Thần tộc muốn thành lập một nhánh quân đội tu luyện nguyện lực, Tôn Kỳ cũng không thể cưỡng lại, chỉ biết theo lệnh làm việc.
Những ngày tiếp theo, hắn chọn qua chọn lại được… 20 người.
Trần Đằng đề nghị hắn chọn một trăm người nhưng hắn chẳng thể chọn được nhiều như vậy.
Đơn giản vì lòng tin không đủ.
Những người tu luyện nguyện lực đầu tiên cùng hắn xung đột khá lớn, nhớ ngày đó hắn dùng bạo lực đi tới chức minh chủ, ép mọi người nghe lời, có những kẻ còn bị hắn đánh cho thê thảm.
Bọn họ có ác cảm với Tôn Kỳ, Tôn Kỳ cũng không ưa bọn họ.
Thậm chí có một số kẻ nổi loạn năm đó vẫn đang bị hắn cấm vào Tiếp Thiên Đài.
Tiếp Thiên Đài bao trùm toàn bộ Phàm giới, rút lấy tất cả nguyện lực.
Không được dùng Tiếp Thiên Đài, những kẻ này chỉ có thể ra ngoài bình nguyên tìm kiếm nguyện lực.
Cuộc sống qua ngày chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Còn những kẻ tu luyện theo phong trào gần đây… không quá tin tưởng.
Chính hắn cũng không để nhiều tâm tư vào việc này.
Thống lĩnh thứ 13… không quá hứng thú.
Chọn trước hai mươi người, thêm hắn và hai thư ký nữa, tổng cộng hai mươi ba người.
Vậy được rồi.
Hai thư ký tất nhiên là Trần Dung, Trần Kỷ.
Vị trí thư ký không cần tu vi cao, chỉ cần tin tưởng và biết việc.
Tốt nhất là nữ… không thấy thư ký của Trần Đằng và Thập Dương đều là nữ hay sao.
Còn về mặt huấn luyện quân trận, quân kỷ, quân kỹ… cứ theo bình thường, cũng không có cái gì đặc biệt.
Chủ yếu là do hắn lười làm những việc này.
Tôn Kỳ chia hai mươi người thành hai đội: Hắc Kỳ và Bạch Kỳ.
Tiến hành huấn luyện.
Một tháng sau mọi người quen thuộc, có thể tiến hành thực chiến.
Cũng trong lúc này Thần tộc phát hiện quân đoàn Địa Ngục tại Phiên Giải Tinh Vực, tiến hành mấy lần vây quét nhưng kẻ kịch trơn hơn lươn, luôn kịp thời trốn thoát.
Thần tộc điều động thêm quân, tăng cường càn quét.
Tôn Kỳ cảm thấy đây là dịp tốt để luyện quân, bởi vậy đăng ký tham gia.
...
Phiên Giải Tinh Vực.
Tôn Kỳ quân đoàn theo Trần Đằng quân đoàn tới đây.
Hắn được phân công điều tra một khu vực nhỏ, tùy sự mà hành, có được quyền độc lập không nhỏ.
Tôn Kỳ mặc dù chức tước và tu vi còn thấp nhưng đã được vào đại trướng cùng Trần Đằng và các tướng bàn việc quân.
Tất nhiên hắn chủ yếu là ngồi nghe.
Tôn Kỳ cùng phi đội của mình rảo bước qua các hành tinh.
“Ta cảm giác có nguồn lực lượng kỳ lạ đang kêu gọi ta.” đúng lúc này Hỏa Hỏa lên tiếng.
“Hả?” Tôn Kỳ bất ngờ.
“Một cảm giác rất quen thuộc...” Hỏa Hỏa không thể nói rõ, chỉ có thể dùng những từ mơ hồ diễn tả.
“Ngươi chắc chứ? có khi nào là Quang Minh.” Tôn Kỳ nêu ra một khả năng.
Bây giờ hắn và Hỏa Hỏa đều rõ ràng, Quang Minh là khắc tinh của Hỏa Hỏa, có thể thôn phệ nó lớn mạnh.
Bọn họ biết Quang Minh là ai, hiện tại chính là đang truy tìm hắn.
Sẽ không ngạc nhiên nếu đây là cái bẫy Quang Minh làm ra dụ Hỏa Hỏa đến.
“Có khả năng.” Hỏa Hỏa không có phủ nhận.
Trước kia tại trong Tổ Địa Ma tộc, nó cũng có cảm giác quen thuộc, sau đó… mất nửa cái mạng.
“Vậy chúng ta không cần xâm nhập sâu, đánh cái người qua đường là được.” Tôn Kỳ làm ra quyết định.
Quang Minh đã hiện thế, hắn chắc chắn muốn khôi phục lại thực lực, mà nuốt Hỏa Hỏa chính là biện pháp tốt nhất.
Hắn có biết Hỏa Tổ trong người Tôn Kỳ? hẳn là.
Tôn Kỳ tiếp xúc Tả và Hữu, lừa dối qua bọn họ nhưng cũng đồng thời bộc lộ chính mình.
Không nên cho rằng Quang Minh không suy đoán ra, trên đời này chỉ có mình thông minh.
Luôn dùng cao nhất đãi ngộ đối với kẻ địch.
Nhất là kẻ địch là Quang Minh.
Tôn Kỳ càng nghĩ càng chắc chắn Quang Minh biết.
Tốt nhất tránh xa.
“Đổi hướng sang trái!” Tôn Kỳ đột nhiên ra lệnh, đám thuộc hạ hơi bất ngờ nhưng không có ý kiến, vốn là mờ mịt tìm kiếm, đi hướng nào cũng được.
Tôn Kỳ tiếp theo cật lực tránh đi những nơi Hỏa Hỏa có cảm giác, hắn muốn tránh càng xa càng tốt.
Ngu ngốc mới lao đầu vào.
…
Quân đoàn Địa Ngục vẫn đi theo điểm sáng kia, khi Hỏa Hỏa xuất hiện, điểm sáng có chút rối loạn.
Hỏa Hỏa và Bụi Gai vốn có khí tức gần giống nhau, điểm sáng rối loạn cũng không có gì khó hiểu.
Điểm sáng có khi chạy theo khí tức Hỏa Hỏa, có khi chạy theo khí tức Bụi Gai.
Nhưng chỉ một lúc sau điểm sáng đường đi sẽ lập tức ổn định lại, do Tôn Kỳ chủ động rời xa.
Một năm trôi qua, bọn họ tại khắp nơi Phiên Giải Tinh Vực tìm kiếm, đôi khi sẽ gặp phải quân Thần tộc, có một lần suýt bị bao vây.
Nhưng mà bầy sinh vật luôn kịp lúc tránh đi.
Trong lúc này thiệt hại là không thể tránh được, nhưng so với tốc độ sinh sản của Sinh Vật Địa Ngục thì chẳng là gì.
…
“Giết!” Tôn Kỳ cầm kiếm ra lệnh.
Bọn họ đang phối hợp với quân Man Vương vây quét hai mươi con Thực Mẫu Trùng lạc đàn.
Bầy Thực Mẫu Trùng bị bao vây, thấy không còn đường thoát liền há miệng nhả ra đại lượng sinh vật.
Đây là một cơ hội luyện binh rất tốt.
Đội của Tôn Kỳ ỷ vào tơ nguyện áo giáp, chiến đấu rất hung hăng không ngại nguy hiểm, cố ý thể hiện, muốn lập đại công.
Nhưng áo giáp cho dù có tốt cỡ nào cũng không thể vượt cấp quá nhiều.
Tôn Kỳ chọn hai mươi người đều là nhị dực, không tính quá mạnh.
Trong chiến trường, nổi bật sẽ trở thành mục tiêu.
Một con Khủng Giác Long đã chú ý tới bọn họ, con thú thân hình to lớn như tòa nhà, toàn thân giáp cứng, trên đầu có ba cái sừng.
Ầm ầm… con Khủng Giác Long lao tới, trên mặt thiên thạch để lại từng dấu chân rõ ràng, tại chiến trường hỗn loạn, nó hất tung mọi thứ trên đường đi, bất kể địch ta.
Tiếng la thảm thiết không ngừng.
Một tên ỷ vào giáp tơ nguyện, không coi đối thủ ra gì, cầm cự phủ bổ tới.
Ầm! cự phủ bổ vào giáp đầu của Khủng Giác Long giống như trứng chọi đá, lưỡi phủ vỡ nát.
Khủng Giác Long hất đầu lên.
Phốc! một cái sừng xuyên thủng áo giáp, đâm thủng bụng, treo tên Thần tộc lơ lửng trên sừng.
Hắn hét lên một tiếng đau đớn, sau đó là tiếng ọc máu, cả người máu chảy ồ ạt.
Khủng Giác Long lắc lắc đầu, xé rách phần bụng, tên Thần tộc bay sang ngang, ruột gan trào ra, thân trên và thân dưới chỉ còn dính với nhau bằng một phần da hông, mạng sống như ngọn nến trước gió.
Bầy Hắc Cẩu Chúng lao tới, chuẩn bị xử lý nốt phần việc còn lại.
Đúng lúc này Tôn Kỳ lao tới, kiếm quét thiên địa, chém giết bầy Hắc Cẩu Chúng, vác lên tên Thần tộc.
Hắn đạp đất, muốn thoát khỏi chiến trường trở lại chỗ quân y.
Nhưng đúng lúc này con Khủng Giác Long nhảy tới chặn đường.
Tôn Kỳ sắc mặt ngưng trọng, đây là lý do hắn không muốn làm thống lĩnh, quá mệt mỏi! toàn phải làm bảo mẫu.
Hắn ném tên bị thương cho một tên lính gần đó.
“Mang hắn về!”
Tên này gật đầu, xách theo đồng bạn cấp tốc rút lui.
Con Khủng Giác Long muốn đuổi theo, nhưng đã bị Tôn Kỳ khóa chặt, chỉ cần nó vừa động, hắn sẽ cho nó một kích tất sát.
Con thú quay đầu, ánh mắt tập trung vào Tôn Kỳ, mũi thở phì phò, chuẩn bị xuất kích.
Ầm! không một dấu hiệu báo trước, con thú phá đất nhào tới, ba cái sừng nhọn nhắm thẳng mục tiêu.
Tôn Kỳ hừ một tiếng, cũng phóng tới, nửa đường hắn liền nghiêng thân về sau áp sát mặt đất, trượt dài tiến lên.
Vừa hay trượt xuống dưới bụng con thú, hắn nâng kiếm đâm lên.
Xoạt! một đường cắt tới.
Oa! ruột gan ngũ tạng đổ xuống, con thú rú lên một tiếng rồi gục ngã.
Tôn Kỳ bình thản đứng dậy, phủi bụi áo.
Một ngày sau chiến đấu kết thúc, không có bất ngờ, bầy Sinh Vật Địa Ngục bị tiêu diệt hoàn toàn.
Tôn Kỳ kiểm tra thuộc hạ.
Hai mươi tên, bảy tên treo nửa cái mạng, tám tên mất chân tay, năm tên còn lại liệt giường.
Phi thường thảm.
Nhưng hắn cảm thấy đây cũng là điều tốt.
Bọn họ phải biết tơ nguyện áo giáp cũng không phải vạn năng, muốn phát huy công dụng cũng phải xem đối thủ là ai, khoảng cách thực lực quá lớn, áo giáp cũng vô dụng.
Đừng cho rằng hắn đỡ được một chiêu tàn khuyết của Thiên Thần rồi cho rằng áo giáp tơ nguyện vô địch.
Không phải ai cũng là hắn.
Hắn là duy nhất.
Sau đó bọn họ tiếp tục gặp những cuộc chiến tương tự.
Phe Địa Ngục hình như thích chơi trò thằn lằn đứt đuôi, rất cẩn thận, hạn chế tối đa giao chiến, không ngần ngại vứt bỏ thuộc hạ bỏ chạy.
Thần tộc đã nhận ra bọn chúng giống có kế hoạch gì đó.
Nếu không đã sớm cao chạy xa bay, việc gì cứ phải luẩn quẩn trong Phiên Giải Tinh Vực.
Tôn Kỳ càng cho rằng bọn chúng nhắm vào mình, đây có thể là chiến thuật giả thua dụ địch, một chiến thuật rất phổ thông nhưng cũng rất hiệu quả.
Bởi vậy hắn càng có ý tách ra chiến trường.
Hắn bây giờ cũng coi như quân đoàn độc lập, lại lấy cớ binh lính tổn thương thảm trọng, lui lại hậu phương, không ai có thể nói lời nào.
Cũng trong thời gian này, Nguyên Sa làm quân trinh sát nhiều lần phát hiện mục tiêu, hắn lại được thăng lên một tự, trở thành Tam Tự lính, thống lĩnh một tiểu đội.
Trong quân cũng coi như danh tiếng không nhỏ.
Tốc độ thăng tiến có hơi nhanh nhưng đây là thời kỳ đặc biệt, cần dùng người tài.
...
Một ngày này, điểm sáng dừng lại, nhảy nhót tại chỗ.
“Chủ Thượng, là chỗ này sao?” một tên thuộc hạ nghi hoặc hỏi.
Trước mặt chính là không gian vô vật, không có bất kỳ cái gì bất thường.
Vũ Nguyên đạp không từng bước đi ra khỏi cung điện, đứng tại chỗ điểm sáng, hắn đưa tay nhẹ ấn.
Động tác vô cùng đơn giản, thậm chí có chút yểu điệu như nữ nhân, nhưng mà một cái này nhấn, không gian lập tức rung động gợn sóng, giống như chạm tay vào mặt nước.
Đám thuộc hạ căng mắt nhìn, cũng không thể hiểu được vì sao, mặc cho đã mở ra thiên nhãn quan sát.
Chỉ có thể nói bọn chúng thực lực còn quá thấp.
Không quan tâm mấy đôi mắt to tròn ngơ ngác, Vũ Nguyên cảm nhận một chút, tự nói:
“Đúng là nơi đây! nhưng mà có chút tổn hại giống như đã từng bị oanh kích qua, Bụi Gai cũng là có linh, gặp tổn thương, tự động ẩn vào không gian.”
Vũ Nguyên nhớ lại thông tin thiên thạch rơi xuống Ma giới, lời sấm, câu chuyện tiên tri của Yêu giới, rồi Thần tộc tiên tri gần đây cũng truyền ra rộng rãi.
Đã đoán ra thiên thạch đánh vào Bụi Gai mang đi Hỏa Tổ.
Hắn trước đó rơi vào ngủ sâu, đối với ngoại giới gần như vô tri, sau khi hấp thụ lực lượng Hỏa Tổ, hắn mới từ từ khôi phục, gần đây mới thu thập thông tin ngoại giới.
Lời sấm truyền kia cũng khiến hắn nghi ngờ.
Là hạt giống Đấng Tạo Hóa gieo xuống sao? muốn nhắc đến ai đây hay là nói đến cái gì, vật gì, sự kiện gì?
Bằng hắn trí tuệ cũng không mò ra.
Nhưng không cần quá lo lắng, hắn cũng có chuẩn bị của mình, chỉ cần thành công, mặc cho hạt giống kia là gì đều sẽ vô dụng.
Vũ Nguyên trong bàn tay tuôn ra từng sợi ánh sáng.
Giống như những con giun, sợi ánh sáng chui vào không gian.
Một lúc sau, không gian kịch liệt rung động, bị các sợi ánh sáng kéo rách một đường đủ một người đi vào.
“Các ngươi tiếp tục đánh lạc hướng bọn chúng.” Vũ Nguyên lệnh, hiển nhiên là không cần bọn chúng cùng đi vào.
“Chủ Thượng, có cần vài thuộc hạ theo hầu.” một tên hỏi.
“Không cần!” Vũ Nguyên từ chối.
“Vậy bao giờ ngài ra?” hắn tiếp tục hỏi.
“Không cần chờ! các ngươi cứ đi, khi ta ra tự sẽ tìm đến các ngươi.” Vũ Nguyên để lại một câu, không dây dưa nữa, bước vào bên trong.
Đám thuộc hạ cúi đầu nhìn vết rách khép lại mới rời đi.
Bọn chúng đi được nửa ngày.
Nơi này xuất hiện ba vị Thiên Thần.
“Tới đây mất dấu.” một tên nói.
Một vị đưa tay cảm nhận.
“Hình như là chui vào không gian.”
“Hắn muốn làm gì?” một tên hỏi.
“Nơi đây là...” một tên có cảm giác quen thuộc.
“Ngươi nghĩ ra được cái gì?”
“Hình như là… Bụi Gai...”
“Bụi Gai? nơi ở của Hỏa Tổ, chẳng lẽ hắn muốn...”
Nói đến đây, sắc mặt bọn họ trầm xuống, đã biết là chuyện gì.
“Nhất định phải ngăn hắn lại nhưng ba chúng ta liệu có được?”
“Trước kia khó nói, nhưng bây giờ hắn tổn thương nghiêm trọng, chúng ta vẫn có phần thắng lớn.”
“Không thể mạo hiểm nên gọi thêm viện binh.”
“Được! nhưng chúng ta cần vào ngăn cản hắn, tránh cho hắn trước thôn phệ Bụi Gai.”
“Còn bầy sinh vật kia?”
“Giao cho đám Thần tộc đi.”
Bọn họ rất nhanh đưa ra quyết định, truyền xong cái tin, lập tức xé mở không gian chui vào.
…
Tôn Kỳ đang tại trên mặt trăng của một hành tinh nghỉ ngơi, chợt hắn đứng bật dậy.
“Đội trưởng có chuyện gì sao?” mấy tên lính đang chữa thương thấy hắn hành động khác thường liền mở miệng hỏi.
Tôn Kỳ không có trả lời, hắn cũng không biết chuyện gì, là Hỏa Hỏa xung động.
“Chuyện gì?” Tôn Kỳ truyền âm hỏi.
“Hình như là… nhà của ta...” Hỏa Hỏa ngờ ngợ nói.
“Nhà của ngươi?” Tôn Kỳ vẫn không hiểu.
“Là nơi ta ở lại, gọi là Bụi Gai, không ngờ lúc này cảm nhận được.” Hỏa Hỏa trả lời.
“Vậy trước đó ngươi cảm giác quen thuộc chính là Bụi Gai?”
“Có lẽ.”
“Nếu ngươi trở lại nhà, có thể khôi phục thực lực sao?”
“Không hoàn toàn, nhưng chắc cũng được bảy phần.” Hỏa Hỏa suy nghĩ một chút nói.
Tôn Kỳ hít một hơi sâu, bảy thành cũng là vô cùng cường đại, có thể làm rất nhiều chuyện.
Đây chính là cơ duyên.
Hắn đang tính xem có nên tiến tới..