Nhân Tổ

Chương 525: Kết thúc




Tôn Kỳ thuyết phục:
“Các ngươi thử nghĩ: để bọn ta hòa nhập vào Yêu giới có lợi hay muốn dùng tính mạng hàng triệu Yêu tộc tiêu diệt chúng ta có lợi?”
Tôn Kỳ nói đến đây lại không nhiều lời. Đều là cáo già, nói như vậy là đủ. Nói thêm sợ bọn chúng sinh nhiều ý nghĩ, cho rằng Tôn Kỳ cần bọn họ hơn.
A! đúng là hắn đang nằm trong tay bọn họ, hắn cần giữ mạng, cần bọn họ hơn. Nhưng cũng không thể cúi đầu quá thấp, vẫn phải làm cao một chút, sau này thương lượng mới có tiếng nói.
Giữa hai lựa chọn cái nào có lợi. Cần phải suy nghĩ sao?
Tất nhiên là để đám sinh vật Vực Sâu hòa nhập Yêu giới có lợi.
Yêu giới đột nhiên tăng cường thêm chín vị đỉnh cấp Yêu Hoàng, Tôn Kỳ, Tiểu Thạch và bảy tên Chúa Tể, mà lại là đỉnh cấp trong đỉnh cấp. Yêu giới đương nhiên sẽ thành đệ nhất thế lực.
Chín bọn hắn có thể nghiền ép tất cả quân đoàn Hải yêu xâm lấn. Mười tám vị Hải Vương chỉ sợ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Dẹp xong phía đông, Yêu tộc có thể thoải mái tiến công phương bắc Ma tộc.
Ma tộc rất mạnh, cường giả rất nhiều lại có hắc vân che chở, rất khó đánh hạ Ma giới. Nhưng một trận đánh uy hiếp bắt Ma tộc thuần phục vẫn là có thể.
Dẹp đông bình bắc vậy thì chỉ còn phương tây Thần tộc.
Ưm… được rồi! có lẽ không cần đánh Thần tộc. Thần tộc quá bí ẩn, quá khó lường.
Yêu tộc xâm nhập Thần Giới từ trước đến nay chỉ có đi không có về, ngoại trừ Thông Ngôn Đại Thánh.
Thông Ngôn Đại Thánh thời đại đó là một cái siêu cấp thiên tài. Thực lực, uy danh, tâm địa đều siêu hạng, Yêu tộc đi theo hắn nhiều vô số kể, thậm chí có nhiều Yêu Hoàng nguyện đỡ hắn làm Yêu chủ, thống nhất Yêu Giới, hoàn thành vô thượng bá nghiệp mà chưa Yêu tộc nào có thể làm được.
Thậm chí đánh xuống Đại Thế Giới cũng là có thể.
Trong mắt bọn hắn, Thông Ngôn Đại Thánh không gì không thể làm.
Thông Ngôn Đại Thánh lúc đó thong dong, tự do tự tại, phóng túng ngạo nghễ, hùng tâm tráng trí… và đặc biệt vô cùng có mị lực. Mà hắn tham vọng cũng không nhỏ, hắn muốn vấn đỉnh đại đạo, bất tử bất diệt trường tồn cùng thời gian.
Cái gì Yêu chủ, cái gì thế giới chủ? có thể so với trường sinh bất tử sao?
Vậy là hắn đi về phương Tây tìm kiếm trường sinh bất tử, vì nghe nói Thần tộc đều bất tử, tiện thể thăm dò nội tình Thần tộc.
Lúc ra đi, hắn bừng bừng khí thế, nhưng khi trở về hắn như trở thành một kẻ khác.
Hắn trở nên khiêm tốn, thu liễm rất nhiều. Hắn cảm thấy với một chút thực lực của hắn không có tư cách kiêu ngạo, trước đó đều là ếch ngồi đáy giếng, khi hắn nhìn thấy trời cao hắn mới biết mình vô tri bậc nào.
Có Yêu tộc tra hỏi về Thần tộc. Hắn chỉ đơn giản nói: tuyệt không nên có ý tưởng với Thần Giới.
Hắn sau đó còn tuyên truyền giáo hóa Yêu tộc như Thần tộc.
Rất nhiều Yêu tộc cảm thấy thất vọng về hắn, cuối cùng đều lần lượt rời hắn mà đi.
Thất vọng về thất vọng nhưng cũng không ai nghi ngờ lời hắn nói. Thần tộc là không thể chọc.

Nếu toan tính thành công thì trừ Thần Giới ra, Yêu tộc coi như đánh xuống ba phần tư thế giới.
Nhưng cái giá đánh đổi cũng không nhỏ.
Yêu tộc đột nhiên thêm ra chín vị đỉnh cấp Yêu Hoàng, đồng nghĩa với việc phải phân chia lại lãnh thổ, tài nguyên Yêu Giới. Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi của các Yêu Hoàng.
Tứ Phương Thần Thú xuất thế, bọn chúng không chiếm dụng bất kỳ lãnh thổ Yêu Giới nào, vì bọn chúng vốn đã có lãnh thổ rộng lớn trong phong ấn, bây giờ chỉ là bày ra trước mắt thiên hạ. Bọn chúng xuất thế không ảnh hưởng đến lãnh thổ Yêu Hoàng khác.
Vả lại chín tên Chúa Tể Vực Sâu cũng không phải dạng dễ nghe lời, ai có thể đảm bảo sau khi dung nhập đám sinh vật Vực Sâu vì Yêu tộc đánh xuống các tộc khác. Có khi còn quay giáo giết ngược lại bọn họ.
Đối với Tứ Phương Thần Thú, các Chúa Tể Vực Sâu quá mạnh, bọn chúng sợ không áp chế nổi. Bọn chúng muốn làm chủ Yêu giới, há có thể để một cỗ thế lực có thể uy hiếp quyền uy của mình tồn tại.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên giết đi!

“Lời ngươi có lý!” Thanh Long lúc này dịu giọng, móng vuốt hơi buông lỏng: “Nếu các ngươi có thể vì Yêu tộc cống hiến, bọn ta rất vui lòng...”
Đám Yêu Hoàng cũng đồng loạt buông lỏng, từ từ thu tay. Tôn Kỳ cũng thở nhẹ ra một hơi nhưng cũng không mất cảnh giác, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Đám Yêu Hoàng quá dễ thuyết phục đi!
Phốc! đám Yêu Hoàng rút tay, máu tươi phụt ra. Tôn Kỳ không nhịn được rên lên một tiếng đau đớn.
“Ngươi trước khôi phục thân thể.” Thanh Long đạm mạc nói.
Tôn Kỳ lúc này lục chi bị phế, thân thể rách nát không ngừng rỉ máu, mùi máu tanh trộn với mùi thân thể bị thối rữa bốc lên.
Nhưng hắn cũng không vội chữa thương, đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn Thanh Long, hắn muốn nhìn xem Thanh Long là thật lòng vẫn là có ý đồ khác.
Thanh Long đoán được ý nghĩ của hắn, cười nhẹ nói:
“Ngươi không phải nói để các ngươi dung nhập Yêu giới có lợi hơn sao? Ngươi nghi ngờ bọn ta chẳng khác nào nói chính ngươi cũng không tin những lời của mình.”
Tôn Kỳ thoáng chút suy nghĩ, lời này có lý. Nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng đám Yêu Hoàng.
Thôi được rồi! không nghĩ nữa, cho dù đám Yêu Hoàng này có ý đồ gì, hắn cũng nên trước tiên chữa thương.
“Vậy ta chữa thương, lát nữa ép ra chất độc, sợ dính đến các vị. Các vị vẫn là tránh xa một chút tốt.” Tôn Kỳ lựa lời đuổi khéo đám Yêu Hoàng.
Thanh Long nhìn ra ý đồ của hắn, nhưng coi như không biết, nở nụ cười tươi rói, nói:
“Vẫn là để bọn ta vì đạo hữu hộ đạo tốt, tránh cho có kẻ thừa cơ làm loạn.”
Tôn Kỳ thầm mắng trong lòng.
Làm loạn!? ai có thể làm loạn ngoài các ngươi!
Hắn không muốn nhưng cũng không thể nói thẳng, đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đám Yêu Hoàng nhẹ nhàng lùi lại một bước, đây là bọn hắn là ra một chút nhượng bộ. Không thể ép Tôn Kỳ quá căng.
Tôn Kỳ nhắm mắt, nhanh chóng vận dụng sinh mệnh chi lực chữa trị vết thương, ép chất độc ra ngoài.
Hắn lúc này toàn lực chữa thương.
Vết thương của hắn phát ra tiếng xèo… xèo… Từng sợi khói độc lượn lờ. Sinh mệnh lực gợn sóng tỏa ra cường đại.
Đúng trong lúc chữa thương vào giai đoạn mấu chốt nhất. Một ánh kiếm sáng lên lướt nhẹ.
Tôn Kỳ trợn mắt.
Hắn đang chữa thương nhưng chưa bao giờ lơ là cảnh giác.
Hắn không phải tên ngu, làm sao có thể vì vài lời của đám Yêu Hoàng mà cho rằng mình đã thoát nguy hiểm. Hắn cũng không cho rằng đám Yêu Hoàng ngu đến mức chỉ bằng vài lời của mình khiến bọn chúng tin tưởng.
Nãy giờ chữa thương, hắn cũng không phải không có chuẩn bị.
Ánh kiếm vừa qua, một cánh tay đột ngột từ giữa ngực mọc ra bắt lấy lưỡi kiếm.
Phốc! cánh tay nắm chặt lưỡi kiếm.
Thông Ngôn Đại Thánh dường như đã đoán được việc này, hắn sắc mặt bình thản, tay vặn một cái lưỡi kiếm xoay tròn.
Phốc, phốc… mười đầu ngón tay của Tôn Kỳ bị xoắn nát.
Lưỡi kiếm bị chậm một nhịp, vẫn nhắm thẳng đầu Tôn Kỳ tiến tới.
Một nhịp này chỉ tranh thủ cho Tôn Kỳ kịp đưa mi tâm ra đón đỡ.
Tinh Quang kiếm sắc bén vô cùng, không gì không phá, chỉ có xương Kiêu tại mi tâm mới có thể đón đỡ. Tôn Kỳ chỉ có duy nhất một lựa chọn.
Thông Ngôn Đại Thánh cười khẩy, vì mọi thứ đang diễn biến đúng ý đồ hắn.
Lưỡi kiếm sát gần mi tâm chợt chếch qua bên cạnh. Phốc! lưỡi kiếm đâm nhẹ vào da thịt nhưng không có đâm vào sâu, ngược lại bật ngang cậy ra xương Kiêu.
A! Tôn Kỳ hét lên một tiếng, hắn bây giờ đã biết âm mưu của đám Yêu Hoàng, bọn chúng muốn móc ra xương Kiêu.
Xương Kiêu bay ra nhưng vẫn chưa hoàn toàn đứt đoạn với Tôn Kỳ, rất nhiều sợi dây thịt vẫn cuốn lấy xương Kiêu.
“Các ngươi...” Tôn Kỳ nghiến răng muốn mắng, nhưng không có thời gian, hắn cần nhanh chóng thu lại xương Kiêu. Tôn Kỳ hét lớn: “Thu!”
Vô số sợi dây thịt từ trán hắn bắn ra muốn bắt lấy xương Kiêu.
“Ngươi không có cơ hội!” Thanh Long lạnh lùng lên tiếng như tuyên án tử hình.
Đám Yêu Hoàng đều đã có chuẩn bị, đồng loạt ra tay.
Thanh Long móng vuốt bắt lấy bộ xương Kiêu giật đứt các sợi thịt liên kết, đám Yêu Hoàng còn lại khống chế thân thể Tôn Kỳ.
“Không!!!!!” Tôn Kỳ hét lên thê lương.
Cơ thể hắn sinh mệnh lực nhanh chóng trượt, giống như tháo nước đập. Sinh mệnh lực tràn lan bừa bãi không kiểm soát.
“Quả nhiên bộ xương này chính là hạch tâm của ngươi!” Thanh Long nắm trong tay xương Kiêu nhếch mép cười.
Tôn Kỳ ánh mắt huyết hồng, giận dữ vô cùng.
“Lũ Yêu tộc khốn kiếp! ta có chết cũng không tha cho các ngươi!”
Tôn Kỳ cưỡng ép đè nén sinh mệnh lực giống như muốn bạo nổ.
“Lui!” Thanh Long hét lớn lui nhanh.
Đám Yêu Hoàng sắc mặt tái đi, vội vàng lùi xa. Tôn Kỳ thực lực cường đại, nếu tự bạo sẽ vô cùng khủng khiếp.
Cơ thể Tôn Kỳ từng sợi thịt nhộn nhạo như những con dòi trong đống thịt rữa, xương cốt của hắn không còn sợi thịt liên kết liền rơi rớt như cát chảy.
Không còn sinh mệnh chi lực duy trì, xương cốt lập tức trở lại trạng thái trước đó, ảm đạm vô quang, mục nát hủ hóa. Nhiều khúc xương đã bắt đầu tan rã thành tro bụi.
“Không, không!!! Ta hận.” Tôn Kỳ hét lớn vừa giận vừa sợ. Nhưng thân thể tan rã, hắn đã vô lực hồi quy.
Hắn vô cùng uất hận, muốn đồng quy vu tận với địch cũng không được.
“A!!!” kêu lên một tiếng cuối cùng, Tôn Kỳ toàn thân tan rã, các sợi thịt khô héo, xương cốt rơi vãi tạo thành một tiểu cốt sơn.
Thật trớ trêu! hắn tự gọi là Cốt Sơn Vương, ý muốn đạp lên xương cốt của tất cả kẻ thù ngồi lên vương tọa. Nhưng chưa giết được mấy kẻ thì hắn đã trở thành một núi xương.
Tôn Kỳ chết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Ngay khi Tôn Kỳ trút hơi thở cuối cùng, tất cả các thạch nhân hét lên một tiếng, đồng loạt ra tay chém giết Yêu tộc 36 đỉnh.
“Phong!” Thanh Long hét lên một tiếng.
Không biết từ lúc nào, đám Yêu Hoàng phụ trợ đã vây lại 36 đỉnh, nghe Thanh Long phát lệnh, bọn chúng đồng loạt ra tay.
Xung quanh 36 đỉnh dựng lên một tấm màn chắn, nội bất xuất ngoại bất nhập, ngăn cản các loại chủng tính quan sát.
Đám Yêu tộc bên ngoài quan sát trên mặt biểu cảm phong phú.
Lo lắng! vì thực lực Tôn Kỳ quá mạnh, tương lai đánh với sinh vật Vực Sâu bọn hắn có thể thắng được sao.
Vui mừng! khi các Yêu Hoàng khống chế được Tôn Kỳ.
Phẫn nộ với thủ đoạn giết con tin của Tôn Kỳ.
Hoài nghi, thêm chút mong đợi khi Tôn Kỳ nói sinh vật Vực Sâu có thể trở thành Yêu tộc một thành viên.
Kinh ngạc, khó hiểu khi các Yêu Hoàng giết Tôn Kỳ.
Cuối cùng là sốt ruột, bọn chúng muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp theo vì 36 đỉnh khu vực đã bị phong tỏa.
36 đỉnh vừa bị phong tỏa, đám Yêu Hoàng không nói lời nào, đều đồng loạt ra tay vô cùng ăn ý.
Oanh! oanh! oanh!
Thạch nhân liên tục bị đánh nát không có sức phản kháng.
“Đa tạ...” một con sói vui mừng, tên thạch nhân khống chế hắn vừa bị đánh nát, hắn đang định mở miệng tâng bốc. Nhưng tên Yêu Hoàng nhìn hắn lạnh lùng, phất tay một cái, đầu tên này bay lên trên không, máu phun ra như vòi, hắn đôi mắt trợn trừng không hiểu vì sao lại như vậy.
Các ngươi không phải cứu bọn ta sao?
Sao lại ra tay rồi? Ta đã làm gì sai?
Không ai trả lời hắn. Cũng không phải chỉ mình hắn chết, Yêu tộc 36 đỉnh đều cùng một kết quả như hắn.
“Vì sao?” một tên Yêu tộc hét lên tuyệt vọng nhưng đáp lại hắn chỉ có một cây lông vũ cắt ngang đầu hắn.
Đám Yêu Hoàng đang làm gì? rất đơn giản: giết yêu diệt khẩu.
Nếu để đám Yêu tộc này sống, thừa nhận bọn họ là nạn yêu, vậy mấy tên trước đó bị giết, chẳng khác nào nói bọn chúng kém cỏi để Tôn Kỳ giết con tin. Vấn đề có lẽ không quá lớn, nhưng đám Yêu Hoàng muốn có một chiến thắng thật hoàn mỹ, không được có một lời ra tiếng vào.
Tứ Phương Thần Thú cần một trận mở màn hoàn mỹ để tuyên bố sự tồn tại của mình trước mắt thế gian.
Vậy nên đám Yêu tộc này đều là kẻ phản bội. Bọn chúng thanh lý môn hộ.
Hoàn hảo!
Chỉ qua ba tức hơi thở, tất cả sự sống trên mặt đất đều bị tiêu trừ.
Đám Yêu Hoàng cũng không dừng lại.
Thanh Long tay vỗ mặt đất, từ lòng bàn tay tỏa ra vô số sợi rễ bao trùm toàn bộ 36 đỉnh. Các sợi rễ bóp nghẹt tất cả sự sống trong lòng đất, thậm chí mấy tảng đá cũng bị hắn bóp nát, không thể bỏ qua bất kỳ thứ gì đáng ngờ.
Một thoáng sau, mọi thứ đã bị quét sạch, Thanh Long thu tay.
Chu Tước tiến lên, há miệng phun lửa.
Ngọn lửa tràn ngập khắp mặt đất. Không dừng lại ở đó, ngọn lửa men theo sợi rễ Thanh Long để lại, đốt cháy cả lòng đất.
Cỏ cây bị thiêu rụi, đất đá bị nung chảy thành nước.
Đúng lúc này trời đổ mưa lớn, là Huyền Vũ ra tay.
Mặt đất nhanh chóng bị nguội cứng như đá nham thạch.
Bạch Hổ tay bắt lấy không khí, vô số kim gai xuất hiện lơ lửng trên không. Bạch Hổ ngón tay chỉ xuống.
Kim gai rơi xuống tàn phá đại địa.
Oanh! oanh! oanh! mặt đất vỡ nát, bụi bay mù mịt.
Một lúc sau, cát bụi lắng xuống, 36 đỉnh đã bị san phẳng biến thành một tiểu sa mạc cát đen.
Đám Yêu Hoàng đứng trên không yên lặng quan sát.
“Có phát hiện ra thứ gì?” Thanh Long hỏi.
“Không có!” một tên Yêu Hoàng đáp.
“Hẳn là chết rồi! đến mức độ này còn không chết vậy thì chúng ta cũng hết cách.” một tên Yêu Hoàng khác nói.
Đám Yêu Hoàng gật đầu.
Mọi thứ đã kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.