Nhân Tổ

Chương 462: Ứng sấm




Tôn Kỳ không biết được rằng vì một hành động cảm tính nhất thời của mình đã ứng vào lời tiên tri của Hải tộc:
“Cửu cửu long đầu.
Thập thập ngư vĩ.
Rồng nằm đồng cạn.
Cá phơi đồng khô.
Thiên Lãng xẻ đôi.
Trâu đất xuống biển.
Trời mờ trăng sáng.
Mười tám quỳ một.”
Đây là sự vô tình, cũng có thể là sự sắp đặt của thiên địa đại đạo không thể khác được, hắn chỉ là một mắt xích nhỏ trong hệ thống thiên địa vận hành.
...
Nhân Nhân nhìn theo bóng lưng Lạc Bá xa khuất trong ánh mặt trời đang lên, nàng siết chặt tay tự nhủ sẽ kiên cường. Nàng đẩy ra tảng đá lớn lấp lại miệng hang, sau đó ngồi khoanh chân bắt đầu luyện hóa yêu khí.
Nàng cảm thấy phương pháp Tôn Kỳ dạy cho tốc độ luyện hóa yêu hạch tốt hơn cách truyền thống là nuốt vào bụng trước đây, cách này vừa nhanh lại vừa chắt lọc tinh hoa, không hấp thụ một cách bừa bãi như cách cũ.
Trong yêu hạch trong chỉ có yêu khí đơn thuần, mà còn có yêu khí mang thuộc tính, yêu khí mang đặc trưng loài, năng lượng tự nhiên, năng lượng hỗn loạn, tạp chất... Cách truyền thống nuốt yêu hạch vào bụng có thể hấp thu trọn vẹn yêu hạch nhưng phần lớn năng lượng bên trong yêu hạch đều vô dụng thậm chí gây hại.
Như một loài mang hỏa thuộc tính dùng yêu hạch của một loài thủy thuộc tính, chỉ có thể hấp thụ được yêu khí thuần khiết, không thể dùng yêu khí mang thuộc tính thủy, còn những năng lượng khác cũng phải loại bỏ. Quá trình loại bỏ này cũng tốn năng lượng và thời gian, đôi khi những năng lượng này còn xung đột với năng lượng bản thân.
Bởi vậy Yêu tộc sẽ dùng yêu hạch một cách điều độ, không để năng lượng tạp chất tích tụ quá nhiều trong cơ thể sẽ rất dễ dẫn đến những di chứng nguy hiểm như: yêu hạch rạn nứt, xung đột yêu khí, yêu khí vận chuyển bế tắc…
Vậy nên dùng yêu hạch tốt nhất là cùng thuộc tính loài, nếu như cùng một loài thì càng tốt, nếu như cùng huyết thống thì gần như hoàn mỹ. Vì vậy mà trong Yêu giới, chuyện cha giết con, con giết cha, huynh đệ tương tàn diễn ra cũng không ít. Thậm chí trở thành truyền thống như Hải Vương tộc, giết huynh đệ ăn thịt uống máu để trở thành Hải Vương.
Còn phương pháp của Tôn Kỳ truyền cho Nhân Nhân có thể hấp thu chọn lọc, chỉ những thứ thích hợp mới hấp thu, còn lại đều thải loại, có thể giúp Nhân Nhân hấp thụ yêu hạch mà không sợ tạp chất, tạp năng tồn đọng trong cơ thể. Từ đó có thể vô hạn hấp thụ yêu hạch mà không phải nhận hạn chế. Điều này giúp cho Nhân Nhân có được cực lớn ưu thế trong tu luyện.
Phương pháp này là dựa trên Linh Khí Quyết, tất nhiên hắn sẽ không thực sự truyền Linh Khí Quyết cho Nhân Nhân. Phần hắn truyền cho Nhân Nhân chỉ có pháp mà không có quyết. Nhân Nhân chỉ làm theo một cách máy móc mà không thể biết được nguyên lý bản chất.
Ba ngày sau, Nhân Nhân cảm thấy tinh thần thư thái, yêu hạch tràn trề, thể lực dồi dào. Cũng là lúc phải trở về.
Đẩy ra tảng đá, ánh sáng buổi trưa rọi vào hang, Nhân Nhân đưa tay che mắt. Nhân Nhân bước ra ngoài nhìn ngắm xung quanh, cỏ cây xanh mướt, tiếng chim ríu rít, cào cào nhảy nhót. Nàng vươn vai hít vào một hơi thật sâu rồi thở ra, miệng nở nụ cười, rảo bước tiến lên.
Đầu tiên là vượt qua khu vực thuồng luồng, rồi lại băng qua địa bàn cua sỏi và đám đỉa nước, tiếp đó là sa mạc nấm nhầy. Nhờ lời chỉ dẫn của Lạc Bá, Nhân Nhân không khó để vượt qua những nơi này.
Cuối cùng nàng đến được U Ám Thủy Trạch đi vào trong sương mù, nhờ có thiên tính cảm nhận đại dương, Nhân Nhân có thể dễ dàng vượt qua U Ám Thủy Trạch mà không cần nhờ Ngũ Tinh Hội Tụ dẫn đường. Nhưng Nhân Nhân cũng không dự định ra ngoài U Ám Thủy Trạch, vì bên ngoài Yêu tộc vô cùng nguy hiểm dù nàng dùng thân phận Nhân tộc hay Nhân Ngư tộc đều có thể bị Yêu tộc giết chết.
Nàng quyết định sống ở bìa U Ám Thủy Trạch, đầu nguồn sông Thương Lan chờ cơ hội. Mỗi ngày sinh hoạt của nàng tương đối đơn giản: đói thì ra suối săn cá, leo cây trộm trứng chim, tối chui vào trong hang ngủ, thời gian còn lại nàng dành cho tu luyện. Đôi khi sẽ có Yêu tộc ngược dòng Thương Lan đến đây, thấy được bọn chúng từ xa, nàng trốn sâu vào trong U Ám Thủy Trạch.
Thời gian cứ thế trôi qua, Nhân Nhân đã trưởng thành, trở thành một mỹ nữ xinh đẹp.
Rộp, rộp, rộp… đôi chân trần thon dài của nàng đạp lên lá khô, nàng che tay trước trán nhìn lên trời. Mấy năm nay thời tiết đặc biệt nóng bức khô cằn, cây cối đều rụng lá trơ cành, cỏ cũng không mọc lên nổi, suối khô cạn tận đáy, chỉ có vài con suối là còn nước.
Sông hồ cũng không khá hơn. Nhiều hồ đã trơ đáy, đất bùn nứt ra từng mảng, xác cá phơi khô giữa lòng hồ. Sông chỉ còn một phần mười lượng nước so với những năm trước và không ngừng bốc hơi. Những con sông cạn nhìn từ trên cao giống như những con rồng mắc cạn.
Yêu tộc khốn khổ kêu gào cầu mưa, nhiều tộc đã phải mạo hiểm chuyển địa bàn gây lên những cuộc chiến tranh giành địa bàn vô cùng khốc liệt.
Cuộc chiến giành nguồn nước chưa bao giờ diễn ra khốc liệt như vậy. Khắp nơi nổi loạn, lúc đầu chỉ là những tộc nhỏ tranh chấp sau đó các đại tộc cũng tham gia vào tranh chấp. Tiếng gào thét cầu xin, tiếng khóc thê lương, tiếng kêu thảm thiết… xác chết đầy đồng, xương chất thành núi.
Thời gian hạn hán kéo dài tám mươi mốt năm, phát sinh vô số chiến dịch lớn nhỏ. Nhân cơ hội Yêu giới gặp loạn, Hải tộc tổ chức nhiều cuộc tấn công quy mô cực lớn tiến đánh Yêu giới. Yêu tộc sau đó vẫn đánh bật Hải tộc ra khỏi Yêu giới nhưng diện mạo Yêu giới đã thay đổi.
Sau hạn hán chính là lũ lụt, mưa lớn kéo dài liên tục một trăm ngày đêm, sấm sét giăng đầy trời, mây mù che ánh sáng. Tất cả các con sông đồng loạt xảy ra lũ, Yêu tộc lại một lần nữa rơi vào khốn cảnh. Vậy là câu:
“Cửu cửu long đầu.
Thập thập ngư vĩ.
Rồng nằm đồng cạn.
Cá phơi đồng khô.”
đã được ứng nghiệm.
Cảm thấy đây là cơ hội tốt, Nhân Nhân quyết định theo dòng lũ trở lại Đại Hải.
Nàng thả mình trôi theo nước lũ. Nàng có thể tự do chuyển đổi qua lại giữa hình dáng Nhân tộc và Nhân Ngư tộc, để tránh bị lộ, nàng dùng hình dáng Nhân tộc. Trong trận lũ có xác Nhân tộc bị cuốn đi là rất bình thường, sẽ không gây nên sự nghi ngờ.
Trận lũ này vô cùng lớn, có thể nói mười ngàn năm mới có một lần, rất nhiều vùng đất chìm trong biển nước, xác chết nổi lềnh bềnh, cây cối ngổn ngang trôi theo dòng nước… cảnh tượng thê lương không thể tả.
Tại một vùng đất cao ráo, cách khá xa sông hồ, bình thường chưa bao giờ ngập lụt, có một ngọn núi gọi Thiên Lãng, ngọn núi này các Yêu tộc xung quanh đều biết được, nhưng đặt trong Yêu giới to lớn thì chỉ là ngọn núi vô danh. Tại trong trận lũ quét ngọn Thiên Lãng đã bị nước xẻ làm đôi. Việc này cũng bình thường, chẳng mấy Yêu tộc chú ý.
Nước lũ đổ ra biển, nước ngập trắng xóa đồng bằng, cảm giác như đồng bằng thành biển, tại một nơi vô danh gần biển có ngọn đồi hình dáng giống con trâu được Yêu tộc xung quanh gọi là đồi Trâu Đất. Trong trận lũ này, ngọn đồi bị ngập trong nước. Việc này cũng chẳng mấy ai để ý.
Nhưng việc này đã ứng nghiệm lời sấm truyền:
“Thiên Lãng xẻ đôi.
Trâu đất xuống biển.”
Nhân Nhân trở về biển, nàng chọn một vùng biển vô danh cách xa Vạn Hoa Hải làm nơi ẩn thân, cố gắng tu luyện.

Vạn Hoa Hải.
Cao Minh ngồi trên vương tọa, thưởng thức ca vũ có vẻ rất uy vũ, nhưng trên mặt vẫn có một sợi u uất. Hắn mất rất nhiều thời gian và công sức, dùng đủ mọi loại âm mưu quỷ kế, cuối cùng cũng nuốt hết đám huynh đệ tranh vị với hắn, nhưng hắn vẫn không thể tiến hóa huyết mạch, do thiếu huyết mạch ba huynh đệ Bạch Dã. Ba bọn đi theo Vũ Đông xâm nhập Hải Táng mất tích, Cao Minh không có khả năng đi vào Hải Táng tìm bọn Bạch Dã.
Vậy là hắn chỉ còn cách nuốt tất cả ấu tử của Vũ Đông, bọn chúng còn nhỏ huyết mạch mỏng manh nhưng thịt muỗi cũng là thịt. Sau khi nuốt hết bọn chúng, hắn cuối cùng cũng miễn cưỡng tiến hóa huyết mạch trở thành một đời tân Hải Vương. Nhưng huyết mạch không thể đạt tới trạng thái hoàn mỹ.
Trong các Hải Vương cũng là Hải Vương yếu ớt nhất khiến cho các Hải Vương khác không tôn trọng hắn. Trong các cuộc gặp mặt, ý kiến của hắn thường bị bỏ qua. Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy tức trong lòng, bất giác đã bóp nát viên minh châu trong tay.
Răng rắc… răng rắc… trần cung điện đột nhiên phát ra tiếng kêu, từng vết nứt trải dài. Cao Minh vỗ tay xuống thành ghế, quát:
“Là kẻ nào to gan dám tác oai tác quái tại địa bàn của ta.”
Ầm! trần cung điện đổ sụp, một cự trảo ép xuống, Cao Minh hừ lạnh phất tay chụp lấy cây đinh ba bên cạnh phóng lên. Oanh! cự trảo và đinh ba kịch liệt va chạm, sóng chấn động càn quét, cung điện rung rinh.
Cao Minh chụp lấy đinh ba bay ra ngoài cung điện, trước mặt hắn là một nữ Nhân Ngư, hình dáng khuôn mặt không có gì đặc biệt, chỉ là khuôn mặt này cho hắn cảm giác quen thuộc. Hắn gằn giọng:
“To gan dám đến Vạn Hoa Hải làm loạn. Ngươi là ai?”
“Là kẻ lấy mạng ngươi!” Nhân Nhân không muốn nhiều lời, đưa tay đập tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.