Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm

Chương 10:




Kỷ Mạch đã rất lâu không nằm mơ, có lẽ túi thơm kia thật sự có tác dụng, đêm nay ngược lại là nằm mơ thấy được nhiều chuyện trước đây. Kỷ Mạch sống trong thế giới trước hai mươi hai năm, hơn nửa đời người đều trải qua trong sân trường, ngoại trừ cha mẹ cùng bạn học cậu cũng không nhận biết người nào, cũng không có thời gian đi quan sát thế giới chỗ mình một chút.
Cậu từ trong sách vở biết rất nhiều thứ, sau đó cũng sáng tác nhiều thứ, vốn tưởng rằng chỉ cần cố gắng sau này sẽ có thời gian đi xem những phong cảnh đẹp được miêu tả trong những trang sách, nhưng lại không nghĩ kết cục của cậu lại khác xa so với tưởng tượng.
Ba năm ở dị thế, lúc đầu không có cuộc sống tốt đẹp, sau khi gặp Tô Cách mới xem như trải qua cuộc sống quyền quý, Kỷ Mạch vốn tưởng rằng cuộc sống dưới một người trên vạn người như vậy cũng đủ để cho cậu quên đi quá khứ, kết quả một khi không có lý trí trói buộc, cuối cùng vẫn là khoảng thời gian khi còn là học sinh nghèo cậu mới cảm thấy an tâm nhất.
Trong mộng, mỗi ngày đều phải học tập vẫn khiến cho người ta phiền lòng, tiếng cha mẹ lải nhải trong điện thoại cũng mười năm như một ngày, nhưng người quen cũng ở bên cạnh, trong lòng mình tự có chút ngây thơ mơ ước, tương lai cũng có vô hạn khả năng, cậu ngẩng đầu một cái, hoa anh đào ngoài cửa trường học liền nở rộ trong ánh nắng, cánh hoa non nớt phủ kín đầy mặt đất, chỉ cần đi về trước một bước, thật giống như có thể đi vào xuân quang vô tận.
Khi đó, rõ ràng không có bất kỳ kinh nghiệm tình cảm gì, cậu lại tự viết ra một câu chuyện tình yêu vô cùng động lòng người. Dưới ngòi bút của cậu, nam chính nữ chính sánh vai đi đến cuối cùng liền giống như cậu nói ra một câu chuyện tình yêu đến chết cũng không thay đổi, nội tâm vô cùng thỏa mãn.
“Ta nếu như thích một người, nói không chừng sẽ trở thành một người bạn trai tốt nhất trên đời.” Thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra ý tưởng tự tin như vậy, sau đó âm thầm kỳ vọng có lẽ sẽ có một nữ sinh thẹn thùng đối với mình tỏ tình.
Không nghĩ tới là, người thứ nhất đối với cậu hứng thú lại là một tiên quân có suy nghĩ rất đơn thuần, hơn nữa cùng loại tâm tình thẹn thùng này hoàn toàn không có mối liên hệ nào. Con người Dạ Minh Quân này rất kỳ lạ, rõ ràng không biết tình là gì nhưng luôn có thể trong lúc lơ đảng làm ra cử động vô cùng ôn nhu….
Khi khuôn mặt như ngọc của tiên nhân thoáng qua, trong nháy mắt Kỷ Mạch từ trong mộng thức tỉnh, nhanh chóng kết nối Vô Yếm, nhìn qua ba lượt trong phòng chắc chắn không có dấu vết người nào đó xâm lấn mới khó khăn lắm tỉnh táo lại.
Cậu đúng là ngủ rất say, bây giờ cách một tầng cửa sổ cũng biết bên ngoài chính là ánh mặt trời cao chiếu, cúi đầu nhìn túi thơm được cầm trong lòng bàn tay một chút, cậu không nhịn được bắt đầu suy nghĩ,
Mộng là mộng đẹp, nhưng phần cuối cũng quá đáng sợ, trong hạt châu này chẳng lẽ còn mang theo thuật pháp kỳ quái nào đó, nếu không cậu làm sao lại mơ thấy một người đàn ông?
Nếu đã tỉnh nên trở lại thực tế, Kỷ Mạch biết mình cũng không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, phải mau sớm tra ra trong Thần Điện là người nào muốn tính mạng mình, hôm nay Dạ Minh Quân còn quấn mình, điều phải làm là lợi dụng vị thiên nhân này có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Chỉ cần một khi thanh tỉnh cậu sẽ không tự chủ được mà tính toán hết thảy, Kỷ Mạch có lúc cũng rất chán ghét mình bây giờ, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống trong quá khứ rõ ràng là một cuộc sống hạnh phúc trong tầm tay, nhưng thủy chung lại cho rằng mình sống không tốt, mỗi ngày đều có rất nhiều bất mãn, thật là một loại ngây thơ làm người ta hâm mộ.
Đáng tiếc, bây giờ đã không trở về được, cậu không nhìn thấy được, một khi rời xa Vô Yếm liền nửa bước khó đi, ở cái thế giới này ít nhiều còn có thể sống bình thường, một khi trở về chính là một phế nhân hoàn toàn.
Kỷ Mạch đã trưởng thành, cuộc sống đã dạy cậu rất nhiều điều, trong đó trọng yếu nhất chính là —— quý trọng hiện tại, không đi cưỡng cầu.
Có lẽ là trong mộng dương quang quá mức hoàn mỹ, Kỷ Mạch đột nhiên muốn đi phơi nắng, hiếm thấy chủ động mở ra cửa sổ vẫn luôn đóng kín. Thế giới bên ngoài quả thật là thời điểm tốt của ánh mặt trời, ánh sáng ấm áp không bị trở ngại tràn vào trong đầu, cùng những tia nắng hắt qua mái tóc dài trắng như tuyết đang bay trong gió của tiên nhân, trong đình viện Dạ Minh Quân dựa vào giàn cây tử đằng chậm rãi quay đầu lại, trong đôi mắt sáng ngời tràn đầy nét ấm áp của mùa xuân tháng ba, trong nháy mắt nhìn thấy cậu liền khẽ cười nói một tiếng, “Buổi sáng tốt lành.”
Không nghĩ tới vừa rời giường liền gặp được người này, Kỷ Mạch bất ngờ trong chốc lát, theo bản năng liền hỏi: “Tại sao ngài ở bên ngoài cửa sổ phòng ta?”
Có lẽ nguyên nhân mới vừa tỉnh ngủ, cho nên trong ngôn ngữ của Kỷ Mạch không mang theo vẻ cung kính hời hợt ngày trước, giọng nói bình thường như vậy để cho Dạ Minh Quân tâm tình cực tốt, nụ cười lại sâu mấy phần, chỉ nói: “Ta đang dùng thuật pháp lén nhìn ngươi.”
Tìm cho ta một cái cớ a! Chuyện như vậy có thể hùng hồn mà nói thẳng ra ngoài miệng được sao? Cậu thu hồi ý tưởng to gan mới vừa rồi, loại đoạn tụ nguy hiểm này quả nhiên phải tránh càng xa càng tốt!
Trong nháy mắt bị tiên nhân kéo về thực tế, Kỷ Mạch hoàn toàn thanh tỉnh lại, lập tức liền treo lên nụ cười giả tạo, “Xin chờ chốc lát, ta rửa mặt chải đầu xong liền dẫn tiên quân đi bạch tháp.”
Thần thị đưa đồ rửa mặt tới liền lui xuống, Kỷ Mạch nhanh chóng chà răng, lúc cầm khăn lông lên nhưng lại dừng động tác, chỉ có chút do dự nhìn về phía Dạ Minh Quân tựa vào cửa sổ, cậu chưa bao giờ ở trước mặt người ngoài tháo Vô Yếm xuống…
Tựa hồ là nhìn thấu băn khoăn của cậu, sự tò mò trong ánh mắt của Dạ Minh Quân cũng không giảm bớt, nhưng lại ngoan ngoãn quay đầu lại, đưa lưng về phía cậu, chỉ nói: “Hệ thống ban bố nhiệm vụ mới, chúng ta cùng nhau đi dạo một chút đi.”
Thấy hắn như vậy Kỷ Mạch thở phào nhẹ nhõm, thoáng đem Vô Yếm cởi xuống, cảm nhận được kim loại tách rời da mặt, thế giới liền rơi vào một mảnh bóng tối, thật ra thì cậu cũng không biết mình hôm nay rốt cuộc trưởng thành có bộ dáng gì, trong lúc rửa mặt chạm tới vết kiếm lưu lại trên mắt, thầm nghĩ có vết sẹo này hẳn là cũng không có gì tốt.
Kỷ Mạch biết Dạ Minh Quân có hứng thú đối với gương mặt mình chẳng qua là xuất xứ từ tò mò, chỉ cần để cho hắn một lần nhìn thấy, khi không có cảm giác thần bí thì sẽ không tiếp tục dây dưa. Thế nhưng, cậu không muốn đem vết thương này triển lộ với người khác, nếu như có thể, những chuyện cũ năm xưa cậu hy vọng vĩnh viễn đừng nhớ lại. Cũng may, thời điểm Dạ Minh Quân nguyện ý quan sát lời nói và sắc mặt so với thường nhân nhạy bén hơn, ít nhất không chạm đến cấm khu của cậu.
Chẳng qua là, cậu vẫn không hiểu, vì sao một tiên nhân cường đại như vậy sẽ đi để ý tâm tình phàm nhân?
“Tiên quân ở thế gian sống đã năm ngàn năm, chắc hẳn đã gặp được không ít người mang long dạ khó lường, vì sao còn có thể đối với con người thân thiện như vậy?”. Thời điểm một lần nữa đeo lên Vô Yếm, Kỷ Mạch không tự chủ liền hỏi ra lời này, nói xong mình cũng ngẩn người.
Hắn là ngủ đến hồ đồ sao? Lại cùng một nhân vật chính thảo luận chuyện này, ngay cả Dạ Minh Quân tự mình cũng không biết mọi thứ của hắn cũng là người khác sáng tạo …
“Đại khái là bởi vì ta không có tâm, cho nên không hiểu được cái gì gọi là thương tâm.” Dường như không nghĩ tới cậu sẽ có câu hỏi như thế, tiên nhân trầm mặc chốc lát, cuối cùng đưa ra câu trả lời không tim không phổi như thường lệ. Nghe xong lại cảm thấy mấy phần tịch liêu.
Lần đầu ý thức được nguyên lai Dạ Minh Quân cũng không phải mỗi ngày cũng vô ưu vô lo mà sống, Kỷ Mạch không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thở dài nói: “Thật ra thì như vậy cũng không tệ, thương tâm không phải là chuyện tốt.”
“Một mình tồn tại trong thiên địa, rất tịch mịch. Có người nói có tình yêu cũng sẽ không tịch mịch, cho nên ta muốn thử một chút.”
Tuy vừa nói ra lời có chút thương cảm, giọng nói của Dạ Minh Quân cũng rất bình thản, rất nhanh liền cởi mở.
“Thật ra thì ban đầu ta cũng không hiểu tịch mịch là cái gì, nhìn bọn họ phân tích ta mới hiểu được, nguyên lai những năm này từ khi sinh ra ta sống không quá vui vẻ, bởi vì một mình bị giấu trong tàng bảo các cuộc sống rất tịch mịch.”
Tiên nhân không biết thế sự hoàn toàn không hiểu như thế nào là cảm tình, thậm chí ngay cả tâm tình mình cũng không biết, Kỷ Mạch không biết rốt cuộc là người nào đã đề tỉnh Dạ Minh Quân, nhưng trực giác nói cho cậu trong này hẳn cất giấu quá khứ rất thâm sâu, có lẽ đây chính là nguyên nhân Dạ Minh Quân cố chấp với cậu, chẳng lẽ cậu cùng người kia là có chỗ nào tương tự sao?
Nghĩ tới đây, liền không nhịn được nhẹ giọng hỏi: “Người cùng ngài nói lời này bây giờ thế nào?”
Nhắc tới cái đề tài này Dạ Minh Quân tâm tình khá hơn nhiều, lập tức liền cười đáp lại, “Ta dùng một loại công cụ được  nhân loại đặt tên là máy vi tính đi hỏi trên trang web, nơi đó có rất nhiều người nhiệt tâm trả lời vấn đề của ta, để cho ta đối với loài người hiểu sâu hơn không ít.”
Ta còn tưởng rằng đây là một chuyện cũ tràn đầy bi thương, kết quả lại là Zhihu (*) lão ca cùng ngươi nói a! Cho nên ngươi trêu chọc người ta như vậy hoàn toàn là bởi canh gà uống quá nhiều rồi sao? Rốt cuộc là người nào hướng dẫn ngươi dùng phương thức cảo cơ này tìm chân ái a, đem tài khoản của hắn đưa tới, ta nhất định theo giây điện chém chết hắn!
Zhihu (đọc như Tri-hu, chữ viết: 逼乎, âm Hán Việt: tri hô) là một website đặt câu hỏi và trả lời ở của Trung Quốc được ra mắt ngày 26/1/2011. Trên trang web này, cộng đồng người dùng có thể chia sẻ cho nhau kiến thức đủ các lĩnh vực, chia sẻ kinh nghiệm và hiểu biết của mình. Nói chính xác hơn thì Zhihu giống như một diễn đàn, ở đó người dùng có thể cùng tiến hành thảo luận về bất kỳ chủ đề nào, về bất cứ lĩnh vực gì mà họ cảm thấy hứng thú. Địa chỉ trang web: https://www.zhihu.com/
Bộp một tiếng đem cái lược vỗ lên bàn, trong đầu Kỷ Mạch tất cả ảo tưởng lãng mạn ở trước mặt chân tướng bể đầy đất, hồi lâu sau tâm tình mới bình phục cắn răng khen một tiếng, “Nga, tiên quân thật sự là người bắt kịp thời đại.”
Bất quá, thật sự đã lâu rồi, loại khí tức cố hương này.
Thôi, liền theo hắn đi dạo khắp nơi một chút. Người này tương lai còn không biết phải đối mặt bao nhiêu gian khổ, có lẽ rất nhanh cũng không có cách nào tin tưởng loài người như vậy. Dù sao người đã bị lừa vào Thần Điện, cũng không thiếu một chút thời gian nghỉ ngơi này.
Trong lòng thoáng qua ý niệm như vậy, đem tóc đen chải vuốt chỉnh tề phất đến sau tai, Kỷ Mạch kéo mũ trùm che khuất ánh mặt trời đối với mình mà nói quá mức rực rỡ, cuối cùng đi tới trước mặt tiên nhân, “Đợi lâu, tiên quân muốn đi nơi nào?”
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, khí sắc Kỷ Mạch khá hơn nhiều, cho dù vẫn là đem mình hoàn toàn ẩn núp sau lối ăn mặc u ám, nhìn cũng thêm mấy phần sinh khí. Quay đầu nhìn cậu như vậy, Dạ Minh Quân cuối cùng hiểu vì sao một người có thể vì hắn mà kiềm chế chính mình, nguyên lai có lúc coi như không thỏa mãn nguyện vọng của bản thân, chỉ cần thấy một người khác cao hứng tâm tình cũng theo đó mà thay đổi.
Đây là một loại thể nghiệm mới lạ, bất quá, hắn cũng không ghét.
Nhẹ khẽ cười cười, tiên nhân đột nhiên liền nghĩ đến mình nên đi nơi nào, chỉ nói: “Vậy thì, mang ta đi đến địa phương mà ngươi thích, ta muốn nhìn dáng vẻ ngươi cao hứng.”
Dạ Minh Quân rất ít khi nói chuyện vòng vo, đại đa số thời điểm đều là có sao nói vậy, như vậy trực tiếp ngược lại để cho Kỷ Mạch kinh ngạc kinh, âm thầm đánh giá thần sắc hắn, chắc chắn người này không phải đang tận lực khiêu khích mình, lúc này mới đáp ứng yêu cầu mang hắn hướng tới đình viện mình thường nghỉ ngơi,
“Ta rất ít khi vì thấy cảnh vật hữu tình mà xảy ra xung động, bất quá, nếu như là địa phương phong cảnh không tệ, ngược lại là biết một ít.”
____________
Tác giả có lời muốn nói:
Kỷ Mạch: Nguyên lai tiên nhân cũng sẽ lên mạng?
Dạ Minh Quân: Ừ, bọn họ dạy ta rất nhiều văn minh thời đại mới, tỷ như, nam tử khả ái cũng có thể làm đối tượng công lược, còn muốn liền khắc, chân thành sở chí, sắt đá cũng mòn!
Kỷ Mạch: Ánh mắt khinh bỉ. jpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.