Nhân Tổ

Chương 529: Vô thức




Tên lính canh phòng thấy Bàn Thử, ngay lập tức nhận ra, trong đầu hắn xoẹt qua suy nghĩ: Hoàng Kim Thử tộc gọi viện binh.
Hắn lấy lại bình tĩnh, lập tức quay đầu chạy, đồng thời không ngừng la lớn:
“Địch tập! có địch tập!”
Tôn Kỳ nước chảy mây trôi bình thản bước đi, vừa đi vừa ngắm cảnh giống như đang dạo sau vườn hoa nhà mình.
Đám Bàn Thử thì hồi hộp muốn chết, bọn chúng đi theo sau, đôi mắt láo liên, bọn chúng phát hiện sau những tảng đá lấp ló những đôi mắt thù hằn.
Đi được một lúc, tại giữa sườn núi, trên một tảng đá lớn nằm ngang, đứng đấy một nhóm Thiết Bối Nha. Trung tâm là một lão giả khí tức cường đại, không giống như gần đất xa trời, khiến đám Bàn Thử sợ run người, ký ức về trận thua một tháng trước vẫn còn in sâu trong tâm trí bọn hắn, nhưng Tôn Kỳ biết đây không phải là khí tức ngoại phóng mà là không khống chế được yêu khí, tên này sắp chết.
Hắn đang cố phô trương thanh thế, miệng cọp gan thỏ.
Lão già nhìn đám Hoàng Kim Thử rồi nhìn sang Tôn Kỳ, hất mặt kiêu ngạo thể hiện rõ thượng vị giả:
“Lũ chuột nhắt, lần trước ta đã tha cho các ngươi, vậy mà còn không biết hối cải, còn dám kéo tới viện binh.”
Rồi hắn quay sang Tôn Kỳ đe dọa:
“Các hạ không nên nghe lời bọn chúng nói ngọt, cho rằng ta già mà có thể khinh dễ, mỗi hành động sai lầm đều phải gánh lấy hậu quả.”
Hắn sau đó tỏa ra khí thế ép tới Tôn Kỳ, hắn không cho rằng dùng khí thế sẽ khiến Tôn Kỳ sợ, hắn chỉ muốn cho Tôn Kỳ biết muốn thắng hắn không dễ, sẽ phải bỏ ra cái giá không nhỏ. Có đáng cho Tôn Kỳ vì đám chuột này mà trả giá?
Hắn đoán Tôn Kỳ tu vi cùng hắn không khác nhiều, sẽ không quá yếu vì đám chuột sau khi biết tu vi hắn, có ngu mới mời kẻ yếu hơn.
Nhưng tuyệt đối không thể mạnh hơn hắn, vì mạnh hơn sẽ là Yêu Vương, đám chuột có khả năng mời được Yêu Vương sao? nếu có thể mời được bọn chúng đã mời từ đầu, cần gì phải để bị đánh tan tác mới mời. Mà đám chuột cũng không thể có thứ quý giá khiến Yêu Vương động lòng.
Tôn Kỳ đứng tại chỗ, ánh mắt mông lung giống như đang chìm vào trong suy nghĩ riêng, hắn giống như cách biệt với phần còn lại, hắn không tỏa ra bất kỳ khí tức nào, sinh mệnh khí tức cũng chập chờn lúc có lúc không, thật giống như một ngọn cỏ lung lay trước gió.
Mãi một lúc sau, trong sự chờ đợi hồi hộp, lo lắng của đám Yêu tộc xung quanh, Tôn Kỳ chớp mắt một cái trở lại hiện tại, hắn chẳng nghe cũng chẳng quan tâm lời tên lão tổ nói nãy giờ, hắn chỉ lạnh nhạt ra lệnh:
“Từ nay ta ở lại chỗ này, hai tộc các ngươi đều nghe lệnh ta.”
Thấy thái độ ngạo mạn của Tôn Kỳ, tên lão tổ tức giận, tiến lên một bước khí thế như rồng:
“Nếu các hạ không lui, vậy thì ở lại đây ngửi mùi đất đi.”
Ngay chiêu đầu tiên hắn đã dùng toàn lực, tuổi hắn đã cao không thể duy trì đánh lâu, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, dùng lực lượng tuyệt đối đè ép đối thủ.
Dung Nham Hỏa!
Tên lão tổ nhảy lên há miệng phun ra một quả cầu dung nham lớn.
Tôn Kỳ còn chẳng thèm ngước đầu nhìn, hắn đưa tay phất nhẹ một cái.
Phốc! quả cầu dung nham bị cắt làm hai.
Hai mảnh bay sang hai bên, đám tiểu Yêu sợ hãi chạy trốn. Ầm! Ầm! hai hố sâu bị đánh ra, đất đá bị nung chảy thành dung nham.
Đám tiểu Yêu nhìn mà toát mồ hôi, cầu dung nham này mà đánh vào bọn chúng chỉ sợ chết không còn xương.
Trong khi đám tiểu Yêu còn đang trong cơn hoảng sợ, thì tên lão tổ không biết từ lúc nào đã luồn tới sau lưng Tôn Kỳ, hàm răng sắc nhọn mở rộng, nhắm ngay cổ Tôn Kỳ mà cắn.
Nếu thành công Tôn Kỳ chắc chắn sẽ bị đứt đầu.
Cốp! hai hàm răng tên lão tổ va chạm mạnh vào nhau, chẳng có máu thịt vương vãi.
Tôn Kỳ vẫn đứng đó, cách tên lão tổ một tấc, cảm giác như vừa rồi hắn nhắm sai, cắn vào không khí.
Sát chiêu không thành, hắn lập tức lui lại, ánh mắt ngưng trọng nhìn Tôn Kỳ, hỏi:
“Các hạ là ai? vạn dặm quanh đây ta chưa nghe có một Yêu tộc như các hạ.”
“Huyết Ngục Ma Thánh, gọi ta Đại Thánh là được. Ta từ quá khứ mà đến, ngươi biết như vậy là được.” Tôn Kỳ lạnh nhạt đáp, nhưng ánh mắt lại nhìn phương xa, không hề nhìn thẳng tên lão tổ Thiết Bối Nha, giống như nói với một tên tiểu yêu không quan trọng.
Điều này khiến tên lão tổ nổi giận.
Khinh Yêu quá đáng!
Hắn nhảy lên cắm đầu xuống mặt đất. Phốc! chui xuống lòng đất biến mất vô tung.
Bàn Thứ thấy vậy vội nhắc nhở Tôn Kỳ:
“Đại Thánh cẩn thận! hắn sẽ tấn công bất ngờ từ dưới mặt đất.”
Tại dưới lòng đất, đá to đá nhỏ ngổn ngang, nhưng tên lão tổ vẫn di chuyển một cách linh hoạt, giống như tất cả đều bị hắn nhìn thấu.
Đôi mắt hắn bắn ra yêu quang, những hình ảnh bình thường biến mất, thay vào đó là những mảng nhiệt sáng tối.
Nơi có nhiệt độ cao sẽ có màu đỏ đậm, nơi thấp sẽ có màu lam đậm.
Trong mắt hắn lúc này, không ai có thể che lấp, tất cả sinh vật sống đều mang màu đỏ nổi bật trên nền xanh lam.
Tu vi mạnh yếu cũng tương đối thể hiện ra, màu càng đậm tu vi càng mạnh, màu càng nhạt tu vi càng thấp.
Tên lão tổ đảo mắt tìm vị trí Tôn Kỳ.
Rất nhanh hắn phát hiện ra, nhưng mà hắn hơi phân vân khó hiểu.
Vì bao quanh Tôn Kỳ là một màu lam nhạt, nhạt hơn rất nhiều so với các Yêu tộc xung quanh, theo lẽ thường suy đoán thì tu vi Tôn Kỳ sẽ là thấp nhất nơi đây. Nhưng tại tim Tôn Kỳ lại ẩn chứa một điểm cực đỏ, giống như tiểu mặt trời bị nén lại.
Với kiến thức của hắn thì điều này thật khó giải thích.
Được rồi! đều không quan trọng.
Đã nắm được vị trí của Tôn Kỳ vậy thì ra tay thôi.
Tên lão tổ đứng ngay dưới chân Tôn Kỳ, sau đó bùng nổ yêu khí, dùng tốc độ tối đa phóng lên.
Oanh! mặt đất vỡ ra, kèm theo một tiếng hét lớn:
“Chết đi!”
Tên lão tổ bay lên thẳng trăm trượng, hàm răng không ngừng đớp lấy, đá trong miệng hắn bị nghiền nát.
Một thoáng sau, tên lão tổ nhận ra bất thường, trong miệng hắn không có huyết nhục, chỉ toàn là đất đá. Sao có thể như vậy? Một khắc hắn phóng ra khỏi mặt đất, Tôn Kỳ vẫn ở ngay trước mũi hắn.
Hắn ngoáy đầu nhìn xuống, Tôn Kỳ vẫn bình yên đứng tại chỗ, bên cạnh là cái hố do hắn tạo ra.
Bộp! tên lão tổ đáp xuống mặt đất, nhìn Tôn Kỳ với ánh mắt ngưng trọng.
“Không biết đám chuột này đã cho các hạ bao nhiêu, bọn ta có thể cho đồng giá, đồng thời nhận của bọn ta một cái hữu hảo.”
Sau vài lần đầu đánh không trúng Tôn Kỳ, tên lão tổ hơi xuống nước, đưa ra điều kiện.
Hắn không phải sợ Tôn Kỳ, hắn vẫn còn tuyệt chiêu, chỉ là không muốn tiêu hao quá lớn để cho kẻ khác ngư ông đắc lợi.
Tình hình Yêu giới lúc này vô cùng rối loạn, phải bảo tồn chiến lực tốt nhất có thể.
Tôn Kỳ bình thản như không nghe thấy.
Đám Bàn Thử tỏ ra sốt ruột nhưng cũng chẳng dám lên tiếng, vì bọn hắn có cho Tôn Kỳ cái gì đâu mà lên tiếng.
Thấy thái độ lạnh nhạt như khinh miệt mình, tên lão tổ hai mũi thở ra phì phò tức giận, hắn lạnh giọng:
“Trận chiến này không phải cá nhân chiến! là tộc chiến.”
Nói rồi hắn phất tay ra lệnh:
“Lên!”
Hắn dự định đánh hội đồng, dù sao thì tộc bọn hắn nhiều hơn, việc gì đơn độc cùng Tôn Kỳ quyết đấu.
Đám Thiết Bối Nha lập tức động thân, bò trườn trên sườn đá, tốc độ cực nhanh, liên tục đổi hướng, thoát ẩn thoát hiện sau các khe đá. Chỉ có mấy trăm con mà cảm giác như ngàn con.
Đám Hoàng Kim Thử sợ hãi dáo dác ngó quanh, đây là một trong những chiến thuật tấn công lợi hại của Thiết Bối Nha. Bọn chúng lập tức chụm lại thành nhóm ba con một, tựa lưng vào nhau, cẩn thận quan sát tránh bị tập kích.
Vút! vút! vút! mấy chục cái bóng đen lao tới nhắm thẳng chỗ Tôn Kỳ.
Tôn Kỳ đưa tay phất ngang.
Phốc! máu tươi vẩy không trung. Mấy chục thân hình đứt đoạn.
Tên lão tổ núp phía sau, định lợi dụng đám này che mắt đánh lén Tôn Kỳ, thấy vậy đột ngột dừng lại, bật lùi về phía sau.
Trong khoảnh khắc kia, tim hắn kịch liệt nhảy lên, bản năng sống nói cho hắn biết: tiến lên sẽ chết!
Tại chỗ, tên lão tổ thở hồng hộc, ngực không ngừng chập chùng.
Nguy hiểm! cực độ nguy hiểm!
Vì sao lại vậy? hắn không biết!
Không thể nào là do cái tên mặt tái nhợt như bệnh sắp chết này!
Hắn đã quét nhiệt qua, rõ ràng thực lực không quá mạnh. Nhưng vì sao vừa rồi hắn có cảm giác vừa nắm tay tử thần đi dạo?
Chẳng lẽ tên này muốn tự bạo?!
Phải! đúng là như vậy.
Tên này cảm thấy đánh không lại định tự bạo. Ta thật là thông minh.
Tên lão tổ hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, rất nhanh nghĩ ra một lý do hợp lý cho sự việc vừa rồi.
Khốn kiếp! dám lấy cái chết ra dọa ta.
Được rồi! ta sẽ cho ngươi thấy thủ đoạn của ta.
Tên lão tổ nghiến răng ken két, yêu khí lượn lờ quanh thân như những con rắn độc.
Bỗng nhiên lúc này, Tôn Kỳ động. Hắn thu hồi ánh mắt khỏi đường chân trời, cúi đầu nhìn tên lão tổ Thiết Bối Nha, giọng lạnh nhạt:
“Nãy giờ chuẩn bị xong chỗ nghỉ cho ta chưa?”
Nghe Tôn Kỳ nói, không chỉ tên lão tổ mà cả đám Yêu tộc đều ngớ người không hiểu.
Nhưng rất nhanh tên lão tổ hiểu ra.
Thì ra trí nhớ Tôn Kỳ còn dừng lại ở đoạn hắn tuyên bố nhập chủ nơi đây, và giới thiệu tên mình.
“To gan! ngươi là đang sỉ nhục ta.” tên lão tổ hét lên, lần này thật sự giận không kiềm chế nổi.
Đúng là nãy giờ Tôn Kỳ không để ý bọn này. Hắn chỉ nói hai câu: thứ nhất là tuyên bố nhập chủ, thứ hai là giới thiệu tên. Phần còn lại hắn đều không để ý.
Hắn đang quan sát thiên địa, quan sát sự sống, quan sát đại đạo, quan sát đại thế.
Thiên địa trong mắt hắn lúc này khác hẳn với lúc trước.
Đẹp. Hoàn mỹ. Trong trật tự có hỗn loạn, trong hỗn loạn có trật tự.
Càng quan sát hắn càng ngất ngây.
Bởi vậy trong thoáng chốc, hắn mất đi quan sát bên cạnh.
Mặc dù chìm đắm trong ngất ngây nhưng cũng không phải mặc sức kẻ thù chém giết. Nãy giờ là cơ thể hắn tự động phản ứng lại với những nguy hiểm.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn rất nhiều, đều lạc ấn trong từng thớ thịt, có thể tự động làm ra quyết định khi bị tấn công.
Tất nhiên cơ chế tự động này chỉ hiệu quả khi khoảng cách thực lực quá xa. Nếu thực lực tương đương, lơ là một chút chính là chết.
Vừa rồi vô tình giết chết đám Thiết Bối Nha, mùi máu tanh bay vào mũi, phá vỡ cảm xúc của hắn kéo hắn trở về thực tại.
Hắn liếc nhìn tên lão tổ Thiết Bối Nha, có chút chán ghét, dám cắt mất mạch suy nghĩ của hắn.
“Xem ra vẫn chưa chịu thuần phục.”
“Thuần phục?! mơ tưởng đi!” tên lão tổ hét lớn, ra lệnh: “Phóng Thạch Phong Sa!!!”
Đám Thiết Bối Nha đồng loạt ngửa mặt lên trời, há miệng phun ra một thanh thạch nhũ.
Thạch nhũ như mưa trút xuống chỗ Tôn Kỳ, muốn phong kín đường đi của hắn.
Đám Hoàng Kim Thử từ lâu đã cách Tôn Kỳ một khoảng xa, nhưng bọn hắn cũng không dễ thở, đám Thiết Bối Nha đang bao vây bọn hắn.
Tôn Kỳ nhấc chân tiến lên một bước, khi mũi chân vừa chạm xuống đất thì một cỗ sóng năng lượng khuếch tán, không có bất cứ cái gì âm thanh, chỉ thấy không khí hơi gợn nhẹ.
Sóng năng lượng va chạm với thạch nhũ. Không có bất cứ cái gì chấn động, thạch nhũ tự động tan rã, như tuyết gặp lửa.
Đám Thiết Bối Nha tái mặt, nhưng không chờ cho bọn chúng có phản ứng. Tôn Kỳ đưa tay, chỉ về phía trước.
Phốc! một tia sáng đó bắn thủng ngực một tên Thiết Bối Nha gần đó.
Hắn đưa tay sang ngang, mười tên trên đường đi của tia sáng bị cắt đứt.
Không thể trốn thoát, không thể giãy giụa, tất cả chết rất dứt khoát.
Máu tươi từ từ chảy xuống khe đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.