Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 100:




Thiên Địa Qua là thần khí xưa nhất, sự tồn tại của nó từng làm tất cả địch nhân nghe tin đã sợ mất mật, lấy vô tận giết chóc dẫn dắt bộ tộc mình trở thành người chiến thắng sau cùng trong chiến loạn.
Thiên Địa Qua bởi vì chiến mà sinh cho nên nó tồn tại cũng chỉ có chức năng là giết địch, sau chiến loạn Hi Hoàng chưa từng sáng tạo thần khí hung lệ như vậy nữa, sau khi Hi Hoàng rời đi Thiên Đình đối với sát khí này nên xử trí như thế nào cũng là tranh luận không nghỉ.
Thiên Đình từng thử vì Thiên Địa Qua mà bố trí chủ nhân mới, thế nhưng Thiên Địa Qua chinh chiến nhiều năm, lực lượng hấp thu được ngoại trừ Hi Hoàng thì căn bản không có tiên thần có thể điều khiển, chỉ cần nó muốn, tùy thời có thể thao túng chủ nhân chiến đấu.
Một kiện thần khí không chịu tiên thần khống chế vẫn có thể phản lại mà khống chế chủ nhân, trời sinh lại có lực sát thương đứng đầu thế giới, chúng tiên thảo luận hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đặt vào  U Minh, nếu không có Thiên Đình điều lệnh, cấm chỉ bất luận tiên thần tự tiện sử dụng.
Hi Hoàng kiến tạo Vân Đỉnh Thiên Cung nằm ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, mà U Minh lại là Cửu U Hoàng Tuyền nơi địa phủ, nơi này vừa đi chính là thiên địa khác biệt, cố nhân khó có thể gặp lại.
Lúc thu được điều lệnh của tiên đế, Thiên Địa Qua hiếm thấy lại hóa hình người, nó là thần khí rất tự giác, Hi Hoàng trước khi rời đi mệnh nó nghe theo Thiên Đình hiệu lệnh, cho nên nó vẫn luôn tận tâm tận lực hoàn thành tất cả nhiệm vụ, xem như phối hợp với tiên nhân có năng lực chưa đủ, cũng tự thao túng thân thể chủ nhân đi giết địch.
Chỉ có một lần kia, Thiên Địa Qua nhận được mệnh lệnh không lập tức thi hành, mà là nhàn nhạt hướng về phía tiên đế nói: “Hi Hoàng kêu ta trông nom Sơn Hà Xã Tắc Đồ.”
Không có tiên nhân dám cãi lại mệnh lệnh của Hi Hoàng, nhưng mà tiên đế chỉ đối với nó khuyên nhủ: “Nhiệm vụ chung quy cũng có lúc hoàn thành, Hi Hoàng đã thần ẩn, hôm nay thiên địa lại không chiến sự, Xã Tắc Đồ cũng đã trở thành thần khí mạnh mẽ không thua gì với ngươi, dĩ nhiên cũng không  cần ngươi phải bảo vệ nữa, ngươi bây giờ nên vì Thiên Đình đào tạo tướng sĩ thực hiện chức trách của mình.”
Thiên Địa Qua nghĩ, tiên đế nói không sai, Hi Hoàng kêu nó nghe theo Thiên Đình ra lệnh, Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng đã không cần nó nữa, vũ khí không được sử dụng thì không có lý do cường ngạnh mà ở lại thiên cung, cuối cùng chỉ đáp một chữ, ” Được.”
Lúc nó lựa chọn tuân mệnh, tiên thần tại chỗ đều như tiêu tan biểu tình mang nặng trọng trách, chỉ có Sơn Hà Xã Tắc Đồ yên lặng rũ ánh mắt xuống, khi sắp chia tay mới đối với nó nhẹ giọng hỏi một câu, “Hôm nay đã mất đi mệnh lệch của  Hi Hoàng, nếu ta gặp nạn, ngươi sẽ còn đến hộ ta hay không?”
Thiên Địa Qua không hiểu, mình tuân theo mệnh lệnh Hi Hoàng trông nom Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trên mặt hắn thường có nụ cười tự giễu; hôm nay hoàn thành nhiệm vụ theo tiên thần rời đi, mặc y nam tử lại dùng ánh mắt phức tạp như vậy nhìn nó, tựa hồ đang mong đợi câu trả lời gì, hoặc như là đã buông tha chấp niệm.
Nó nhìn hắn không hiểu, chỉ có thể đưa ra câu trả lời chân thực, “Ta không biết.”
Câu trả lời này khiến thần sắc nam nhân hôi bại xuống, cười thảm một tiếng liền phất tay áo đi, ” Được, ngươi nếu không nghĩ ra, cũng đừng tới gặp ta!”
Khi đó, Thiên Địa Qua mờ mịt nhìn bóng lưng hắn rời đi, nó nghĩ trăm ngàn năm sau này cũng rất khó gặp lại, mình có lẽ không nên yên lặng như vậy. Nhưng nó cuối cùng cũng không suy nghĩ ra nên nói cái gì, nhìn phù vân trên khắp bầu trời một chút, liền một thân theo thiên tướng  lao tới U Minh, như tiên thần mong muốn đem chính mình niêm phong.
Sau đó qua rất nhiều năm, Thiên Đình thay đổi vài vị tiên đế, Thiên Địa Qua từ đầu đến cuối chưa từng được trở về Thiên Đình, cho dù chỉ được ngắn ngủi sử dụng vì chinh phạt yêu ma, rất nhanh lại bị tống về U Minh cẩn thận coi chừng.
Thiên Địa Qua còn nhớ, có một ngày Khải Minh Châu len lén chạy tới bên cạnh nó, quấn quýt lấy nó phải đi nhân gian chơi đùa. Khi đó, Khải Minh Châu tuyên bố chúng tiên vì đề phòng gặp nạn nên không cho phép hắn đi ra ngoài, chỉ cần có thần khí mạnh nhất làm hộ vệ nhất định sẽ không dài dòng nữa. Nhưng mà còn không nói được mấy câu, hạt châu này liền bị tiên nhân thủ vệ vội vàng mời trở về, từ nay về sau lại chưa từng tới U Minh.
Một khắc kia, Thiên Địa Qua đột nhiên phát hiện, thần sắc hoảng sợ của các tiên nhân trước khi rời đi cũng không phải bởi vì lo lắng cho Khải Minh Châu, mà là vì đối với nó e ngại.
Nó là vũ khí giết người, bị cẩn thận xem chừng cũng là chuyện đương nhiên. Chẳng qua là, trước khi Khải Minh Châu xông vào U Minh, nó ngoại trừ trả lời mệnh lệnh của tiên tướng thì đã có một ngàn năm chưa từng cùng sinh mạng khác nói chuyện.
Thiên Địa Qua không hiểu, tự mình đi tới rõ ràng là không cần loại hành vi đối thoại không có ý nghĩa này vì sao lúc Khải Minh Châu được mời ly khai, vẫn là không tự chủ hồi tưởng lại thần sắc thường xuyên xuất hiện ở Xã Tắc Đồ trước kia.
Thiên Địa Qua không biết nên định nghĩa biểu tình như vậy như thế nào, chẳng qua là lặng yên suy nghĩ, nếu lúc này mình hóa hình người, nét mặt có lẽ cũng là như vậy.
Vũ khí chỉ có thể không chút do dự đi tiêu diệt bất luận sinh mạng nào mới có thể làm địch nhân sợ, từ đó chấn nhiếp tứ phương không người dám phạm, chỉ tiếc, thần binh như vậy nếu không có một chủ nhân hoàn mỹ khống chế nó, khó tránh khỏi làm người chung quanh sợ hãi bất an, rất sợ một ngày mũi nhọn chỉ người liền sẽ biến thành mình.
Chuyện như vậy Thiên Địa Qua đã thành thói quen, hôm nay nhìn tiên nhân doanh địa canh gác trùng điệp  trên tầng mây, chỉ đối với bức họa trên tay nghi ngờ nói: “Ta không suy nghĩ ra, cho nên không đi tìm ngươi, rõ ràng là làm theo yêu cầu của ngươi, vì sao ngươi vẫn muốn cùng ta đánh một trận?”
Tất cả linh hồn thua ở dưới tay Thiên Địa Qua cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng để nó cường hóa mình, Sơn Hà Xã Tắc Đồ bị hủy khi cùng nó chiến đấu, khí linh tự nhiên cũng bị Chiến Qua hấp thu.
Bất quá, khi tình cờ phát hiện sợi tàn hồn này, Thiên Địa Qua không như trước mà đem nó mai một cường hóa khí thân, chẳng qua là đem nó bỏ vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ thác bản mà mình đoạt được. Hôm nay nương theo bản thể dần dần tu bổ, khí linh kia dường như cũng đã tỉnh lại, luôn luôn muốn tránh thoát thác bản trói buộc trở lại khí thân vốn có của mình.
Thiên Địa Qua chắc chắn khí linh này đã có ý thức lần nữa, nhưng nghe được câu hỏi của nó chỉ là là đem bức tranh cuộn lên, thậm chí còn dùng sợi tơ cột nút, tỏ rõ không muốn để ý đến nó.
Nhưng mà, mặc dù Sơn Hà Xã Tắc Đồ vẫn không nói chuyện với nó, hắc y tăng nhân đứng ở một bên lại tìm được cơ hội liền muốn lải nhải mấy câu, bây giờ cũng liền thâm trầm nói:
“Thật là như vậy sao? Ngươi chẳng lẽ quên thiên binh trùng trùng canh giữ ở U Minh? Bọn họ được đặt tên là thao luyện nhưng thật ra lại là giám thị, dù chưa nói rõ, ngươi cũng biết đây là Thiên Đình không cho phép ti chiến Cửu U Thiên Địa Qua cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ có năng lực sáng tạo tiên nhân đi quá gần. Cũng không chỉ là hắn, sở dĩ bên cạnh các thần khí khác cũng có đầy đủ thủ vệ, chính là để ngươi không có khả năng cùng bất kỳ đồng loại nào giao hảo, cả cuộc đời này, chỉ có cùng vong hồn U Minh làm bạn.”
Thiên Địa Qua ở U Minh mấy ngàn năm, chỉ cần nhàn rỗi vô sự liến lấy tàn hồn du đãng rèn luyện khí thân. Nó từ xưa đã dùng cách này để cường hóa mình, nguyên bản cũng không có ảnh hưởng gì, chẳng qua là từ sau khi Thiên Đình bắt đầu thi hành nhiệm vụ tịnh thế, số lượng tàn hồn tăng trưởng đột biến, bọn họ hoặc chết tại thiên kiếp, hoặc đang chiến đấu bị đánh tan hồn phách không cách nào luân hồi, hôm nay đều tụ tập bên trong khí thân của Thiên Địa Qua, oán hận dây dưa liền cuốn vào một chỗ với Chiến Quan không có chinh chiến mà tiến hành tiêu hao, thừa dịp nó trong nháy mắt tâm tình thấp, lại trở thành tâm ma của nó.
Ma do tâm sinh, Thiên Địa Qua không biết mình vốn dĩ vô tâm vô tình  tại sao lại nghe thanh âm này, thậm chí thử nghiệm tự hủy cũng không thể đem nó tống ra bên ngoài cơ thể, chẳng qua là cảm thấy mỗi ngày tâm ma đều ở trong đầu ầm ĩ thiệt là phiền, liền quyết định giải quyết khó khăn linh khí khô kiệt, để chúng nó không có chuyện gì đừng quấy nhiễu mình thanh tịnh.
Tâm ma tự sinh ra liền bắt đầu lải nhải cùng nó tự thuật oán hận ngàn năm qua, Thiên Địa Qua không hiểu mình tại sao lại sinh ra phiền toái như vậy, thế nhưng linh hồn của bọn họ đã dung hợp, cho dù khí thân hư hại, tâm ma cũng cùng nó như bóng với hình.
Đợi đến lúc đem thiên nhân bỏ vào thế gian, Thiên Địa Qua phát hiện Hư Không hòa thượng có dị năng phân liệt linh hồn, liền tìm tới.
Khi đó, Hư Không hòa thượng nhìn khí linh của nó đã cùng ma khí hoàn toàn quấn quýt lấy nhau, chỉ thở dài nói: “Thí chủ sát sinh quá nhiều, ma chướng triền thân, chỉ sợ cuối cùng thành kiếp số thiên địa.”
Nghe lời này Thiên Địa Qua mới bừng tỉnh, nguyên lai nó đã không phải là thần khí được Hi Hoàng sử dụng, mà là ma khí cùng Thiên Đình là địch, có lẽ ngay tại cái ngày Sơn Hà Xã Tắc Đồ bị rách nát khi cùng nó  phân tranh thì nó đã thành ma.
Bất quá, nó cũng không thấy thân là ma khí cùng nó trước kia có cái gì khác nhau, chỉ đối với tăng nhân lạnh lùng nói: “Nó quá ồn, nếu không muốn chết, thay ta trừ bỏ ma chướng.”
“A di đà phật, thân thể bần tăng không lành lặn đã thành mối họa của Phật Châu, nếu có thể độ được tà ma được tạo thành từ thiên cổ chinh chiến, cũng coi là công đức viên mãn.”
Rõ ràng là hành vi lấy thân nuôi ma, tăng nhân nhưng là mỉm cười chấp nhận, hắn đem tất cả ma chương trong khí thân của Thiên Địa Qua toàn bộ hút vào trong cơ thể mình, cũng cùng với oán linh mà mình đã đấu tranh mười năm, nỗ lực tinh  lọc.
Chỉ tiếc nương theo Thiên Địa Qua trọng thương, ý chí của Hư Không hòa thượng không thể đè ép được tâm ma điên cuồng kêu to khi khí thân bị tổn hại, cuối cùng lại bị đoạt thân thể, kêu tới oán linh của ba ngàn thế giới, toàn bộ Phật Châu bị hủy diệt trong một buổi sáng.
Lúc này khuôn mặt tăng nhân đã không còn thấy sự  hiền hòa trước kia, khuôn mặt điên cuồng đến cơ hồ vặn vẹo liền hướng về phía nó, ở bên tai Thiên Địa Qua lập lại thanh âm ngàn năm trước kia một lần nữa,
“Ngươi vì bảo vệ tiên thần mà sống, lại vì bọn họ chinh chiến sa trường đoạt được thiên hạ, kết quả bọn họ thờ phụng Khải Minh Châu, đối với ngươi cũng chỉ có nghi kỵ cùng phòng bị. Mà hết thảy các thứ này, chỉ vì ngươi là binh khí giết chóc, cho dù mũi nhọn chưa bao giờ từng chỉ hướng Thiên Đình, bọn họ vẫn nhữ cũ mà sợ ngươi phòng ngươi, tiên thần như vậy, làm sao có thể không oán? Nhân tâm như vậy, làm sao có thể không hận?”
Thiên Địa Qua biết, tâm ma này không chỉ là vong hồn sinh ra trong nhiệm vụ tịnh thế, còn bao hàm tất cả linh hồn còn sót lại hận ý bị nó hấp thu trong lúc chiến tranh, oán hận của thiên cổ chiến vong cùng không cam lòng cũng theo oán linh tề tụ trong cơ thể nó, muốn huy động nó hướng về phía địch nhân chung mà báo thù.
Nó không hiểu vật này là như thế nào dây dưa với khí linh của mình, chẳng qua là vẫn như thường lệ mà băng lãnh đáp lại: “Ta không có loại tình cảm đó.”
Cảm tình loại vật này ở trong mắt Thiên Địa Qua giống như là mũi nhọn bị rỉ sét, chỉ cần tồn tại, vũ khí mạnh mẽ đi nữa cũng không tránh được trở thành phế phẩm. Cho nên, nó sẽ không có phiền toái như vậy, nếu có, cũng sẽ đem mài sạch sẻ.
“Việc đã đến nước này, ngươi còn không chịu thừa nhận sao? Ta bị tên tử hòa thượng này vây khốn mấy năm này, ngươi một mực đang chú ý Nhậm Thanh Nhai, cái này không phải bởi vì các ngươi là tồn tại giống nhau, mà hắn lại làm được chuyện ngươi chân chính muốn làm. U Minh năm ngàn năm cô tịch đã sớm làm ngươi nổi điên, ngươi muốn báo thù toàn bộ Thiên Đình, muốn giết tẫn tiên thần! Ngươi và ta vốn là một thể, ta chính là tâm của ngươi!”
Thái độ của tâm ma suýt nữa đã điên rồi, cho dù nó là tụ họp thiên cổ oán linh mà thành, cũng hoàn toàn không cách nào tưởng tượng trên đời lại có một linh hồn có thể lừa mình dối người như vậy.
Khí linh này rõ ràng bởi vì trong nháy mắt oán hận đó đã cùng nó hòa làm một thể, cũng thuận theo tâm ý đối với tiên thần phát khởi chiến tranh, nhưng chung quy vẫn kiên trì bản thân không có cảm tình, thậm chí đem nó cưỡng ép nhốt vào thân thể loài người, lý do lại là bởi vì nó nói nhiều!
Tâm ma lớn như vậy cũng đứng trước mắt rồi, Chiến Qua này lại còn tin chắc mình vô tâm, chỉ xem nó như rỉ sét do khí thân sinh ra, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
“Ta tập kích tiên thần chỉ vì mau sớm giải quyết kiếp nạn linh khí khô kiệt, hơn nữa ta không có cảm tình, sẽ không cô tịch.”
Chẳng qua là một câu nói, Thiên Địa Qua thành công dùng cố chấp mãi mãi không đổi một lần nữa ép điên tâm ma của mình, tăng nhân lập tức cắn răng nghiến lợi nói,
“Buồn cười, ngươi nếu vô tâm, lại như thế nào sinh ra tâm ma?”
“Khải Minh Châu chủ đạo tâm kiếp, trận chiến này nếu là ta thắng, vậy thì chứng minh ta vô tâm như trước, ngươi chẳng qua là dơ bẩn còn sót lại mà thôi; nếu ta chiến bại, ngươi cũng sẽ cùng ta biến mất, ta tiêu diệt tâm, vẫn là vũ khí hoàn mỹ.”
Cũng là lạy Nhậm Thanh Nhai ban tặng, Thiên Địa Qua hôm nay rốt cuộc học được cách như thế nào lệnh tâm ma huyên náo im miệng, thấy tăng nhân giận đến mức nói không ra lời, Chiến Qua từ khi sinh ra đến nay chưa bao giờ bị bất cứ sinh vật nào thuyết phục qua liền chuyển tầm mắt về phía bức họa nhân cơ hội lặng lẽ phát động, liền bình tĩnh nói: “Ngươi phải đi?”
“Sẽ còn trở lại sao?”
Tuy là phát hiện khí linh Sơn Hà Xã Tắc Đồ đang thoát khỏi thác bản, Thiên Địa Qua lại không đi ngăn cản, chỉ hỏi một câu nói như vậy, tiếng nói vừa dứt, bức họa đang chuyển động kia chính là hơi ngưng lại, thuần bạch linh thể đang hội tụ tựa như cẩn thận quan sát hắn.
Lúc này khí linh Sơn Hà Xã Tắc Đồ chẳng qua là một đoàn ánh sáng rực rỡ hư ảo, Thiên Địa Qua không cách nào phân biệt thần tình của hắn là loại nào, nghĩ tới trước kia cùng bây giờ cũng không có gì cần phải phân biệt, cuối cùng không bằng ở bên cạnh Khải Minh Châu vui vẻ, liền nói thêm  một câu,
“Không trở lại cũng tốt, lần này ta vẫn sẽ đánh bại ngươi.”
Lời này vừa nói ra, nguyên bản linh thể còn rất do dự, trong nháy mắt cũng không quay đầu lại hướng doanh trại tiên nhân cấp tốc bay đi, Thiên Địa Qua vẫn không chặn lại, chỉ chợt nói: “Nguyên lai ngươi là tức giận, cho nên mới liều chết muốn cùng ta đánh một trận.”
Bực năng lực lý giải này ngay cả tâm ma cũng không nhìn nổi, tròng mắt chuyển một cái, cũng cười tà nói: “Không sai, hắn hận ngươi, kể từ ngày ngươi không nghe theo hắn ra lệnh hắn liền thống hận ngươi, làm hết thảy các thứ này chỉ vì muốn cùng Khải Minh Châu đem ngươi hoàn toàn hủy diệt!”
Lúc nghe thủ vệ nhắc tới Sơn Hà Xã Tắc Đồ như thế nào tận tâm chiếu cố Khải Minh Châu, cũng là lần đầu tiên  thần hồn của Thiên Địa Qua lộ ra sơ hở, tâm ma chính là thừa dịp cơ hội này cùng khí linh dung hợp.
Đã nếm qua một lần ngon ngọt, lúc này sẽ không bỏ qua cơ hội, nhưng mà nó còn đánh giá thấp Thiên Địa Qua hóa thành ma khí. Vũ khí này nghe lời này không chỉ không có oán phẫn chi tình, nhớ tới phong cảnh huyễn lệ của Sơn Hà Xã Tắc Đồ lúc tác chiến, thậm chí còn có chút mong đợi nói: “Ta đã lâu rồi không thấy hắn xuất thủ, chỉ mong ngày mai có thể đánh một trận đã ghiền.”
Giờ khắc này, tâm ma đột nhiên hiểu tâm tình của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đối mặt với cục sắt cố chấp như vậy, ngay cả là nó cũng chỉ có thể cả giận nói: “Ngươi thật là so với ma còn bất chấp lý lẽ hơn!”
___________________________
Tác giả có lời muốn nói: 
Tâm ma: Ngươi thích bạch lộc như vậy chính là muốn gia nhập binh đoàn OOC  a! Còn không xé thiết định đại náo thiên cung!
Nhậm Thanh Nhai: Đối với đồng đội nên tìm hiểu kỹ năng một chút.
Thiên Địa Qua: Ta không thích vô hận, chỉ là một sát thủ không có cảm tình.
Tâm ma: Tại sao! Tại sao nó đối với thiết định lại kiên trì như vậy, ngay cả tâm ma đều có thể đá ra bên ngoài cơ thể!
Xã Tắc Đồ: Ha ha, hắn ngay cả số tài khoản của thân hữu đều có thể xóa bỏ, chỉ là một tâm ma bị đá ra đội ngũ có cái gì có thể ngạc nhiên.
Khải Minh Châu: Ngay cả loại tâm ma này đều không vào được đầu đá của hắn như vậy cũng không cần lưu lại a, hay là ngươi công hắn đi.
Kỷ Mạch: Tại sao kịnh bản của ngươi vĩnh viễn cùng mọi người ở đây không cùng một kênh a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.