trả ơn!
Vì vậy, cuộc sống thường ngày của Kỷ Mạch chính là ban ngày tại bài thi mà học tập, buổi tối bồi Dạ Minh Quân ở trên giường thăm dò bí ẩn không biết, cuộc sống tràn đầy hơi thở kiến thức như vậy tiên đế lại còn ngại không đủ, hôm qua liền gạt chúng tiên lặng lẽ đem một cái ngọc giản nhét vào lòng bàn tay của Kỷ Mạch, thành khẩn nói: “Trong ngọc giản này của trẫm cất giữ  tất cả tâm đắc tu luyện của tiên nhân từ cổ chí kim, ngươi xem nó trong 100 năm bắt buộc phải thuộc, nhất định có thể sớm ngày phi thăng.”
Đúng vậy, thức đêm học thuộc lòng đề bài một mạch, Kỷ Mạch trong nháy mắt liền tìm về thanh xuân mà mình đã chôn vùi trong cao trung (trường cấp ba). Yên lặng suy tư hậu quả của việc duy trì sinh hoạt  cao tam (lớp mười hai) này  kéo dài một trăm năm, Thần Tinh Tế Ti tin chắc vẫn là cẩu mệnh trọng yếu hơn, dứt khoát kiên quyết lựa chọn chạy trốn, cưỡi bạch lộc trở về nhà mẹ.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Chúc mừng người chơi Dạ Minh Quân đạt được SSR ” Kỷ Mạch – Sơn Hà Xã Tắc Đồ”, SSR của ngươi không muốn luyện cấp lại trở về nhóm thẻ.
Dạ Minh Quân: Các ngươi đem lão bà ta hù chạy, ta muốn gây sự!
Tiên đế: Dừng tay! Người đâu, thượng bảo khố, để cho hắn “nạp tiền” cho lão bà!
Kỷ Mạch: Cả người tản ra khí tức cá mặn không muốn học. jpg
Được rồi, ta đánh giá cao tốc độ tay của mình, chương sau mới có thể viết xong kết cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.