Nhân Tổ

Chương 564: Bộ xương.




“Tiếp theo là vị nào?” Tôn Kỳ cười hỏi.
“Để ta!” Ma Bằng Vương xung phong, hắn từ trong lớp lông lấy ra một trái trứng. “Các ngươi có biết đây là gì không?”
“Trứng gà?” Mộng Vương ngây ngô nói.
“Trứng gà cái đầu ngươi. Cái đồ không biết hàng.” Ma Bằng Vương hừ lạnh nói, không thèm chấp.
“Chẹp, chẹp… cái này nhìn không ra nhưng có vẻ rất ngon!” Tê Hoành Vương vỗ bụng, liếm mép cười nói.
“Trứng này thật lạ! ta thật sự không nhìn ra điểm đặc biệt.” Lục Nhĩ Hầu Vương gãi gãi cằm nói.
“Nếu Lục Nhĩ Hầu cũng không nhìn ra, thì bọn ta làm sao biết được.” Ô Nhung Vương cũng góp một lời.
“Ta chịu thôi!” Ác Giao Vương lắc đầu nói.
Hoàng Cô Vương không nói chỉ lắc đầu.
“Huyết Ngục huynh có nhận ra?” Ma Bằng Vương nhìn Tôn Kỳ cười hỏi.
“Không biết!” Tôn Kỳ cũng lắc đầu.
“Một chút khí tức quen thuộc thì sao?” Ma Bằng Vương lại hỏi.
“Không biết!” Tôn Kỳ vẫn giữ nguyên câu trả lời.
“Thật không?” Ma Bằng Vương ẩn ý hỏi.
“Ma Bằng huynh cho rằng ta phải biết?!” Tôn Kỳ hỏi lại.
“Ha, ha… không có gì! không biết thì không biết!” Ma Bằng Vương cười lớn, nói tiếp: “Ta nói cho các ngươi biết thứ này chính là trứng Cao Bằng tộc!”
Tôn Kỳ nói nhỏ trong lòng: thì ra là vậy! hèn gì hắn cảm nhận khí huyết quen thuộc. Hắn đã từng huyết chiến với Cao Bằng tộc trưởng, khí huyết kẻ thù vẫn còn nhớ rõ.
Ma Bằng Vương năm lần bảy lượt truy hỏi Tôn Kỳ, là muốn một lần nữa xác minh thân phận Tôn Kỳ có phải Cốt Sơn Vương hay không?
“Trứng Cao Bằng tộc, thật khó tin! ta nghe nói Cao Bằng tộc đẻ trứng giấu vô cùng kỹ, chưa từng có ai phát hiện. Ta nghe khắp tam giới: Ma, Yêu, Hải cũng chưa từng thấy trứng này.” Lục Nhĩ Hầu Vương nói.
“Ha, ha… các ngươi không biết cũng là bình thường, vì Cao Bằng tộc đẻ trứng ở một trong các hung phần của Đại Hải, Biển Quái Vật.” Ma Bằng Vương đắc ý nói.
“Biển Quái Vật?! cái này ta biết. Nghe nói Biển Quái Vật là nơi hung hiểm vạn phần, nơi đây tồn tại những sinh vật từ thời cổ đại. Ngay cả Hải Vương, được mệnh danh là vô địch trên biển cũng không dám tiến quá sâu vào vùng Biển Quái Vật. Từ xưa đến nay số lượng Hải Vương bị mất tích trong vùng Biển Quái Vật có thể đếm đủ hai bàn tay. Vì vậy Biển Quái Vật trở thành cấm kỵ của Hải yêu.” Lục Nhĩ Hầu Vương tỏ ra hiểu biết nói.
Ma Bằng Vương gật đầu:
“Lục Nhĩ Hầu huynh nói không sai. Vì mức độ nguy hiểm của Biển Quái Vật, Cao Bằng tộc mới chọn nơi này đẻ trứng. Tất nhiên bọn chúng cũng không dám tiến vào sâu trong Biển Quái Vật.”
“Ma Bằng huynh theo dõi bọn chúng?” Tôn Kỳ hỏi.
“Đúng! dù sao đều là điểu tộc, có chút ganh đua với nhau. Ta nhiều lần truy theo bọn chúng, biết được bí mật này. Vốn không định nói ra, nhưng lúc tranh tài, ta cũng phải thể hiện bản thân. Bởi vậy… Ha, ha… xin lỗi Cao Bằng tộc!” Ma Bằng Vương giải thích.
“Quả thật thứ này đủ chứng minh thực tài của Ma Bằng huynh.” Tôn Kỳ gật đầu kết luận.
Ma Bằng Vương mỉm cười, coi như thông qua. ×— QUẢNG CÁO —
“Haizzz” lúc này Ô Nhung Vương lại thở dài: “Ta thì không bằng Ma Bằng Vương, chỉ cướp được một cái ổ trống không.”
Dứt lời, hắn vứt ra một cành cây, bên trên có treo một cái ổ chim, đã trống không.
Cành cây vừa xuất hiện, hỏa thuộc tính tràn ngập khắp nơi, không khí bị vặn vẹo gợn sóng. Hải Minh Châu không gian cũng bị áp súc.
Hải Minh Châu và cành cây như nước với lửa chia đôi không gian, đối lập gay gắt.
Thủy hỏa giao tranh sinh ra một luồng khí đối lưu giống như âm dương xoáy tương sinh tương khắc, cực âm sinh dương, cực dương sinh âm, nội hàm vạn vật biến hóa, ảo diệu vô cùng. Nếu có thể truy cùng hiểu tận, tất đạt đến một tầng cảnh giới mới.
Đám tiểu yêu xem như say như mê, cảm giác chỉ cách một màn sương mỏng, vạch ra sẽ thấy quang minh đại đạo, một bước thành thần, chí cao vô thượng. Nhưng một bước này vĩnh viễn không thể bước tới.
Tôn Kỳ và đám Chúa tể Vực Sâu đã là tồn tại đỉnh cấp, bọn họ đang thăm dò một bước này, nên biết thứ này nhìn như gần nhưng lại cách xa vạn dặm.
Đối với tương lai đám tiểu yêu không tốt chút nào, đường vẫn là phải từng bước tiến lên, thấy quá xa sẽ sinh ra ảo tưởng, sẽ tự hủy tương lai của mình.
Tê Hoành Vương cười cười thu lại Hải Minh Châu, nhường lại sân khấu cho Ô Nhung Vương.
Đám tiểu yêu ánh mắt tiếc hận, có vài tên thậm chí sinh ra sát niệm, đây là cướp mất con đường chí tôn của bọn hắn.
“Nhánh cây này có thể bất phân thắng bại so với Hải Minh Châu, xem ra chính là bảo vật tuyệt thế. Nhưng ta thực sự chưa nhìn ra, Ô Nhung huynh giới thiệu một chút.” Tôn Kỳ mỉm cười nói.
“Sao Huyết Ngục huynh lại không biết?! khí tức này đáng lẽ Huyết Ngục huynh phải nhận ra rồi chứ?!” Lục Nhĩ Hầu Vương cười nói.
“Ồ! là sao?” Tôn Kỳ tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
“Vì đây là nhánh cây Diên Uyên, là loại cây Chu Tước tộc chuyên chọn làm ổ. Huyết Ngục huynh từng tiếp xúc qua Chu Tước, phải nhận ra khí tức chứ!”
“Lục Nhĩ Hầu huynh đánh giá ta quá cao rồi, tại Thanh Ngọc Viên tụ hội gặp thoáng qua một lần, không nhớ được khí tức.” Tôn Kỳ lắc đầu nói.
Lục Nhĩ Hầu Vương cười, không truy tận cùng.
Bọn chúng gần như chắc chắn Tôn Kỳ là Cốt Sơn Vương. Nhưng mỗi lần thử Tôn Kỳ, hắn lúc chối lúc nhận, khiến bọn chúng có gợn trong lòng, giống như chắc 99% nhưng lại sợ 1% còn lại mà không dám quyết.
Thấy chủ đề bị loãng, Ô Nhung Vương trầm giọng nói:
“Đây đúng là Diên Uyên nhánh cây, ta đích thân chém xuống.”
“Còn ổ này? Phải chăng là...” Tôn Kỳ hỏi.
“Đúng… là ổ của Chu Tước một tên dòng chính, địa vị không thấp. Vốn dĩ trong ổ có một trái trứng, đáng tiếc! ta bị truy quá gấp. Không còn cách nào khác đành ném đi trái trứng đánh lạc hướng bọn chúng.” Ô Nhung Vương không biểu cảm nói ra, giống như trên đời này không có gì làm hắn xúc động. Lời nói đơn giản nhưng trong đó ẩn chứa nguy hiểm vạn phần, không có đủ thực lực, trí tuệ là không thoát được.
“Ha, ha… Ô Nhung huynh thật biết chơi!” Tôn Kỳ giơ ngón tay cái ngợi khen.
“Qua chứ!?” Ô Nhung Vương không cảm xúc hỏi.
“Tất nhiên! tất nhiên!” Tôn Kỳ gật đầu.
Tôn Kỳ sau đó quay nhìn Hoàng Cô Vương, Mộng Vương hỏi:
“Còn hai vị...” ×— QUẢNG CÁO —
“Xấu hổ! ta chỉ lấy được thứ này.” Mộng Vương ái ngại nói, vứt ra một vật.
Là một cái mai rùa.
Mộng Vương gãi đầu cười ngây ngô, giải thích:
“Nhân lúc Sứ Thanh Giang vắng mặt, ta vào hang của hắn trộm cái mai rùa. Cái này hình như là đồ Sứ Thanh Giang dùng coi thiên tượng.”
Đám Tôn Kỳ gật đầu, thứ này không tệ nhưng so với những thứ trước đó so ra kém một bậc, mà lại lấy cũng dễ hơn.
“Là thứ tốt, đáng tiếc chúng ta không ai có khả năng xem thiên tượng như Sứ Thanh Giang.” Lục Nhĩ Hầu Vương tặc lưỡi tiếc nuối.
“Xem ra ta lấy phải thứ vô dụng rồi!” Mộng Vương gãi đầu cười nói.
“Tuy có hơi gân gà nhưng cũng chứng minh Mộng huynh gan lớn tài trí. Sứ Thanh Giang có thể nhìn thấy tương lai, mà vẫn để trộm mất, đủ chứng minh Mộng huynh tài giỏi.” Tôn Kỳ khen ngợi nói.
Mộng Vương nghe vậy híp mắt cười, cầm lấy một cây thảo dược nhai nhai.
Lúc này từ trong đống nấm bầy nhầy trên cơ thể, Hoàng Cô Vương phun ra một đoạn xương sống.
Đoạn xương sống vừa rớt xuống ầm vang một tiếng, lún xuống mặt đất, một loại uy áp trầm trọng tỏa ra. Đám tiểu yêu lập tức khuỵu gối, cảm giác như có ngọn núi lớn đè trên vai, khó khăn thở dốc.
“Đây là thứ gì?” Tôn Kỳ ngạc nhiên hỏi.
“Thứ này ta biết, để ta nói cho.” Lục Nhĩ Hầu Vương cướp lời, Hoàng Cô Vương không có ý kiến, hắn dù sao cũng không thích nói.
“Xương sống trắng ngà, tổng cộng có 97 đốt xương, uy áp trầm trọng. Theo ta được biết chỉ có một chủng tộc phù hợp với điều kiện này...” Lục Nhĩ Hầu Vương nghiêm túc phân tích: “Chính là Trấn Thiên Thần Tượng tộc vô cùng nổi danh!”
Đám Tôn Kỳ không khỏi đưa mắt nhìn Hoàng Cô Vương trầm trồ.
“Không những thế!” Lục Nhĩ Hầu Vương tiếp tục: “Xương này nhuộm màu thời gian, hẳn là chết đã lâu. Nghe nói, Trấn Thiên Thần Tượng tộc viên khi gần chết sẽ trở về tổ địa nằm chờ cái chết. Tổ địa trở thành nơi vô cùng linh thiêng, Trấn Thiên Thần Tượng tộc canh giữ rất nghiêm mật.”
“Hoàng Cô huynh, ngươi có phải chui vào tổ địa bọn hắn đào trộm xương?”
Hoàng Cô Vương híp mắt gật đầu.
Lần này cả đám ánh mắt kinh ngạc! Hoàng Cô Vương, ngươi cũng thật liều mạng.
“Ha, ha… đặc sắc, đặc sắc...” Tôn Kỳ không khỏi vỗ tay, cười lớn nói: “Từ thủy cung đến tổ địa, Hải Vương đến Thần Thú, các vị đúng là không gì không lấy được. Bội phục! bội phục!”
“Huyết Ngục huynh không nên vội kết luận, còn chưa xem đồ vật của ta đâu?!” Lục Nhĩ Hầu Vương cười mỉm chi nói.
“Ồ! là ta sơ sót!” Tôn Kỳ cười nói: “Lục Nhĩ Hầu huynh tai nghe bốn phương tám hướng, thông hiểu chuyện trong thiên hạ, vật huynh mang tới chắc chắn vô cùng đặc sắc.”
“Cũng không có gì đặc biệt...” Lục Nhĩ Hầu Vương cười ẩn ý, giả bộ khiêm tốn. Hắn xòe bàn tay, một bộ xương từ từ hóa lớn trở lại kích cỡ ban đầu. “Ta chỉ có thứ này!” Lục Nhĩ Hầu Vương cười ném ra bộ xương.
Vừa nhìn thấy bộ xương, Tôn Kỳ đã đứng bật dậy không còn vẻ bình thản như trước đó. Diên Uyên nhánh cây, Hải Minh Châu, Long Linh… toàn là bảo vật tuyệt thế nhưng hắn khóe mắt chẳng nhảy lên một cái, duy chỉ có vật này khiến hắn xao động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.