Nhân Tổ

Chương 484: Không thể giết được




Ma Sư Hoàng sẽ không bao giờ ngờ được rằng, từ khi hắn xin Sứ Thanh Giang nói sấm về chuyến đi thì hắn đã lọt vào tính toán của Tứ Phương Thần Thú. Hắn cũng chẳng phải là kẻ đầu tiên đến đây, hắn là kẻ thứ 159. Kết cục 158 tên đến trước đó không cần nói cũng đoán ra.
Ma Sư Hoàng và Lạc Bá vừa chui vào trong khe nứt thì phong ấn đã lập tức đóng lại. Bọn hắn bốn mắt nhìn quanh, sửng sốt và kinh ngạc trước những gì mình thấy.
Nơi đây chẳng có gì cả: cỏ cây hoa lá, đất đá, sông suối… ngay cả mây trời, ánh sáng cũng chẳng còn. Dưới chân bọn hắn chỉ có một lớp tro dày, một cơn gió lốc cuốn qua, tro tàn bay đầy trời.
Theo như Huyền Vũ nói thì tất cả những thứ tồn tại ở đây đều đã bị sinh vật Vực Sâu ăn hết, thứ còn lại chỉ là tro tàn.
Trong khung cảnh hoang tàn nổi bật lên một ngọn núi hùng vĩ. Ngọn núi chọc thủng chín tầng trời, ngửa mặt lên nhìn mãi không thấy đỉnh. Từ ngọn núi tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt xua đi màn đêm điêu tàn.
Ma Sư Hoàng ánh mắt sáng rực, không còn nghi ngờ gì nữa, ngọn núi phía trước chính là Nguyên Sơn.
Phụt! Ma Sư Hoàng há miệng phun ra tấm vảy của Huyền Vũ, tỏ ra chán ghét.
Lạc Bá ngạc nhiên hỏi:
“Lão tổ, tấm vảy này là vật dẫn giúp chúng ta trở lại, sao ngài lại vứt đi?”
“Hừ! ta không cần.” Ma Sư Hoàng lạnh nhạt nói, hắn há không nhận ra âm mưu của Huyền Vũ, muốn dùng tấm vảy này giám sát hắn. Hắn quay sang Lạc Bá cười âm hiểm nói: “Nếu ngươi thích vậy thì cầm đi?”
“Được sao?” Lạc Bá đôi mắt tỏa sáng hỏi lại xác thực.
Ma Sư Hoàng gật đầu, Lạc Bá vội nhặt lên tấm vảy phủi đi tro tàn, sau đó đặt vào dưới lưỡi của mình, tỏ ra rất trân trọng. Ma Sư Hoàng thấy vậy nhếch mép cười, để Lạc Bá giữ cũng tốt, có thể tránh cho Huyền Vũ nghi ngờ. Sau đó hắn âm thầm để lại ấn ký nơi này.
Bọn hắn chậm rãi bước đi, từng dấu chân in đậm lên tro tàn. Hoang vu. Tĩnh mịch. Cô độc. Điêu tàn.
Đi được một lúc, đột nhiên dưới lớp tro tàn một tiếng phốc vang lên, một sinh vật nhảy ra. Ma Sư Hoàng và Lạc Bá khựng lại bước chân. Bốn mắt nhìn nhau… không! đúng hơn phải là mấy chục mắt nhìn nhau.
Vì sinh vật này là một cái đầu thịt to bằng trái dưa hấu, trên đầu chi chít mắt, phía dưới mọc ra bốn cái chân thịt, nhưng lại không có ngón mà nhọn hoắc giống như chân cua.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu của Ma Sư Hoàng và Lạc Bá: đây chẳng lẽ là sinh vật Vực Sâu mà Huyền Vũ nhắc đến?! Nhìn cục thịt này có vẻ cũng không có gì nguy hiểm.
Sinh vật này chớp chớp mấy chục con mắt, sau đó quay đầu liên chạy. Ma Sư Hoàng hừ lạnh, hắn mặc dù không sợ sinh vật Vực Sâu nhưng cũng không muốn gặp rắc rối với chúng, nếu để con vật này trở về báo tin thì sẽ là phiền phức rất lớn. Ma Sư Hoàng phất tay, một cái vô hình cự trảo chụp xuống tạo thành một cái lồng giam.
Ông! con vật này đụng đầu vào lồng giam vô hình, nó bật lại lăn lông lốc, đầu óc choáng váng. Bốn cái chân thịt loạng choạng giữ vững thân hình, sau khi ổn định cơ thể, nó lại lao đầu theo một hướng khác, nhưng kết quả cũng giống như lần trước, có mấy con mắt bị bầm tím. Sau một hồi, nó dừng lại, mấy chục con mắt chớp chớp dò xét. Nó dường như không nhìn thấy được lồng giam vô hình, nhưng có thể cảm nhận được.
Ma Sư Hoàng và Lạc Bá bước lại gần quan sát. Sinh vật Vực Sâu hình như quá ngốc và yếu, hoàn toàn không đáng sợ giống như lời Huyền Vũ miêu tả.
Sinh vật Vực Sâu đột nhiên toàn thân run lên giống như bị giật kinh phong, nó rít lên từng tràng dài, mấy chục đôi mắt nhắm chặt rồi đồng loạt mở ra, khi mở ra chúng đều biến thành mấy chục cái miệng răng nhọn hoắc. Nó lao vào cắn xé lồng giam vô hình.
Ma Sư Hoàng hừ lạnh, lồng giam này làm từ yêu khí, không phải vật chất làm sao có thể cắn được.
Nhưng suy nghĩ này của hắn đã sai, sinh vật này thực sự cắn được lồng yêu khí.
Lồng yêu khí trở nên mỏng manh, rồi tự động tan rã, sinh vật Vực Sâu thoăn thoắt bỏ chạy. Ma Sư Hoàng hừ lạnh một tiếng, giơ móng vuốt phất ngang phất dọc trong không khí.
Phốc, phốc, phốc… sinh vật Vực Sâu bị cắt nát thành hàng trăm mảnh nhỏ, rơi rụng trên mặt đất.
Ma Sư Hoàng và Lạc Bá định lại gần quan sát tỉ mỉ thì những mảnh thịt này từ từ tan chảy giống như sáp nến gặp lửa.
“Đây là...” Lạc Bá buột miệng hỏi.
Câu trả lời rất nhanh có cho hắn, những mảnh thịt hóa lỏng tụ lại với nhau tạo thành một sinh vật mới. Sinh vật mới này toàn thân thịt hồng. Nó cao một thước, đầu tròn có tám miệng, hàm răng sắc nhọn như những chiếc gai, bên trong mỗi miệng là một con mắt, giống như là miệng và mắt kết hợp. Phần thân hơi giống con người, có hai tay, mỗi tay chỉ có hai ngón. Phần dưới giống như con bọ cạp có tám chân, mỗi cái chân nhọn hoắc không ngón như chân nhện.
Nhìn sinh vật mới, Lạc Bá và Ma Sư Hoàng đều nhận ra sinh khối của nó đã nhiều gấp đôi trước đó. Nó lấy đâu ra lượng sinh khối đó? Hẳn là… từ lồng yêu khí mà nó đã ăn. Nếu như vậy thì khá phù hợp với những lời của Huyền Vũ đã kể.
Sinh vật này giơ tay, tám con mắt hay tám cái miệng đồng loạt rít lên lao tới tấn công. Xem ra có được một cơ thể mới, tính cách của nó cũng thay đổi, không còn sợ hãi chạy trốn như lúc trước, mà chủ động lao tới tấn công.
Ma Sư Hoàng vẫn không chút hoang mang, hắn há miệng phun ra hắc hỏa thiêu cháy sinh vật Vực Sâu.
Sinh vật Vực Sâu rít lên đau đớn, nó quằn quại trong lửa, thân hình nó tan chảy giống như sáp nến. Chỉ một lát sau nó đã hóa thành một vũng dịch nhầy. Nhưng khi Ma Sư Hoàng dừng phun lửa thì vũng dịch nhầy lại nhúc nhích tạo thành cơ thể mới.
Ma Sư Hoàng sẽ không cho nó cơ hội, hắn há miệng gầm lên, thi triển Sư Tử Hống.
Sóng âm chấn động khiến không gian cũng bị bẻ cong. Lạc Bá đông đông lùi lại, phong ấn thính giác, gồng lên lồng yêu khí bảo vệ, nhưng mà đầu óc hắn vẫn quay cuồng choáng váng. Sư Tử Hống của Ma Sư Hoàng thật sự mạnh hơn quá nhiều so với bọn Vân Ma thi triển.
Khối dịch nhầy bị sóng âm đánh cho tan tác thành vô số mảnh nhỏ. Những mảnh nhỏ này bị phổi bay lên không trung, Ma Sư Hoàng lại há miệng phun ra hắc lôi.
Sấm động chớp giật xé nát những phần dịch nhầy này thành từng hạt vật chất siêu nhỏ. Ma Sư Hoàng lúc này mới thu tay, hắn không tin bị đánh tới mức này sinh vật Vực Sâu còn có thể hồi phục.
Nhưng điều hắn không tin đã xảy ra, từng điểm hạt này vẫn có thể tụ lại hình thành một sinh vật mới, to cao gấp đôi Ma Sư Hoàng, đầu nó như một cây ăn thịt gồm hai mảnh lá cây có hình nắp chai úp vào nhau với hàm răng tua tủa, bên trong là một con mắt lớn, thân hình nó như sư tử, đuôi như giao long. Trên người không có lông hay móng vuốt, chỉ có một lớp da hồng nhạt nhăn nheo.
Nó rít lên giống một con rắn độc, lao tới tấn công.
Ma Sư Hoàng hơi hạ thấp thân người, nhún chân rồi dùng hết sức bật tới. Ma Sư Hoàng giơ chân tát một cái bốp! vào đầu sinh vật Vực Sâu, khiến nó ngã nhào, lăn lóc mấy vòng. Ma Sư Hoàng được thế không buông lao vào tấn công tới tấp. Với kinh nghiệm chiến đấu phong phú và thực lực mạnh hơn, Ma Sư Hoàng hoàn toàn chiếm thế chủ động. Sinh vật Vực Sâu chỉ có thể nằm chịu đòn.
Ma Sư Hoàng tấn công dồn dập nhưng không có loạn, những đòn đánh của hắn nhắm toàn vào chỗ hiểm. Hắn vận dụng lực đạo vô cùng tinh xảo, mỗi đấm của hắn lực đạo đều không ngay lập tức tạo ra tổn thương trên da, mà lực đạo đi vào trong cơ thể mới bùng phát. Nhìn bên ngoài tên sinh vật Vực Sâu thân thể vẫn lành lặn, nhưng bên trong đã nát bấy.
Một lúc sau, Ma Sư Hoàng dừng tay lùi lại một bước, hắn không tin lần này không đánh chết được sinh vật Vực Sâu.
Nhưng lại một lần nữa niềm tin của hắn bị sụp đổ, con sinh vật kia lại nhúc nhích hồi phục, lần này nó đã to lớn gấp mười Ma Sư Hoàng. Thân hình nó thon dài như một con rắn, nhưng toàn thân bọc da nên giống một con giun đất hơn, nó không có đầu mà mọc ra một con mắt, nó vẫn đang tiếp tục biến đổi.
Ma Sư Hoàng thấy vậy thì lùi lại bên Lạc Bá. Lạc Bá vội hỏi:
“Lão tổ, tiếp theo nên làm gì?”
“Đưa quan tài đây!” Ma Sư Hoàng ra lệnh.
Lạc Bá liền gỡ xuống quan tài, cười nói:
“Lão tổ hẳn là đã chuẩn bị bảo vật để đối phó với tình huống này.”
Khi Lạc Bá vừa gỡ xuống quan tài thì Ma Sư Hoàng ngay lập tức chộp lấy rồi phóng thân hình đi xa. Lạc Bá ngẩn ngơ vài giây rồi vội chạy theo gọi lớn:
“Lão tổ, ngài làm gì vậy? đừng bỏ lại ta.”
Ma Sư Hoàng hừ lạnh, cách không đánh ra một trảo:
“Hừ! ta giao cho ngươi nhiệm vụ cuối cùng: mau dụ con sinh vật Vực Sâu kia đi.”
Cùng với lời nói thì một trảo này đánh bay Lạc Bá sang hướng khác. Ma Sư Hoàng chỉ muốn dùng Lạc Bá làm mồi nhử nên ra tay không mạnh lắm.
Đúng lúc này sinh vật Vực Sâu hoàn thiện cơ thể, Lạc Bá loạng choạng đứng dậy thấy cảnh này thì sợ hết hồn, không chần chừ vội quay đầu chạy. Sinh vật Vực Sâu đảo mắt trái phải, sau đó rít lên một tiếng đuổi theo Ma Sư Hoàng. Nó đuổi theo Ma Sư Hoàng mà không đuổi theo Lạc Bá vì trong mắt nó Ma Sư Hoàng là một khối năng lượng lớn hơn. Muốn ăn tất nhiên phải chọn miếng lớn hơn mà ăn.
Ma Sư Hoàng thấy cảnh này thì thầm mắng: khốn kiếp!
Lạc Bá thì nhếch mép cười: gieo gió gặt bão! nhưng hắn cũng không dám dừng lại, hắn co giò dùng hết sức mà chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.