Sau trận này ồn ào, Thần tộc tạm lắng lại, mọi chuyện lại bình thản.
Tôn Kỳ trở về Thần giới, hắn cảm giác áp bức.
Đây là thời đại áp bức, hắn bây giờ là Nhân tộc mạnh nhất, Nhân tộc cũng là điểm mấu chốt dẫn đến thời đại thay đổi.
Ngày xưa Nhân tộc là mồi lửa để mở ra cuộc chiến Thiên Đường và Địa Ngục.
Hiện tại Thiên Đường và Địa Ngục lại sắp mở ra một cuộc chiến mới.
Chung Cực Chiến đến gần Nhân tộc cũng không thoát khỏi, nếu bị hủy diệt vậy thì chỉ có thể tự trách mình nhỏ yếu.
Nên nhớ thời gian cho Nhân tộc phát triển là hàng tỷ tỷ năm.
Tôn Kỳ đang tại các nhà thư viện đọc sách, hắn cần nhanh chóng nâng cao kiến thức bản thân.
Mục tiêu của hắn là giúp Nhân tộc mở ra văn minh, bởi vậy hắn cần toàn trí toàn năng, trên bất kỳ lĩnh vực nào cũng phải tinh thông, mà không phải đơn giản hiểu biết.
Hắn đang bắt chước Hàn Thuyên và Cổ Đế, hai người đặt nền móng cho văn minh hai tộc.
Yêu tộc đến nay vẫn tản mát, hoang dã, không văn minh chính vì thiếu một người như Hàn Thuyên và Cổ Đế.
Thông Ngôn Đại Thánh hẳn là cũng muốn mở ra văn minh cho Yêu tộc, bởi vậy hắn cố gắng học tập và thay đổi Yêu tộc.
Đáng tiếc hắn trí tuệ và thực lực đều không đủ.
Nhân tộc trước đó cũng là như vậy.
Kiêu thất bại vì lực bất tòng tâm.
Thảo thất bại vì có trí không lực.
Còn vị Nhân tộc tại Ma giới cũng không cần nói, mới nảy mầm đã bị bụi gai bóp nghẹt.
Tôn Kỳ không muốn lặp lại sai lầm, bởi vậy cần phải bổ sung cả trí và lực.
…
Tại một chỗ trong Văn Gia thư viện, sách chất thành từng đống lớn, giống như nấm mộ.
“Hắn thật sự đọc sách sao? đã bao nhiêu ngày rồi, có ai đọc sách như hắn không?” một tên Thần tộc tò mò nhỏ giọng hỏi.
“Ta cũng là lần đầu thấy người si mê sách như vậy.” tên trông coi thư viện nhỏ giọng đáp.
Không trách bọn hắn thắc mắc, Tôn Kỳ đã mười ngày mười đêm đọc sách liên tục, đã đọc hơn một ngàn đầu sách.
Thần tộc đọc sách thế nhưng nghiền ngẫm chậm rãi, không ai lại đọc như hắn.
Bọn hắn cảm giác Tôn Kỳ đọc để lấy số lượng.
Đây là tối nghị trong việc đọc sách.
“Tiếp!” Tôn Kỳ tại trong mộ sách lên tiếng.
Tên trông coi thư viện quen việc, bê một chồng sách đưa tới.
Trở lại nơi trông coi, tên đồng bạn hỏi nhỏ:
“Hắn đang đọc sách gì vậy?”
“Kiến trúc, toán học đại cương, hình học không gian, nghệ thuật điêu khắc, lịch sử phát triển phi xa, 13 bước đan len...” tên trông coi thư viện lần lượt kể ra.
“Nhiều như vậy? mà lại rất hỗn tạp, hắn rốt cuộc đang làm cái gì?”
“Ai biết được.” tên trông coi thư viện nhún vai.
Một tháng sau, sách trong thư viện Văn Gia đã bị hắn đọc hết, ngoại trừ những bí thư cần quyền hạn cao hơn, những sách có thể đọc hắn đều đã đọc.
Tôn Kỳ đứng lên bỏ đi, thân hình có chút xiêu vẹo, tinh khí thần sa sút thấy rõ.
“Cự Tử không sao chứ?” tên trông coi thư viện tỏ ra quan tâm.
“Không sao?” Tôn Kỳ phất phất tay.
“Có cần học đệ dìu đi.”
“Không cần! ta tự đi một chút cho lưu thông máu.” Tôn Kỳ cười đáp.
Tôn Kỳ bỏ đi, lần này hắn cũng không đi xe ngựa, mà chọn đi bộ về nhà.
Đi qua hồ nước công viên, hắn ngửi được mùi rượu thoang thoảng, mỉm cười, hắn biết là ai.
Tửu Lão nằm dựa vào gốc cây nhàn nhã buông cần, thỉnh thoảng hớp một ngụm rượu.
Tôn Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh.
Tửu Lão đôi mắt lim dim, giống như trời trên đất dưới hắn ở giữa, chẳng quan tâm xung quanh sự việc.
Lão huơ huơ tay bắt lấy bầu rượu, nhưng đã thấy trống không.
Lão liếc nhìn, đã thấy Tôn Kỳ cầm hồ lô tu, hừ nhẹ một tiếng, lại không thèm để ý hắn.
Tôn Kỳ không thích uống rượu, rượu vào đầu óc không thanh tỉnh, dễ nói sai hỏng chuyện.
Nhưng nếu uống ít có thể giúp máu huyết lưu thông, kích thích tinh khí thần.
Tôn Kỳ uống một ngụm, cảm thấy tốt hơn, trả lại bầu rượu.
Hắn nhìn trời, tìm chút không gian yên bình.
Một phút sau, hắn đột nhiên hỏi:
“Ta xem qua các loại công pháp thuộc tính, công pháp Tửu Lão cho ta hình như hơi khác.”
Tửu Lão gió thổi râu phất phơ, lạnh nhạt nói:
“Có gì lạ đâu, công pháp đó ta có được từ rất lâu về trước, trải qua thời gian đã cải tiến thành bây giờ.”
“Cái nào tốt hơn?” Tôn Kỳ lại hỏi.
“Không phải rất rõ ràng sao? nếu trước đó tốt thì cần gì về sau cải tiến.”
Tôn Kỳ gật đầu, không thể phản bác.
“Nhưng ta cảm thấy công pháp Tửu Lão đưa càng gần bản chất.”
“Có gì lạ.
Ngày xưa sáng tạo công pháp đều là phong thần dùng đạo ngữ hoặc Hàn ngữ, bởi vậy càng gần đại đạo.
Sau này đổi sang tân ngữ dễ học hơn.”
Tôn Kỳ nghe xong không còn thắc mắc.
Hắn đứng dậy bỏ đi, nghỉ ngơi đã đủ, tiếp theo là Du Vân Gia.
Tửu Lão vẫn lười biếng tựa lưng, giống như Tôn Kỳ chưa từng xuất hiện.
...
Binh Gia không có nhiều sách, chỉ khoảng một ngàn đầu sách.
Tôn Kỳ đọc mấy ngày là hết.
Lúc hắn đi, mấy vị tướng quân muốn giữ lại.
Đối với bọn hắn, tập luyện thực hành mới tốt, đọc sách toàn lý thuyết suông.
Tôn Kỳ khéo léo từ chối, hắn không có thời gian cho việc này, tương lai đi.
Mấy lão quân nhìn hắn chẹp lưỡi tiếc nuối, người trẻ tuổi thiên phú tốt, nhưng mà quá nhảy thoát, không phù hợp với tính quân kỷ trong quân đội.
…
Tôn Kỳ dùng một năm thời gian, đọc qua tất cả sách của các nhà, ngay cả Tạp Văn Gia, cái gia tộc vô hình trong mắt mọi người, hắn cũng mượn sách đến đọc.
Bọn Tạp Văn Gia thế nhưng rất vui mừng, lại có thể dùng tên tuổi Tôn Kỳ quảng bá một phen.
Tôn Kỳ lật xem quyển Truyền Kỳ Mạn Lục, tuyển tập mấy truyện ngắn, truyện truyền miệng.
Có truyện ghi, vào năm 1249 kỷ thứ 71, tại núi Bạch Đầu phía tây nam Thần giới, vào một đêm trăng sáng, bầu trời đột nhiên đỏ rực, có Thần tộc gần đó nói thấy được hư ảnh một con hỏa điểu nhưng khi tới thăm dò thì lại không phát hiện cái gì.
Hiện tượng này kéo dài ba tiếng liền thì kết thúc, nghĩ là bảo vật xuất thế, mấy tên Thần tộc lật tung cả núi nhưng không phát hiện cái gì, bọn họ đành thôi.
Có trưởng bối suy đoán đây có thể là hiện tượng tự nhiên, vô tình giống hỏa điểu khiến mọi người hiểu lầm.
Một câu chuyện khác, vào năm 3571 kỷ thứ 77, tại Phàm giới khu thứ 8, trong núi có tiếng trẻ em kêu khóc, dân làng cử mười tên thanh niên trai tráng vào trong kiểm tra, kết quả đều bị mất tích, ba hôm sau phát hiện toàn bộ đã thành xác không đầu.
Dân làng sợ hãi, cho là yêu thần, vội lập đền cúng bái.
Thần tộc nổi giận, cho rằng con người phản bội, dám thờ thần khác, liền một bàn tay chụp xuống san bằng cả ngọn núi lẫn ngôi làng.
Vào năm 254 kỷ thứ 75, phát hiện tại bờ hồ Lạc Đình có vảy của Thiên Lý Hồng Ngư, mấy tên tam dực liền thi pháp quăng lưới, nhưng mà đều không bắt được.
Thiên Lý Hồng Ngư là loài cá bơi cực nhanh, màu trắng bạc giữa lưng có một sọc hồng, mùi vị thơm ngon thượng hạng, sống tại các dòng sông nước xiết giá băng phương bắc, vô cùng hiếm gặp.
Lạc Đình hồ xa phương bắc, nước ấm áp, thật khó tin là có Thiên Lý Hồng Ngư.
Sau đó có suy đoán khả năng có ai đó ăn sau đó vứt vảy ở đây.
Ngoài ra còn rất nhiều chuyện tạp nham, thần kỳ thần bí khác.
Tôn Kỳ gấp sách, trong đầu lưu chuyển các loại suy đoán.
Cuối cùng hắn mỉm cười, có manh mối.
Người ta nói trong sách có kho báu quả không sai.
Cái này đúng cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Tôn Kỳ rảo bước ra khỏi Thần giới.
Hắn dừng chân tại Phàm giới mua một trăm lồng gà trống, nói là mua nhưng con người vui vẻ dâng lên, ai dám lấy tiền thần.
Hắn cùng mấy cái xe ngựa đi đến núi Bạch Đầu, vướng con người nên chuyến đi này mất hết mười ngày.
Dừng chân tại núi Bạch Đầu.
Tôn Kỳ chờ đến ngày 15 trăng tròn, khi mặt trời vừa khuất bóng, hắn lệnh cho mọi người giết gà trống tưới máu lên núi.
Giết đến nửa đêm, tại một chỗ trên ngọn núi vừa tưới máu gà đột nhiên phát hồng quang, ánh sáng hồng đỏ bắn lên thẳng trời giống như một con hỏa điểu giương cánh cửu thiên.
Tôn Kỳ mừng rỡ, đến nơi kiểm tra, phát hiện là một cái cây cao khoảng hai gang tay, không lá, trên đỉnh là một trái giống như đầu gà đầy gai nhọn.
Nếu không cố ý truy tìm tuyệt sẽ bỏ qua.
Đây là lý do vì sao mấy tên Thần tộc trước đó không tìm được thứ gì.
Bọn họ nhìn dị tượng suy đoán có bảo vật, bảo dược xuất thế nhưng không biết là cái gì, loạn mù tìm, kết quả là bỏ qua thứ này.
Cây này gọi là Cây Đầu Gà, sinh trưởng dưới mặt đất, khi gặp máu gà trống sẽ ngóc đầu trồi lên.
Hẳn là trước đây có con gà trống vô tình rơi máu nơi đây nên mới sinh ra dị tượng.
Tôn Kỳ phất tay chém ngang thân cây, sau đó lấy ra một cái hộp đặt trái Đầu Gà vào trong, trên trái có gai độc không thể loạn động.
Trái Đầu Gà quý ở hạt, gọi là Hoàng Hạt mỗi trái có từ năm đến mười hạt, là chủ dược để luyện Thái Hoàng Thương Đan.
Tôn Kỳ mỉm cười, nếu như không đọc qua các loại sách, đủ loại tạp văn sao có thể phát hiện ra thứ này.
Tiếp theo hắn còn phát hiện thêm hai cây nữa.
Đêm nay thu hoạch khá tốt.
…
Phàm giới khu 8.
Tôn Kỳ đến nơi được miêu tả trong sách.
Ngôi làng năm xưa bị diệt đã sớm được trùng sinh.
Tôn Kỳ tìm đến ngọn núi trong sách nói.
Ngọn núi đã không còn, chỉ có những gò đất cây cối xanh um, nhưng vẫn ẩn ẩn nhìn ra dấu bàn tay.
Trong sách miêu tả mơ hồ, tính huống thêm thắt, nửa thật nửa giả, dấu bàn tay kia cũng chưa chắc là dấu bàn tay, có thể là tự nhiên.
Cho dù là thật Thần tộc đập xuống cũng chưa chắc vì dân làng thờ yêu ma.
Hắn tìm đến đây chỉ vì một chi tiết: trong núi có tiếng kêu như trẻ em khóc.
Làm hắn liên tưởng đến loài dị thú Cổ Hề.
Cổ Hề là một loài chim giống công, đuôi dài, lông sặc sỡ nhiều màu, đầu hình mặt người, có tiếng kêu như trẻ em khóc, thích ăn não những loài linh trưởng như người, khỉ, tinh tinh...
Trong sách dược ký của Thái Hoa Lãng Thần có ghi xương Cổ Hề mài ra uống có thể ích phổi, mang bên người có thể trừ âm.
Lông Cổ Hề đốt lên sẽ có mùi khét khó chịu, có tác dụng xua đuổi côn trùng.
Cũng trong sách này, khẳng định Cổ Hề đã tuyệt chủng từ lâu, từ kỷ 45 đã không còn thấy tung tích.
Bởi vậy trong núi có tiếng trẻ em khóc, không ai lại liên tưởng tới Cổ Hề.
Sau lần đó lại không còn tiếng khóc.
Hắn suy đoán, có thể Cổ Hề đã bị đập chết, từ đó đến nay, nếu còn, cũng sẽ thành hóa thạch.
Tôn Kỳ đằng không, thần ý quét qua, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ tạp nham, không có hóa thạch Cổ Hề.
Không sao!
Tôn Kỳ búng tay làm ra một trận mưa lớn, ào ào nước trút xuống cuốn trôi cây cối, đất đá.
Nửa ngày sau, các lớp đất mặt bị bóc xuống, trầm tích phía dưới bắt đầu nổi lên.
Trong dòng nước chảy, Tôn Kỳ ánh mắt chợt lóe sáng, hắn phát hiện có đồ vật sặc sỡ, phất tay một cái, trong tay là một chiếc lông vũ.
Lật trái lật phải, Tôn Kỳ vui mừng, đây rất giống với miêu tả Cổ Hề.
Quả nhiên sau đó, hắn đào được một bộ xương hóa thạch, có mười ba cái xương và tám cọng lông vũ..